Hành vi cực đoan
← Ch.142 | Ch.144 → |
Tuyết vẫn rơi đầy trời, hơn nữa càng lúc càng dày, suốt đoạn đường Cung Quý Dương đều trầm mặc không nói, chừng như đang tập trung hết tinh thần lái xe vậy.
'Quý Dương... '
Sầm Tử Tranh nhìn về phía Cung Quý Dương gọi nhưng vừa nhìn thấy gương mặt âm trầm của hắn, lời vừa đến miệng chỉ đành cứng rắn nuốt xuống.
Cung Quý Dương nghe tiếng cô gọi, chỉ khẽ nhếch môi: 'Nói!'
Chỉ đơn giản một chữ, tuy giọng nói nghe ra rất điềm tĩnh nhưng Sầm Tử Tranh lại không khó nhận ra sự tức giận ngấm ngầm. Hắn đang tức giận, cô không nhìn nhầm, hắn quả thực đang tức giận.
'Thôi bỏ đi, cũng không có gì!'
Suy nghĩ một hồi, Sầm Tử Tranh vẫn là quyết định không nói. Lúc này chắc là không nên tùy tiện nói cái gì thì tốt hơn!
Xe bất chợt bị thắng gấp rồi dừng hẳn lại, trong đêm tối yên tĩnh, tiếng thắng xe nghe thật chói tai.
'Aaa... '
Sầm Tử Tranh kinh hãi kêu thất thanh, một tay cô theo bản năng nắm chặt tay nắm nơi cửa xem.
Lúc này Cung Quý Dương chợt xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi của Sầm Tử Tranh, đôi mắt tà tứ hơi mị xuống, tay nhẹ vuốt ve làn da nõn nà của cô...
'Em đang sợ sao?'
Trong giọng nói trầm thấp mang theo một chút không vui, ngay cả gương mặt anh tuấn cũng không dấu được vẻ bất mãn.
Ngón tay thuôn dài mang theo độ ấm cao dọa người lướt trên gương mặt xinh đẹp có chút lạnh băng của cô khiến cho cô khẽ run lên, sau phút sửng sờ cô nở nụ cười dịu dàng: 'Quý Dương, anh sao vậy? Còn đang giận em sao? Vẻ mặt anh như vậy đúng là khiến em rất sợ!'
Hắn có phải hiểu lầm gì hay không?
Nhìn người phụ nữ trước mặt đang cười tươi tắn như một đóa hoa bách hợp đang nở rộ, hắn chợt liên tưởng, có lẽ hôm nay khi hắn điên cuồng tìm kiếm cô trên khắp đường lớn hẻm nhỏ thì cô lại ngồi đối diện với Thư Tử Hạo, tươi cười rạng rỡ như thế này thì tim hắn chợt thắt lại.
'Tranh Tranh, từ lúc nào thì em bắt đầu sợ ngồi xe với anh rồi?'
Chừng như bất mãn với câu trả lời của cô, bàn tay Cung Quý Dương vốn đang vuốt ve mặt cô chợt dời xuống chiếc cằm nhỏ xinh xắn nâng lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình...
'Quý Dương, anh hiểu lầm rồi. Em không có ý này... '
Thấy trong mắt hắn dâng lên một nỗi âm trầm, trong lòng cô không khỏi hoảng hốt, vội lên tiếng giải thích.
'Ồ?' Cung Quý Dương không giận mà cười, 'Xem ra cô vợ nhỏ của anh không đồng ý với cách nói của anh!'
Nụ cười của hắn khiến Sầm Tử Tranh hơi sợ. Sống với nhau lâu cô biết, hắn cười càng vô hại thì lại càng nguy hiểm.
Cô không kìm được rùng mình một cái, bảy năm qua, từ khi kết hôn đến giờ Cung Quý Dương đối xử với cô nhất mực ôn hòa, cái loại cảm giác xa lạ mày áp bức này khiến cô nhất thời khó mà thích ứng được.
'Quý Dương... '
Sầm Tử Tranh vô ý thức liếm đôi môi khô rang, để mặc bàn tay hắn chậm rãi dời từ cằm xuống cổ rồi xuống đến xương quai xanh xinh đẹp.
'Hôm nay tại em cả, khiến cho anh lo lắng như vậy thực có lỗi. Thực ra em chỉ vô tình gặp được Tử Hạo thôi. Em... '
Lời của cô còn chưa nói hết thì ngón tay thon dài của Cung Quý Dương đã đặt trên môi cô, trong đôi mắt đen toát ra một tia phức tạp khiến người ta khó mà nắm bắt...
'Tranh Tranh, hôn anh!'
Hắn trầm giọng lên tiếng, không phải là thỉnh cầu mà là một mệnh lệnh không cho phép người nghe cự tuyệt.
Sầm Tử Tranh không chút do dự, trong đôi mắt trong veo tràn đầy tình ý, cô hơi nhón người, đôi tay vòng qua cổ hắn sau đó đôi môi anh đào phủ lên đôi môi mỏng cương nghị của hắn, chiếc lưỡi thơm tho chủ động khiêu khích hắn...
Thân hình cao lớn của Cung Quý Dương chợt run khẽ, trong cổ họng bật ra một tiếng rên rỉ khó nhịn, hô hấp cũng trở nên nặng nề nhưng rất nhanh, hắn biến bị động thành chủ động, cuồng dã cắn mút chiếc miệng nhỏ của cô, tay nhẹ ấn một cái để cho chiếc ghế cô đang ngồi từ từ ngả xuống...
Chiếc ghế rất nhanh đã trở thành một chiếc giường nhỏ đầy tính ái muội...
