Từ tham sống ưu
← Ch.144 | Ch.146 → |
Cái đảo nhỏ này đối với thế giới bên ngoài mà nói là cách li, thậm chí ngay cả người thích du lịch như Lãnh Tang Thanh cũng chưa nghe quả tên đảo này, nhưng thế giới bên ngoài đối với tiểu đảo này mà nói là rộng mở, trên đảo nhỏ này có mạng lưới tin tức cao, có thể ở đây mà vẫn biết được toàn cầu xảy ra chuyện gì.
Có lẽ, tất cả giống như chuẩn bị cho thủ lĩnh đặc công.
Bây giờ Lãnh Tang Thanh đang nghỉ ở tiểu đảo này rất vui vể, cơ hồ là không bàn thế sự, tiểu đảo này giống như một hòm Pandora được mở ra, bên trong có rất nhiều bảo tàng, mỗi một thứ đều khiến cô vui vẻ. Mà Niếp Ngân, có lúc sẽ rời khỏi tiểu đảo này đi, nhưng đại đa số là ngày hôm đó sẽ bay bằng trực thăng trở về, nếu buổi tối không về kịp thì hôm sau tuyệt đối hắn sẽ về.
Đối với hành tung của Niếp Ngân, Lãnh Tang Thanh cũng rất thông minh không hỏi, cô biết tính chất công tác của một đặc công, thậm chí có khả năng chuyện Niếp môn bên kia còn chưa xử lí xong, đối với tính chất công tác của hắn, đối với tổ chức đặc công của hắn, cô rất tò mò, nhưng cũng không chủ động đề cập tới, lúc hắn không ở đây cô sẽ lười biếng ngắm cảnh đẹp của tiểu đảo này, lúc hắn trở về, cô sẽ rời bến ngắm cảnh biển cùng hắn, hoặc lặng xuống thế giới nước để thắm hiểm.
Cuộc sống này đã qua nửa tháng, thời gian trôi đi rất nhanh, nhanh đến mức làm cho Lãnh Tang Thanh bất ngờ không kịp đề phòng.
Vào một buổi sáng sớm, cô tỉnh lại sau đó thoải mái hít sâu một hơi, cảm nhận được cái eo nhỏ của mình được một cánh tay ôm chặt lấy, cô không trợn mắt ngạc nhiên, chỉ mỉm cười giống vô vĩ hùng dính vào lòng hắn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ trắng noãn lẳng lặng mà lưu chuyển ở trên đầu vai cô, cô cảm thấy từng đợt ấm áp, nhưng cảm thấy ấm áp từ người đàn ông bên cạnh nhiều hơn, cô thật mê luyến hơi thở của hắn.
Bộ dáng thèm ngủ của cô khiến cho người đàn ông cười nhẹ, thuận thế kéo cô ôm lại chặt hơn, cúi đầu hôn một cái lên trán cô, đôi mắt đen thâm thúy lộ ra sủng nịch.
Hơi thở của hắn phả xuống, khiến cho tai cô ngứa ngứa, rốt cục cô cũng mở mắt, cái đầu nhỏ ở trong ngực hắn ngửa lên, chủ động ôm gáy hắn, dâng lên một nụ hôn nồng nhiệt.
Niếp Ngân thấy mỹ nhân dâng lên nụ hôn mà hắn hằng mong ước, thế nên hắn cũng không có kỵ liền cũng nhiệt tình đáp lại cùng, đôi môi đỏ mọng của cô triền miên. Thật lâu sau hắn mới thoáng rời đi, đáy mắt mỉm cười.
Lãnh Tang Thanh nhìn hắn, lười biếng cười duyên, sau đó nói nũng nịu với hắn: "Anh yêu em sao?"
"Yêu." Hắn trả lời không chút do dự.
Lãnh Tang Thanh cười hạnh phúc.
"Còn em?"
"Em cũng yêu anh." Cô làm nũng đáp một câu, dùng sức ôm sát hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dính sát vào ngực hắn.
