Vay nóng Tima

Truyện:Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 097

Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Trọn bộ 154 chương
Chương 097
Tình thành tro tàn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)

Siêu sale Lazada


Nếu như hắn đã hỏi, Sầm Tử Tranh cũng cảm thấy không cần phải dấu diếm làm gì, một người đàn ông tốt như hắn cô sao nỡ lòng làm tổn thương chứ?

Hít sâu một hơi không khí vào buồng phổi, Sầm Tử Tranh gật đầu nói: 'Anh Khương, em... em không nên làm như vậy, không nên lôi anh vào cuộc. Thực xin lỗi, em thấy đám cưới này... '

'Hủy bỏ sao? Em không muốn gả cho anh sao?'

Thu hết những phản ứng và nội tâm giãy dụa của cô vào đáy mắt, Khương Ngự Kình không thấy tức giận mà ngược lại càng thấy thương cô nhiều hơn.

Sầm Tử Tranh sửng sốt nhìn hắn sau đó cô mới thì thào: 'Thực ra anh đã nhìn thấu tâm tư của em cả rồi, vì sao lại còn đối xử tốt với em như thế? Rõ ràng là em chỉ lợi dụng anh để rời khỏi Quý Dương mà thôi. Cho dù kết hôn cũng chưa chắc chúng ta sẽ hạnh phúc... '

'Không, Tử Tranh!'

Khương Ngự Kình chợt mỉm cười, bàn tay to ôn nhu vén mớ tóc lòa xòa trước trán cô, trong mắt tràn đầy tình ý...

'Anh đã nói rồi, đây là anh tự nguyện, đây cũng là cơ hội duy nhất để em yêu anh. Bất kể thế nào, anh cũng sẽ không buông tay. Tử Tranh, cho anh một cơ hội cũng là cho chính mình một cơ hội, gả cho anh được không? Anh biết lúc này em vẫn chưa quên được Cung Quý Dương nhưng anh có thể chờ. Sau khi kết hôn anh vẫn sẽ chờ, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì hai mươi năm, hai mươi năm không được... thì chờ cả đời. Anh tin rồi sẽ có một ngày em sẽ yêu anh, yêu người chồng này của em bởi vì, em cho cho anh cả đời để yêu em!'

Câu nói của hắn như một tảng đá khổng lồ đè xuống ngực cô khiến cô gần như không thở nổi. Trước giờ cô chưa từng nghĩ một người đàn ông lại có thể chấp nhất đến mức này. Chỉ là...

Cô có đáng để hắn làm vậy không?

'Anh Khương... '

Tim Sầm Tử Tranh thắt lại, trong đôi mắt đẹp đã mờ mịt hơi nước, những giọt nước mắt vướng trên rèm mi dài của cô khiến người ta thấy mà không đành lòng.

'Thực xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... '

Cô không biết nên nói gì lúc này nữa chỉ một mực thốt lên lời xin lỗi từ đáy lòng...

'Tử Tranh, đừng nói xin lỗi với anh, anh yêu em vốn không phải lỗi của em!'

Khương Ngự Kình đau lòng nhìn gương mặt đẫm lệ của cô. Hắn trước giờ chưa từng biết, thì ra một người phụ nữ khóc cũng có thể xinh đẹp động lòng người đến mức này...

'Nhưng mà... anh Khương, em không thể gạt được chính mình, càng không thể lừa gạt tình cảm của anh, em... ô... '

Lời Sầm Tử Tranh còn chưa nói hết thì Khương Ngự Kình đã cúi người xuống, dùng đôi môi ấm áp của mình để ngăn lại những lời của cô...

Hơi thở ấm áp của hắn phất qua mặt cô, nụ hôn quá đột ngột khiến cô muốn tránh cũng không còn kịp nữa. Theo bản năng Sầm Tử Tranh muốn tránh né nhưng cả người đã bị đôi tay của Khương Ngự Kình giữ chặt, chiếc lưỡi ấm áp nhẹ lách qua hàm răng trắng của cô, hút lấy sự ngọt ngào từ đôi môi hồng nhuận của cô.

Một hương thơm mê người từ cô lan trong mũi hắn, mùi hương này như một liều thuốc kích thích làm xao động nội tâm hắn, đôi mắt đen của hắn càng thêm thâm thúy, sắc mặt càng trầm xuống...

'Ô... ' Trên mặt Sầm Tử Tranh lộ vẻ van cầu.

Nhưng Khương Ngự Kình không hề có ý định cho cô cơ hội né tránh, hắn tì trán mình lên trán cô, hơi thở ấm áp phớt qua mặt cô, dịu dàng nói: 'Tử Tranh, thử đón nhận anh, được không? Nếu như em cứ mãi cự tuyệt anh thì làm thế nào quên được anh ta?'

Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu trở nên dồn dập, trong mắt lộ ra vẻ bi thương đến cùng cực, sao cô có thể quên được hắn chứ? Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô là một người xấu cũng được, bây giờ cô chỉ có thể dựa vào những ký ức và hình bóng về hắn để có động lực mà sống tiếp. Cô làm sao có thể quên Cung Quý Dương được chứ?

Sầm Tử Tranh nhắm mắt lại trong vô vọng, như ngầm cho phép Khương Ngự Kình bày tỏ tình ý với mình...

Khương Ngự Kình thấy cô không chống cự, trên môi lộ ra một ý cười ấm áp, đôi tay mang theo sự ấm áp của hắn trượt xuống vùng eo thon của cô, mùi xạ hương đầy nam tính dần xâm nhập vào hơi thở của cô...

