Sự phẫn nộ của chú chim nhỏ
← Ch.012 | Ch.014 → |
WEIDEL số179, biệt thự hoàng gia.
Dưới ánh trăng, một chiếc xe thể thao tuyệt đẹp dừng lại, cửa sổ chậm rãi hạ xuống, sau khi nhìn biệt thự xa hoa trước mặt, Lãnh Tang Thanh có phần căng thẳng mà nuốt nước bọt.
Người đàn ông này đúng là biến thái, sau khi đem cô lôi ra khỏi sòng bạc, lại ném cô sang một bên, lấy cớ là trang phục của cô chướng mắt! Kết quả là cô bị một đám người kéo vào để "Cải tạo" lại trang phục, thậm chí còn bị ném vào một cửa tiệm làm đẹp để trang điểm! Thiên lý ở đâu? Cô ghét nhất là bị người khác tô tô vẽ vẽ trên mặt mình.
Không ngờ sau khi hoàn tất việc trang điểm, các thợ trang điểm nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt của các cô giống như một thiếu nữ đang yêu thầm một chàng trai, ông trời, cô đúng là một phụ nữ có phải không? Ông trời nhất định phải khiến cho các cô gái đều nhìn cô với anh mắt như thế sao?
Một cơn gió đêm thổi qua, thổi vào trong xe, Lãnh Tang Thanh vô thức mà rùng mình, vội vàng đóng cửa sổ lại, cổng chính của biệt thự từ từ mở ra, giống như có một quái thú đang từ từ há miệng, xe chạy tới trước, dừng lại sau đó người tài xế xuống xe mở cửa, cô vô thức mà nuốt nước bọt, làm tăng thêm sự can đảm. Mặc kệ, vừa rồi xảy ra chuyện gì, đã đồng ý với người ta thì nhất định phải làm được!
Lấy lại tinh thần, đi vào biệt thự, khó chịu mà lấy tay kéo kéo chiếc váy, lại bị một âm thanh cứng cáp hù sợ.
"Niếp tiên sinh chờ cô lâu rồi, xin đi theo tôi!"
Lãnh Tang Thanh thực sự bị dọa không ít, nhìn kỹ lại, thiếu chút nữa là thét to rồi.
Đối diện với cô không biết từ lúc nào xuất hiện một lão già, nhìn ông như vệ sĩ, thân thể có chút hơi khom nhưng đã được giấu kín bằng trang phục, dưới ánh trăng, mặt ông lộ vẻ nhợt nhạt, những vết nhăn đều trên cổ, bàn tay nhăn nheo làm động tác mời, cả người giống như là - người gác tháp chuông.
Cô cố kiềm nén suy nghĩ muốn thét chói tai của mình, sợ hãi mà gật đầu, may là lá gan của cô lớn, bằng không nếu đụng phải một người nhát gan nhất định sẽ cho rằng mình gặp ma, không phải bị hù cho khóc cũng sẽ bị ông ta làm cho ngốc luôn.
Lão già thản nhiên nhìn cô một cái, giống như đem cô giữ lại trong tầm mắt, không nói gì thêm, quay lưng dẫn đường...
Dọc đường đi, chỉ có tiếng xào xạc của gió thổi qua lá cây, bước chân của ông lão rất nhẹ, hầu như không nghe thấy tiếng động, dọc theo đường đi cực kì yên tĩnh, cũng không thấy bóng dáng của người hầu nào khác. Lãnh Tang Thanh vô thức mà nắm chặt chiếc váy, nhìn cô đi đến ngày càng gần biệt thự, tâm không khỏi bất an.
Đêm ở biệt thự giữa sườn núi, nam chủ nhân có khuôn mặt đặc biệt anh tuấn, thêm vào một ông lão quái dị, ngẫm lại cảm thấy thật đáng sợ...
Đi một mạch đã đến lầu ba rồi.
Cách bố trí của biệt thự rất kì lạ, hành lang vốn thông suốt nhưng lại giống như thế trận mê cung bát quái.