Không khó cảm nhận được sự biến hóa rõ rệt nơi người đàn ông, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt đen dấy lên một ngọn lửa dục vọng như muốn lập tức thiêu cháy Sầm Tử Tranh.
Không để cho cô có chút thời gian thích ứng nào, bàn tay hắn đã thuần thục trượt vào trong áo cô, cởi bỏ khóa cài của chiếc áo ngực rồi bàn tay hùng hậu nóng rực trực tiếp phủ lên gò ngực đầy đặn của cô.
'Quý Dương... '
Sầm Tử Tranh tưởng chừng có thể nghe được tiếng tim mình đập kịch liệt trong lồng ngực, rất nhanh khiến cho toàn thân cô nóng ran, chỉ có điều...
Mơ hồ níu chặt lấy bàn tay không an phận của Cung Quý Dương, cô gấp gáp nói: 'Đừng, đừng ở đây... '
Hắn điên rồi sao?
Chẳng lẽ hắn định ở trong xe muốn cô?
Đây chẳng phải là Cung Viên, đây là đường cái. Tuy lúc này đã khuya, đường vắng người thưa hơn nữa tuyết bay mờ mịt nhưng cô vẫn cảm thấy đây không phải là một hoàn cảnh thích hợp cho chuyện vợ chồng.
Cung Quý Dương môi câu lên một nụ cười, thẳng thừng nói: 'Anh muốn em chứng minh cho anh thấy em yêu anh nhiều bao nhiêu!'
Miệng nói tay vẫn không ngừng trượt xuống dưới cho đến khi tiếp xúc với vòng mông đầy đặn của cô, khiến cô cảm nhận rõ ràng trong lòng hắn có bao nhiêu xao động...
Cảm giác cứng rắn chống đỡ nơi đó khiến Sầm Tử Tranh thở rút một hơi, bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lấy tay hắn, trên gương mặt xinh đẹp mang đầy vẻ khẩn cầu...
'Quý Dương, đừng ở đây... Em rất yêu anh nhưng... cũng đâu cần dùng cách này để biểu đạt chứ!'
Hắn sao thế nhỉ?
Trước đây Cung Quý Dương rất nghe lời cô, dịu dàng ân cần, sao tối nay lại như biến thành một người khác vậy?
Nếu như nói là hắn đang giận Thư Tử Hạo thì ít ra cũng phải nghe cô giải thích mới được chứ.
Dường như Cung Quý Dương không hề có ý định buông tha cho cô, hắn đem cô áp xuống dưới thân, hơi thở đầy nam tính không ngừng phất qua bên tai cô...
'Bấy nhiêu năm qua chúng ta đã thử qua nhiều cách, làm sao có thể thiếu kích tình trên xe chứ!'
*****
Sầm Tử Tranh thở rút một hơi, cô chăm chú nhìn Cung Quý Dương, thấy trong mắt hắn không có vẻ gì là nói đùa...
'Quý Dương... '
Cô chợt kéo mạnh tay hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: 'Em biết anh đang giận em nhưng em với Tử Hạo thật sự không có gì, chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt mà thôi. Còn về chuyện tối nay em về muộn em cũng đã xin lỗi anh rồi. Anh đừng như vậy mà!'
Một Cung Quý Dương thế này Sầm Tử Tranh thật không thể thích ứng. Hắn thế này lại khiến cô nhớ lại lúc trước khi kết hôn. Bấy nhiêu năm nay hắn vẫn một mực cưng chiều cô, trước giờ chưa từng tức giận với cô, chưa từng nổi cáu với cô. Tuy rằng như vậy nhưng Sầm Tử Tranh cũng rất rõ tính tình của hắn, Cung Quý Dương người đàn ông này không dễ tức giận nhưng một khi tức giận thì đúng là đáng sợ.
Một tiếng người trầm thấp bật ra từ miệng Cung Quý Dương, môi hắn dán sát môi cô để hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau.
'Tranh Tranh, em là vợ anh, điều anh muốn nghe không phải là một lời xin lỗi mà em cũng không cần phải xin lỗi anh, mấy ngày nay quả thật anh không chăm sóc em thật tốt!'
Mắt hắn sáng quắc nhưng lại có một tia gì đó mà Sầm Tử Tranh đọc không hiểu, giọng nói trầm thấp vẫn mang theo sự dịu dàng và ân cần nhưng cứ mang đến cho Sầm Tử Tranh một cảm giác bất an.
'Quý Dương... chúng ta... chúng ta trở về nhà được không?' Cô lo lắng nài nỉ.
'Anh muốn em, ngay bây giờ!'
Cung Quý Dương vẫn không muốn từ bỏ ý định ban đầu, hắn nói một cách thẳng thừng, trong giọng nói mang theo một sự áp bách quen thuộc.
Nhìn ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ của Sầm Tử Tranh trong lòng hắn chợt dâng lên một nỗi không vui chưa từng có trước đây, rồi rất nhanh, sự không vui đó trở thành ham muốn chiếm hữu.
Có trời mới biết hôm nay hắn lo lắng cho sự an nguy của cô thế nào, khi hắn chạy đến bệnh viện thì mới biết cô sớm đã rời đi. Vậy một khoảng thời gian dài như thế rốt cuộc cô đã đi đâu chứ? Hay là đã gặp điều gì ngoài ý muốn?
Cung Quý Dương nghĩ hết mọi loại khả năng có thể xảy ra nhưng ngoại trừ lo lắng thì cũng chỉ có lo lắng, nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy Sầm Tử Tranh và Thư Tử Hạo vừa nói vừa cười bước ra từ một căn biệt thự thì trái tim không ngừng trầm xuống...
Từ chiều cho đến tối Tranh Tranh luôn ở bên cạnh hắn sao? Ở trong căn biệt thự đó sao?
