Vay nóng Tinvay

Truyện:Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 128

Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Trọn bộ 154 chương
Chương 128
Giáng Sinh trắng
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)

Siêu sale Lazada


Cung Quý Dương nghe con trai nói như vậy, đôi mày không khỏi chau lại...

'Con trai, ý của con là, Triệt Nhi hắn... đang ở Mỹ sao?'

Sao lại thế được chứ? Hai ngày trước hắn còn nghe nói cả nhà Lăng Thiếu Đường đã đi Hy Lạp, sao Lăng Triệt lại có thể ở Mỹ được chứ?

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Cung Liệt Thiên lộ ra vẻ kiêu ngạo, hắn gật đầu: 'Đương nhiên rồi, con với Lăng Triệt đã hẹn xong cả rồi, hắn sao dám thất hứa chứ?'

'Nhưng chú Lăng của con nói cả nhà đã đi Hy Lạp rồi mà!'

Cung Quý Dương thấy mình phải nhắc con chuyện này, thuận tiện sờ đầu con trai... không có phát sốt nha, sao lại nói chuyện hồ đồ thế?

'Ba à, con không có bệnh mà. Lăng Triệt thực sự đang ở Mỹ. À, không phải, phải nói là Lăng Triệt vì con mà lén ngồi máy bay trở về Mỹ. Con đương nhiên biết hắn đi Hy Lạp, sau đó hỏi hắn có phải là sợ nên muốn thất hẹn không, sau đó... hắn tự đáp máy bay trở về!' Cung Liệt Thiên đường hoàng giải thích nguồn cơn cho Cung Quý Dương.

Nghe con nói xong hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh...

Trẻ con bây giờ thế nào mà đứa sau lại to gan hơn đứa trước chứ? So với bọn hắn lúc nhỏ dường như còn to gan hơn nhiều.

Làm ơn, Lăng Triệt nói thế nào vẫn còn là một đứa nhỏ, thật không biết hắn làm cách nào mà trốn lên máy bay được. Với lại... tên Lăng Thiếu Đường kia nếu như biết con trai mình mất tích liệu có phát điên hay không?

Cung Quý Dương vô lực lắc đầu, 'Thế Lăng Triệt đâu?'

'Đang ở trường đua đó! Thiên Nhi vừa mới nói cho ba nghe rồi mà. Ba à, Lăng Triệt thích chơi với bọn con, hắn nói Lăng Lạc là con gái, hắn không thích cùng Lăng Lạc chơi búp bê mà!'

'Thiên Nhi, con thật là lắm trò. Lỡ như trên đường Triệt Nhi gặp phải chuyện gì thì sao? Lúc đó ba biết ăn nói thế nào với chú Lăng đây?' Cung Quý Dương toát mồ hôi lạnh, hắn dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, lễ Giáng Sinh này nhất định sẽ rất náo nhiệt.

Lăng Triệt đứa bé kia thực đúng là có duyên với hắn. Từ nhỏ Lăng Triệt đã thích những chiếc xe mà Cung Quý Dương cải tạo hơn nữa vừa gặp được người cha nuôi này là bám riết không buông. Từ khi Cung Liệt Thiên hiểu chuyện, Lăng Triệt xem như là có bạn cùng chơi mới, có lẽ chịu sự ảnh hưởng của hắn mà hai đứa bé đều thích đua xe vì vậy Lăng Triệt thỉnh thoảng lại trốn nhà đi chơi mà Cung Viên chính là điểm đến thường trực của thằng bé.

Nhưng những lần trốn nhà trước cũng không quá đáng như lần này, đứa nhóc kia lại dám vì cuộc hẹn với Thiên Nhi mà một mình lén ngồi máy bay từ Hy Lạp về Mỹ, chuyện này Cung Quý Dương không hề nghĩ đến.

Từ khi bốn người họ lần lượt cưới vợ sinh con, tuy trong lòng rất không nỡ nhưng vẫn không thể không chia lìa bởi đời thứ ba của tứ đại tài phiệt từ năm năm tuổi bắt đầu sẽ được đưa đến tổ chức chịu huấn luyện đặc biệt, chịu đựng hiện thực tàn khốc nhất giống như bọn họ lúc nhỏ.

Nhưng nếu phải so sánh, có thể nói những đứa bé này có được đãi ngộ tương đối không tệ, ít ra còn có thể trở về nhà thăm cha mẹ và người nhà nhưng sự nghiêm khắc của chương trình huấn luyện đặc biệt vẫn giống hệt như xưa.

Đây là vận mệnh không thể tránh khỏi của đời sau của tứ đại tài phiệt, nói trắng ra là để những đứa trẻ sớm một chút hiểu được nỗi khổ, người chịu được nỗi khổ trong những nỗi khổ thì mới có thể trở thành người tài giỏi được. Thân là đời sau của tứ đại tài phiệt, bọn trẻ phải trải qua huấn luyện thân thể nghiêm ngặt thì mới có thể có ý chí kiên định, tinh thần minh mẫn mà chịu đựng những áp lực của thương trường.

Có lẽ là như vậy nên hành vi của hai đứa trẻ này mới to gan lớn mật và thành thục như vậy.

Cung Liệt Thiên nghe vậy cười thật ngọt: 'Sự thực đã chứng minh hắn không có chuyện mà!'

Cung Quý Dương chỉ còn cách lắc đầu.

'Ba à, cho chúng con đến đó đi. Ba làm trọng tài phân xử được không? Thiên Nhi còn muốn theo ba học kỹ thuật lái xe đua mà, được không? Chúng ta về nhà trễ một chút thôi!'

Cung Liệt Thiên thấy cha không nói gì, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ dè dặt, đôi tay nhỏ vòng qua cổ cha, trong giọng nói nghe rõ có chút làm nũng.

'Thật là bó tay với hai đứa tiểu quỷ con. Nói rồi đấy nhé, chỉ đua một vòng thôi bằng không bị mẹ con phát hiện ra, ngay cả ba cũng sẽ bị mắng!' Cung Quý Dương cùng con đàm phán điều kiện.

'Hoan hô! Hay quá!' Cung Liệt Thiên hào hứng khua tay múa chân nói.

'Đi, đi đua xe thôi!'

Cung Quý Dương cầm lấy áo khoác cõng con ngồi lên vai hào hứng rời khỏi phòng tổng giám đốc.

