Truyện:Lừa Tình - Chương 08

Lừa Tình
Trọn bộ 20 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)

Mộ Vân Triệt đặt cô 🦵ê●𝓃 🌀●1●ườ𝐧●🌀, cô cắn 𝐜ắ*п m*ô*ℹ️ nhìn anh, mờ mịt. Anh cúi xuống, chiếm giữ môi cô, khẽ gặm cắn.

"Ưm... Vân, đừng cắn!" Cô thần trí mơ hồ than nhẹ.

Anh lập tức xé bỏ quần áo của cô, khẽ 𝐦*ú*🌴 lấy vùng cổ và vành tai. Đôi núi của cô được bao bọc trong bra rất tròn, nẩy lên xuống không ngừng vì nhịp thở hỗn loạn của cô.

"Ực" Nhìn cảnh đẹp trước mắt, Mộ Vân Triệt cảm thấy toàn thân khô nóng, anh nuốt nuốt nước bọt.

Anh đưa tay kéo bra lên trên, đôi nhũ hoa no đủ lập tức hiện ra trước mắt. Anh vùi đầu vào n🌀ự*ⓒ cô ɱú_𝖙 nhẹ.

"A... Vân. 𝐍ⓖự●𝖈 em trướng quá!"

Cô không ngừng t.ⓗ.ở 🅓.ố.c, mê li nhìn vào người đàn ông đang vùi đầu vào ⓝ-🌀ự-𝒸 mình. La Tâm Di nhớ đến những gì mình xem được, cô lập tức đẩy anh ra. Mộ Vân Triệt mờ mịt nhìn cô, lại làm sao vậy? Cô kéo phăng bra cùng quần lót của mình ra, sau đó kéo quần áo của Mộ Vân Triệt. Anh khó hiểu, là ai dạy hư con thỏ ngốc nhà anh đây? Lúc đó, một đáp án lập tức nhảy ra: "Bạch Diễm." Anh ռg♓·❗ế·𝖓 г·ăⓝ·ℊ, nhất định là cậu ta không sai. Nhưng lập tức anh đá bay chuyện đó ra khỏi đầu vì... cô đã 𝖈.ở.1 🍳.ц.ầ.𝐧 lót của anh, nhìn chằm chằm vào cái thứ đang ngẩng đầu hùng dũng kia. La Tâm Di dùng tay chọc chọc vào nó, anh lập tức cảm thấy toàn thân run lên.

"Vân! Đây là cái gì? Nó có thể cử động nha!" Nghĩ nghĩ một hồi, hai mắt cô sáng lên, hưng phấn hỏi "Đây là củ cải đỏ đúng không? Ăn được không vậy?"

"..." Ai có thể nói cho anh biết, tại sao tính phúc của người ta thì tràn ngập hạnh phúc. Còn tính phúc của anh thì lại dở khóc dở cười như vậy?

Anh lập tức đè cô xuống, nếu để cô mở miệng nữa, anh sợ mình sẽ 'đứng' không nổi nữa. Tay anh như cô điện, chạm vào cô khiến toàn thân cô tê dại. Anh không muốn làm cô đau, nên phải chuẩn bị màn dạo đầu kĩ một chút. Anh cho từng ngón tay vào hoa huy*t đang không ngừng chảy ra thủy dịch.

"AA... Thật trướng!" Cảm giác căng đầy khiến cô тh-ở dố-𝐜 không ngừng."Ừ... Thật thoải mái!"

Động tác của anh càng ngày càng nhanh, ba ngón tay không ngừng ra vào đến khi cô hét lên một tiếng, đạt cao trào rồi xụi lơ trên giường. Mộ Vân Triệt cảm thấy hạ thân đau muốn 𝓃.ổ 𝐭𝖚𝖓.ⓖ, không đợi cô hoàn hồn, anh lập tức nhét tính khí to lớn của mình vào huyệt khẩu.

"AAA... Vân, nhẹ, nhẹ một chút!"

Anh cắn răng, đâ.m mạnh vào, phá tan lớp màng mỏng manh kia.

"Tâm Di! Khó chịu không?" Anh khẩn trương hỏi.

"Chỉ là... hơi đau một chút!" Cô c-ắ-n mô-i.

Mộ Vân Triệt thở phào nhẹ nhõm, cũng may lúc nãy đã làm màn dạo đầu rất kĩ, nếu không bây giờ cô la hét muốn anh đi ra, anh không nghĩ là mình có thể làm được.

"Vân!" Cô điềm đạm gọi anh, đồng thời lắc lắc eo nhỏ "Thật khó chịu!"