Hắn rất muốn tin tưởng Sầm Tử Tranh, tin tưởng giữa họ không có chuyện gì nhưng cái gọi là "yêu nhiều nên nghi ngờ nhiều" quả thực không sai. Cung Quý Dương trời sinh tính tình cường hãn suy nghĩ chỉ muốn người phụ nữ của mình toàn tân toàn ý ở bên cạnh hắn, nói hắn ích kỷ cũng được, bá đạo cũng được, nói tóm lại, hắn chính là không cho phép Sầm Tử Tranh thân cận cùng bất cứ người đàn ông nào, cho dù là nở nụ cười cũng không được!
Nhưng khi nghe lời xin lỗi nhỏ nhẹ từ miệng Sầm Tử Tranh hơn nữa ánh mắt đằm thắm nụ cười tươi tắn hướng về phía hắn thì lòng hắn trở nên mền nhũn, cảm giác không vui và ghen tuông hóa thành một loại cảm giác càng rõ ràng hơn!
Hắn chỉ có thể dùng cách này để khiến cô hoàn toàn thuộc về hắn dù rằng cô sớm đã là vợ hắn, là mẹ của con hắn!
Đôi tay nhỏ nhắn đang chống đỡ nơi ngực hắn từ từ buông xuống sau cùng đặt xuôi hai bên người, Sầm Tử Tranh nhìn chồng mình chăm chăm, trên mặt không có một tia buồn bực nào mà chỉ có tình yêu.
'Quý Dương, nếu như... nếu như cách này có thể khiến tâm tình của anh tốt một chút vậy thì... vậy thì... '
Cô hơi ngừng lại, đôi môi hồng đầy dụ hoặc chỉ cách môi hắn trong gang tấc, hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau.
Dần dần trong mắt cô lộ ra một tia thẹn thùng, cắn nhẹ môi, thần thái vạn phần dụ hoặc: 'Em... em đồng ý... '
Cung Quý Dương là chồng cô, cô yêu hắn, chỉ đơn giản vậy thôi.
Cô biết nếu như lúc này cự tuyệt hắn thì không nghi ngờ gì nữa, chỉ gây thêm càng nhiều hiểu lầm mà thôi!
Tuy ngoài miệng Cung Quý Dương nói nói cười cười nhưng sự thâm trầm trong đáy mắt khiến cô không khó cảm nhận được nỗi không vui trong lòng hắn.
Thực ra, đổi một góc độ khác để nhìn nhận vấn đề thì cũng dễ lý giải thôi. Nếu như cô thấy Cung Quý Dương nửa đêm nửa hôm cùng một người phụ nữ khác bước ra từ một căn biệt thự thì cũng sẽ suy nghĩ lung tung. Huống gì với cá tính cường hãn bá đạo của mình, hắn làm sao có thể chấp nhận sự phản bội dù là nhỏ nhất chứ?
Sầm Tử Tranh nói hết câu, không tự chủ được ngẩng lên nhìn chồng thì thấy trong mắt hắn lúc này là một nỗi ham muốn không hề che đậy hệt như lúc này cô đang trần trụi trước mặt hắn. Không tránh được nỗi thẹn thùng trong lòng, cô vội nhắm mắt lại giống như đang trốnt ránh ánh mắt của hắn.
Dáng vẻ "xin mời hưởng dụng" của cô thoạt nhìn thập phần kiều mị khiến Cung Quý Dương nhất thời khó mà kìm chế được, môi câu lên một nụ cười tà ác, hắn nhẹ nâng cằm cô lên, đầu hơi cúi xuống để miệng áp sát vào tai cô thầm thì: 'Anh muốn em... chủ động!'
Sầm Tử Tranh chợt mở to đôi mắt đẹp nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc!
'Quý Dương... '
Lúc này sự ngượng ngùng pha chút tức giận đã lấn át sự kinh ngạc, ý hắn là sao?
'Anh là chồng em, người làm vợ nên giúp chồng vui vẻ, đây là chuyện rất bình thường!
Sắc mặt Cung Quý Dương chợt lạnh xuống, miệng vẫn nở nụ cười nhưng trong đôi mắt đen là một uy quyền khiến không cho phép người khác cự tuyệt.
'Anh rốt cuộc đang nghi ngờ em điều gì?'
Sầm Tử Tranh quả thực đã nhịn hết sức rồi, cô cố đẩy hắn ra, chau mày hỏi.
'Không muốn anh nghi ngờ thì làm cho anh xem!'
Cung Quý Dương chợt cao giọng nói, tay vươn ra giữ chặt lấy eo cô, đôi tay mạnh mẽ như hai gọng kìm khiến cho cô muốn động cũng không được, Sầm Tử Tranh bắt đầu cảm thấy một cơn choáng váng ập đến...
Trong mũi cô loáng thoáng như ngửi được mùi thuốc của bệnh viện!
'Anh... '
Cô rất muốn tức giận nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đầy nghi vấn của chồng thì trong lòng lại chùng xuống, cá tính của Cung Quý Dương cô hiểu hơn ai hết, nếu cứ cứng chọi cứng thì người chịu thiệt chỉ là chính cô thôi.
Mà xem dáng vẻ của hắn thì không nghi ngờ gì nữa, là một ông chồng vừa mới ăn dấm chua!
Nhìn vẻ ghen tuông của Cung Quý Dương thế này, vốn cơn tức đang muốn bộc phát trong cô dần bị một cảm giác vừa tức vừa buồn cười thay thế bởi cô chợt nhớ đến một câu nói, "Đàn ông dù cho chín chắn đến mấy cũng đều có lúc giống trẻ con", điều này có phải là thật không thì cô không chắc chắn nhưng cô chắc chắn một điều, một lúc nào đó nếu như người đàn ông bộc lộ ra mặt trẻ con của mình thì quả thật rất đáng yêu!