Đôi môi Sầm Tử Tranh khẽ run, ánh mắt vừa hoang mang vừa sợ hãi, đôi hàng mi dày như cánh bướm nhấp nháy, chiếc mũi nhỏ hếch lên. Mỗi một bộ phận đều như đang mời gọi Khương Ngự Kình thưởng thức.

Không có một chút do dự nào, hắn thuận theo tiếng gọi trong lòng mình, đôi môi lần nữa hôn lên đôi môi anh đào của cô.

Đôi tay hắn ôm chặt lấy cô vào lòng khiến cho cô không thể cử động được.

Sầm Tử Tranh đã nghĩ, đã muốn thử tiếp nhận nụ hôn này nhưng khi chân chính đối mặt thì cô mới phát hiện mình không có cách nào làm được.

Sầm Tử Tranh mở to hai mắt, theo bản năng khép chặt môi...

Vốn ý cô là muốn cự tuyệt Khương Ngự Kình nhưng cử động này lại khiến cho đầu lưỡi của Khương Ngự Kình có cơ hội trượt vào trong miệng cô, hút lấy mật ngọt thơm tho từ cô.

Cánh tay hắn càng dùng sức chế trụ cô.

Lưỡi của hắn càng lúc càng thâm nhập, tìm kiếm chiếc lưỡi thơm tho của cô...

Sầm Tử Tranh thấy mình sắp bị chết ngạt, sự cường thế của hắn khiến cô cảm thấy rất không thoải mái...

'Anh Khương... '

Thật không dễ dàng gì cô mới đẩy được hắn ra, trên mặt vẻ hoảng hốt vẫn còn đó...

'Xin lỗi anh, em... em thật sự không được... '

Rốt cuộc Sầm Tử Tranh cũng không nhịn nỗi nữa, gương mặt nhỏ nhắn của cô giấu sau đôi bàn tay, nước mắt nhịn không được bắt đầu rào rạt rơi.

'Được được được, Tử Tranh, là anh quá nóng vội. Anh... anh không nên làm cho em sợ, là lỗi của anh, anh nên xin lỗi em mới phải!'

Khương Ngự Kình thấy cô khóc trong lòng cũng rối rắm theo, người trước giờ luôn trầm ổn bình tĩnh như hắn khi nhìn thấy cô khóc đến thương tâm như vậy, trong lòng tự trách mình thật nhiều.

Dịu dàng ôm cô vào lòng, nhè nhẹ vỗ sau lưng cô như trấn an, giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn cũng không ngừng an ủi dỗ dành cô.

Sầm Tử Tranh rất muốn khóc to một trận cho vơi đi uất ức nhưng cô làm không được, ở trong vòng tay một người xa lạ, dù vòng tay ấy có ấm áp đến đâu cũng vẫn gợi cho cô nhớ về Cung Quý Dương, Cung Quý Dương, Cung Quý Dương...

*****

Xe từ từ dừng lại trước chung cư nơi Sầm Tử Tranh ở, Khương Ngự Kình xuống xe sau đó đi về phía bên kia, chu đáo giúp cô mở cửa...

Sầm Tử Tranh bước xuống, gió đêm thổi qua khiến cô không kìm được rùng mình một cái.

'Lạnh sao? Nhanh, khoác áo của anh lên!'

Khương Ngự Kình cúi người khoác chiếc áo vest của mình lên vai cô, ân cần dặn dò: 'Tối nay em ngủ sớm một chút, trước khi ngủ nhớ uống một ly sữa ấm, như vậy sẽ ngủ ngon hơn!'

Sầm Tử Tranh nhẹ gật đầu, cả người cô đều toát ra vẻ mệt mỏi, thậm chí là kiệt sức.

Khương Ngự Kình vuốt ve mái tóc dài của cô sau đó cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi nói: 'Anh đưa em lên lầu!'

'Hả, không... dạ được!'

Sầm Tử Tranh vừa định lên tiếng cự tuyệt nhưng khi mắt cô tiếp xúc với ánh mắt tràn đầy tình ý của hắn thì vô lực gật đầu.

Khương Ngự Kình mỉm cười khoác tay lên vai cô, hai người vừa định bước đi...

'Tranh Tranh... '

Một giọng nói trầm ấm đầy sức hút vang lên từ phía ngoài của chung cư, với Sầm Tử Tranh, giọng nói này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Sầm Tử Tranh vừa nghe được giọng nói kia liền vội xoay đầu, khi cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc như đang bước ra từ trong mộng, nhất thời cô ngây người tại chỗ...

Cung Quý Dương!

Hắn... không phải đang ở Paris sao? Sao lại có thể ở dưới lầu nhà cô được chứ?

Sầm Tử Tranh vẫn còn chưa thoát ra khỏi nỗi kinh ngạc, chỉ trừng to đôi mắt nhìn người đàn ông đang bước từng bước về phía mình...

Khương Ngự Kình nhìn thấy Cung Quý Dương bước đến càng lúc càng gần, toàn thân liền toát ra vẻ cảnh giới.

Sầm Tử Tranh vẫn còn ngơ ngác nhìn Cung Quý Dương, cô gần như quên mất bàn tay của Khương Ngự Kình vẫn còn đang khoác trên vai mình.