Anh cũng không nhịn nổi nữa, không ngừng đ●â●𝖒 ☑️●à●🔴 vách tường ⓜề_ɱ 𝖒_ạ_i của cô. Cô đưa chân lên vòng qua eo anh, làm cho cự vật của anh kết hợp thật sâu với hoa huy*t của cô.

"Vân, п𝐠ự*𝒸 em đau quá! Xoa cho em!"

Cô vặn vẹo, ռ*ⓖ*ự*ⓒ thật là trướng, cô muốn anh dùng tay xoa như lúc nãy. Sao giờ anh không xoa nữa a? Anh cười khẽ, lập tức m*ú*t lấy đóa hồng mai trước ռ𝐠*ự*↪️ cô. Cô 𝓇ê-𝓃 r-ỉ lớn tiếng hơn. Nơi hai người kết hợp không ngừng chảy ra d*m thủy, không khí xung quanh bị đốt cháy toàn bộ.

"Vân... Vân... Vân..." La Tâm Di bất lực gọi tên anh "Em... không chịu nổi nữa!"

"Tâm Di! Chúng ta cùng nhau!"

Khi cô hét lên, anh cũng gầm một tiếng, phóng hết toàn bộ tinh hoa vào hoa huy*t của cô. Nhìn tiểu nhân nhi 〽️_ề_𝐦 ɱ_ạ_ⓘ dưới thân, Mộ Vân Triệt cảm thấy thật thỏa mãn.

La Tâm Di thức dậy, đập vào mắt cô là khuôn mặt của anh. Cô thích thú cười. Anh bác sĩ nói là chỉ cần buổi tối làm cái đó là có thể mang thai. Vậy có phải bây giờ cô đã có thai rồi không?

"Tâm Di! Sớm!" Anh chẳng biết khi nào đã mở mắt, hô-ռ một cái lên môi cô.

"Vân! Sớm!" Cô ngọt ngào cười.

Tuy thắt lưng rất đau, nhưng chỉ cần nghĩ sau này sẽ có em bé chơi cùng mình, cô cảm thấy đau một chút cũng không là gì. Mộ Vân Triệt ôm cô ngồi vào bồn tắm. Anh lấy một ít sữa tắm xoa đều lên người cô. Nhân cơ hội, anh bóp chỗ này một chút, xoa chỗ kia một chút, cười hắc hắc vì ăn được đậu hũ. Anh bỗng nhiên nhớ tới một việc vô cùng quan trọng.

"Tâm Di! Những chuyện hôm qua là ai dạy em?"

"Chuyện nào a?" Cô lấy 𝓃ɢ_ự_𝖈 mình cọ cọ vào ռⓖ-ự-ⓒ anh, muốn anh lấy tay xoa như lúc tối.

Mộ Vân Triệt 𝓇𝖚_п 𝐫_ẩ_y cả người. Con thỏ ngốc này muốn đốt lửa để đánh lạc hướng anh đúng không? Đừng có mơ! (Len: Anh đề cao em nó quá!)

Bất quá, anh vẫn thuận theo ý cô, không ngừng ☑️⛎ố●✞ v●𝖊 hai con thỏ nhỏ. Cô thoải mái than nhẹ, tựa hẳn người vào nℊ*ự*c anh.

"Chuyện... 𝐥ê·n ⓖ·ⓘ·ư·ờ𝐧·🌀 tối qua, là ai dạy em?"

"À! Anh bác sĩ nói, muốn có thai, khi anh trở về phải cùng anh 🦵ê●п g𝐢ư●ờ𝓃●🌀. Chỉ cần ⓛ-ıế-𝖒 n.🌀ự.c rồi 𝐦*ú*✞ lấy điểm hồng trước 𝓃●🌀●ự●𝐜 anh, mọi chuyện còn lại anh sẽ lo. Anh ấy còn bảo khi 𝖑ê●n ℊ𝖎●ư●ờ●𝐧●𝖌 cả anh và em đều phải 𝖈ở.𝒾 🍳𝖚.ầ.ⓝ áo, không đúng sao?"

Mộ Vân Triệt 𝓃·🌀𝖍ï·ế·п ⓡ·ăп·🌀 ken két, quả nhiên là tên thối tha đó! Dám dạy hư con thỏ của anh, cậu ta ⓒ♓ế-t chắc rồi!

Nhìn con thỏ ngốc còn đang ngu ngơ không biết gì trong 𝖓ɢ-ự-c, anh cảm thấy... vẫn là nên phạt một chút vậy. Không lâu sau, trong phòng tắm truyền ra từng đợt tiếng 𝖗-ê-n 𝓇-ỉ vỡ vụn của người phụ nữ cùng tiếng ⓣ♓.ở 𝐝.ố.c của người đàn ông.

Chương (1-20)