Mồi
← Ch.090 | Ch.092 → |
Tiêu Tông này còn sống, đây là lần trước Niếp Hoán nói trong điện thoại cho ba cha con họ biết, cho nên Niếp Ngân sớm có chuẩn bị, cũng đúng như dự liệu, Tiêu Tông quả nhiên canh sẵn ở trong phòng này, hắn thật sự không thể hiểu được, người Tiêu Tông vô dụng này vì sao La Sâm lại trọng dụng hắn.
Hắn bóp cổ Tiêu Tông, đem Tiêu Tông gắt gao đè tại trên tường, Tiêu Tông liều mạng giãy dụa, nhưng ở trước mặt Niếp Ngân, hắn nhỏ bé giống như một con kiến, cảm thấy hắn không còn chút giãy giụa, Niếp Ngân cảm thấy sức lực của hắn còn không bằng cả Lãnh Tang Thanh.
Hắn hơi hơi cười một nụ cười tà ác, nhìn mặt Tiêu Tông như sắp chết:"Ta đã sớm biết ngươi chưa chết, ta tới nơi này kỳ thật chính là tìm ngươi!"
Tiêu Tông dùng hết khí lực, tay phải rốt cục va chạm vào cổ tay trái bóc cái thứ gì đó ra bị ném xuống đất, sau đó tức giận nhìn chằm chằm Niếp Ngân.
"Sớm biết rằng ta không chết? Coi như hết! Ngươi luôn làm như mình giống một vị thần sống, chuyện gì cũng trong lòng bàn tay ngươi, việc gì ngươi cũng điều khiển được, nhưng ngươi đừng tưởng rằng mình thật là thần, nói chuyện giật gân này chính muốn làm ta sợ, tỉnh lại đi, ta sẽ không mắc bẫy đâu." Hắn không phục nói.
"A?" Trong ánh mắt Niếp Ngân lòe ra một tia ánh sao, so với phía trước càng hung hiểm hơn, hắn trào phúng cười cười, thong dong nói:"Không chỉ thế này đâu, ta còn biết chuyện ta cứu Thanh Nhi trong mật thất lần trước, ngươi cũng không nhất ngũ nhất thập nói thật với La Sâm."
Điểm này là Niếp Ngân đoán, tuy rằng cùng Tiêu Tông tiếp xúc không nhiều, nhưng người như thế này tâm tư thực dễ bị người khác đoán ra, chuyện lần trước chính là bởi vì Tiêu Tông xúc động, mới cho mình có cơ hội, lấy sự ngu muội giảo hoạt của hắn mà nói nhất định sẽ không khai thật tình hình cho La Sâm biết.
Nhưng Tiêu Tông cũng không biết đây chỉ là Niếp Ngân đoán, trong mắt hắn hiện ra một tia sợ hãi, hắn không thể ngờ được ngay cả chuyện này Niếp Ngân cũng biết, trong nội tâm hắn không thừa nhận cũng không được người này thật sự như thần.
"Ta khuyên ngươi hãy nên ngoan ngoãn buông tay, ngươi chạy nhanh tìm chứng cớ đi thôi, thời gian của ngươi không nhiều lắm." Tiêu Tông âm trầm gầm nhẹ nói, trong lòng phẫn hận đến cực điểm.
Niếp Ngân cũng không buông ra tay, mặt chậm rãi tới gần mặt Tiêu Tông, một đôi mắt như mấy vạn lưỡi kiếm, đâm thẳng vào trái tim Tiêu Tông, cổ cảm giác áp bách làm cho Tiêu Tông không thở nổi, yết hầu như bị đánh cái kết, ra cũng không thể, tiến cũng không thể, hắn hai bên móng tay loạn lên, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra.
"Máy tính căn cứ bản sớm đã bị cắt bỏ, nhưng còn có một dự bị là để ở nơi này." Khóe miệng Niếp Ngân giương lên ý cười tà ác, thong dong làm cho hắn như đã nắm hết mọi thứ.
Nghe xong những lời này, trái tim Tiêu Tông cơ hồ sẽ ngừng đập, toàn thân hắn bắt đầu phát run, hai ánh mắt trừng to so với cái miệng hắn còn lớn hơn, hắn không thể hiểu nổi vì sao Niếp Ngân lại biết chuyện này, chính mình vì phòng bị La Sâm sẽ để mình bất lợi, giết người diệt khẩu, lúc trước đã sao chép sang một bản khác làm "Kim bài miễn tử". (m. n xem hoàn châu công chúa rồi chứ)
"Ngươi...... Ngươi sao lại biết!" Những lời này hoàn toàn là hô lên, hắn đã không khống chế nổi cảm xúc của mình.