"Làm sao vậy?" Niếp Ngân nhìn ra ỷ lại của cô, ngón tay thon dài khẽ vuốt sợi tóc cô, nhẹ nhàng mà chiếu cố.
Lãnh Tang Thanh ôm hắn càng chặt, giống một đứa bé xấu nói với hắn: "Hôm nay có phải anh muốn rời đi đúng không?"
"Vì sao hỏi như vậy?" Ý cười ở đáy mắt Niếp Ngân càng sâu, từ lúc hắn đưa cô tới tiểu đảo này, cô chưa bao giờ hỏi chuyện của hắn, hôm nay là lần đầu, hắn nhìn ra được, cô không muốn hắn rời đi.
Lãnh Tang Thanh ngửa đầu nhìn hắn, chu cái miệng nhỏ lên, bàn tay mềm nhỏ đang chán đến chết ở trước ngực trần trụi của hắn nhẹ nhàng vuốt ve: "Em biết anh có việc cần làm, nhưng em cũng có lòng tham, rất muốn ở bên anh đủ một ngày 24 giờ, em cảm giác thời gian khi anh không ở trên đảo sẽ trôi đi qua rất chậm, cơ hồ một giây một phút cũng đều chậm, nhưng khi anh ở bên em, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, em chán ghét như vậy."
"Hài tử ngốc." Nụ cười ở khóe môi Niếp Ngân mở rộng, trong lòng tràn ngập lo lắng vì lời nói của cô.
Hắn chưa bao giờ được một người cần quá như vậy, từ lúc hắn rời khỏi Niếp môn xong, mỗi ngày hắn đều trải qua huyết vũ tinh phong (mưa máu gió thịt), nhiều năm như vậy, cô độc đối với hắn đã sớm thành thói quen, đã sớm không cần ai chăm sóc, quan tâm, nhưng từ khi gặp cô, hắn phát hiện, thì ra nhớ một người lại thống khổ ngọt ngào đến vậy, ngay cả được nhớ cũng hạnh phục như vậy, thứ hạnh phúc này hắn chưa bao giờ cảm nhận được, mà nho nhỏ nhớ thương, dính lấy này của cô lại làm hắn cảm động không thôi.
Đôi mắt to ngập nước của Lãnh Tang Thanh nhìn hắn, tình yêu trong lòng ngày càng căng tràn, chủ động ôm hai má hắn, còn nói rất thật tâm với hắn: "Ngân, em thật sự rất yêu rất yêu rất yêu anh."
"Anh biết, anh cũng vậy." Niếp Ngân ôm cô, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, hành phúc và xúc động."Yên tâm, hôm nay anh không đi."
"Thật sao?" Lãnh Tang Thanh trở nên nhảy nhót.
Hắn cười nhẹ: "Thật."
"Thật tốt quá." Đáy mắt cô hiện lên ánh sao, lại đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, liếm liếm môi: "Có phải em rất đáng xấu hổ không, nhỡ đâu anh có chuyện gì quan trọng..."
"Nha đầu nghĩ một đằng nói một nẻo." Niếp Ngân nhìn ra giảo hoạt nho nhỏ trong mắt cô, cưng chịu lấy tay véo vào mũi cô một cái: "Ban đầu anh cũng muốn hôm này ở đây chờ một thứ, cho nên không tính sẽ ra ngoài."
Lòng Lãnh Tang Thanh lại phiến lên ngọt ngào, hắn hứa thì nhất định sẽ rất lâu mới đi, mỗi lần nhìn thấy hắn rời khỏi tiểu đảo, cô lại sợ hắn không trở về, cô ở trong lòng hắn lại nói nũng nịu: "Anh chờ cái gì?"
Niếp Ngân lại nói có vẻ rất thần bí: "Chờ đến lúc em nhìn thì sẽ biết."
Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
"Giống như anh sẽ vĩnh viễn không rời em đó." Niếp Ngân cố ý để lộ ra một câu.