Khi Cung Quý Dương gần như đứng trước mặt cô thì Sầm Tử Tranh mới phát hiện, nụ cười tà tứ thường thấy trên gương mặt anh tuấn kia lúc này đã lộ vẻ mệt mỏi và buồn bã.

Lúc này trong mắt hắn dường như chỉ có cô còn trong đầu thì chỉ có một suy nghĩ, chính là đem bàn tay đang đặt trên vai cô kia chặt đi!!!

Lúc này Khương Ngự Kình cướp lời nói trước...

'Cung tiên sinh, đã lâu không gặp. Tối nay Tử Tranh rất mệt, có chuyện gì ngày mai nói sau được không? Mong Cung tiên sinh hiểu cho!'

Thái độ không kiêu không nịnh của hắn khiến cho Cung Quý Dương chú ý, ánh mắt nhìn về phía Khương Ngự Kình lập tức toát ra vẻ lạnh lùng nhưng hắn vẫn không lên tiếng mà trực tiếp vươn tay, kéo mạnh Sầm Tử Tranh vào lòng mình sau đó đi về hướng xe của hắn...

Thật nực cười, Tranh Tranh là người phụ nữ của hắn, ở đâu đến lượt tên luật sư kia lo lắng và quan tâm như thế?

Còn Sầm Tử Tranh vẫn chưa thoát khỏi cơn chấn động và bàng hoàng kia, nhất thời cô quên cả phản kháng để mặc hắn ôm lấy mình đi về phía xe.

Khương Ngự Kình thấy vậy sắc mặt liền trầm xuống, hắn bước nhanh đến, chặn trước mặt Cung Quý Dương...

'Cung tiên sinh, xin anh tự trọng!'

'Cút!'

Giọng của Cung Quý Dương vẫn trầm thấp nhưng mang theo một uy lực đáng sợ, đối với người đàn ông trước mặt hắn không thèm để tâm đến nhưng còn cô gái đang ngẩn người trong ngực hắn kia... hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới được!

Nhận được tin báo từ bà Sầm rằng Sầm Tử Tranh sắp làm đám cưới với Khương Ngự Kình thì hắn lập tức sửng sốt đến ngây người, sau đó là khó hiểu và tức giận vì vậy lập tức đáp máy bay tư nhân trở về, sau đó không chờ một giây vội lái xe đến chung cư của cô nào hay, sau bao nhiêu vất vả lại để hắn chứng kiến một màn chướng mắt kia!

Người phụ nữ của hắn lại dám đón nhận nụ hôn của một người đàn ông khác mà không hề có chút phản kháng nào, nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, cả người Cung Quý Dương lập tức toát ra vẻ âm trầm, nguy hiểm.

Khương Ngự Kình nghe tiếng quát của Cung Quý Dương, trên mặt cũng lộ vẻ tức giận, hắn còn đang định nói gì thì Sầm Tử Tranh rốt cuộc cũng lên tiếng...

'Anh Khương, em muốn nói chuyện với anh ta một lát!'

Giọng của cô yếu ớt như nhành liễu trong gió nhưng gây cho người ta một nỗi xúc động, không muốn làm trái suy nghĩ của cô.

Khương Ngự Kình như nhận ra điều gì trong mắt cô, hắn sững lại một giây sau đó gật đầu trở về xe của mình nhưng không khởi động máy. Hắn không muốn rời đi bởi hắn không muốn để lại Sầm Tử Tranh đơn độc cùng với Cung Quý Dương.

'Tranh Tranh... '

Nhìn thấy chướng ngại vật đã rời đi, Cung Quý Dương vội ôm cô vào lòng...

Hắn có một cảm giác rất mạnh mẽ rằng chính mình đã bị cô gái này thao túng mất rồi, nỗi tức giận thiêu đốt hắn suốt trên đoạn đường từ Paris về đây trong một khoảnh khắc nhìn thấy cô kia liền tan biến hết, nhất là khi lần nữa ôm cô vào lòng, cảm giác ấm áp quen thuộc khiến hắn không làm sao mà giận cô được.

'Em muốn giận lẫy anh đó sao? Anh trở về rồi, Tranh Tranh, đừng giận nữa. Em biết không, tất cả về hôn lễ anh đều đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi!'

Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Cung Quý Dương phớt qua tai cô, chỉ một câu nói đơn giản nhưng lộ rõ hết tâm ý của hắn dành cho cô, lại khiến lòng cô bắt đầu dậy sóng...

Nhưng... chỉ đành nén xuống...

'Quý Dương... '

Tuy rằng thật không nỡ rời xa khỏi vòng tay hắn nhưng Sầm Tử Tranh vẫn phải bắt buộc mình ngẩng đầu lên, khi mắt chạm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, tim cô chợt thắt lại!

'Đơn xin từ chức em đã đưa cho thư ký của anh rồi, sau này em không còn là nhân viên của anh nữa... '

'Tranh Tranh, sau khi kết hôn anh cũng không định để em phải vất vả đi làm nữa, chỉ cần em vui... ' Cung Quý Dương định ngắt lời hắn thì lại bị cô chặn lại...

'Quý Dương... '

Cố nén nỗi đau trong lòng Sầm Tử Tranh nhìn hắn, chậm rãi nói từng chữ một: 'Em không thể gả cho anh!'

'Em nói cái gì? Em nói lại lần nữa xem!'