Câu nói này Kỳ Hinh đã từng nói với cô, nghe Kỳ Hinh nói cho đến bây giờ Lăng Thiếu Đường vẫn rất hay ghen, thậm chí là giống như một ông quản gia già giờ Sầm Tử Tranh mới hiểu, thì ra ở một góc độ nào đó đàn ông đều là giống nhau, ít nhất là người của tứ đại tài phiệt, đều là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã"!
*****
Nghĩ đến đây, Sầm Tử Tranh chợt nhận ra, lúc này chuyện nên làm không phải là chìu theo suy nghĩ và hành động của hắn mà là tìm cách cởi bỏ gút mắc trong lòng hắn.
'Quý Dương, ít nhất thì anh cũng phải nghe em giải thích tiền căn hậu quả chứ!'
Cô tận lực khiến giọng nói mình điềm tĩnh nhất có thể, bàn tay nhỏ nhắn ấm áp vuốt ve gương mặt cương nghị của hắn.
Cung Quý Dương không lên tiếng phản bác, trong bóng đêm mờ mịt nương theo ánh sáng từ đèn pha xe hơi, đôi mắt hắn sâu thẳm như đêm đen thoắt tối thoắt sáng mang theo một tia phức tạp khiến người ta không nhận ra suy nghĩ thực sự của hắn là gì.
Thấy hắn có vẻ nhẫn nại, Sầm Tử Tranh thầm thở dài một tiếng, 'Quý Dương, hôm nay em đến bệnh viện, sau đó gặp được Khương Tĩnh Nghiên, hai chúng em nói chuyện không được thoải mái cho lắm, tâm trạng em không tốt nên mới kêu tài xế về trước còn mình thì tản bộ một chút cho khuây khỏa. Không ngờ khi em đi đến cửa hàng của mình thì đầu thật choáng váng ngất xỉu ngay trước đầu xe lúc nào cũng không biết. Khi em tỉnh lại thì mới biết mình đang ở nhà của Tử Hạo... '
Cô ngừng lại một chút, dè dặt nhìn Cung Quý Dương, thấy trong đôi mắt u ám bất định của hắn thoáng qua một tia đau lòng thì lòng chợt ấm lên. Lúc này Cung Quý Dương mới chậm rãi lên tiếng, câu nói hoàn toàn không ăn nhập gì đến câu chuyện...
'Ngày mai bảo bác sĩ đến nhà kiểm tra sức khỏe cho em!'
Sầm Tử Tranh vùi mặt vào ngực hắn, cô biết người đàn ông này quan tâm cô đến mức nào, đây chính là nguyên nhân vì sao đối với hành động thất thường của hắn tối nay cô vẫn nhẫn nhịn không phát cáu.
Cô biết Cung Quý Dương yêu cô đến mức nào vì vậy cho dù hắn có hiểu lầm cô đến mức nào thì Sầm Tử Tranh vẫn tâm bình khí hòa, kiên nhẫn tìm cách giải thích.
'Quý Dương, có lẽ gần đây xảy ra quá nhiều chuyện cho nên tinh thần của em có chút hoang mang vậy thôi, không có chuyện gì đâu!'
Thấy Cung Quý Dương vẫn chau mày không nói, giọng cô càng dịu dàng như nước.
'Từ ngày mai chuyện của Khương Tĩnh Nghiên với cha cô ấy em tuyệt đối không được chen vào nữa!'
Tì cằm nơi đỉnh đầu cô, bàn tay to của Cung Quý Dương xuyên qua những sợi tóc dài của cô, giọng nói trầm thấp mang theo một mệnh lệnh và sự uy nghiêm vọng xuống từ trên đỉnh đầu cô.
Cái gì?
Sầm Tử Tranh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chồng mình...
'Quý Dương, không được đâu. Bây giờ Tĩnh Nghiên đang cần em... '
'Đủ rồi!'
Cung Quý Dương chỉ nhàn nhạt thốt lên hai chữ rồi bắt đầu khởi động xe.
Nhìn thấy vẻ âm trầm đầy cự tuyệt của Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh quyết định im lặng. Sống với nhau bấy nhiêu năm cô biết, tuy người đàn ông này chìu chuộng mình nhưng chỉ cần hắn lộ ra vẻ mặt này có nghĩa là chuyện đã không còn gì để thương lượng.
Làm sao bây giờ?
Sầm Tử Tranh rũ hàng mi dài, trong đầu miên man suy nghĩ!
Tĩnh Nghiên là bạn thân của cô, hơn nữa bấy nhiêu năm qua vẫn luôn có hiểu lầm về cô nếu như không nhân cơ hội này hóa giải gút mắc trong lòng bạn ấy, vậy sau này cô nhất định sẽ hối hận. Huống gì, cô quả thật có lỗi với nhà họ Khương, nhân cơ hội này làm chút gì cho họ cũng là phải thôi mà.
Chiếc xe lao vun vút trên những con đường vắng vẻ, chẳng những ngoài đường phố im ắng mà trong xe cũng lặng ngắt như tờ, một sự im lặng đáng sợ! Mãi cho đến mười phút sau, khi Sầm Tử Tranh vẫn còn chưa nghĩ ra cách nào để khuyên giải Cung Quý Dương, cô hơi nghiêng mặt liếc mắt nhìn hắn.
