Trăm kiểu lấy lòng
← Ch.145 | Ch.147 → |
Tình cảm của con người thật phức tạp, khi một cảm xúc có thể được phát tiết ra thì một loại cảm xúc khác.
Sầm Tử Tranh chính là như thế. Khi Tĩnh Nghiên khiến cho cô cảm thấy ủy khuất và tuyệt vọng cực kỳ thì Cung Quý Dương lại như một cảng tránh gió khiến cô có thể tận tình phát tiết, đem cả những khổ sở tối qua cùng lúc trút ra hết. Nhưng khi nghe hắn gọi, được hắn ôm vào lòng để mặc cho cô khóc thì Sầm Tử Tranh lại nhớ đến tình cảnh tối qua, một nỗi ủy khuất chưa từng có lại len vào trong tâm can, cô nâng tay, nắm tay nhỏ nhắn không ngừng đấm vào ngực hắn, giọng nói tràn đầy oán hận...
'Đừng gọi em. Em hận anh, tức anh chết được... '
'Xin lỗi Tranh Tranh, là anh sai. Là anh nhất thời không khống chế được làm tổn thương em. Xin lỗi!'
Cung Quý Dương không né tránh để mặc cho cô trút giận, hắn ôm cô chặt hơn, nhỏ giọng thì thầm lời xin lỗi bên tai cô.
Hắn thừa nhận hắn là bá đạo, chuyên chế, nhất là đối với người phụ nữ mà hắn yêu. Nhưng sáng hôm nay khi đến công ty, thời gian qua càng lâu thì lòng hắn càng thêm bất an. Đến cuối cùng, hắn thật sự chẳng còn tâm trạng nào mà xử lý công việc, một nỗi phiền não trước giờ chưa từng có vây phủ lấy hắn.
Cả một buổi sáng điều mà hắn suy nghĩ đến, điều mà hắn khao khát chính là được nhìn thấy Tranh Tranh, khẩn thiết mà cấp bách được trông thấy cô! Chính vì vậy, khi biết cô rời nhà đi đến bệnh viện, hắn không chút do dự bỏ lại hết công việc sau lưng mà chạy đến đây.
Lời xin lỗi của Cung Quý Dương chẳng khiến cho tâm trạng của Sầm Tử Tranh tốt hơn được chút nào. Cô giận dỗi thoát ra khỏi vòng tay của hắn, tiếng khóc giờ chỉ còn là tiếng thút thít nho nhỏ, cô xụ mặt, xoay về phía cửa sổ xe lơ đãng nhìn ra ngoài, mặc kệ người đàn ông ngồi bên cạnh.
Một nụ cười bất đắc dĩ nở trên gương mặt cương nghị, Cung Quý Dương cũng không vội có hành động gì, chỉ đơn giản là nhớm người với tay xoay mặt cô lại...
Tách!!!
Sầm Tử Tranh phát mạnh lên tay hắn, mắt vẫn quật cường không thèm liếc hắn một cái.
Thấy vẻ quật cường của vợ, Cung Quý Dương cố nén cười, hắn từ bỏ ý định để cô nhìn mình mà ghé tai sát bên tai cô nhẹ giọng nói: 'Thật là không có lương tâm, xem anh như phao cứu sinh xong rồi lập tức vứt bỏ!'
Sầm Tử Tranh vẫn không thèm để ý đến hắn, mặt vẫn quay sang một bên không thèm liếc mắt một lần.
Cung Quý Dương cũng biết mình đuối lý, chuyện tối hôm qua hắn biết làm tổn thương cô rất sâu sắc, nghĩ lại hắn cũng đau lòng thay cho cô vì vậy chỉ còn cách dựa sát vào cô, dùng giọng khép nép nói: 'Bà xã đại nhân, anh biết sai rồi. Tha thứ cho anh được không? Còn không thì... em muốn đánh muốn mắng gì cũng được, đừng bỏ mặc anh!'
Sầm Tử Tranh lại liếc hắn một cái, vẫn im lặng không nói, nước mắt vẫn còn vương trên hàng mi dày rợp dưới ánh nắng mặt trời nhìn càng thêm lóng lánh, trên mặt vẫn không dấu được bất mãn.
'Thật sự không muốn nói chuyện với anh sao?'