Trong giọng nói của Cung Quý Dương bắt đầu có vẻ tức giận, trên gương mặt anh tuấn bắt đầu lộ ra nét sắc bén khó mà xem thường. Cung Quý Dương chậm rãi cúi xuống, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, bàn tay cứng như gọng kìm giữ chặt lấy vai cô...

'Tranh Tranh, anh xem như lời nói vừa rồi của em chỉ là một câu nói trong lúc giận dỗi, em mau thu hồi lại, anh sẽ xem như không có việc gì!'

Trong giọng nói vẫn còn bình tĩnh vẫn che dấu không được dấu hiệu của một cơn bão sắp đến khiến lòng Sầm Tử Tranh chợt lạnh!

*****

Bàn tay đang xuôi xuống hai bên sườn bất giác nắm chặt lại, nhưng cô không hề có ý nhượng bộ: 'Em không phải đang nói đùa. Em nghiêm túc đó. Em... không thể gả cho anh... '

Lời của Sầm Tử Tranh còn chưa nói hết thì môi Cung Quý Dương đã đáp xuống môi cô, nụ hôn mang tính trừng phạt hung hăng cuốn lấy cô.

Mũi, miệng, thậm chí là cả thân thể cô đều cảm nhận được cơn giận của hắn, sự thô lỗ của hắn, sự quyết liệt của hắn, cảm giác này khiến Sầm Tử Tranh không rét mà run. Cô luôn mang một tâm lý áy náy với Cung Quý Dương nên đối với nụ hôn kịch liệt, tác cầu vô độ của hắn cô không có ý ngăn cản.

Khi Cung Quý Dương rời môi cô ra, Sầm Tử Tranh chợt cắn mạnh môi mình cho đến khi lưỡi nếm được vị mặn của máu cô mới chịu buông tha.

Màu đỏ rực rỡ của máu nhuộm lên cánh môi anh đào của cô, ánh lên vẻ mặt tiều tụy của cô khiến nó càng thêm diễm lệ động lòng người, lại mang một vẻ mị hoặc và thê lương không thể tả thành lời khiến lòng Cung Quý Dương chợt thắt lại. Khi hắn cúi đầu xuống lần nữa, nụ hôn đã trở nên dịu dàng và đầy yêu thương...

Sầm Tử Tranh mở to đôi mắt đẹp, sóng tình dập dờn trong đôi ngươi trong veo của cô nhưng... nụ hôn của hắn càng nhiệt tình thì ánh mắt cô càng trở nên mông lung...

Cô biết, nụ hôn của Quý Dương có ma lực thật đáng sợ có thể khiến cô quên đi tất cả, quên đi chính mình...

Nhưng cô không kìm lòng được khẽ nhắm mắt lại.

Bị hắn hôn đến gần như không thở được, Sầm Tử Tranh không ý thức hé mở đôi môi anh đào như muốn tìm lại cho mình một ít không khí trong lòng nhưng chỉ chờ có thế, đầu lưỡi mang theo lửa nóng của hắn đã không chút khách khí mà trượt vào!

Hơi thở nam tính trong chớp mắt tràn ngập trong từng hơi thở của cô.

Cái cảm giác tê dại có chút nguy hiểm này cô quá quen thuộc rồi, nó giống như một loại độc dược khiến cô bất luận giãy dụa thế nào cũng lại sẽ trầm luân!

Nụ hôn thật dài mang theo vô hạn quyến luyến chừng như hòa tan Sầm Tử Tranh, mùi long diên hương quen thuộc lần nữa bao vây lấy cô, trong một nụ hôn như vậy, cô gần như không có cách cự tuyệt và trốn tránh!

Cô yêu hắn, yêu tất cả của hắn, yêu nụ hôn của hắn, yêu con người hắn...

Khi Cung Quý Dương rốt cuộc chịu buông tha cho cô, Sầm Tử Tranh nhìn thấy một đôi mắt lửa nóng, trực tiếp mà đầy tính xâm lược đang nhìn cô, thấy cô đang nhìn mình, ánh mắt dần trở nên nhẫn nại và đầy bao dung...

'Tranh Tranh, nói anh nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?'

Hắn cũng không giận đến mức mất hết lý trí, thậm chí hắn còn nhớ cô từng nũng nịu trong điện thoại nói lời yêu, Quý Dương em yêu anh...

Nhưng sao chỉ có một ngày mà tất cả đã thay đổi thế này? Nếu như hắn không đoán sai, nhất định là cô đã gặp phải chuyện gì!

Sầm Tử Tranh thầm thở dài một tiếng, cố làm ra vẻ lạnh mạc nhìn Cung Quý Dương nói: 'Anh cũng thấy có chuyện gì xảy ra rồi đấy. Em muốn gả cho Khương Ngự Kình, , ngày mai em sẽ kết hôn với anh ấy. Xin anh... '

'Em yêu anh ta không?'

Cung Quý Dương chợt lên tiếng ngắt lời Sầm Tử Tranh, hắn hỏi một cách thẳng thắn dứt khoát, trong giọng nói trầm thấp tuy vẫn còn sự kiên nhẫn nhưng cũng không khó nhận ra điềm báo của một cơn giận sắp bùng phát.

Mặt Sầm Tử Tranh trong thoáng chốc trở nên trắng bệch, theo bản năng cô lẩn tránh ánh mắt của hắn nhưng giãy dụa vài lần, cuối cùng cô chỉ đành nhìn thẳng vào mắt hắn...

'Đúng, em yêu anh ấy!'

Cô không biết, câu nói này như một con dao hai lưỡi, đâm cả tim hắn lẫn tim cô đều rướm máu.