Ánh sáng vàng vọt từ những ngọn đèn đường khiến cho gương mặt hắn nhìn càng thêm anh tuấn, những đường nét cương nghị lại hòa hợp một cách kỳ lạ với nụ cười tà tứ trên khóe môi như đao tạc kia. Cô nhìn hắn, ngập ngừng muốn nói lại thôi, đột nhiên cảm thấy rất khó thở. Sự yên tĩnh quá mức trong xe khiến cô cảm thấy rất không thích hợp vì vậy vừa định đưa tay ấn nút phát nhạc thì Cung Quý Dương bất chợt lại chậm rãi lên tiếng...
'Hôm nay anh có thể coi như là một sự cố nhưng sau này em không được gặp Thư Tử Hạo nữa!'
Tuy Sầm Tử Tranh bây giờ đã là vợ hắn nhưng hắn quyết định, tuyệt đối không thể cho Thư Tử Hạo có cơ hội nào tổn hại đến Sầm Tử Tranh.
Nhưng câu nói này của Cung Quý Dương vào tai Sầm Tử Tranh lại mang theo một hàm ý khác. Cô hơi sững sốt một chút sau đó mới không vui khẽ chau đôi mày cong. Cô không muốn tranh cãi với hắn, chỉ điềm tĩnh nói: 'Ngừng xe!'
Cung Quý Dương nhướng mày nhìn cô, hoàn toàn chẳng để ý đến lời của Sầm Tử Tranh, xe vẫn bon bon trên đường không hề có ý dừng lại.
Sầm Tử Tranh càng nghĩ càng tức, thân là chồng, là cha người khác, thế nào lại xử sự độc hành độc đoán thế này? Thái độ của hắn thật khiến người ta muốn nhịn cũng không thể nhịn nổi, chẳng lẽ trong lòng hắn, quan hệ giữa cô và Thư Tử Hạo lại mờ ám đến thế sao?
'Em muốn anh ngừng xe!'
Giọng Sầm Tử Tranh lại cất lên, lần này rõ ràng và to tiếng hơn lần trước. Thấy Cung Quý Dương vẫn không có ý muốn làm theo, cơn tức bùng lên cô liền đẩy mạnh cửa xe...
Sítttt....
'Aaaa... '
Theo một tiếng thắng xe sít sao, quán tính của xe khiến Sầm Tử Tranh ập về phía trước khiến cô không kìm được một tiếng kêu thất thanh.
'Em điên rồi sao? Em có biết làm vậy nguy hiểm đến mức nào không?'
Trong đôi mắt đen của Cung Quý Dương không ngừng lóe lên những tia tức giận và lo lắng, giọng nói cũng bởi vì một màn dọa người vừa nãy mà tràn đầy bất mãn.
'Buông em ra. Em thật sự thật sự thấy khó thở quá!'
Sầm Tử Tranh giũ tay Cung Quý Dương ra khỏi người mình, cô đẩy vội cửa xe bước nhanh ra khỏi xe rồi tự mình buớc đi.
Phía sau lưng vang lên một tiếng sập cửa xe thật lớn, dường như chủ nhân của chiếc xe muốn thông qua hành động này phát tiết cơn giận vậy.
Sầm Tử Tranh còn chưa đi được mấy bước thì cả người đã bị một đôi tay rắn rỏi ôm chặt lấy từ phía sau sau đó nhấc bổng cô lên...
'Buông em xuống, em muốn đi taxi về!'
Miệng thì hét lớn, tay Sầm Tử Tranh thì không ngừng đấm vào lồng ngực cường tráng của Cung Quý Dương.
'Khuya như thế này rồi, chẳng lẽ em thấy anh lo lắng còn chưa đủ sao?'
Cung Quý Dương không hề có ý định buông cô xuống, hắn chau chặt đôi mày rậm quát khẽ, chân không ngừng bước nhanh trở về xe, kéo cửa xe ấn cô ngồi trở lại nơi ghế phụ.
'Ngoan ngoãn ngồi đó cho anh!'
Cung Quý Dương quay trở lại ghế lái, người xoay về hướng cô, đôi tay giữ chặt lấy người cô, 'Tranh Tranh, đừng thử chọc giận anh bằng không anh thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa!'
Hắn nói một cách nhẹ nhàng nhưng tràn đầy uy hiếp.
*****
'Đủ rồi đó, Quý Dương!'
Sầm Tử Tranh bực dọc nói: 'Anh có biết tối nay anh làm vậy thật quá đáng không? Đầu tiên là không cho em đi gặp Tĩnh Nghiên, sau đó lại không cho em gặp Thư Tử Hạo. Hôm nay Thư Tử Hạo chẳng qua chỉ là cùng em thảo luận chuyện triển lãm thời trang mà thôi, Tử Hạo muốn em đến giúp đỡ và góp thêm ý kiến, chỉ đơn giản như vậy thôi. Chẳng lẽ anh còn hoài nghi điều gì sao? Em cho anh biết, Tĩnh Nghiên em nhất định phải gặp, Thư Tử Hạo em cũng sẽ gặp. Em là vợ của anh chứ không phải tội phạm, tự do của em anh không được quyền can thiệp!'
Cô giận thật sự, vốn tưởng rằng chỉ cần cô tận lực nhỏ giọng giải thích thì mọi chuyện sẽ được bãi bình, nào ngờ thái độ của Cung Quý Dương lại xấu đến như thế.
Cung Quý Dương xoay lại nhìn cô, trên gương mặt anh tuấn chợt lộ vẻ âm trầm, bàn tay đang giữ chặt lấy hai vai cô bất giác dùng sức nhiều hơn...
'Em là vợ của Cung Quý Dương anh, đến bây giờ em còn mơ tưởng đi gặp tình nhân cũ sao?'
'Cái gì mà tình nhân cũ? Quý Dương, anh nói chuyện thật khó nghe!'
Sầm Tử Tranh cũng cao giọng đáp lời, trong đôi mắt đẹp cũng không giấu được sự bực dọc.