Lãnh Tang Thanh lại càng mơ hồ: "Đó là cái gì?" Vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên trừng lớn hai mắt, chỉ vào hắn: "Anh, anh sẽ không làm cho người ta một bộ còng tay hoặc là xích cứng gì gì đó chứ?"
"Đúng vậy, nha đầu thông minh, rất giỏi." Niếp Ngân nghiêng người áp chế đè lên cô, giống như một con hổ đói vồ vội lấy mồi, cúi đầu hôn lên hôi cô, lưu lại dấu vết tà ác sau đó hắn cười: "Chờ xích chuyển đến, anh sẽ liền cột em trên hòn đảo nhỏ này, như vậy em có muốn chạy cũng không được."
Lãnh Tang Thanh bị hơi thở của hắn làm cho ngưa ngứa, nâng cánh tay đánh vào lồng ngực rắn chắc của hắn "Chán ghét, người rời đi là anh mới đúng? Em xem hẳn là phải còng anh lại."
"Sợ anh đi như vậy sao, hả?" Hắn ở trên người cô hít lấy mùi thơm, cúi đầu kẽ hôn vào cổ cô, tiếng nói trầm thấp và động tác làm người ta mơ hồ.
Lãnh Tang Thanh đáp lại rất thật thà: "Đúng vậy, Niếp Ngân, em rất sợ rất sợ anh lại rời khỏi em."
Niếp Ngân ngẩng đầu, đôi mắt cô tràn ngập thâm tình, hắn cũng tràn ngập thâm tình nhìn cô, ngón tay khẽ gạt sợi tóc và nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô --
"Anh nói rồi, anh sẽ không rời khỏi em, trừ phi..." Hắn dừng lại một chút.
"Trừ phi cái gì?" Lãnh Tang Thanh giật mình, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay của hắn.
*****
Ánh sáng từ đôi mắt Niếp Ngân tối đi nhưng rất nhanh trở lại khuôn mặt tươi cười, bàn tay to để nhẹ ở mặt cô, đáy mắt lại kiên định và thong dong: "Không có gì, vô luận ra sao, em đều thuộc về anh, anh sẽ không cho em rời đi."
Vì Lãnh Tang Thanh không quá sắc bén và để ý nên căn bản cô không nhìn ra biến hóa trong mắt Niếp Ngân, biến hóa vừa rồi đi nhanh, chỉ trong nháy mắt nên cô không thể nhận ra, cô nghe thấy lời này xong thì ôm hắn, thật lâu không buông tay.
Sáng sớm yên tĩnh, trên giường một màn lãnh mạn xảy ra.
Niếp Ngân cũng không muốn dậy, ôm lấy Lãnh Tang Thanh, hai người chẳng chịu rời giường. Hắn chưa bao giờ cảm thấy yên tĩnh như vậy, cho tới nay, thần kinh của hắn đều buộc chặt, tuy rằng mặt ngoài nhạt như gió lạnh, trời sinh tính cảnh giác sớm đã thành tự nhiên nhưng giờ phút này khắc này hắn mới cảm giác được thể xác và tinh thần mình mệt mỏi đến cỡ nào, chỉ có khi hắn ôm cô mới có thể cảm thấy im lặng là đáng quý và hạnh phúc.
Thật lâu sau, Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu từ trong ngực hắn lên, mở mắt nhìn, nhẹ giọng nói với hắn: "Ngân, anh nói em đang nằm mơ sao?"
Niếp Ngân cúi đầu nhìn cô, mỉm cười: "Vì sao nói như vậy?"
Lãnh Tang Thanh thở dài, lại thuận thế vùi mặt vào trong ngực rộng lớn của hắn: "Em chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, cảm giác hạnh phúc thỏa mãn này mỗi ngày đều vây quanh em, em sợ cảm giác đó đột nhiên biến mất." Nói xong cô lại ngẩng đầu, đáy mắt lộ ra một tia khẩn trương: "Chúng ta thật sự đã ở bên nhau sao?"