"Mời vào, Niếp tiên sinh đang chờ cô bên trong." Lão già quái dị đem cô đến trước cửa phòng, ngừng lại, sau khi nói những lời đó, giống như một người thần bí lập tức lui xuống, rời khỏi.
Ngoài hành lang, gần như được bao phủ toàn bộ bằng cửa sổ sát đất, những tấm thủy tinh to lớn độ cao lên tới mười thước rơi thẳng xuống đất, làm cho cảnh đêm bên ngoài càng thêm thần bí.
Lãnh Tang Thanh vẫn cảm thấy nơi này thật u ám, mặc dù cảnh vật xa hoa, cũng khiến cô có chút bất an.
Vươn tay, rốt cục cũng lấy đủ can đảm mà gõ cửa phòng,
"Vào đi!"
Giọng đàn ông trầm thấp vang lên, mà giàu từ tính, khiến cho phụ nữ nghe xong không khỏi hiện lên hình ảnh trong tiểu thuyết.
Cửa phòng mở ra,
Lãnh Tang Thanh chỉ cảm thấy ánh sáng trong căn phòng rất u ám, trong lúc nhất thời đôi mắt không quen với ánh sáng ở đây, bên tai lần thứ hai vang lên âm thanh trầm thấp của người đàn ông,
"Ngồi đi!" Hai chữ ngắn gọn, lại giống như không hờn giận mà rất oai phong, khiến cho Lãnh Tang Thanh không khỏi nghĩ tới đại ca Lãnh Thiên Dục của mình.
Chớp chớp mắt, sau khi cố gắng thích ứng với ánh sáng trong phòng, mới quan sát toàn bộ thiết kế của căn phòng này. Đây rõ ràng là phòng sách, ba mặt tường vốn dĩ là cửa sổ sát đất xa hoa lại được thay thế bằng sách, tấm màn che nhẹ nhàng như vũ nữ xinh đẹp, mà một bên lại là bức tường sách, nối thẳng đến trần nhà, bàn gỗ màu đen lâu năm tản ra một mùi hương thơm dịu, sau bàn là một chiếc ghế da màu đen.
Phòng sách này quá lớn, cô tự nhận thấy mình quen với loại xa hoa ở chỗ này, nhưng không khó nhận ra một loại sợ hãi trước nay chưa từng có.
Giữa ánh sáng mờ mịt, cô cảm thấy trên người mình truyền đến một cảm giác vô cùng nóng, mẫn cảm nhìn lại, ở cách đó không xa chạm phải một đôi mắt sắc bén...
Tim, đột nhiên run rẩy, sau đó là đập thinh thịch.
Trên ghế sô pha đen là Niếp Ngân, ngồi ngay ngắn, bộ âu phục tối màu làm tôn lên vóc dáng cao ráo như những người mẫu phương tây, một chân anh gác lên chân kia, những vòng khói của điếu xì gà càng tôn lên vẻ cương nghị trên khuôn mặt anh, đôi mắt giống như con báo, mặt dù yên lặng nhưng lại toát lên một mùi nguy hiểm...
Trong lòng cô không khỏi cảm thấy lo sợ, rất lâu sau mới đi tới trước mặt anh, chưa nói hai lời, trực tiếp từ trong túi lấy ra tờ giấy, viết lên, sau đó "Ba" một tiếng đặt trước mặt anh,
"Đọc, đây là giấy ghi nợ của tôi, tôi tạm thời vẫn không có tiền, nhưng chỉ cần trong tay tôi có tiền nhất định sẽ trả cho anh, tôi đã kí tên rồi." Cô dè dặt mà nói một hơi.
"Tang Thanh?" Môi Niếp Ngân hơi cong lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy tờ giấy ghi nợ, nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng lắc đầu, "Tiểu nha đầu, tôi đưa cô tới đây không phải vì tiền."
Xem ra thời gian gần đây cô ở bên ngoài không nói mình là em gái của Lãnh Thiên Dục.
"Cái gì mà tiểu nha đầu, thật khó nghe, tôi đã tốt nghiệp đại học rồi!" Lãnh Tang Thanh nhíu mày, nghiêm túc mà giới thiệu một chút về tuổi của bản thân, cô không thể đã lớn như vậy mà còn bị gọi là một tiểu nha đầu, coi như đi vào quán bar, cũng không bị đuổi ra ngoài.