Cung Quý Dương chợt cười lạnh một tiếng, trong nụ cười mang theo một tia hàn ý khiến người khác không rét mà run...
'Em thật sự tưởng rằng anh không biết gì sao? Thư Tử Hạo lần này đến là vì buổi trình diễn thời trang của thương hiệu "Za", chắc là hắn cũng đã nói cho em biết ý nghĩa của cái tên này rồi đúng không? Sao hở? Em cảm động rồi chứ gì?'
Sầm Tử Tranh nghe hắn nói không khỏi kinh ngạc, cô nhìn chồng bằng ánh mắt khó tin, sửng sốt một hồi lâu mới nói: 'Thì ra anh đã sớm biết chuyện của Thư Tử Hạo!'
Cung Quý Dương dán sát mặt mình vào mặt cô, trong chớp mắt, mùi long diên hương đã quấn quýt trong hơi thở của Sầm Tử Tranh...
'Em thật là xem thường khả năng của chồng mình. Những chuyện có liên quan đến giới thời trang có gì mà anh không biết. Anh không ngại nói cho em biết, anh có thể để cho thương hiệu Za tồn tại thì cũng có thể làm cho nó biến mất không chút dấu tích. Tranh Tranh, tốt nhất là em cách xa Thư Tử Hạo một chút cho anh bằng không một khi anh biết em làm gì có lỗi với anh, anh nhất định khiến cho hắn chết rất khó coi... '
Chát!!
Lời của Cung Quý Dương vừa nói dứt thì Sầm Tử Tranh đã tức tối cho hắn một cái tát, cái tát này bao gồm tất cả sự giận dữ, uất ức và tổn thương của cô.
Đúng vậy, lời hắn nói khiến cô cảm thấy rất tổn thương!
'Cung Quý Dương, em với anh làm vợ chồng bấy nhiêu năm mà anh lại nói những lời như vậy với em sao?'
Bảy năm qua, hai người đều như keo với sơn, trước giờ chưa từng cáu gắt hay tranh cãi với nhau chứ đừng nói là như hôm nay gay gắt đến mức này. Hôm nay Cung Quý Dương khiến cô cảm thấy rất không thoải mái nhất là khi nghe hắn nói những lời này, lòng Sầm Tử Tranh đau như dao cắt. Một Cung Quý Dương như thế này khiến cô chợt nhớ lại rất nhiều năm trước. Nếu là như vậy, cô chẳng thà dùng cách này khiến cho hắn tỉnh táo lại!
Cung Quý Dương thế nào cũng không ngờ Sầm Tử Tranh lại có hành động này, cảm giác nóng rát trên mặt khiến hắn chau chặt mày lại, gương mặt cương nghị giờ mang theo một nét gì đó rất dọa người, lửa giận trong đáy mắt tưởng chừng có thể thiêu cô thành tro!
Cô, vợ hắn, lại vì Thư Tử Hạo cái tên kia mà đối xử với hắn như thế sao? Cô là vợ hắn, xem ra cô phải nhớ kỹ điều này!
'Tốt! Tốt!'
Hắn bấu chặt lấy cằm cô, khóe môi ngoài ý muốn lại câu lên một nụ cười lạnh, thân hình cao lớn áp xuống chừng như muốn đem cô vây phủ lấy...
'Đây chính là lời giải thích của em sao?'
Trong đôi mắt đen lóe lên một tia sắc bén như đao!
Sầm Tử Tranh không kìm được rùng mình một cái. Hắn tức giận, điều này cô có thể thấy rõ ràng! Lần này là tức giận thật sự!
Cung Quý Dương chợt buông cô ra, chân đạp mạnh lên chân ga, chiếc xe phóng như một mũi tên về phía trước...
***
Phanh!!!
Tiếng sập cửa thật mạnh phá tan màn đêm yên tĩnh. Đèn phòng khách của căn biệt thự lập tức được mở sáng choang soi rõ bóng một đôi nam nữ đang đứng nơi cửa.
Sầm Tử Tranh chỉ cảm thấy cổ tay truyền đến từng cơn đau, lực tay của Cung Quý Dương quá mạnh chừng như có thể làm gãy tay cô bất cứ lúc nào. Mặt hắn tái mét, một dấu hiệu của cơn giận sắp bùng nổ.
Nửa đêm nửa hôm tiếng động thật lớn làm kinh động đến những người làm, khi những người làm chạy đến phòng khách chính thì thấy thiếu gia nhà họ sắc mặt u ám đang kéo tay thiếu phu nhân, nhất thời ai nấy đều sợ đến giật mình bởi vì trong mắt họ, thiếu gia và thiếu phu nhân đúng là một đôi vợ chồng yêu thương nhau, trước giờ chưa từng cãi cọ.
Vừa định đi thông báo cho phu nhân sự tình thì đã bị tiếng quát của Cung Quý Dương chặn lại...
'Ở đây không có chuyện của các người, lui xuống hết đi!'
Những người làm thấy dáng vẻ Cung Quý Dương thế này, ngay cả thở mạnh cũng không dám, đương nhiên cũng không dám đi thông báo cho phu nhân và lão gia, ai nấy đều lẳng lặng rút lui.
Phanh!!!!
Lại một tiếng động lớn nữa vang lên, cửa phòng ngủ cũng bị sập thật mạnh sau đó thân hình Sầm Tử Tranh như một cánh bướm xinh đẹp ngã xuống nơi chiếc giường lớn...
Cung Quý Dương lần này dùng sức khá mạnh khiến cho Sầm Tử Tranh có cảm giác ruột gan mình nhộn nhạo cả lên, cố gắng hít thở sâu điều hòa lại, vừa định lên tiếng thì đã thấy thân hình cao lớn của hắn áp xuống.