'Em... đang nói dối!'

Giọng nói lạnh băng của Cung Quý Dương chợt vang lên, trên mặt hắn đã thoáng lộ ra nét tiều tụy, đôi mắt đen sắc bén như tia X càng thêm âm trầm...

'Nếu như em thật sự yêu anh ta, lúc nãy đã không trầm mê trong nụ hôn của anh. Người em yêu chỉ có anh!'

Hắn quát khẽ, ánh mắt lạnh băng nhìn cô như muốn xuyên thủng qua lớp ngụy trang của Sầm Tử Tranh để nhìn thấu vào nội tâm cô, lực tay lại mạnh hơn một phần.

'Em... không có... '

Cả người Sầm Tử Tranh lần nữa run lên, ngay cả tiếng phản bác cũng run rẩy, yếu ớt và bất lực...

'Em có!' Cung Quý Dương không chút khách khí vạch trần cô.

'Vừa nãy em nói em không thể gả cho anh chứ không phải là... em không muốn gả cho anh! Tranh Tranh, những ngày anh không có ở đây, có ai đến tìm em sao?'

Chỉ một câu nói của hắn đã vạch trần những tâm sự trùng trùng của cô nhưng lại khiến cho Sầm Tử Tranh càng muốn giãy dụa, kháng cự.

'Cung Quý Dương, em chính là không muốn gả cho anh, đây chỉ là một cách nói mà thôi. Anh có phản ứng lớn như vậy làm gì?'

Tuy rằng cô rất không đành lòng nhưng dù sao đau ngắn còn hơn đau dài, vẫn là sớm rời khỏi hắn thì tốt hơn. Cung Quý Dương rõ ràng là đã phát hiện ra sơ hở gì rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không biết mình còn sẽ lộ ra điều gì.

Ngược lại, Cung Quý Dương hoàn toàn không có ý buông tay cô ra, trên gương mặt vốn anh tuấn và cương nghị đã phủ lên một tia giận hờn, ánh mắt vừa nóng rực vừa sắc bén chừng như muốn thiêu cháy cô.

'Mẹ của anh, đúng không?'

Chỉ mấy chữ thôi nhưng cũng đủ gây ra một cơn địa chấn trong lòng Sầm Tử Tranh, cô sửng sốt nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói gì.

Đôi mắt lóng lánh như chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ khiến cho Cung Quý Dương càng nhìn lòng càng loạn, cũng càng bực dọc.

Chết tiệt! Gặp được cô, hắn không biết mình phải làm sao mới phải đây!

Trước giờ hắn luôn là người giỏi giữ bình tĩnh và ổn trọng, trên thương trường quyết đoán, mưu mô, hắn đủ bình tĩnh, cũng đủ lý trí, đủ nhạy bén nhưng trước mặt cô, những đieuf ấy dường như biến mất chẳng còn tăm tích.

'Tranh Tranh, mẹ anh đã đến tìm em, muốn em rời khỏi anh, thậm chí là còn dùng lời lẽ uy hiếp, đúng không?' Hắn khí thế bức người, hoàn toàn không cho cô có cơ hội trốn tránh.

Đúng, chỉ có một khả năng đó thôi! Hắn còn lạ gì tính cách của Sầm Tử Tranh nữa, có thể khiến cô vội vàng thay đổi chủ ý cũng chỉ có một người làm được, đó là mẹ hắn, hơn nữa, nhất định là lời lẽ rất cay nghiệt.

Nghĩ đến đây, trong mắt Cung Quý Dương càng lộ vẻ cuồng dã mà lạnh lùng.

Tiếp xúc với ánh mắt như vậy, Sầm Tử Tranh chợt bừng tỉnh...

Cho dù Cung Quý Dương đoán đúng thì sao chứ? Cho dù hắn có thể ra mặt dùm cô thì sao chứ? Bà là mẹ ruột của hắn, cho dù không cùng hắn tranh quyền cướp vị thì cũng sẽ làm tổn thương trầm trọng đến tình mẹ con giữa họ, chẳng lẽ cô thật sự muốn hắn trở thành một người bất hiếu bất nghĩa, đoạn tuyệt tình thân hay sao?

*****

'Anh thật sự muốn biết chân tướng của mọi chuyện sao?'

Sầm Tử Tranh hỏi ngược lại hắn, khi nỗi đau sâu sắc kia được nhốt lại trong tim thì giọng nói bắt đầu lạnh dần.

Đối diện với một Sầm Tử Tranh lạnh lùng như vậy, rõ ràng Cung Quý Dương có chút sửng sốt nhưng hắn liền gật đầu.

Sầm Tử Tranh hít sâu một hơi, cố gắng bỏ qua vẻ dữ dội khiến người ta hoảng sợ trong biểu tình của Cung Quý Dương, cố lấy dũng khí.

'Cung Quý Dương, chẳng lẽ anh không hiểu sao, tất cả đều chỉ là vì tôi muốn trả thù anh mà thôi. Tám năm trước khi anh nhẫn tâm bỏ rơi tôi, khiến cho tôi đau khổ đến không muốn sống nữa thì từ lúc đó tôi đã thề với mình nhất định phải báo thù. Tôi muốn anh cũng nếm được mùi vị đau khổ khi bị người ta bỏ rơi... '

Cô nói đến đây thì chợt ngừng lại, cơn đau xé lòng khiến cô không thể thốt nên lời nữa.