***

Cung Viên

Cung Viên vào lúc hoàng hôn mang một vẻ đẹp rất đặc biệt nhất là vào một ngày đặc biệt như hôm nay. Tối nay là đêm Bình an, đầy trời hoa tuyết bay khiến cho không gian mang đậm màu sắc Giáng sinh. Từ sáng đến giờ tuyết rơi không có dấu hiệu dừng lại.

Lúc này trong Cung Viên đèn đã sáng rực, những cây thông Giáng sinh dưới ánh đèn màu và hoa tuyết bay bay nhìn càng rực rỡ.

Tất cả những người làm ở Cung Viên đều chìm trong không khí vui vẻ đó, họ đi tới đi lui, bận rộn chuẩn bị mọi công việc cần thiết cho đêm đặc biệt này. Trên đầu ai nấy đều đội những chiếc mũ Giáng sinh mà Cung Quý Dương đã chuẩn bị sẵn, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Phòng khách chính của Cung Viên bày một cây thông Giáng sinh thật lớn được trang trí thật đẹp đang lấp lánh những ánh đèn màu, dưới gốc cây đã bày đầy những hộp quà lớn có nhỏ có được gói thật tinh xảo, không gian tràn ngập không khí lễ hội.

'Dì Tề, dì Tề... '

Đang cùng Sầm Tử Tranh trang trí cho cây thông Giáng sinh, Trình Thiến Tây chợt hướng về nhà bếp gọi lớn.

'Dạ, phu nhân!'

Dì Tề vội vàng chạy lên, hào hển trả lời Trình Thiến Tây.

'Những món ăn cho bữa tiệc tối nay chuẩn bị đến đâu rồi? Lát nữa nhà bà thông gia qua đây ăn cơm, người nhiều thức ăn phải chuẩn bị tươm tất một chút. Còn món canh gà mà lão phu nhân thích uống cũng không được quên!' Trình Thiến Tây dặn dò cẩn thận.

Dì Tề mỉm cười: 'Phu nhân xin yên tâm. Phòng bếp bên đấy tôi đã dặn dò đâu vào đấy cả rồi. Đảm bảo mọi người sẽ hài lòng!'

Sầm Tử Tranh đang treo nốt những món trang trí cuối cùng, cười nói với mẹ chồng: 'Mẹ à, những món ăn hôm nay đều là do Quý Dương đề xuất, món mà bà nội thích ăn, mẹ và mẹ con thích ăn, cả những món ba thích đều có, đương nhiên là không thể thiếu phần ba đứa nhỏ rồi. Mẹ yên tâm đi!'

*****

Trình Thiến Tây cảm động nhìn con dâu, qua nhiều năm, tình cảm mẹ chồng con dâu càng thêm thắm thiết, không khác gì hai mẹ con ruột. Bà đứng dậy, trên mặt không dấu được nụ cười: 'Còn có con nữa chứ. Tử Tranh à, con mới đúng là người có công lớn nhất của nhà họ Cung chúng ta, ai cũng có thể quên phần nhưng chỉ riêng con là không thể quên!'

Sầm Tử Tranh mỉm cười, cô có chút ngượng ngùng nói: 'Mẹ, mẹ cứ nói như vậy con sẽ thấy không được tự nhiên!'

Sầm Tử Tranh của bảy năm sau càng thêm phần nữ nhân vị, qua thời gian gột rửa, không còn vẻ non nớt của bảy năm trước mà thay vào đó, nhất cử nhất động đều tràn đầy tự tin, trí tuệ và phong thái tao nhã. Thời gian cũng không lưu lại bất cứ dấu vết nào trên gương mặt cô, làn da vẫn trắng nõn mịn màng, mái tóc dài như hải tảo xõa tung trên vai mang theo một loại phong tình không nói được bằng lời, trên môi Sầm Tử Tranh lúc nào cũng là nụ cười rạng rỡ, ấm áp như ánh mặt trời mùa hạ.

'Phu nhân, thiếu phu nhân, xin hai vị yên tâm. Thiếu gia đã dặn dò rất kỹ tối nay riêng món salad có ba loại, có salad thịt muối khoai tây, có salad kiểu Tây Ban Nha và salad cá hồi. Món khai vị thì có jambon phô mai xiên, hàu chiên sốt tương ót, cá hồi cuộn khoai tây, món chính thì rất phong phú, có lưỡi bò nướng, món gà Giáng sinh, đùi gà nướng rau thơm, sườn nướng sốt mơ, thịt bò hun khói, cơm ngũ sắc, canh thì có canh gà, canh cá, canh đậu hủ, rượu đỏ vừa mới chuyển bằng máy bay từ Pháp về đã được ướp lạnh cả rồi!' Dì Tề vội liệt kê một lượt những món ăn đã được chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay không sót chi tiết nào.

'Tốt, tốt lắm!' Trình Thiến Tây hài lòng gật đầu, đồng thời bà cũng cực kỳ hài lòng với sự sắp xếp của con trai và con dâu. Nhìn xung quanh một vòng rồi như phát hiện ra điều gì, trong mắt bà thoáng qua một tia nghi hoặc...

'Tử Tranh à, Thiên Nhi, Diên Nhi với Ngữ Hòa ba đứa cháu của ta chạy đi đâu cả rồi?'

Sầm Tử Tranh nhìn quanh một vòng, sắc mặt cũng trầm xuống.

'Lạ thật. Vừa nãy ba đứa nhóc vẫn còn chơi trong phòng khách chính mà, sao mới đây đã chạy đi đâu rồi? Dì Tề... '

Cô nhìn về phía dì Tề đang đứng gần đó, 'Vừa nãy dì có thấy ba đứa không?'

'Cái này... ' Dì Tề ngập ngừng muốn nói lại thôi, ấp úng hồi lâu mới nói: 'Ngữ Hòa tiểu thư thì đã trở về phòng mình rồi, hình như lão phu nhân và lão gia đang chơi với tiểu thư còn Liệt Diên thiếu gia thì đang ở trong phòng thí nghiệm, nhưng còn Liệt Thiên thiếu gia thì... thì... '

'Nó đi đâu rồi?' Sầm Tử Tranh thấy vậy không khỏi sốt ruột thúc giục.

'Vừa nãy lúc tôi đi ngang qua vườn hoa nhìn thấy Liệt Thiên thiếu gia hình như đang lái chiếc xe mà hôm qua thiếu gia cải tạo chạy ra khỏi Cung Viên rồi. Tôi muốn cản mà không được... '

Giọng dì Tề càng nói càng nhỏ...