Cung Quý Dương vẫn chưa chịu thôi tiếp tục thủ thỉ bên tai cô. Hắn biết cô trước giờ mềm lòng, mấy năm sống với cô, công phu dỗ ngọt của hắn có thể coi như là số một rồi.
Sầm Tử Tranh dứt khoát xoay mặt sang một bên xem như không nghe không thấy.
'Ai ya... '
Cung Quý Dương chợt kêu lên một tiếng, cả người hơi co lại, miệng phát ra một tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Quả nhiên Sầm Tử Tranh bị hành động của hắn dọa sợ không nhẹ, cô lập tức xoay đầu nhìn lại, trên mặt lộ vẻ khẩn trương hỏi: 'Anh sao vậy?'
Cung Quý Dương nhíu mày tay chỉ vào ngực mình sau đó cả người cuộn lại trên mặt càng lộ vẻ đau đớn.
'Quý Dương, đừng hù em. Anh rốt cuộc là đau ở đâu? Chúng ta đi bệnh viện đi, ráng chịu một chút!'
Cô ôm chặt hắn, lo lắng đến suýt khóc. Sao vậy chứ? Vừa nãy không phải còn khỏe lắm sao? Sao đột nhiên lại thành thế này?
Cung Quý Dương thuận thế tựa hẳn người vào người cô, đôi môi nóng rực dán sát nơi gáy cô, mùi hương thơm mát của cô nhẹ nhàng lan trong mũi hắn. Hắn cố ý làm ra vẻ yếu ớt nói: 'Tim anh đau... '
'Đau tim? Quý Dương, chắc không phải bị bệnh tim chứ? Đi, chúng ta đi bệnh viện khám đi!'
Sầm Tử Tranh quả thực bị lời hắn nói dọa đến giật mình, trời ạ, hắn trước giờ sức khỏe tốt lắm mà, thế nào lại bị bệnh tim được chứ? Mà xem ra là bị bệnh không nhẹ!
Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn lo lắng đến suýt khóc, Cung Quý Dương cố nhịn cười nói: 'Tim anh đau là bởi vì bà xã bỏ mặc anh, bởi vì anh có lỗi với bà xã!'
'Anh... '
Sầm Tử Tranh nhất thời mới phản ứng lại, cô vội đẩy hắn ra, vẻ lo lắng trên mặt lập tức bị thay bằng sự tức giận.
'Anh đúng là người nhàm chán nhất trên đời~!'
Thật đúng là sắp bị hắn chọc cho tức chết rồi! Hại cô vừa lo lắng vừa sợ hãi đến vậy, thì ra từ đầu tới cuối đều là bị hắn trêu chọc cả.
Bên môi Cung Quý Dương lộ ra một nụ cười xấu xa, hắn ôm cô vào lòng, 'Vẫn còn biết lo lắng cho anh sao? Nếu đã lo lắng như vậy vì sao còn nhẫn tâm không chịu nói chuyện với anh, bỏ mặc anh chứ?'
'Ai thèm lo lắng cho anh chứ? Đừng tưởng bở!'
Sầm Tử Tranh đẩy mạnh hắn ra nhưng đành bỏ dở ý định bởi hắn ôm quá chặt, chỉ đành bĩu môi tỏ rõ sự bất mãn của mình.
'Còn nói là không quan tâm sao? Vừa nãy là ai sợ đến phát khóc vậy?' Cung Quý Dương tâm tình cực tốt chọc ghẹo cô.
Sầm Tử Tranh tức tối trừng mắt nhìn hắn: 'Anh đúng là không phải da mặt dày bình thường, em sợ anh cứ như thế mà chết đi, chưa kịp thu xếp quyền thừa kế di sản, vậy thì em với mấy đứa nhỏ lỗ to rồi!'
Cung Quý Dương lúc này đã nhịn không nổi nữa, tiếng cười trầm thấp bật ra từ cổ họng, hắn nhìn cô bằng ánh mắt sủng nịch: 'Em yên tâm, cả người anh đều là của em rồi, sao em lại chịu thiệt được chứ?'
Hắn âu yếm nâng mặt cô lên, 'Em với mấy đứa nhỏ là cả thế giới của anh, em muốn gì anh cũng nhất định sẽ đưa cho em!'