Lời của Sầm Tử Tranh khiến cho sắc mặt của Cung Quý Dương càng lúc càng khó coi...

'Tranh Tranh, những lời này anh vốn không tin, hơn nữa hiểu lầm của chúng ta sớm đã giải trừ, không phải sao?'

Cô đang nói dối!

Vừa nhìn đã biết nãy giờ cô vẫn luôn nói dối!

Nếu như cô một lòng muốn trả thù hắn thì hoàn toàn có thể dùng cách trực tiếp hơn!

Cung Quý Dương tự nhận tính tình của mình không tốt nhưng đối với tâm sự trùng trùng của Sầm Tử Tranh, tuy hắn đúng là tức đến không chịu được nhưng vẫn sợ mình sẽ làm tổn thương cô nên vẫn luôn nhường nhịn, nhẫn nại nhưng...

Nếu như Sầm Tử Tranh cứ tiếp tục như thế này, hắn thật sự cũng sắp không khống chế được tính tình của mình!

Sầm Tử Tranh biết Cung Quý Dương vốn không tin mấy lời này vì vậy nghiêng đầu, nghiến răng nói: 'Hiểu lầm đã giải trừ? Hừm... '

Cô cười lạnh một tiếng, cố làm ra vẻ phẫn hận nhìn hắn.

'Thật nực cười, anh cho rằng tôi sẽ mắc bẫy của anh lần nữa sao? Tất cả chẳng qua chỉ là một sự sắp xếp tỉ mỉ của anh mà thôi. Cung Quý Dương, tôi không ngại nói thật với anh, tôi vốn không yêu anh, tình yêu của tôi sớm đã biến mất không còn tí gì từ sau những biến cố của tám năm trước rồi!;

'Anh muốn em rút lại những lời nói này, ngay lập tức!'

Cung Quý Dương bóp chặt cổ tay cô, mạnh đến nỗi gần như khiến cô không chịu nổi, sắc mặt của hắn cũng trở nên tái xanh!

'Rút lại? Vì sao tôi phải rút lại chứ? Hiện giờ tôi đã không còn tâm tình đùa bỡn với anh nữa rồi. Buông tôi ra!'

'Hôm nay nếu em không nói cho rõ ràng, anh tuyệt đối sẽ không để em đi đâu cả. Lên xe!'

Cung Quý Dương không nói nữa mà trực tiếp kéo cô lên xe, trong giọng nói trầm thấp có thể dễ dàng nhận ra sự nhẫn nại đã lên đến cực điểm!

Sầm Tử Tranh biết, một khi đi với hắn cô sẽ không khống chế được tình cảm của mình mà nói ra hết sự thật vì vậy chỉ đành cắn răng, chủ động chắn trước mặt hắn...

Sau đó cánh tay cô nhẹ vòng qua cổ hắn...

Cả người Cung Quý Dương chợt cứng đờ, hắn đột ngột dừng lại mọi động tác, đôi mắt thâm trầm nhìn đăm đăm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, vẻ mặt càng lúc càng khó lường...

Sầm Tử Tranh hơi ngẩng đầu, cố để cho nụ cười của mình trông có vẻ tùy tiện...

'Tôi biết anh muốn dẫn tôi đi đâu, đến biệt thự của anh chứ gì? Nói trắng ra, anh chẳng qua chỉ là mê luyến thân thể của tôi mà thôi. Cung Quý Dương, anh đúng là khiến tôi quá thất vọng rồi. Tôi chỉ dùng một thủ đoạn nhỏ thôi thì đã khiến anh mất hồn mất vía như vậy rồi sao? Nhìn bộ dạng anh thế này, cừu hận gì của tôi cũng không còn nữa rồi, thật là thoải mái! Anh nhất định sẽ không tưởng tượng được, người trước giờ thích đùa bỡn tình cảm của phụ nữ như anh, hôm nay bị phụ nữ đùa bỡn tình cảm, cảm thấy thế nào?'

Sắc mặt Cung Quý Dương chợt biến, vẻ hung ác thoáng lướt qua trên gương mặt cương nghị anh tuấn của hắn, lửa giận bừng bừng trong đáy mắt như muốn đốt cô thành tro!

'Em thật đủ to gan, dám nói những lời này với anh!'

Hắn cười lạnh, hung hăng nâng cằm cô lên, 'Tranh Tranh, em phải biết, nếu như đây là những lời thật lòng của em, em nhất định phải trả một cái giá rất lớn! Anh đã bắt đầu tội nghiệp em rồi!'

Sầm Tử Tranh hung hăng nắm chặt nắm tay mình, 'Cung Quý Dương, tình yêu của anh đối với tôi mà nói đúng là không đáng một đồng tiền!'

Trong giọng nói của cô lộ rõ sự nhạo báng, xa cách và lạnh nhạt.

Lòng Cung Quý Dương chợt rút lại...

Sự tuyệt tình lộ ra trong ánh mắt cô như một ngọn đao sắc hung hăng đâm vào tim hắn...

Loại xa cách và lạnh nhạt này khiến hắn cực kỳ không thoải mái, nhất là những lời cô nói càng khiến cơn giận trong Cung Quý Dương bùng phát!

Trong mắt hắn như bùng lên một luồng nhiệt hỏa, môi bạc nhếch lên một nụ cười lạnh...