'Cái gì?' Trình Thiến Tây kinh hãi suýt nữa thì ngất đi, 'Nó tự lái xe chạy đi sao?'

'Đúng đó, phu nhân!' Dì Tề khẩn trương lau mồ hôi trán, trả lời.

Lúc này Sầm Tử Tranh mới thở dài một tiếng, 'Mẹ, con nghĩ Thiên Nhi chắc là đến Cung thị tìm Quý Dương thôi. Ba đứa chúng nó trong mắt chỉ có mỗi cha mà thôi, mẹ cũng biết trong lòng ba đứa Quý Dương giống như thần tiên vậy, làm gì chúng cũng thích bám theo anh ấy!'

Trình Thiến Tây chau mày, bất mãn nói: 'Quý Dương này cũng thật là. Chẳng lẽ nó không biết quá cưng chiều con là không tốt sao, hay là chính nó cũng ham chơi như thế. Đều đã làm cha người ta rồi, sao lại còn hồ đồ như vậy chứ. Cháu của ta còn nhỏ như vậy lại cải tạo xe gì cho nó chứ? Đợi Quý Dương trở lại ta nhất định phải mắng nó một trận mới được. Thật là chẳng ra làm sao cả!'

Sầm Tử Tranh nghe vậy không khỏi bật cười, 'Mẹ, có lúc Quý Dương với ba tiểu quỷ kia ở cùng nhau thì cũng giống như một đứa trẻ vậy, nào có chỗ nào giống như Cung đại tổng giám đốc đâu!'

Trình Thiến Tây nghe cô nói vậy cũng không khỏi bật cười.

Ngay lúc hai người đang nói chuyện thì một bóng nhỏ xuất hiện trên thang lầu rón rén chạy xuống, nhìn kỹ lại thì ra là một cô bé, xinh đẹp như một cô búp bê Barbie, chiếc váy trắng tinh càng khiến cho cô trông như một cô công chúa nhỏ, cả người toát ra vẻ thanh thuần nhất là đôi mắt to tròn trong veo như mắt bồ câu càng lộ rõ khí chất của cô bé, một mái tóc dài xõa nghiêng được che bởi một chiếc mũ Giáng sinh thật đáng yêu.

Khi cô bé chạy xuống đến cây Giáng sinh nơi Sầm Tử Tranh và Trình Thiến Tây đang đứng, gương mặt xinh xắn nở nụ cười tươi như hoa...

'Mẹ... mẹ à... '

Cô bé chạy vội đến bên cạnh Sầm Tử Tranh, vẻ mặt hưng phấn vẫy vẫy tờ giấy trong tay.

'Ngữ Hòa!'

Sầm Tử Tranh khuỵu chân xuống, ánh mắt trìu mến vuốt nhẹ giọng nói nhỏ nhắn của con gái, 'Hình như con rất hưng phấn nha!'

Cung Ngữ Hòa đẩy tờ giấy trên tay đến trước mặt Sầm Tử Tranh, giọng non nớt nói: 'Mẹ à, mẹ coi nè, đây là trang phục con thiết kế riêng cho lễ Giáng sinh nè, đẹp không? Con thấy con vẽ còn đẹp hơn ông nội với bà cố nữa!'

'Thật sao? Đâu, đưa cho mẹ xem thử!'

Sầm Tử Tranh hiền hòa nói với con gái, đồng thời đưa tay cầm tờ giấy trong tay con.

Lúc này Cung lão phu nhân và Cung Doãn Thần cùng bước xuống...

'Tử Tranh à, Ngữ Hòa đứa bé này đúng là nghịch ngợm, kéo chúng ta lên lầu nói giúp con bé tìm linh cảm gì đó. Cuối cùng thì cũng là con bé thông minh, chúng ta lại chẳng nghĩ ra được gì cả. Toàn bộ là con bé vẽ hết. Ta thấy đứa bé này nhất định là có tài về mặt này!'

Cung lão phu nhân rõ ràng là rất thích đứa cháu cố này, chẳng những xinh xắn mà còn sớm bộc lộ tài hoa.

'Bà nội, bà đừng quá khen, cháu nó sẽ kiêu ngạo đấy!' Sầm Tử Tranh cười nói.

Nào ngờ Cung Ngữ Hòa nghe vậy vểnh mặt lên, cực kỳ hiểu chuyện nói: 'Tiểu Hòa không kiêu ngạo đâu. Bà nội với ông nội đều nói, đứa bé kiêu ngạo là không ngoan. Nhưng ba cũng nói, thực ra người kiêu ngạo cũng không phải là xấu chỉ cần có điều kiện để kiêu ngạo là được. Sau này khi lớn lên con cũng phải có quyền lực giống như ba, có tài hoa giống như mẹ vậy!'

*****

'Đúng thật là đứa bé ngoan. Đến bà nội hôn một cái nào!'

Trình Thiến Tây nhìn đứa cháu nội ngoan ngoãn của mình, quả thật trong lòng yêu mến không thôi, bà ôm lấy Cung Ngữ Hòa, âu yếm hôn lên mặt con bé.

Những người khác nghe mấy lời này của cô bé cũng không khỏi bật cười.

'Mẹ, mẹ thấy không, những lời này chắc chắn là Quý Dương dạy con bé rồi bằng không Tiểu Hòa nhỏ như vậy làm sao biết nói những lời lấy lòng người lớn như vậy được!' Sầm Tử Tranh cười ngọt ngào.

'Nếu muốn ta nói thì phải là Tiểu Hòa nhà chúng ta quá thông minh, quá hiểu chuyện bằng không cho dù có dạy cho con bé thì cũng sẽ không biết nói, có đúng không? 'Cung Doãn Thần cười đến không khép miệng lại được.

'Đúng đó! Ba nói Tiểu Hòa hiểu chuyện nhất!'

Cung Ngữ Hòa vừa nghe nhắc đến Cung Quý Dương thì trên mặt liền lộ vẻ sùng bái và kiêu ngạo.

'Con nha, suốt ngày cứ ba, ba, không sợ mẹ ghen sao?' Sầm Tử Tranh cười nhẹ cọ tay vào mũi cô, nói đùa.

'Mẹ sẽ không ghen đâu bởi vì ba yêu con nhưng ba cũng yêu mẹ, ba nói như vậy đó. Ba nói rất yêu rất yêu mẹ, sau này Tiểu Hòa lớn lên cũng sẽ có người yêu Tiểu Hòa!'