'Quý Dương, anh điên rồi sao? Em là vợ của anh, sao anh lại có thể làm như vậy được... '
Nói chưa hết câu mắt Sầm Tử Tranh đã nhìn thấy sự âm trầm trong đôi mắt đen của Cung Quý Dương, cô thở rút một hơi, vội vàng đưa hai tay chống nơi ngực hắn.
'Không thể thế nào? Em còn biết anh là chồng em sao? Anh muốn em cũng là chuyện thường tình thôi mà!'
Giọng của Cung Quý Dương lạnh hơn cả băng, hắn mặc kệ sự giãy dụa của Sầm Tử Tranh, "Soạt" một tiếng, chiếc áo của cô đã chỉ còn là những mảnh vụn.
Sầm Tử Tranh biết cái tát vừa rồi đã làm cơn giận trong hắn bùng lên hoàn toàn, cái tát đó đả kích tôn nghiêm của hắn, nhưng giờ hối hận thì cũng đã muộn. Cung Quý Dương lúc này khiến cô chợt nhớ đến một lần, một lần duy nhất hắn thô lỗ với cô, lần đó... cũng là bởi vì Thư Tử Hạo!
Đó là chuyện xảy ra trước khi hai người kết hôn, sự hiểu lầm nhiều năm trong lòng hắn không giải tỏa được, hắn suýt nữa đã cường bạo cô mà tối hôm đó, cảm giác khủng bố quen thuộc đã trở lại, nhất là khi nhìn vào đôi mắt như muốn ăn thịt người của hắn...
'Buông em ra... '
Cô tức giận quát lên, đúng vậy, cô là vợ hắn nhưng hắn làm như vậy có khác gì đang ép buộc cô đâu, đây cùng cưỡng bức có khác gì đâu.
Chỉ tiếc là sức cô làm sao có thể so với Cung Quý Dương chứ, khi vật cuối cùng che đậy trên người cô bị xé toạc, vùng ngực đầy đặn của cô dưới ánh đèn càng thêm mê người, cảnh xuân lọt vào mắt hắn không sót chút gì khiến đôi mắt đen càng thêm âm trầm.
*****
Sự mạnh bạo không chút thương tiếc khiến Sầm Tử Tranh thở rút một hơi, từ lúc yêu nhau cho đến kết hôn Cung Quý Dương vẫn luôn ôn nhu dịu dàng, có thể nói nâng niu che chở cô trong lòng bàn tay, nào giống như lúc này chứ.
'Quý Dương... '
Cô sợ, sợ đến toàn thân phát run, đôi mắt đẹp tràn đầy nỗi sợ hãi trước giờ chưa từng có, ngay cả đôi môi anh đào cũng run run.
Vẻ khổ sở tội nghiệp của cô hoàn toàn không gợi lên chút thương xót nào nơi Cung Quý Dương, bởi vì lúc này thần trí hắn hoàn toàn bị cơn giận chi phối mà dưới thân là người vợ xinh đẹp, hắn không dừng lại được.
Hắn nhìn lại người phụ nữ dưới thân, dưới ánh đèn, sự sợ hãi cực điểm đang khiến cả người Sầm Tử Tranh run khẽ lại mang đến một sự dụ hoặc kỳ lạ, ánh mắt Cung Quý Dương càng ám xuống như một kẻ đói khác đã lâu gặp được nguồn nước, toàn thân tràn đầy khí thế chiếm hữu...
Hắn ôm chặt lấy người cô, bắt đầu một loạt động tác đối với Sầm Tử Tranh mà nói là cực kỳ ác liệt...
'Aaa... ' Không kìm được bật ra một tiếng kêu thống khổ, Sầm Tử Tranh cảm thấy dường như sinh mệnh mình đang thoát ly cơ thể, cùng với sự xâm nhập mãnh liệt không hề báo trước, theo bản năng Sầm Tử Tranh dùng hết sức lực đẩy thân hình cường tráng của hắn ra.
Người phụ nữ dưới thân quá mềm mại, quá khít khao khiến dã tính trong hắn càng tăng cao, Cung Quý Dương lúc này giống như biến thành một loài dã thú điên cuồng cắn nuốt con mồi. Một tay hắn giữ chặt lấy hai cổ tay của Sầm Tử Tranh trên đỉnh đầu, dưới eo dùng sức càng kịch liệt.
'Quý Dương... không... đừng mà... aaa... '
Mỗi một chỗ trên người Sầm Tử Tranh đều cảm nhận được cơn giận của hắn, cô không kìm được bức thiết nài xin, thân thể cũng theo bản năng né tránh hắn dù cho hành động này hoàn toàn là vô ích.
Sự phản kháng của cô càng kích thích bản năng chiếm hữu trong Cung Quý Dương, hắn nâng eo cô lên, gác đôi chân thon dài của cô lên vai mình khiến cho cô hoàn toàn cảm thụ dục vọng bành trướng của mình.
Hai cổ tay bị nắm chặt không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn, ngón tay bởi vì máu chảy không thông mà trở nên trắng bệch, nước mắt bắt đầu tràn ra khóe mắt không ngừng rơi xuống rồi biến mất trên tấm drap giường. Đây đối với Sầm Tử Tranh mà nói tuyệt đối là một cơn ác mộng, mà đáng buồn là, người tạo nên cơn ác mộng kia không ai khác lại chính là chồng cô!
Trong không khí tràn ngập hơi thở ám muội, Sầm Tử Tranh chỉ còn biết cắn chặt môi chịu đựng, ánh mắt ngây ngốc nhìn lên chùm đèn treo trên trần nhà, âm thầm cầu nguyện cho khoảnh khắc khó chịu này mau chóng trôi qua.