'Được, tốt lắm, nếu như em đã nói anh chỉ mê đắm thân thể của em, vậy tốt thôi, anh muốn cả đời này em cũng sẽ là công cụ làm ấm giường của anh!'

Thân hình cao lớn của hắn gần như trùm lấy vóc dáng nhỏ nhắn của cô khiến cô cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn!

Câu nói của hắn như muôn ngàn mũi tên xuyên thẳng vào tim Sầm Tử Tranh, cô cắn môi, run giọng nói: 'Cung Quý Dương, anh sao phải khổ sở dây dưa làm gì? Cho dù anh ép buộc tôi đi theo anh thì thế nào chứ, trong lòng tôi vẫn yêu Khương Ngự Kình, anh không bao giờ thay thế được vị trí của anh ấy đâu!'

Sự nhẫn nại của Cung Quý Dương quả thật đã đến cực điểm, hắn gầm lên một tiếng, đôi tay hung hăng nắm chặt lại, cố nén nỗi xúc động khiến hắn muốn giết người.

'Đi với anh... '

Hắn không cho cô cơ hội để nói không nữa, bàn tay to nắm chặt lấy cổ tay cô...

'Buông tôi ra, buông tôi ra... '

Sầm Tử Tranh không dám ngẩng đầu lên chỉ một mực giãy dụa. Cô sợ, rất sợ nhìn thấy vẻ bi thương trong đôi mắt hắn, cũng sợ nhìn thấy vẻ lãnh khốc trên gương mặt kia.

Cung Quý Dương nghe mà như không, hắn ép sát vào người cô, mùi long diên hương trên người hắn hòa cùng mùi hương thanh mát trên người cô thành một mùi hương thật mê người, một mùi vị đủ để nhiếp hồn người...

Lúc này, Khương Ngự Kình vội bước đến...

'Cung tiên sinh, xin buông tay!'

Hắn cao giọng kêu đồng thời tay vươn ra ôm lấy cả người Sầm Tử Tranh nhưng một cánh tay của cô vẫn bị Cung Quý Dương níu chặt!

*****

Cơn giận của Cung Quý Dương đã vọt lên đến đỉnh đầu, sau khi nhìn thấy người đàn ông phiền phức kia thì cơn giận của hắn càng không thể át, ánh mắt sắc bén như kiếm của hắn quét về phía Khương Ngự Kình...

'Khương Ngự Kình, cho dù tôi thả cô ấy ra, anh có can đảm dẫn cô ấy đi không?'

Nói rồi hắn buông bàn tay đang nắm chặt cánh tay Sầm Tử Tranh ra, chừng như thật sự muốn dùng hành động để thử xem phản ứng của Khương Ngự Kình.

Khương Ngự Kình cười, nói: 'Cung tiên sinh, Tử Tranh giờ là vị hôn thê của tôi, ngày mai chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ vì vậy tôi mong ngài đừng đến là phiền c ô ấy nữa, tôi nghĩ những lời vừa nãy Tử Tranh đã nói rất rõ ràng rồi!'

Cung Quý Dương nghe vậy bật cười, chỉ là nụ cười này mang theo một cỗ nguy hiểm không hề che dấu.

Hắn không hề để tâm đến lời nói của Khương Ngự Kình, chỉ nhìn Sầm Tử Tranh đăm đăm...

'Tranh Tranh, anh hỏi em một lần cuối cùng, có thật là em muốn gả cho hắn không?' Cung Quý Dương hỏi, ánh mắt vẫn như hai ngọn lửa đang bừng cháy không ngừng chiếu về phía cô.

Sầm Tử Tranh không kìm được rùng mình một cái, cô rất hiểu hắn, cũng biết đây là dấu hiệu của một cơn thịnh nộ sắp bùng phát.

Nhưng chuyện đã đến nước này cô không thể rút lui được vì vậy chỉ cố trấn định, nhìn thẳng vào hắn, nói: 'Đúng vậy, tôi muốn gả cho anh ấy!'

'Được lắm, được lắm... '

Cung Quý Dương không giận mà cười, nhưng sau nụ cười đó gương mặt hắn càng trầm xuống, sau đó không chút do dự rút từ eo lưng ra một khẩu súng, chậm rãi nâng lên nhắm thẳng vào Khương Ngự Kình: 'Hôm nay anh sẽ giết hắn, để xem ngày mai em sẽ gả cho ai!'

Hành động đột ngột này của Cung Quý Dương không chỉ dọa đến Sầm Tử Tranh mà cũng làm chấn động cả Khương Ngự Kình, hắn lúc này mới hiểu ra, sau lưng Cung Quý Dương còn có một thế lực xã hội đen hùng hậu, giết một người đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một chuyện đơn giản.

'Cung... Cung Quý Dương... anh điên rồi!'

Sầm Tử Tranh trước giờ chưa từng chứng kiến một Cung Quý Dương đầy vẻ khủng bố như vậy. Hắn... hắn thế mà cầm súng nhắm vào một người ngay giữa đường giữa phố hay sao?

'Tranh Tranh, cách xa hắn một chút, đến chỗ của anh đi!'

Lúc này Cung Quý Dương giống như một loài dã thú toàn thân tản mát ra một vẻ nguy hiểm và khát máu, nhìn thấy sự phản kháng của con mồi thì càng không chút lưu tình mà xé xác con mồi. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của hắn dành cho cô!