Câu nói này của cô bé càng khiến cho mọi người cười lớn hơn, mặt Sầm Tử Tranh đã hồng như ráng chiều, cô ôm chặt lấy Cung Ngữ Hòa, nói: 'Nha đầu này, cái gì cũng dám nói. Nào, đi với mẹ qua bên kia xem tác phẩm của con đi!'

Còn không dắt tiểu quỷ kia đi chỗ khác, còn không biết con bé nói thêm những gì khiến cô ngượng ngùng nữa đây!

'Tiểu Hòa à, anh Diên Nhi của con đang làm gì ở phòng thí nghiệm vậy?' Sầm Tử Tranh hỏi.

'Con không biết. Anh Diên Nhi đóng hết cửa lại không cho con vào. Hừm, đó là phòng thí nghiệm của ba chứ không phải của anh ấy, đợi ba về con nhất định sẽ mách với ba!' Tiểu Hòa vẻ mặt không vui trả lời.

Sầm Tử Tranh mỉm cười lắc đầu, ba đứa nhỏ này đứa nào đứa nấy hình như cũng rất bận rộn, nhỏ như vậy mà đã biết tìm chuyện để làm, xem ra bây giờ trẻ con hiểu chuyện rất sớm, nhất là những đứa con của tứ đại tài phiệt.

Cô còn nhớ có lần Tiểu Tuyền gọi điện thoại đến nói, con của cô Lăng Dận bây giờ tuổi còn nhỏ mà đã giống hệt người lớn, làm như cái gì cũng biết thật là dọa người. Câu nói này của Tiểu Tuyền Sầm Tử Tranh lúc nào cũng nhớ trong đầu.

Nhưng Tiểu Tuyền bây giờ chắc là đang chịu khổ. Lãnh Thiên Dục kia hết ngày tới đêm nài nỉ khiến cô rốt cuộc cũng đồng ý chịu sinh thêm một cục cưng nữa, khiến Lãnh Thiên Dục kích động đến nỗi suýt khóc. Bây giờ thì hắn được như ý rồi, Tiểu Tuyền giờ đã to bụng sắp sinh.

Cũng may là Sầm Tử Tranh đã có ba đứa nhỏ, bằng không Cung Quý Dương kia nhất định là lại so đo.

'Tiểu Hòa, vậy con nói cho mẹ biết, anh hai Thiên Nhi lúc ra khỏi nhà có nói lúc nào sẽ về không?'

Sầm Tử Tranh nhìn thoáng qua đồng hồ, giờ cũng đã trễ rồi, Cung thị hôm nay chắc là đã cho nhân viên về sớm rồi mới đúng chứ.

Cái đầu nhỏ của Cung Ngữ Hòa lắc như trống bỏi, 'Anh Thiên không có ở nhà sao? Anh ấy đi đâu rồi? Ồ... '

Nhất thời như nhớ ra điều gì, cô bé chu môi: 'Anh ấy có phải lại đi tìm ba không? Hừm, lần sau con sẽ không thèm chơi với anh ấy nữa. Vừa nãy con nói anh ấy dẫn con đi tìm ba vậy mà anh ấy tự đi! Anh Thiên Nhi thật xấu!'

'Được rồi được rồi. Đợi lát nữa ba về mẹ con mình cùng phạt hai cha con, chịu không?'

Sầm Tử Tranh nghe con gái nói vậy liền dỗ dành, trong lòng cũng không ngừng trách Cung Quý Dương. Lúc này là lúc nào rồi mà còn dẫn con đi đâu không thấy nữa chứ!

'Dạ!'

Cung Ngữ Hòa vui vẻ cười sau đó hào hứng nói tiesp: 'Mẹ, nhanh xem thiết kế của con đi!'

'Được!' Sầm Tử Tranh cầm tờ giấy vẽ tranh của con lên xem kỹ.

Trên tờ giấy vẽ phác họa của một cây ghim cài áo, rõ ràng là dành cho trẻ con. Tuy rằng nét vẽ ngây ngô nhưng kiểu dáng thật mới mẻ, nhất là viên đá quý khảm trên chiếc ghim cài áo đó, không phải là con bé không thể viết ra được tên của viên đá mà ngược lại còn thông minh hơn, ở bên cạnh hình của chiếc ghim cài còn vẽ thêm hình của viên đá quý, như vậy thì ai xem cũng hiểu được.

Sầm Tử Tranh mỉm cười gật đầu. Tuy cô là nhà thiết kế trang phục nhưng lúc thiết kế trang phục đương nhiên sẽ suy nghĩ tìm tòi những trang sức phù hợp để phối với bộ trang phục đó vì vậy đối với thiết kế trang sức cô cũng nghiên cứu không ít. Thấy con gái tuổi còn nhỏ như vậy mà đã vẽ được một bản phác thảo đâu ra đấy, trong lòng cô vui mừng khôn xiết.

'Tiểu Hòa, con giảng cho mẹ nghe xem, chiếc trâm cài áo này con định phối với trang phục nào!'

Nghe mẹ hỏi, Cung Ngữ Hòa xòe bàn tay trắng nõn mũm mĩm chỉ lên tờ giấy, giọng non nớt nói: 'Chiếc trâm cài áo này là con làm cho những bạn nhỏ khác, lúc mặc quần áo Giáng sinh là có thể cài nó, đi chơi hoặc đi ăn tiệc đều có thể. Nó có hình một chiếc đũa thần, ở phần đầu có thể dùng đá màu xanh bởi vì con thích nàng tiên trong rừng, con nghĩ các bạn khác cũng sẽ thích, bạn nào có một cây đũa thần thì bạn đó trở thành nàng tiên trong rừng rồi!'

Sầm Tử Tranh nghe con "giải thích" như vậy trong lòng càng vui mừng, tn tuy năm nay chỉ mới bốn tuổi, tuổi nhỏ mà có thể nghĩ được như vậy cũng có thể coi như là chu toàn rồi. Đây đúng là điều mà người làm mẹ như cô nên cảm thấy kiêu ngạo.

'Tiểu Hòa à, mẹ có một đề nghị, con có muốn nghe không?'

Sầm Tử Tranh nhìn phác thảo của con lần nữa, cười nói. Cô trước giờ luôn thích để con tự mình phát huy khả năng của mình, vốn cô là một nhà thiết kế nổi tiếng nên cô hiểu rất rõ, nếu như ép buộc một người nghe theo ý kiến của người khác mà thiết kế là một chuyện rất khó chịu.

Cung Ngữ Hòa vội vã gật đầu.

