Đau khổ ly biệt
← Ch.147 | Ch.149 → |
Gió, nhẹ nhàng lướt qua, khiến cho cảnh người lính ra chiến trường vào mùa thu cũng có một loại hương vị đặc biệt.
Đôi mắt của Da Luật Ngạn Thác không khác gì một con chim ưng lợi hại, hắn tiếp tục cao giọng nói: "Tiêu Chí, Mông Ca tiến lên nghe lệnh!"
Thanh âm lạnh lùng vang lên, chỉ nghe hai tiếng vó ngựa truyền đến, hai người với tư thế oai hùng chậm rãi đi tới trước mặt Da Luật Ngạn Thác: "Có mạt tướng!"
"Nay, ta lệnh Tiêu Chí làm tả tướng, Mông Ca làm hữu tướng, ban thưởng ấn tín tả tướng và hữu tướng!" Da Luật Ngạn Thác cầm ấn tín trong tay, dưới ánh mặt trời ấn tín lại càng trở nên rực rỡ.
"Mạt tướng sẽ dốc hết khả năng!" Hai người đều tiếp lệnh nói.
Sau khi sắp xếp quân lính thoả đáng, Da Luật Ngạn Thác cưỡi chiến mã khiến chiến phục trên người hắn càng thêm anh khí bức người, hào phóng dũng mãnh, một đôi mắt thâm thúy mà cuồng ngạo dưới ánh sáng mặt trời lóe lên ham muốn chiến đấu, trên thao trường, trước mặt 5 vạn đại quân, hắn lên tiếng:
"Các ngươi giống như ta, đều là dũng sĩ Khiết Đan, không sợ chảy máu, không sợ hi sinh, để Khiết Đan thống nhất, dũng cảm tiến lên, chúng ta sẽ giết hết mọi kẻ địch, làm cho Khiết Đan bất khả xâm phạm!"
"Giết, giết, giết!"
Toàn bộ thao trường cùng vang lên tiếng giết, 5 vạn âm thanh cất lên cùng một nơi, vang tận mây xanh, sát khí tận trời.
Trên bục, Hoàng thượng Da Luật A Bảo Cơ nhìn thấy sĩ khí của binh lính dâng cao thì cực kỳ vui vẻ, thấy được ý chí chiến đấu sục sôi của quân đội, tâm trạng của ông lại càng sục sôi, nhớ lại năm đó khi đi tranh giành thiên hạ, khí thế cũng hào hùng như vậy!
Chờ thanh âm của binh sĩ lắng xuống, Da Luật Ngạn Thác lên tiếng lần thứ hai.
"Hỡi những con người mạnh mẽ của Khiết Đan, Ta – Đông Lâm vương, sẽ mang đến chiến thắng vang dội, đi vào thần thoại lần thứ hai cùng các ngươi! Chờ ngày chiến thắng trở về, bản vương sẽ tự mình nâng cốc chúc mừng! Bản vương tuyên bố, đại quân xuất phát!"
Nhận được mệnh lệnh xuất phát, tả tướng Tiêu Chí mang theo đủ một vạn kị binh đi phía sau, chậm rãi đi qua đài để Hoàng thượng cùng các bá quan văn võ xét duyệt, rồi bắt đầu cuộc hành trình.
Bốn vạn đại quân còn lại vào sáng mai sẽ lập tức xuất phát, trên sa trường quân doanh mới bắt đầu hợp lại, nhìn cảnh này phải nói là nghìn ngựa vạn xe chạy như bay, nghìn xe cỏ chứa năm vạn bộ giáp, hàng ngàn tấn lương thực, và tiền của trong ngoài!
☆☆☆☆☆☆☆☆
Trời tối, dường như nơi đây phảng phất sự ưu thương, Tần Lạc Y ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, nhưng nàng không hề trang điểm, quần áo màu trắng theo làn gió từ cánh cửa mở rộng nhẹ nhàng bay.
Vẻ mặt tràn ngập sự ưu sầu, vì bản thân mình, cũng vì đã rất gần ngày xuất chinh của Da Luật Ngạn Thác..
Ban đêm xuân ý dạt dào, thân thể Tần Lạc Y khẽ run lên, một lát sau, bóng hình to lớn của Da Luật Ngạn Thác xuất hiện trước mặt nàng.
"Thác..." Tần Lạc Y khẽ buông tay, chiếc lược rơi "bộp" một tiếng xuống mặt đất.