Nhìn Tiêu Tông thế này, trên mặt Niếp Ngân cũng tràn ngập hưng phấn, không phải cảm thấy đối phương buồn cười, mà là bởi vì mỗi một cái lời phỏng đoán của mình đều đúng. Sự việc xảy ra ngày hôm đó, lấy tính cách gian xảo của La Sâm, đoạn băng đầy đủ kia nhất định đã bị hủy diệt trừ hậu hoạn sau này, mà lúc trước hắn ở theo dõi trong phòng lại còn nhìn thấy được đoạn tần số kia, cái thuyết minh này phụ trách tiêu hủy người này, cũng không lập tức làm, mà lúc ấy nhìn thấy đoạn băng đó, hắn cũng nhớ rõ trên mặt máy tính có chữ "Văn kiện truyền", hiện tại nghĩ lại, đó hẳn là tác phẩm do tên Tiêu Tông tự cho rằng mình thông minh này, vì mình lưu lại để bảo mệnh.
Nhưng Niếp Ngân không nói cho Tiêu Tông biết đây là chuẩn đoán của hắn, chính là đơn giản lưu loát nói ra vài từ:"Vì - ta - là - thần!"
Trong óc Tiêu Tông "Oong" một tiếng, giống như bị nổ tung, toàn thân hắn đã run lên hoàn toàn, trên mặt vặn vẹo, tựa tiếu phi tiếu, nhìn qua giống như đã hỏng nát.
"Ha ha ha ha......" Đột nhiên, hắn phát ra tiếng cười bén nhọn, giống người điên rít gào:"Nói thật cho ngươi biết, ta ở trong này chính là làm một con mồi, ta vừa mới kéo miếng khối dán kia trên cổ tay ném xuống, mặt trên kề cận truyền cảm khí, chỉ cần ta chết không còn mạch đập hoặc là ta ném nó xuống, La Sâm sẽ biết ngươi ở trong này, lập tức sẽ có một số người lớn đến giết ngươi, có lẽ chỉ cần năm phút, a không không không, có lẽ chỉ cần hai phân chung, ngươi sẽ nhìn thấy trăm khẩu súng chỉ vào ngươi, ngươi nói ngươi là thần, ta xem ngươi trốn ra sao!"
Cái gì!!!
Điểm này hắn hoàn toàn thật không ngờ, xác thực, La Sâm đem người kia đặt ở con mồi trên điểm mấu chốt như vậy, nhất định sẽ có mục đích của hắn, hắn rất nhanh, vì mình sơ sẩy nên cảm thấy tức giận, sơ sẩy này này nọ, đối người thường mà nói thì khả năng không tính cái gì, nhưng đối một sát thủ mà nói, thì phải là cảnh giới của sống hay chết.
Lúc này còn không thể cùng La Sâm giao thủ, nếu không kế hoạch sẽ thất bại, hắn khó có thể che dấu nội tâm mình đang vô cùng lo lắng, cầm lấy cổ Tiêu Tông, lại hung hăng tạp đến trên tường, lấy súng ra đỉnh ấn tại mi tâm hắn, tràn đầy sát ý nhìn hắn:"Nói mau! Thứ đó ở nơi nào? Bằng không ta nhất súng bắn chết ngươi!"
Tiêu Tông điên cuồng vẫn chưa thối lui, hai tay bắt được cánh tay Niếp Ngân, bộ mặt dữ tợn nhưng vặn vẹo, nước bọt cuồng phun:"Vậy ngươi liền nhất súng bắn chết ta đi! Ha ha ha!"
Đúng lúc này, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, trong lòng Niếp Ngân cả kinh, quay đầu nhìn lại, hé ra khuôn mặt tái nhợt, một người lạnh như băng, một cỗ hơi thởi tử vong theo từ ngoài cửa đi đến. :s
"Niếp Thâm!" Niếp Ngân có chút kinh ngạc.
Niếp Thâm bình tĩnh, cười thản nhiên, ngữ khí thản nhiên nói với Niếp Ngân:"Cũng sắp không còn kịp rồi, bọn họ đã sắp chạy tới."
"Ngươi luôn luôn ở tại ngoài cửa?" Niếp Ngân lạnh lùng hỏi, ánh mắt nhìn Niếp Thâm cũng không có thu lại thú tính, thình lình xảy ra làm cho Niếp Ngân cảm giác được toàn thân không khoẻ, bên này tay giữ lấy Tiêu Tông cũng không có buông ra, tuy lửa sém lông mày nhưng hắn thật sự không thể buông tha cơ hội này.
Niếp Thâm mỉm cười gật gật đầu:"Ta là muốn nhìn một chút vì sao không thể giúp ngươi, ngươi đã muốn không còn thời gian, hay để cho ta, ta nghĩ ta muốn so với ngươi tiện hơn một chút."
Xem Phim hoat hinh anime online
"Ta vì cái gì phải tin tưởng ngươi?" Niếp Ngân không thả lỏng cảnh giác, bởi vì hắn đối với Niếp Thâm năm lần bảy lượt viện trợ thật sự không thể lý giải.
"Ngươi vì sao không tin tưởng ta?" Niếp Thâm hỏi lại hắn một câu, trên mặt nhìn không ra biểu cảm của hắn.
Niếp Ngân cười lạnh một tiếng, làm ra không thể nề hà quyết định......
← Ch. 090 | Ch. 092 → |