Sầm Tử Tranh cầm tờ bản vẽ lên, 'Vừa nãy con nói định dùng đá màu xanh phải không? Như vậy hình như không tốt lắm đâu!'

Cung Ngữ Hòa nghiêng chiếc đầu nhỏ nhìn theo tay mẹ, nghiêm túc suy nghĩ sau đó hỏi: 'Sao lại không tốt hở mẹ? Đá màu lấp lánh mấy bạn nhỏ nhất định sẽ thích mà!'

*****

Sầm Tử Tranh cười lắc đầu: 'Tiểu Hòa, cây đũa thần này của con là thiết kế cho những bạn nhỏ khác mà, vì vậy không cần quá nổi bật đâu. Loại đá màu xanh này rất phát sáng, nếu như con lạm dụng sẽ rất rối mắt, con nghĩ thử xem có đúng vậy không?'

Cung Ngữ Hòa nghiêng chiếc đầu nhỏ ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu: 'Mẹ nói đúng lắm, bây giờ con đi sửa lại!'

Bên môi Sầm Tử Tranh câu lên một nụ cười sủng nịch, gật đầu.

Sắc trời đã dần tối lại, hoa tuyết ngoài cửa dưới ánh sáng của vô vàn ánh đèn bay bay nhìn càng thêm huyền ảo, đêm Bình an càng lúc càng gần, khắp nơi đều vang tiếng nhạc dìu dặt và hương thơm của các loại thức ăn...

'Ba ơi, Thiên Nhi đói quá rồi!' Cung Liệt Thiên vừa ngáp vừa nói.

'Đều tại em cả, ba nuôi đã quy định rõ là chúng ta chỉ chạy một vòng thôi, thế mà em lại dám làm trái, chạy cho đủ ba vòng, hại chúng ta trễ như vậy mới về đến Cung Viên!'

Người vừa nói câu này không phải ai xa lạ mà chính là con trai của Lăng Thiếu Đường, Lăng Triệt.

Cung Liệt Thiên nghe hắn nói vậy, đôi mắt tà tứ rõ ràng là do di truyền nhẹ nhướng lên: 'Anh còn dám nói em sao, không phải anh đua rất hào hứng sao? Bằng không sao gọi là "một bàn tay vỗ không kêu" chứ!'

'Được rồi được rồi, hai đứa tiểu quỷ này, đã về đến Cung Viên rồi vẫn tranh cãi không thôi. Chúng ta ba người bây giờ đang rất nguy hiểm rồi, còn không mau đi vào thì ngay cả ba cũng bị nạn!'

Hai đứa trẻ rụt lưỡi, theo Cung Quý Dương vội vã đi vào Cung Viên.

Tiếng nhạc hân hoan như âm thanh từ trên thiên đường du dương len lỏi vào từng góc nhỏ trong phòng khác, khi nhóm ba người của Cung Quý Dương cùng bước vào trong phòng, ánh mắt của tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía họ.

'Tiêu rồi, bị bắt tại trận rồi!' Cung Quý Dương nhỏ giọng nói với Tiểu Lăng Triệt và Thiên Nhi.

Cung Liệt Thiên dán sát thân hình nhỏ nhắn vào người Cung Quý Dương, cũng nhỏ giọng hỏi: 'Ba à, ba đoán thử xem mẹ có phạt đứng con không?'

'Thảm rồi, haizzz, lần này ngay cả con cũng bị liên lụy rồi. Đêm bình an của con a... ' Lăng Triệt ai oán nói.

'Hai đứa đang xì xào gì đó? Là Tiểu Triệt sao? Sao con lại ở đây?' Lúc này Sầm Tử Tranh đi đến trước mặt ba người, vừa nhìn thấy Lăng Triệt liền không nhịn được hỏi ngay.

'Con... con... hắc hắc... '

Lăng Triệt vò vò đầu sau đó đôi mắt to tròn đảo nhanh một vòng, hắn vội bước đến ôm chặt lấy chân Sầm Tử Tranh, nói giọng ngọt như mật: 'Tiểu Triệt nhớ mẹ nuôi mà. Tiểu Triệt muốn ở Cung Viên cùng mọi người đón Giáng sinh!'

'Được rồi được rồi, Tiểu Triệt, Thiên Nhi, nhanh qua đây, qua bà nội xem nào... ' Trình Thiến Tây thấy hai đứa nhỏ liền cười thật tươi, vẫy tay về phía hai đứa.

'Ừ, qua đây, qua cho bà ngoại nhìn hai đứa xem nào!' Bà Sầm đang ngồi bên cạnh cũng tươi cười nói.

Bởi vì trốn đi đua xe, Cung Quý Dương sợ lỡ hẹn nên đã đặc biệt dặn dò tài xế đi đón bà Sầm và em trai của Sầm Tử Tranh cùng đến Cung Viên trước.

'Bà nội, bà ngoại... '

Cung Liệt Thiên và Lăng Triệt không hẹn mà cùng kêu lên, hai đứa vừa định chạy đến thì đã bị Sầm Tử Tranh chặn lại.

'Hai đứa tiểu quỷ, đợi một chút!'

'Mẹ... ' Cung Liệt Thiên rầu rĩ kêu.

'Mẹ nuôi... ' Lăng Triệt rụt lưỡi, dè dặt kêu.

Sầm Tử Tranh ra lệnh cho hai đứa đứng yên sau đó nhìn kỹ một lượt từ trên xuống dưới sau cùng ánh mắt rơi trên người Cung Quý Dương.

'Bà xã... '

Cung Quý Dương bị cô nhìn đến chột dạ, hắn vội cười cầu hòa, bước đến ôm lấy cô nhỏ giọng nói: 'Giáng sinh vui vẻ!'

Hai đứa nhỏ Thiên Nhi và Lăng Triệt cực kỳ thông minh, thấy vậy cũng đồng loạt lên tiếng: 'Mẹ/ Mẹ nuôi, Giáng sinh vui vẻ!'

'Đợi đã... '

Sầm Tử Tranh vừa nhìn đã nhận ra vẻ lén lút thập thò của họ, trong lòng đã rõ mười mươi, cô đi đến bên cạnh Cung Liệt Thiên và Lăng Triệt, khuỵu chân xuống nắm lấy quần áo trên người hai đứa...

'Có ai có thể cho mẹ biết, quần áo của các con sao lại bẩn thế này không?'