"Y nhi ——" Da Luật Ngạn Thác tiến lên vài bước, đến bên cạnh Tần Lạc Y, sau đó hắn nhặt chiếc lược rơi trên mặt đất đặt lại chỗ cũ, khẽ than nhẹ một tiếng, cuối cùng hắn nỉ non bên tai Tần Lạc Y như những đôi tình nhân hay làm với nhau.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của nàng, ánh mắt hắn cũng không sắc bén như khi duyệt binh ngày hôm nay, trái lại, dường như ánh mắt ấy tràn ngập tình cảm không nói thành lời.
"Không cần lo lắng cho ta, ta từng nói, trên đời này người có thể giết ta, cũng chỉ có Y nhi!" Thanh âm trầm thấp của nam tử nặng như bàn đá, tiến thẳng vào trái tim nàng.
"Chàng nhất định phải xuất chinh sao? Nhất định phải thấy máu chảy mới giải quyết được sự tình sao? Thế giới rộng lớn như vậy, chẳng nhẽ lại không tìm được một chốn thanh tịnh hay sao?" Trên mi tâm Tần Lạc Y tràn ngập sự u sầu, những chuyện xảy ra gần đây đều làm cho nàng cảm thấy vô cùng bất an.
Bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt mềm mại của nàng lên, đôi mắt đẹp tự nhiên, lơ đãng rơi vào ánh mắt như biển sâu của hắn.
"Y nhi, ta sẽ cho nàng một chốn thanh bình thật sự, tin tưởng ta! "Thanh âm của Da Luật Ngạn Thác tràn đầy khí lực và nhanh nhẹn dũng mãnh của nam tử Phương Bắc, nhưng lại khiến cho lòng người an tâm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Lạc Y kinh ngạc nhìn hắn, một lát sau, nàng cũng gật đầu.
Sau một khắc, nàng bị Da Luật Ngạn Thác ôm vào lòng, khi hắn thấy khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu của nàng thì cảm thấy đau lòng vô cùng.
Hắn biết cái chết của Ninh Phi vẫn luôn làm nàng canh cánh trong lòng. Vì vậy hắn đã hạ lệnh an táng Ninh Phi một cách long trọng, cũng cho gia tộc của nàng ta tăng thêm chức tước, trừ điều đó ra, hắn còn phải mau chóng bắt được Cầm Cơ, nữ nhân chết tiệt này!
"Y nhi, thời gian ta ra trận, nàng nhất định phải nghe lời Lạp Cô, ta đã hạ lệnh cho Lạp Cô phải tự mình phụ trách đồ ăn của nàng, mà Thái Nam cũng sẽ chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho nàng! Thế nhưng nhớ kỹ, bất kể nàng đi đâu, nhất định không được đuổi thị vệ bên người đi, ta đã ra lệnh cho bọn họ phải bảo vệ nàng!"
Da Luật Ngạn Thác đặc biệt dặn dò, hắn rất sợ khi mình không ở trong phủ nàng sẽ xảy ra chuyện.
Tần Lạc Y ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Là vì Cầm Cơ?"
"Không sai, Cầm Cơ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ cần một ngày còn chưa bắt được nàng ta, thì ngày đó sự an nguy của nàng sẽ khiến ta lo lắng!" Vẻ mặt Da Luật Ngạn Thác âm trầm, khuôn mặt chứa đầy hàn khí.
Tần Lạc Y căng thẳng, thật sự trong lòng nàng lo lắng không phải vì an nguy của bản thân, mà vì an nguy của Da Luật Ngạn Thác, dù sao ngày mai hắn cũng ra chiến trường, hắn luôn luôn dũng mãnh thiện chiến, dường như trời sinh hắn đã là Tu La, đối với hắn, sống chết không có gì quan trọng.
Càng như vậy, Tần Lạc Y lại càng lo lắng ——
"Thác ——" Giọng của nàng nghẹn ngào, tựa như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lại cố hết sức nhịn xuống, không nói ra.
"Thác, ta chỉ muốn chàng bình an trở về, chỉ cần có chàng, điều gì ta cũng đều chấp nhận!" Tuy giọng nói Tần Lạc Y ôn nhu nhưng lại tràn ngập lo lắng.
"Được! Ta cam đoan với nàng!" Ánh mắt thâm trầm của Da Luật Ngạn Thác hiện lên vẻ cương nghị.
← Ch. 147 | Ch. 149 → |