Nói rồi hắn cúi đầu định đặt một nụ hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.
Nào ngờ...
'Vua tự đại! Đừng đụng vào em!'
Sầm Tử Tranh đẩy mạnh hắn ra, tuy rằng trong lòng thoáng qua một tia ngọt ngào nhưng... cứ nghĩ đến chuyện tối qua là lòng cô lại không thoải mái chút nào.
*****
'Hả?'
Cung Quý Dương nghe cô nói vậy, cố làm ra vẻ ai oán: 'Bây giờ cũng không phải là thời cổ đại, anh chỉ có thể cưới một người vợ, không đụng vào em thì đụng vào ai đây?'
Sầm Tử Tranh lười tranh cãi với hắn, cô chỉ làu bàu nói: 'Anh thật sự rất đáng ghét! Chạy đi!'
'Được, được! Chúng ta về nhà thôi!' Cung Quý Dương vui vẻ chuẩn bị nhấn chân ga thì...
'Ai nói là em muốn về nhà chứ? Em nói là muốn về nhà mẹ em!' Sầm Tử Tranh trừng mắt nhìn hắn.
Cung Quý Dương nhướng mày, người ngả về phía cô, 'Không được đâu. Nào có chuyện vợ chồng cãi nhau vợ lại trở về nhà mẹ đẻ chứ? Em đường đường là Cung phu nhân, nhà thiết kế chính của thương hiệu Leila nổi tiếng, sao lại có thể so sánh với những bà nội trợ khác được chứ?'
'Ý anh là sao? Bà nội trợ thì sao? Nếu như không phải có những bà nội trợ giúp đàn ông các anh quán xuyến việc nhà, cơm no áo ấm thì các anh có thể yên tâm lo sự nghiệp sao? Còn dám coi thường những bà nội trợ nữa chứ? Trong mắt em, những bà nội trợ so với đàn ông các anh còn biết điều hơn. Đàn ông từ sáng đế tối chỉ biết ghen tuông bậy bạ rồi làm tổn thương những người bên cạnh mình!'
Sầm Tử Tranh lúc này như một chú gà trống sửng cồ, một hơi nói hết những uất ức trong lòng, không ngừng lên tiếng phản bác lời hắn.
Lần này Cung Quý Dương biết mình thật sự chọc giận cô, đúng là "một bước sai lầm ngàn năm ân hận", hắn vội đưa tay lên ra hiệu đầu hàng...
'Được được được, là anh sai. Anh không nên kỳ thị những bà nội trợ. Haizzz, thực ra anh cũng không phải là kỳ thị, ở Trung Quốc của em không phải phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời sao... '
Thấy hắn như vậy, Sầm Tử Tranh mấp máy môi, muốn cười lại cố nhịn xuống...
'Đúng là giỏi ngụy biện!' Cô trừng mắt nhìn hắn.
Một chút thay đổi nhỏ trên mặt Sầm Tử Tranh cũng không qua mắt được Cung Quý Dương, thấy cô như vậy, hắn cuối cùng cũng thấy có một tia hy vọng vì vậy liền không bỏ lỡ thời cơ lập tức dỗ ngọt: 'Bà xã, chúng ta về nhà được không? Cùng lắm thì thế này, đợi về đến nhà rồi em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, anh... trói tay chịu phạt, được không?'
'Không thèm! Trở về nhà em chẳng thà nhìn những bản thiết kế cũng không thèm nhìn mặt anh!'
Sầm Tử Tranh bĩu môi nói nhưng thái độ rõ ràng cho thấy cô đã chịu thỏa hiệp.
Cung Quý Dương đương nhiên nhận ra điều này, hắn vội đáp lời: 'Được được được, chỉ cần em chịu ngoan ngoãn theo anh trở về là được. Với lại... đừng nghĩ đến li hôn với anh, còn lại em muốn thế nào đều được cả!'
Điều này mới là điều hắn lo lắng nhất, Tranh Tranh tính hay xúc động, tuy đã là mẹ người ta nhưng có lúc tính tình còn trẻ con lắm. Hắn thật sự lo lắng trải qua chuyện tối hôm qua cô liệu có vì tức giận quá mức mà đề xuất li hôn với hắn hay không.
'Li hôn?'