Thấy cô cắn môi lộ vẻ chịu đựng, Cung Quý Dương càng thấy trong lòng khó chịu, đôi mắt đen tràn đầy dục vọng hơi híp lại, hắn kéo cô lên, tiến vào cô từ phía sau...
'Đừng... '
Nhất thời Sầm Tử Tranh hoàn hồn lại nhưng cô đã không còn bao nhiêu sức lực để giãy dụa, đôi tay chỉ có thể chống đỡ nơi đ âù giường, mái tóc dài xõa tán loạn theo từng cái giãy dụa của cô, phần lưng trắng bóng lúc này đã lộ ra đầy dấu vết chiếm hữu của Cung Quý Dương!
Cô thấy eo mình như bị hai gọng kìm sắt giữ chặt lấy, cảm giác lấp đầy quen thuộc khiến cô không kìm được rên khẽ một tiếng, bên tai còn vọng lại tiếng của Cung Quý Dương...
'Nói, hắn có đụng đến em không, nói... '
Sầm Tử Tranh vô lực lắc đầu, nước mắt vẫn từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống drap giường, bàn tay đang giữ nơi đầu giường bấu chặt đến mức những ngón tay trắng bệch ra như muốn che dấu sự yếu đuối của bản thân.
'Không có... không có... Quý Dương... xin anh... '
Thấy Cung Quý Dương kích động như vậy Sầm Tử Tranh chỉ đành không ngừng cầu xin, toàn thân đã sớm bị rút hết sức lực để mặc cho hắn không ngừng chà đạp...
Cường bạo, nói một cách nghiêm túc thì có rất nhiều hình thức mà hành vi của Cung Quý Dương lúc này là điển hình của sự trút giận, hắn đem sự tức giận toàn bộ phát tiết trong suốt cả quá trình mà đây cũng chính là hình thức đáng sợ nhất.
Chịu đựng những đợt tấn công kịch liệt, cuối cùng Sầm Tử Tranh vẫn chống chọi không nổi mà ngất đi, một đêm này cô đã không biết mình phải chịu đựng bao nhiêu lần, Cung Quý Dương một lần lại một lần phát tiết trong người cô, tỉnh lại trong sự luật động kịch liệt rồi sau đó lại bị những cơn sóng cao trào cuốn đi...
Rất lâu...
***
Không biết ngủ bao nhiêu lâu, đến khi Sầm Tử Tranh tỉnh lại thì người đàn ông bên cạnh sớm đã đi đâu không rõ, trên giường chỉ còn lại sự hỗn độn, dấu tích của sự khổ sở mà cô phải chịu đựng tối qua.
Rên khẽ một tiếng, Sầm Tử Tranh gian nan ngồi dậy, sự đau đớn truyền đến từ khắp người khiến cô có cảm giác như thân thể sớm không phải là của mình nữa rồi.
Rốt cuộc cũn nhớ lại hết những chuyện xảy ra tối qua, từng màn từng màn một như một cuốn phim quay chậm chiếu lại trong đầu cô, nhớ lại Cung Quý Dương một lần lại một lần chiếm hữu khiến cho cô suýt không thở được.
'Quý Dương... '
Lòng cô đau quá! Hắn là chồng cô, sao lại có thể đối xử với cô như thế chứ? Bao nhiêu năm vợ chồng chẳng lẽ không đủ để hắn có niềm tin nơi cô sao?
Nghĩ đến đây sự uất ức trong lòng khiến nước mắt cô lần nữa lại tràn nơi hốc mắt nhưng Sầm Tử Tranh quật cường nén xuống, chiếc chăn đắp trên người bởi vì động tác quá mạnh của cô mà trượt xuống để lộ làn da trắng như tuyết đã đầy dấu hôn và vết bầm nhìn mà ghê người.
Mắt quét qua một tờ giấy dán nơi đầu giường, cắn môi, Sầm Tử Tranh yếu ớt cầm lên. Một hàng chữ rắn rỏi đập vào mắt cô, vừa nhìn đã biết là bút tích quen thuộc của Cung Quý Dương.
'Tranh Tranh, anh đã chuẩn bị sẵn nước tắm trong bồn, trong nước đã có thuốc trung y và hoa, có thể giúp giảm đau. Quý Dương!'
Nước mắt lại nhịn không được mà rơi xuống, nhòe nhoẹt thấm ướt tờ giấy khiến tầm mắt Sầm Tử Tranh trong nháy mắt trở nên mơ hồ.
Hắn còn biết đau lòng vì cô sao?
Biết đau lòng vì sao còn dày vò cô như thế chứ?
Chẳng lẽ hắn không biết hành vi của mình tối hôm qua đáng sợ và đáng ghét đến mức nào sao?
Nhất thời lòng Sầm Tử Tranh trăm mối ngổn ngang, không nhận rõ là cảm xúc gì.
Ngay lúc còn đang miên man suy nghĩ thì chuông của chiếc điện thoại đặt ở bàn trang điểm chợt vang lên.
Lau nước mắt đón lấy điện thoại, nhìn thấy một dãy số lạ Sầm Tử Tranh ấn nút nhận, giọng nói yếu ớt nghẹn ngào.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng xa lạ, gấp rút nói mấy câu rồi ngắt máy. Chỉ vài giây ngắn ngủi, sự buồn bã ủy khuất trong lòng Sầm Tử Tranh đã b ị thay thế bằng một nỗi chấn động và lo lắng. Nén xuống cảm giác không khỏe trong người, Sầm Tử Tranh vội xông vào phòng tắm, vội vàng vệ sinh cá nhân, thay một bộ quần áo mới cô chạy vội ra ngoài.
← Ch. 142 | Ch. 144 → |