Truyện:Liên Hoa Yêu Cốt - Chương 032

Liên Hoa Yêu Cốt
Trọn bộ 105 chương
Chương 032
Xác cⓗ_ế_t ⓠⓤ·🍸ế·ռ 𝓇·ũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-105)

Lúc chạng vạng của một ngày mệt mỏi, ống khói các gia đình thôn Long Sơn đua nhau tỏa lan làn khói trắng mờ ảo. Tuy đường đã bít kín, nhưng cơm vẫn cần ăn, người vẫn phải sống qua ngày. Nhắc đến qua ngày, không thể không kể tới những thứ củi, gạo, dầu, muối, nước mắm, giấm và trà. Trong đó giữ vị trí quan trọng nhất có lẽ là củi: Không có củi sẽ chẳng nổi lửa được, không có lửa thì lấy gì nấu nướng? Vậy mà vào giờ phút này, trong nhà Triệu Thiết Tượng ở phía Tây thôn lại thiếu mất thứ củi chính yếu ấy. Bà vợ không ngừng trách hờn chồng rằng chẳng biết xoay xở, đến củi dùng cũng không chịu đi đốn. Đàn bà trong làng vốn đã thích cằn nhằn, lại thêm việc đường bị bít hôm nay, khiến lòng bồn chồn sợ hãi, thành ra ngữ khí càng nặng nề khó chịu.

"Tôi đi! Trời tối mịt rồi, nếu tôi có đi mà không có về thì đám đàn bà các người tự mà xoay xở!" Người đàn ông họ Triệu bị cằn nhằn đến ruột gan rối bời, đành buông lời cay nghiệt rồi hằm hằm đá cửa rời đi.

"Đúng là đồ 🍳*𝖚*ỷ đáng ↪️*𝐡ế*✝️! Bao nhiêu năm nay tôi nai lưng hầu hạ bố con nhà ông, giờ còn lên giọng. Ông đi mau, đi rồi khỏi phải về nữa!" Bà vợ đứng giữa sân nhìn theo bóng chồng khuất xa dần, vừa khóc vừa mắng.

"Hừ! Không về thì không về, suốt ngày phải ở cạnh cọp cái, tôi cũng chán lắm rồi!" Thiết Tượng vừa đi vừa càu nhàu, bất giác đã leo lên dãy núi phía Tây: "Mẹ kiếp, lấy phải bà, coi như vận xui đến cửa!".

"Oa... oa..." Bất chợt, trong khu rừng tối tăm bỗng vọng đến tiếng trẻ con khóc.

"Ơ?" Thiết Tượng nhìn về phía mảng rừng tối: "Kỳ lạ thật! Con cái nhà ai mà lại khóc ở đây vậy nhỉ?". Hết sức tò mò, anh ta bước thấp bước cao tiến về phía phát ra tiếng khóc.

Lúc này, những tia nắng cuối cùng còn sót lại cũng đã tắt hẳn, khu rừng tối đen như mực. Trong không gian như vậy, Thiết Tượng bất giác cảm thấy phần nào bất an, muốn quay đầu trở về. Nhưng, âm thanh dường như mỗi lúc một gần, như thể ở ngay trước mắt nên cuối cùng lòng hiếu kỳ đã thắng tất cả, anh ta 𝓃●𝖌●♓●ℹ️ế●п 𝐫ăⓝ●𝖌 tiếp tục bước về phía trước.

Bỗng một cơn gió thổi tới, tiếng khóc đột nhiên im bặt. Cùng lúc đó, chân Thiết Tượng không biết bị thứ gì gạt mạnh, ngã lăn ra.

"Ui da, cái quái gì vậy..." Thiết Tượng quay đầu nhìn xem thứ gì vừa gạt chân mình. Vừa trông rõ, miệng anh ta liền thét lên thất thanh: "Cứu tôi với... Ma, có ma...".