Hai đứa trẻ cùng rụt cổ mắt liếc về phía Cung Quý Dương đang đứng bên cạnh như cầu cứu.

Sầm Tử Tranh đứng dậy bước nhẹ về phía Cung Quý Dương, đôi tay nhỏ nhẹ vòng qua cổ hắn, vỗ nhẹ...

'Ông xã, vừa nãy mọi người bước vào hình như là có che dù mà, thế nào mà cả người đều dính tuyết vậy?'

'Hắc hắc... '

Cung Quý Dương nhẹ vươn tay vòng qua bờ eo mảnh khảnh của cô, cười tà tứ: 'Chỉ có bà xã đại nhân quan tâm anh nhất!'

'Anh nha... '

Sầm Tử Tranh kề sát miệng bên tai hắn, giọng nhỏ chỉ đủ hai người nghe, nghiến răng nghiến lợi nói: 'Đừng đánh trống lảng với em. Anh dẫn hai đứa tiểu quỷ đi đua xe đúng không? Cả người đều có mùi dầu nhớt xăng xe, tối nay anh chết chắc rồi!'

'Ha ha... '

Cung Quý Dương cười càng "vui vẻ", hắn biết không giấu được Sầm Tử Tranh, mấy năm qua cô đã sớm luyện thành một đôi "hỏa nhãn kim tinh" rồi.

'Bà xã, đừng giận mà. Vậy đi, đợi đến lúc mở quà em xem anh tặng gì cho em, nếu như em không thích thì muốn phạt anh thế nào cũng được, được không?'

'Anh thật là... '

Sầm Tử Tranh vừa định nói gì thì chợt thấy một người làm vội vã chạy vào, khẩn trương đến suýt nữa thì vấp ngã.

Dì Tề thấy vậy có chút bất mãn chau mày bước đến nhẹ giọng trách: 'Gấp gáp như vậy làm gì? Có chuyện gì sao?'

*****

Cô người làm vội đứng vững, thở hổn hển bất chấp ánh mắt bất mãn của người quản gia, nhìn mọi người trong phòng nói nhanh: 'Không... không xong rồi, Liệt Diên thiếu gia đang ở trong phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm xảy ra chuyện rồi!'

'Cái gì?' Ai nấy thất thanh kêu.

'Liệt Diên thiếu gia đang làm thí nghiệm sau đó... sau đó tôi nghe có tiếng nổ... '

Cô người làm chưa nói xong thì đã thấy Cung Quý Dương biến sắc, hắn vội vàng xông ra khỏi phòng khách chạy về hướng phòng thí nghiệm, sau đó những người khác cũng hoảng hốt chạy theo sau.

Phòng thí nghiệm, không phải, nói chính xác là một khu thí nghiệm bởi vì diện tích quá lớn của nó. Phòng được xây ở phía sau vườn hoa, vị trí tương đối ẩn mật, ngày thường nơi đây được Cung Quý Dương dùng để nghiên cứu cải tạo xe đua, máy móc hoặc nghiên cứu các kỹ thuật súng ống đạn dược mới, sau này phòng thí nghiệm bị Cung Liệt Diên chiếm cứ.

Khi đoàn người chạy đến phòng thí nghiệm, nhìn thấy tường của phòng thí nghiệm đã bị sụp, cửa sổ bị phá tan tành vẫn còn nghi ngút khói đen.

'Diên Nhi... ' Sầm Tử Tranh vừa nhìn đã sợ đến nhũn người, trên mặt không còn chút huyết sắc.

Cung Quý Dương cũng cố giấu vẻ lo lắng trong đáy mắt, hắn không nói lời nào lập tức xông vào trong phòng thí nghiệm, Sầm Tử Tranh và những người khác cũng vội chạy vào theo.

Trong phòng cực kỳ yên ắng, không có một tiếng động nào, từ trong ra ngoài chỉ toàn mùi thuốc súng.

'Diên Nhi... '

Tiếng rống của Cung Quý Dương vọng khắp gian phòng, thân hình cao lớn cũng bởi vì hoảng sợ mà khẽ run.

'Ông xã, Diên Nhi... '

Sầm Tử Tranh thấy tim mình như bị ai bóp chặt, cả người lảo đảo tưởng chừng đứng không nổi nữa.

'Anh ơi... '

'Diên Nhi à... '

Ai nấy đều cuống cuồng tìm kiếm.

Cung Quý Dương cắn chặt môi, trên vầng trán rộng đã bắt đầu tươm ra những giọt mồ hôi, lúc này lòng hắn khẩn trương hơn ai hết nhưng vẫn cố bắt mình phải trấn tĩnh lại. Đều là lỗi của hắn cả, nếu như con có chuyện gì, hắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình bởi vì lúc đầu là hắn đồng ý cho Diên Nhi sử dụng phòng thí nghiệm này.

'Yeah... !'

Đang lúc mọi người đang khẩn trương tìm kiếm thì đột nhiên từ trên lầu vọng đến một tiếng kêu mừng rỡ, giọng nói này nghe ra rất non nớt nhưng lại mang một vẻ hưng phấn và tự tin khác thường.

'Là Diên Nhi, là Diên Nhi... Diên Nhi!!!'

Sầm Tử Tranh vừa nghe được tiếng của Cung Liệt Diên, cô mừng đến rơi lệ, hơi thở dần trở nên dồn dập.

Còn Cung Quý Dương vừa nghe thì thở phào một hơi, hắn bước vội mấy bước đã vọt đến lầu hai, khi nhìn thấy Cung Liệt Diên đầu tóc cũng dính đầy tro bụi thì không khỏi cười khổ một tiếng.

'Diên Nhi... ' Hắn lên tiếng gọi con.

'Ba à... '

Cung Liệt Diên vội quay sang hướng vừa phát ra tiếng gọi, nhìn thấy Cung Quý Dương gương mặt nhỏ nhắn trong chớp mắt bừng sáng, vội vàng đặt vật đang cầm trên tay xuống đất chạy vội về phía cha mình.

Cung Quý Dương quỳ xuống, hai tay giang ra ôm chặt lấy con, hắn không chút nề hà hôn tới tấp lên gương mặt đang lấm lem của con trai...

'Con à, con suýt nữa thì hù chết ba rồi. Vừa nãy là thế nào? Nghe người làm nói trong này phát nổ, phải không?'

Cung Liệt Diên còn chưa kịp trả lời thì Sầm Tử Tranh và những người khác đã lên đến nơi.