Niếp Ngân buồn cười mà nhíu mi, từ giọng nói lộ ra chút châm biếm, "Quả thực vẫn còn là một nhóc con." Ánh mắt rơi trên cơ thể cô, nhìn chiếc váy vừa đơn giản lại tinh tế, "Sau này đừng mặc đồ của con trai thật giống con nít, như vầy nhìn rất đẹp."
*****
Lãnh Tang Thanh nổi giận trừng mắt với anh, cuối cùng cảm thấy nhạt nhẽo, thật biến thái! Một lúc sau, hắng hắng giọng, "Thôi thua anh rồi, anh nói đi, cuối cùng muốn thế nào? Nhắc nhở anh trước, tôi thật sự có thói quen lười biếng, anh đem tôi ở chỗ này, sẽ không có ngày tháng tốt đẹp đâu."
"Qua đây!" Sau khi nói ra câu này, lấy điếu xì gà trong tay giụi trong gạt tàn.
Lãnh Tang Thanh đứng bất động tại chỗ, nhìn anh khiêu khích.
"Thế nào, sợ?" Trong đôi mắt người đàn ông hiện lên ý cười.
"Nói đùa! Sợ anh?" Lãnh Tang Thanh tính tình bướng bỉnh mà bước tới trước, ngồi đối mặt với anh, "Nói đi, anh rốt cục muốn thế nào?" Nói xong, lại sợ ánh mắt của anh, lấy áo khoác của anh để bên cạnh che lại.
Có trời biết cô ghét loại trang phục này chết đi được, nếu không phải mấy người vệ sĩ cao to lực lưỡng ép cô, cô thà chết cũng không mặc loại trang phục thế này!
Môi Niếp Ngân khẽ cong lên, cầm tờ giấy ghi nợ, lại để lại trong túi của cô.
Lãnh Tang Thanh sửng sốt, đôi mắt đẹp lập tức hiện lên vẻ thận trọng, "Anh muốn tôi làm việc gì?"
Thực sự đem món tiền này đưa cho cô, nhất định cần cô làm việc gì rồi, bên cạnh đại ca nhiều năm như vậy, cô ít nhiều cũng học được một chút thông minh và nhạy bén chứ.
Đúng như dự đoán, sau khi Niếp Ngân nghe vậy, đôi mắt hiện lên một tia khen ngợi, "Thật là cô gái thông minh."
"Thôi, không dám, giết người phóng hỏa, vi phạm pháp luật, những chuyện này tôi sẽ không làm." Lãnh Tang Thanh đưa ra điều kiện.
"Yên tâm, tôi chỉ muốn cô trong thời gian một tháng, hầu hạ một người." Đôi mắt Niếp Ngân lóe lên một tia ám muội, dưới ánh đèn lờ mờ càng đặc biệt mê hoặc.
"Hầu hạ ai?" Lãnh Tang Thanh nhíu mày.
"Tôi!" Ngôn từ của người đàn ông này vô cùng đơn giản.
Lãnh Tang Thanh đảo mắt, "Anh bạn, anh nói chuyện có thể nói một lần không hả? Anh nói thẳng ra muốn tôi ở cùng anh một tháng thì được rồi, à, chờ chút, " Thoáng cái phản ứng của cô đã trở lại, cảnh giác nhìn anh, hỏi: "Nên sẽ không là sắc, cái phục vụ không phải là tình ái chứ? Cái này có thể không được, tôi, tôi còn muốn lấy chồng..."
"Sắc. Phục vụ tình ái?" Niếp Ngân cười đến híp mắt, đôi mắt sắc bén mà nhìn cô, "Mặc dù cô là phụ nữ, nhưng tôi cũng không đến nỗi - bụng đói ăn quàng!"
"Anh có ý gì?" Lãnh Tang Thanh nhíu mày, lộ cặp lông mi xinh đẹp khiến cho phụ nữ đều ngưỡng mộ, bĩu môi, " Bản tiểu thư vẫn còn thấy ngươi chướng mắt đây!"