Chỉ thấy trong bụi cây ken dày thò ra một cánh tay phụ nữ. Nhìn từ xa trông nó tựa như một cành sen trắng muốt đẹp đến mê người. Thiết Tượng nằm xoài trên đất, nhìn chằm chằm cánh tay ấy. Chầm chậm, một mùi hương thanh tao 𝐪u-🍸ế-𝐧 𝐫-ũ nhẹ nhàng luồn qua mũi, khiến toàn thân anh ta từ từ nóng lên.

Lấy tinh thần bò về phía trước mấy bước, Thiết Tượng nhẹ nhàng tách đám cỏ trước mắt. Trong khoảnh khắc, anh ta 🌜_ⓗế_† lặng. Nằm trên đám cỏ tối đen là một 𝖙●♓●ℹ️ ✞●ⓗ●ể phụ nữ tuyệt đẹp, chỉ phủ lớp vải voan trắng mỏng manh khiến tấm thân mỹ miều như ẩn như hiện. Đôi gò bồng đảo trắng nuột nà lộ ra phân nửa, vẻ kiều diễm khơi lên ⓗ🅰️-𝖒 𝖒u-ố-𝖓 tình dục ở bất kỳ người đàn ông nào.

Sở dĩ Thiết Tượng biết đây là một ✞·ⓗ·𝐢 t·𝐡·ể chứ không phải người sống ngay từ cái nhìn đầu tiên là bởi làn da trắng nhợt 𝖈-♓-ế-ⓣ chóc và sự vắng bóng hơi thở nơi người phụ nữ ấy. Khi ánh nhìn của anh ta rớt xuống khuôn mặt t♓.ı ⓣ𝒽.ể, Thiết Tượng tái mét chỉ trong khoảnh khắc, đôi môi r●𝖚●ռ ⅼẩ●🍸 𝖇ẩ●🍸.

"Nhị... Nhị Nha, xin tha mạng! Tôi biết chúng tôi đã làm hại cô, cô rộng lòng đại lượng bỏ qua cho tôi." Thiết Tượng bò lồm cồm trên đất, dập đầu bồm bộp.

Xung quanh yên tĩnh như tờ, mùi hương từ ⓣ_h_ı ⓣ♓_ể người con gái lan tỏa, từng chút một ⓧâ*ⓜ ռ𝖍*ậ*𝖕 vào lỗ chân lông trên da người đàn ông đang quỳ trên đất. Anh ta dần dần cảm thấy một ngọn lửa dục tình thiêu đốt đến không thể chịu nổi.

"Nhị Nha, em thật đẹp!" Thiết Tượng nuốt nước miếng ừng ực, nhìn quanh bốn phía: "Nhị Nha, thôi thì em đã 𝒸*𝖍ế*т rồi, chỉ còn lại da thịt này, em cho anh nốt lần cuối rồi anh mai táng tử tế cho em".

Thiết Tượng dần lộ chân tướng xấu xa. Anh ta nhìn quanh bốn phía một lần nữa. Sau khi chắc chắn không có ai, anh ta liền vội vã lột bỏ quần áo, điên cuồng đè ✞𝖍_ⓘ тⓗ_ể người con gái xuống mà ngấu nghiến. Làn da trắng bợt nhưng cảm giác thật 𝐦ề*〽️ 𝖒*ạ*1, anh ta phút chốc đã đánh mất hoàn toàn lý trí. Thiết Tượng không hề biết đôi bàn tay lạnh lẽo sau lưng đang từ từ nhấc cao. Mười ngón tay giương lên, bất chợt nơi đầu ngón tay nhanh chóng mọc ra những móng vuốt dài nhọn, thình lình cắm phập một nhát, xuyên thẳng vào tim anh ta từ sau lưng.

"Á..." Rú lên một tiếng thảm thiết, Thiết Tượng kinh hoàng nhìn 𝖙.♓.❗ 𝐭ⓗ.ể vốn chẳng chút sinh khí giờ đang chầm chậm mở trừng đôi mắt màu xanh ngọc bích. Làn môi vốn nhợt nhạt bất chợt hé ra, nhanh như cắt ngoạm vào cổ anh ta trước khi anh ta có bất kỳ phản ứng nào. Bị hàm răng dài sắc nhọn cắn mạnh đứt ngay khí quản, Thiết Tượng ngã nhào xuống không kịp kêu một tiếng. Hình ảnh cuối cùng in trong đầu anh ta là cảnh ✞.♓.ℹ️ ⓣ.♓.ể người con gái xinh đẹp đắc ý cười như điên như dại...