'Diên Nhi... ' Cô kéo vội Cung Liệt Diên vào lòng, vẻ mặt vẫn chưa hết khẩn trương sờ một lượt khắp người con, 'Để mẹ xem xem con có bị thương ở đâu hay không? Con nói mẹ nghe, có chỗ nào không khỏe không?'

'Phải đó Diên Nhi à, con đang làm gì vậy? Ông bà nội với bà ngoại con lo lắng lắm đó!' Cung Doãn Thần cũng khẩn trương nói.

'Ông nội, bà nội, bà ngoại, ba mẹ, Thiên Nhi, Tiểu Hòa, Diên Nhi xin lỗi đã để mọi người lo lắng! Nhưng Diên Nhi không có việc gì, cũng không bị thương, xin mọi người yên tâm! Hả???... Tiểu Triệt? Anh cũng đến rồi sao?' Cung Liệt Diên xin lỗi một vòng tất cả mọi người sau đó mới nhìn thấy Lăng Triệt, mắt không khỏi sáng lên, vội hào hứng chào hỏi.

'Phải đó. Anh đến ăn lễ Giáng sinh cùng với mọi người! Nhưng Diên Nhi này, em rốt cuộc là đang làm gì vậy? Người làm vừa mới nói là nghe một tiếng nổ thật lớn!' Lăng Triệt khua tay múa chân diễn tả một cách khoa trương, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ nghiêm túc hỏi.

Cung Liệt Diên hơi nhíu mày sau đó nhún vai nói: 'Nào có khoa trương đến vậy chứ, chỉ là chút xíu thuốc súng phát nổ thôi mà!'

Cung Liệt Diên với Cung Liệt Thiên là hai anh em sinh đôi, gương mặt hoàn toàn như cùng một khuôn đúc ra, ngay cả động tác thần thái đều cực kỳ giống nhau chỉ có điều cá tính của Cung Liệt Diên tương đối trầm ổn, tuy rằng hắn cũng thích đua xe nhưng không si mê như Cung Liệt Thiên, ngược lại lại rất có hứng thú với nghiên cứu và chế tạo cơ khí và súng ống, suốt ngày cứ thích trốn trong phòng thí nghiệm.

'Con trai, qua đây cho ba xem nào!' Cung Quý Dương vội ôm con vào lòng, bàn tay to lại rất dịu dàng giúp con chỉnh lại mái tóc đã có phần lộn xộn.

'Sao lại thành ra như thế chứ? Con xem mặt của con kìa, bẩn có khác gì con mèo đâu!' Trong mắt hắn tràn đầy âu yếm, giọng cưng chiều nói.

'Ba, con không sao!' Hắn rụt cổ sau đó ngượng ngùng vò đầu rồi đưa tay lấy ống tay áo nhẹ lau vết bẩn trên mặt: 'Ba, rốt cuộc con cũng biết được cấu tạo của cây súng kia rồi, thực cool, ba đúng là thần tượng siêu cấp của con!'

Chú bé nhìn cha bằng ánh mắt sùng bái, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy kiêu ngạo.

'Đồ ngốc này, thì ra là con cố tháo cây súng kia ra sao? Cây súng đó là cha đặc biệt chế tạo cho Hắc thủ đảng của chú Lãnh con, lực sát thương cực lớn. Con lại mạo muội như vậy, không hỏi ba một tiếng mà lại tự tiện làm vậy, cũng may lần này không có sao, nếu như con có chuyện, không chỉ là ba mà ngay cả chú Lãnh của con cũng cảm thấy áy náy!' Cung Quý Dương véo mạnh chiếc mũi nhỏ của con, muốn khóc không được muốn cười không xong.

Đứa con trai này của hắn thật quá tò mò, từ lúc còn nhỏ đã thích tháo dỡ rồi tổ hợp lại những món đồ chơi, lớn lên một chút đã bắt đầu nghiên cứu những món đồ phức tạp hơn, bây giờ thì lại tò mò với cả súng ống và xe cô, đợi hắn lớn lên một chút không biết còn muốn chơi những gì nữa.

*****

'Ông xã!'Sắc mặc Sầm Tử Tranh vẫn còn trắng bệch: 'Anh không thể chiều Diên Nhi mãi như thế được. Diên Nhi... '

Cô chuyển ánh mắt nhìn về phía Cung Liệt Diên, gương mặt tuấn lãng kia hoàn toàn giống hệt như Cung Quý Dương, thở dài một tiếng thật sâu rồi mới nói: 'Sau này không được phép tiến vào phòng thí nghiệm nữa, nửa bước cũng không được!'

'Không được đâu, mẹ... ' Cung Liệt Diên sốt ruột đến suýt khóc.

'Không có thương lượng!'

Sầm Tử Tranh nghiêm khắc nói, cô thật không muốn có một ngày nào đó mất đi bất cứ đứa con nào, chỉ cần nghĩ đến điều này, lòng muốn chết cô cũng có.

'Nhưng Diên Nhi đảm bảo sau này nhất định sẽ không xảy ra nữa đâu... '

'Mẹ nói lại lần nữa, không thương lượng gì hết! Diên Nhi, nếu như con còn tiếp tục như thế, mẹ sẽ rất đau lòng, biết không?'

Sầm Tử Tranh vừa nói vừa cẩn thận giúp con trai sửa sang lại y phục, trên mặt cô nét lo lắng vẫn còn nguyên đó.

Cung Liệt Diên ủy khuất chu môi, chú bé muốn nói gì nhưng lại nhìn thấy Cung Quý Dương đứng bên cạnh nháy mắt nên biết điều im lặng. Hắn biết có lúc cha còn phải nghe lời của mẹ, bà ông nội bà nội cùng bà ngoại đều cùng phe với mẹ cả.

Lúc này Cung Liệt Thiên đĩnh đạc như một người lớn bước đến, bàn tay mập mạp đặt lên vai em trai, vỗ nhẹ, 'Diên Nhi, như vậy mới ngoan chứ. Em không biết là anh em song sinh có tâm linh tương ứng sao, nếu như em thật sự có chuyện gì thì anh biết làm thế nào?'

'Hừm!' Cung Liệt Diên trừng mắt nhìn Cung Liệt Thiên: 'Nói nhảm!'

'Cái gì mà nói nhảm chứ? Vừa nãy nha, có thể nói là anh tìm đường sống trong cái chết, thì ra đều là tại em cả, bởi vì có dự cảm trước cho nên vừa nãy lúc đua xe anh suýt nữa là đụng vào lan can đó, thì ra thìa em sắp có chuyện, ô... '

Chú bé vừa nói đến đây thì như chợt nghĩ ra điều gì liền vội đưa bàn tay mập mạp bụm miệng lại...