Cũng dám đối với cô chọn này chọn nọ, hắn tướng mạo không phải cũng có chút đẹp trai sao? Cô cũng không kém nha. Nếu như cùng anh ta đi trên một con phố, còn không biết ai có khả năng thu hút ánh mắt của phụ nữ hơn đâu.
Niếp Ngân nhìn ánh mắt không chịu thua kém của cô, đôi mắt dần chuyển sang lạnh, ý cười như có như không bên môi, "Vậy cô đồng ý, hay không đồng ý đây?"
"Tôi không hiểu ý của anh." Lãnh Tang Thanh hỏi lại, đối mặt với người đàn ông này, cô phải dùng toàn bộ tinh thần mới được.
"Thời gian một tháng cũng đủ cho cô bối rối rồi." Niếp Ngân nói chuyện rất ngắn gọn, sẽ không nói những lời vô ích và giải thích những lời dư thừa với cô, giọng nói trầm ổn giống như mang theo một lời mời mộc.
Lãnh Tang Thanh gần đây luôn cẩn thận với mọi người, sau khi nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, tỏa ra ánh sáng giống như màu hổ phách, khiến cho Niếp Ngân ngồi đối diện cũng phải thừa nhận vẻ đẹp của cô.
"Tôi muốn biết từ chối sẽ có kết quả gì!"
Đôi mắt người đán ông hiện lên một tia khen ngợi,
"Cô là một nha đầu rất thông minh, nếu như từ chối, vậy tờ chi phiếu kia tôi không chỉ lấy lại, còn có thể đem món nợ ở sòng bạc tất cả tính trên đầu cô."
"Anh là một kẻ ngang ngược đã tính rõ hết rồi phải không?" Lãnh Tang Thanh hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ tới người này vẫn còn có thể lật lọng, hổ lạc đồng bằng, nếu như đại ca của cô không thực hiện phong tỏa kinh tế của cô, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng cúi đầu.
Niếp Ngân nhún vai, "Chỉ cần cô đồng ý yêu cầu của tôi, chỉ cần một tháng, cô không chỉ có thể không cần trả tiền, đến lúc đó tôi cũng có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì của cô." Niếp Ngân nhận lời.
Lãnh Tang Thanh hoài nghi mà nhìn anh, "Một tháng này muốn tôi làm cái gì? Thực sự sẽ không liên quan đến sắc. Tình ái? Tôi sẽ không trở thành người làm ấm giường của anh. Giường hoặc tình. Tiểu tam chẳng hạn." Nếu như bị đại ca biết được em gái yêu quý của anh làm người hầu cho người ta. Tiểu tam, thế nào cũng tức giận đến bóc khói trên đầu.
"Yên tâm, trừ khi" Niếp Ngân đem cơ thể chậm rãi tiến về phía trước, khuôn mặt anh tuấn đột ngột to lên, "Cô yêu tôi rồi, chủ động hiến thân cho tôi!" Bên môi cũng không có vẻ tươi cười, ngay cả giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng lại giống như ly rượu ngon làm say lòng người...
Tim Lãnh Tang Thanh "Binh" một cái, vội vàng đem thân thể dựa sát vào phía sau, tránh mùi xạ hương nhàn nhạt của người đàn ông, sắc mặt có chút hoảng loạn, giơ tay lên,
"Tôi sẽ yêu anh? Nực cười!" Dường như nhìn thấy trong đáy mắt của người đàn ông hiện lên ý cười, sau đó hắng hắng giọng, che lấp sự hoảng loạn, trong lòng đã có chút xấu hổ, "Được, tôi đồng ý với anh, chỉ có điều tôi cảnh cáo anh, dù sao cũng đừng làm cho tôi cảm thấy anh quá phận!"
"Tốt." Âm thanh của người đàn ông không nóng không lạnh, vĩnh viễn đều bình tĩnh như lúc ban đầu, nhìn ánh mắt ấy cũng khiến cô cảm thấy bình tĩnh, giống như tất cả mọi thứ anh đều có thể khống chế!
← Ch. 012 | Ch. 014 → |