Sầm Tử Tranh vô thức lặp lại hai chữ vừa nghe, nói thật lòng, hai chữ này chưa từng xuất hiện trong suy nghĩ của cô.
Cung Quý Dương bất giác khẩn trương hẳn lên, hắn dè dặt hỏi: 'Tranh Tranh, em sẽ không... thật sự nghĩ như vậy chứ?'
Thấy cô không nói gì hắn càng sốt ruột, 'Anh nói cho em biết, đời này em cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi anh, li hôn càng không phải nói!'
Thấy hắn như vậy, Sầm Tử Tranh thật sự vừa tức giận vừa buồn cười, nhất thời cô cũng không biết nên nói gì mới phải chỉ đành giả vờ tức giận nói: 'Em mới không ngốc như vậy. Bây giờ li hôn với anh thì có gì hay ho đâu? Tuổi thanh xuân của em đã bị người đàn ông đáng ghét là anh làm trễ nãi mất rồi, chẳng bằng tiếp tục dày vò hành hạ anh cho đến chết, như vậy còn mong được hưởng chút di sản!'
Nghe cô nói vậy Cung Quý Dương mới thoáng yên tâm trở lại, hắn nhỏ giọng nói: 'Chỉ cần em không rời khỏi anh, anh chết trong tay em cũng cam tâm tình nguyện!'
'Chỉ giỏi dẻo miệng!'
Sầm Tử Tranh cãi nhau với hắn một hồi, sự uất ức và không vui trong lòng tạm thời cũng giảm bớt không ít, cô đẩy mạnh hắn ra: 'Lái xe đi, em muốn về nhà nghỉ ngơi!'
'Tuân lệnh!'
Cung Quý Dương cười, vội vàng nổ máy chạy hướng về Cung Viên.
***
Dây dưa cả một buổi sáng giờ Sầm Tử Tranh mới được nằm yên ổn trong bồn tắm thả lỏng chính mình, để nước ấm xoa dịu tâm tình hỗn loạn của mình.
Trong căn phòng tắm rộng lớn mùi hương dìu dịu lan tỏa, lẫn trong mùi hương hoa là mùi thuốc nhà nhạt, đây là Cung Quý Dương giúp cô chuẩn bị, không thể không thừa nhận, sau khi ngâm trong nước thuốc, Sầm Tử Tranh cảm thấy thân thể mình thoải mái hơn nhiều lắm.
Chậm rãi khép mắt lại, trong đầu cô vẫn thấp thoáng gương mặt đau buồn của Khương Tĩnh Nghiên. Là lỗi của cô, nếu như cô có thể tìm được Tĩnh Nghiên sớm một chút thì nói không chừng bệnh tình của bác Khương sẽ có cơ hội được chữa kh ỏi.
Nhưng... người tính sao bằng Trời tính, khi cô tưởng rằng ông Trời đã cho mình một cơ hội để bù đắp thì rốt cuộc vẫn chậm một bước!
Chẳng lẽ cô và Tĩnh Nghiên vĩnh viễn không có cơ hội hay sao?
Nghĩ đến đây Sầm Tử Tranh không khỏi thở dài một tiếng, chuyện đã đến nước này, cô chỉ có thể tận lực giúp được gì cho Tĩnh Nghiên thì giúp. Mặc kệ là bạn ấy ghét cô hận cô đến đâu cũng được, cô cũng muốn giúp Tĩnh Nghiên làm gì đó, nhất là về đám tang của bác Khương.
Nhưng vấn đề bây giờ là, làm sao thì Tĩnh Nghiên mới chịu nhận sự giúp đỡ của cô đây?
Những suy nghĩ rối rắm quẩn quanh trong đầu khiến cô bất giác cau mày...
Bất thình lình, một đôi tay nhẹ nhàng giúp cô day day huyệt Thái Dương, ôn nhu giúp cô xoa dịu nỗi u sầu trên mặt...
Vội mở mắt ra nhìn thì đã thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Cung Quý Dương còn hắn thì đang đau lòng nhìn những dấu hôn xanh tím đầy trên người cô.
'Ai cho anh vào đây, đi ra!'
Sầm Tử Tranh vội rũ tay hắn ra, hừm, còn dám xem nữa sao, đều là do hắn cả đấy thôi!
← Ch. 145 | Ch. 147 → |