"Đứa ngốc." Niếp Ngân cảm thấy một trận uất ức, cánh tay sủng nịch nhéo nhéo cái mũi của cô: "Em cảm thấy hạnh phúc tới nhanh sao? Đối với anh chúng ta đã lãng phí bỏ qua quá nhiều thời gian, từ nay về sau, anh ở nơi nào em sẽ ở nơi đó."
"Ngân..." Cổ họng Lãnh Tang Thanh căng thẳng, tình yêu trong lòng đối với hắn càng sâu, tay ôm lấy cổ hắn, giọng cô nói với hắn thoáng mang theo nức nở vì kìm lòng không được: "Em yêu anh, rất yêu anh."
Tựa hồ ngay cả những lời này cũng không thể biếu đạt hết tình yêu của cô đối với hắn, trải qua xa cách qua lâu cô mới hiều người đàn ông này như sinh mệnh của cô, cô lại cũng vô pháp chặt đứt sinh mệnh đó.
Niếp Ngân không nói gì, lại gắt gao ôm cô, dùng hành động để nói cho cô biết, hắn cũng yêu cô rất nhiều...
-------- hoa lệ lệ phân cách tuyến --------
Giữa trưa, sóng ven biển êm ả, cô cùng hắn rời bến đi chơi một vòng, Lãnh Tang Thanh lười biếng nằm ở trên bong thuyền, nhìn mấy con phi điểu bay qua bầu trời xanh trên không trung, đột nhiên cười ngây ngô.
Niếp Ngân đi lên bong thuyền nhìn cô như vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, chưa nói hai lời thì đã ôm cô lên ngồi trên ghế rộng có ô che nắng, nhìn cánh tay hồng của cô đang phơi nắng mà đau lòng, làn da cô trắng nõn, thường thường nếu phới dưới ánh mặt trời quá lâu sẽ dị ứng, không biết sao mỗi lần rời bến cô đều rất vui vẻ, thậm chí hận không thể bay qua thái dương.
"Nếu lần sau không xoa kem chống nắng, anh sẽ không mang em rời bến nữa đâu." Hắn cố ý nói một câu với khuôn mặt nghiêm túc.
Lãnh Tang Thanh lười biếng dựa vào ngực hắn, hưởng thụ gió biển thổi vào khuôn mặt, nhìn hình dáng tiểu đảo xa xa, khoảng cách coi như xa, tiểu đảo kia giống như được khảm ở trong nước biển cùng với ánh sáng của đá quý. Cô khe khẽ cười: "Anh xem em là một đứa trẻ con sao?"
"Vậy em không phải một đứa trẻ sao?" Niếp Ngân bất đắc dĩ lắc đầu, ở trong mắt hắn, rất nhiều lúc nha đầu kia giống một đứa bé, hắn thật sự khó có thể nghĩ ra mai sau cô sẽ chăm sóc hắn như thế nào.
"Này..." Lãnh Tang Thanh thấy hắn nói như vậy, tròng mắt giảo hoạt chuyển vòng: "Nếu em là đứa trẻ, vậy chẳng phải anh là tội phạm dụ dỗ trẻ con sao?"
Niếp Ngân thấy cô có ý trêu đùa, cũng nhịn không được mà nhếch môi cười, cố ý nói một câu: "Nói như vậy, anh đây sẽ trực tiếp biến thành tội phạm cưỡng gian được không?" = ="
"Anh --" Lãnh Tang Thanh phát hiện bị hắn trêu ngược lại, mặt cô đỏ lên, cô lấy khủy tay đánh vào ngực hắn, bĩu môi nói: "Sắc lang."
Niếp Ngân mê muội nhìn khuôn mặt phiếm hồng của cô, thỏa mãn cười cười. Hôm nay hắn ăn mặt hưu nhàn rất khác biệt với ngày trước, một thân hưu nhàn này biển hiện rõ sự biến đổi từ nghiêm nghị thành hiền hòa, nhưng Lãnh Tang Thanh biết, thường thường những người càng hiền hòa bình tĩnh thì trong cơ thể họ lại càng ẩn chứa rất sự âm trầm mà không muốn người ta biết, Niếp Ngân hoàn toàn chính là người như thế, mà đây cũng là nguyên nhân làm Lãnh Tang Thanh si mê hắn.