...

Con Hồ ly chín đuôi ám trên 𝖙𝖍â_n 𝐭_ⓗ_ể Nhị Nha kia đang rất đỗi vui mừng. Nhìn gã đàn ông ↪️𝐡ế●✞ trên mặt đất, nó từ từ quỳ xuống, áp đôi tay trắng bệch lên ռℊ·ự·𝒸 gã. Cảm thấy quả tim bên trong vẫn hơi co giật, nó cười lạnh lẽo rồi dứt khoát thọc thẳng những ngón tay vào, lôi thật mạnh. Trái tim màu đỏ tươi vẫn còn гц●ռ гẩ●γ nhanh chóng bị kéo ra ngoài, nó từ từ đưa lên miệng, 𝐥iế·𝐦 nhẹ một cái, hài lòng gật đầu rồi tống cả quả vào miệng, sung 𝖘●ư●ớ●ռ●g nhai rau ráu. Quả nhiên ngon ngọt tuyệt vời, ngon hơn nhiều tim của những xác ⓒ♓-ế-𝐭 khác. Trong màn đêm tĩnh lặng, Hồ ly chín đuôi tha hồ thưởng thức miếng mồi ngon hiếm có. Nó xé toạc từng miếng thịt trên 🌴♓_❗ 𝐭_ⓗ_ể người vừa mới ⓒ𝒽ế_𝐭, đặt lên đầu lưỡi từ từ nhấm nháp. Cứ như thế, chẳng bao lâu, một con người vốn sống khỏe mạnh đã bị nó ăn sạch, chỉ còn trơ lại một đống xương thê thảm.

Cuối cùng, nó chầm chậm đứng dậy quệt 〽️*á*𝖚 dính trên mép, rồi chôn bộ xương xuống đất, cố gắng để lại càng ít dấu vết càng tốt. Xong việc, nó bắt đầu lang thang vu vơ xuống núi, ánh mắt vô thức nhìn xuống ngôi làng nơi chân núi, lòng bỗng nhói lên cảm giác bi thương. Nó biết đó là do chủ nhân chân chính của 🌴𝒽.â.𝖓 𝐭.𝐡.ể này đang khóc.

"Nhớ nhà à?" Nó xoa nhẹ 𝖓🌀-ự-ⓒ mình: "Yên tâm, ta sẽ 🅱●á●ⓞ 𝐭𝐡●ù cho cô. Ta sẽ ăn sạch đám người trong thôn làng đó, cô thấy được không?". Trong 𝓃g_ự_↪️ lại dấy lên cơn đau nhè nhẹ, tựa như sự phản kháng của Nhị Nha vậy. Bật ra nụ cười tàn nhẫn, Hồ ly chín đuôi vỗ ռ𝖌*ự*𝒸: "Giờ cô chẳng còn tư cách để nói nữa rồi. Ta khuyên cô nên ngoan ngoãn đi, nếu không ta sẽ cho cô tan thành tro bụi đấy!". Cảm giác đau kia dần nhạt, cuối cùng mất hẳn: "Cô ngoan ngoãn mà nhìn cái thôn này từ từ bị hủy diệt nhé!".

Hồ ly chín đuôi cười khúc khích, cặp mắt màu xanh ngọc quét qua từng ngóc ngách trong ngôi làng, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Bỗng nhiên nụ cười trên môi nó đông cứng, chàng trai áo trắng với gương mặt anh tuấn chợt chắn ngang tầm nhìn. Nó cau mày, không thể nghĩ nổi vì sao lại xuất hiện thần tiên ở cái nơi khỉ ho cò gáy này? Nhưng bất kỳ ai cản trở công việc của nó, nó sẽ tuyệt đối không buông tha.

Kể cả thần tiên...

Chương (1-105)