Thảm rồi... trong lòng hắn thầm rên rỉ.

Quả nhiên...

'Cái gì? Thiên Nhi, con lại đi đua xe?' Trình Thiến Tây cùng mấy vị trưởng bối nghe cháu mình nói vậy kinh hãi kêu thất thanh.

Sắc mặt của Sầm Tử Tranh càng thêm khó coi: 'Thiên Nhi, thì ra con thật sự đi đua xe!'

Vừa nãy cô chỉ mới nói xa nói gần với Cung Quý Dương nhưng hắn đã tinh ranh đánh trống lảng, không ngờ con trai ngược lại lại chủ động khai nhận.

Cung Liệt Thiên rụt lưỡi, 'Mẹ à, Thiên Nhi chỉ đi chơi một chút mà thôi... '

Sầm Tử Tranh nhìn Cung Liệt Thiên sau đó nhìn về phía Lăng Triệt đang đứng bên cạnh...

'Tiểu Lăng Triệt, con thì sao? Có phải con cũng theo Thiên Nhi đi đua xe không?'

Bởi vì tứ đại tài phiệt là thế giao lâu đời, lại thêm mấy đứa bé này chơi với nhau rất hợp cho nên cô cũng coi những đứa con của ba người còn lại như con mình, lúc nên chìu chuộng thì rất chiều chuộng, lúc nên phê bình thì tuyệt không chút lưu tình.

Lăng Triệt thấy mẹ nuôi tức giận, gương mặt nhỏ nhắn liền xụ xuống, giọng nói cũng cực kỳ nhu thuận nói: 'Mẹ nuôi, mẹ đừng giận Triệt Nhi, lần sau Triệt Nhi không dám nữa!'

Ba nuôi đã từng nói nhiều lần, "kẻ biết thời thế mới là kẻ tài giỏi", hắn mới không ngốc đến nỗi chọc cho mẹ nuôi không vui. Nói gì thì nói, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, hắn còn không sợ bị ba mẹ mình lột da hay sao chứ?

Nhìn thấy Lăng Triệt ngoan ngoãn như vậy, Sầm Tử Tranh cũng không tiện phát tác cơn giận, cô gật đầu sau đó nhìn hai đứa con của mình, giọng nghiêm khắc nói: 'Hai đứa nhìn Lăng Triệt nhà người ta kia, biết sai chịu sửa mới là đứa bé ngoan. Hai con thì sao hở? Lần nào cũng hứa hẹn đủ điều sau đó thì vẫn khiến mẹ lo lắng. Một đứa thì đi đua xe, một đứa thì thích chơi súng. Sao các con còn nhỏ mà lúc nào cũng khiến cho mẹ lo lắng thế chứ? Sau này lớn lên thì còn đến thế nào nữa?'

Hai đứa bé cực kỳ ủy khuất cúi đầu, hai đôi tay nhỏ nhắn không ngừng vò áo.

Nhìn thấy vẻ mặt này của con trai, đương nhiên là Cung Quý Dương rất đau lòng, hắn vội bước đến ôm hai đứa bé vào lòng, cười giả lả với vợ: 'Tranh Tranh, em làm các con sợ kìa!'

'Ông xã... ' Sầm Tử Tranh vừa nghe chồng nói vậy liền chĩa mũi dùi về phía Cung Quý Dương...

'Anh đó, suốt ngày cứ chiều chuộng chúng nó, sau này không được để Thiên Nhi đến trường đua xe, Diên Nhi cũng không được bước vào phòng thí nghiệm của anh một bước, bằng không... nếu để cho em phát hiện ra, ba người phải chà sạch sàn nhà vệ sinh của tất cả các phòng trong Cung Viên một lần cho em!'

'Mẹ... Con không muốn chà sàn... ' Diên Nhi chun chiếc mũi nhỏ.

'Bà xã, em dọa con sợ kìa. Hơn nữa, con như vậy là do di truyền của anh mà. Anh cũng thích đua xe, cũng thích nghiên cứu cơ khí, chúng nó chỉ là bản sao của anh thôi mà... '

Cung Quý Dương cười càng ái muội dù lời lẽ vẫn rất đường hoàng.

'Ông xã, anh còn dám nói nữa sao. Lần nào cũng vậy, đều là anh làm người tốt, người xấu thì để em làm. Anh xem các con kìa, tuổi con nhỏ mà chẳng có chút ngây thơ nào của trẻ con cả, ngày nào cũng giống như người già trước tuổi vậy!' Sầm Tử Tranh vẻ mặt ai oán nói, ánh mắt lại nhìn về phía Trình Thiến Tây...

'Mẹ, chẳng lẽ con nói không đúng sao?'

Hai đứa bé cũng nhìn về phía bà nội, ánh mắt tràn trề hy vọng, bà nội vốn thương nhất hai đứa, chắc là bà nội sẽ nói giúp hai đứa mấy câu.

Nào ngờ Trình Thiến Tây bước đến gần, bà gật đầu, giọng quả quyết nói: 'Đúng đó, Tử Tranh nói rất có lý. Lúc còn nhỏ Quý Dương cũng giống như vậy, thích đua xe, thích chơi những trò chơi có tính khiêu chiến, ta từ nhỏ lo lắng cho Quý Dương cho đến lớn. Bây giờ hai đứa con phải nghe lời mẹ mới được, không được để mẹ các con lo lắng nữa, bằng không, ngay cả bà nội cũng không giúp được cho các con đâu!'

'Bà nội... ' Gương mặt nhỏ nhắn tuấn lãng của hai đứa lập tức nhăn nhúm lại.

'Quý Dương, vợ con và mẹ con nói đúng đó. Hai đứa nhỏ này chính là hai đứa cháu cưng của bà nội, nếu như cháu cố của ta có chuyện gì nguy hiểm, bà lão này chỉ còn cách tìm con hỏi tội thôi!' Cung lão phu nhân cũng đứng về phía Sầm Tử Tranh.

'Dạ! Cung lão phu nhân, mẫu thân đại nhân và bà xã đại nhân dạy rất phải, Quý Dương tuân lệnh!'

Cung Quý Dương khoa trương khom người nhận lỗi khiến cho Sầm Tử Tranh dù cơn tức còn đó cũng không nhịn được bật cười.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-154)