Nhìn khuôn mặt điển trai của hắn lộ ra ý cười, cô nhìn mà không động tâm không được, ngón tay mảnh khảnh đặt lên hai má có đường nét ngóc cạnh rõ rằng của hắn, lúc đó cô nghe thấy tim mình đập thật mạnh, nhịn không được mà nói một câu: "Thực không thể tin được, anh sẽ... yêu em."
Lần đầu tiên cô ở dưới tàng cây anh đào gặp hắn, cô chỉ biết lòng mình đã thay đổi, nhưng, hắn cao cao tại thượng như vậy, một người đàn ông vĩ đại như vậy, cô thật sự cảm thấy mình và hắn có một khoảng cách, nhưng vận mệnh lại kéo hắn tới gần cô, tất cả đều tưởng như phi thường, tính cả những chuyện xảy ra của cô vào hắn.
Cô cảm thấy hạnh phúc thật sâu, được một người đàn ông yêu mình sâu lặng như vậy.
Niếp Ngân nghe cô nói vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nụ cười bên môi mở rộng: "Sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì... Anh thật sự làm người ta cảm thấy không thể tới gần nha." Lãnh Tang Thanh chỉ nghĩ gì nó đó, đôi mắt hạ xuống, nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy trên đời này hẳn là sẽ có một cô gái thật tốt mới hợp với anh." Thật là chết tiệt, vì sao càng hạnh phúc cô lại càng cảm thấy tự ti chứ? Loại cảm giác này cô chưa từng trải qua, cô là thiên kim tiểu thư Lãnh thị tài phiệt, thân phận này đủ để nói là cao cao tại thượng nhưng mỗi khi đối mặt với Niếp Ngân, loại cảm giác tự ti xuất hiện mà cô chưa bao giời từng có giống như nấm mọc lên, cảm giác này đối với cô là tệ hết chỗ nói.
Niếp Ngân dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, thật lâu sau, cánh tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, ánh mắt sâu thẳm: "Em cảm thấy em không tốt nhất?"
"Ừ." Lãnh Tang Thanh thành thành thật thật gật đầu.
Niếp ngân lại theo bản năng nhăn mày.
Lãnh Tang Thanh thấy ánh mắt hắn có biến hóa thì chặn lại nói: "Em không phải thích phủ định mình, chỉ là em thật sự cảm thấy anh rất vĩ đại, em thực tự ti..."
"Tự ti?" Niếp Ngân nhận ra sợ hãi của cô, ánh mắt lại nhu hòa hơn: "Nếu em tự ti thì những cô gái khác sống ra sao?"
Lãnh Tang Thanh mím môi, hít sâu một hơi: "Không biết vì sao, trong lúc đó em cảm thấy chúng ta có một khoảng cách, Ngân, em thật sự rất yêu anh, nhưng có đôi khi lại đoán không ra anh nghĩ gì, ở bên anh, em sợ có một ngày rời giường không nhìn thấy anh, sau đó lại là chờ đợi với thời gian dài; tuy rằng em là tiểu thư Lãnh thị, nhưng em không có giống các thiên kim giỏi ăn nói của những nhà giàu khác, cũng không có bản lĩnh giúp nhà mình cái gì, càng không thể giao tiếp buôn bán, em chỉ đi chơi, một chỗ lại một chỗ, so với người khác ngoài biết nhiều về địa lí thì em chẳng biết gì, tính tình của em thì tùy tiện, không ôn nhu không chu đáo, thậm chí còn có ý xấu nghĩ về kế chu toàn giữa anh và Tích (nghĩa là cưới Tích để nhớ Ngân đó), em -- ưm -- "
Chưa nói xong, cái miệng nhỏ của cô đã bị Niếp Ngân cúi đầu chặn lại, dùng nụ hôn thâm tình để làm tỉnh cô và chặn những lời tiếp theo.
← Ch. 144 | Ch. 146 → |