Nhưng Khương Ngự Kình không hề có ý định trốn tránh, hắn trực diện đứng trước họng súng của Cung Quý Dương, họng súng đen ngòm đang chỉ thẳng vào trán hắn còn Sầm Tử Tranh thì sớm đã sợ đến cả người đều nhũn ra, hơi thở dồn dập.

Hắn thật sự sẽ giết người sao?

Chẳng lẽ hắn không biết, giết người sẽ phải ngồi tù sao?

'Tranh Tranh, trong mắt anh, một mạng người không có ý nghĩa lớn lao gì lắm đâu, em nên biết, anh nói được thì làm được!'

Cung Quý Dương chậm rãi kéo cò súng, ánh mắt lạnh như băng pha lẫn với một sự tàn nhẫn mà trước giờ Sầm Tử Tranh chưa từng thấy qua.

Sầm Tử Tranh biết Cung Quý Dương lúc này không nói đùa, từ lúc biết chuyện đến giờ cô chưa từng cảm thấy sợ hãi đến như vậy nhưng mà...

Cô vội vàng bước đến đứng chắn trước mặt Khương Ngự Kình, một tay nắm chặt bàn tay đang cầm súng của Cung Quý Dương, đẩy họng súng về phía trán mình.

'Tử Tranh!'

'Tranh Tranh, em... '

Cả Cung Quý Dương và Khương Ngự Kình đều thảng thốt kêu lên.

Ánh mắt Sầm Tử Tranh cực kỳ kiên định nhìn Cung Quý Dương, nói rõ ràng từng chữ một: 'Cung Quý Dương, nếu anh muốn giết anh ta, anh giết tôi trước đi!'

'Tranh Tranh!' Vẻ khát máu trong mắt Cung Quý Dương đã bị thay thế bằng sự chấn động, sau đó là một vẻ phẫn nộ xen lẫn với đau thương.

'Em vì người đàn ông kia chẳng thà mất đi tính mạng cũng không màng sao?'

Thật buồn cười, mà cũng thật đáng buồn, người phụ nữ của hắn, người phụ nữ mà hắn yêu nhất lúc này lại vì một người đàn ông khác mà chết cũng không sờn. Điều này bảo hắn làm sao chấp nhận được đây?

Nghĩ đến đây, Cung Quý Dương càng như một con thú bị sụp bẫy, gân xanh nổi lên trên bàn tay đang nắm khẩu súng!

'Đúng vậy!' Sầm Tử Tranh không chút do dự nói.

Cô thấy vẻ bi thương trong mắt hắn, cũng thấy được cơn phẫn nộ lẫn không cam lòng của hắn. Làm sao cô không biết được chứ bởi vì lòng cô cũng đang đau xót không kém gì hắn!

Nghe câu trả lời này của hắn, tim Cung Quý Dương đau đến không chịu nổi, tưởng chừng như có một bàn tay đang hung hăng xé tan nó thành từng mảnh vụn.

Khương Ngự Kình vừa thấy tình huống xảy ra đột ngột như vậy vội đẩy Sầm Tử Tranh ra, ngay lập tức nòng súng của Cung Quý Dương đã nhắm thẳng vào huyệt Thái Dương của hắn.

'Cung Quý Dương, nếu anh dám động tới hắn, tôi chết ở đây cho anh xem!' Mặt Sầm Tử Tranh xám như tro, cô vội lên tiếng cản hắn lại.

Cô đã rất có lỗi với Khương Ngự Kình rồi, chẳng lẽ cô có thể trơ mắt nhìn hắn vì cô mà chết sao?

Mà quan trọng hơn là... cô không thể trơ mắt nhìn người đàn ông mà mình yêu phạm tội giết người!

Cung Quý Dương nghe vậy, bàn tay kia nắm lại thật chặt tưởng như muốn khảm sâu vào da thịt, ánh mắt hung bạo đã bị thay thế bằng một vẻ bi thương và đau xót không thể tả bằng lời, bàn tay cầm súng chậm rãi hạ xuống sau đó chợt đánh thẳng vào cửa kính xe của mình...

Xoảng!!!

Một tiếng va chạm mạnh vang lên, tấm kiếng thủy tinh chắn gió đã lấm tấm máu.

Từ mu bàn tay cầm súng của Cung Quý Dương, một màu đỏ chói mắt như một đóa hoa đang nở rộ, chảy theo tay hắn rơi từng giọt xuống đất.

Hắn có thể nhẫn tâm với bất cứ ai nhưng... làm sao có thể nhẫn tâm làm tổn hại đến Sầm Tử Tranh!

Theo tiếng kính vỡ, Sầm Tử Tranh chừng như có thể nghe được tiếng tim mình vỡ, một nỗi đau tê tâm liệt phế trong khoảnh khắc đó xuyên qua tim rồi chạy khắp thân thể cô, máu trong tim cô chừng như cũng đang chảy theo những giọt máu trong tay hắn nhưng lệ... chỉ có thể chảy ngược vào trong...

Cố gắng gượng đè nén nỗi xúc động muốn bổ nhào vào lòng hắn, Sầm Tử Tranh bước đến khoác tay vào cánh tay của Khương Ngự Kình, giọng thản nhiên nói với Cung Quý Dương: 'Sau này... đừng đến làm phiền tôi nữa!'

Nói rồi ôm lấy Khương Ngự Kình đi về phía xe của hắn...

'Đây chính là sự trả thù của em đối với anh sao?' Cung Quý Dương nhìn theo bóng lưng của cô, quát lớn, giọng nói mang theo nỗi dằn vặt của hắn càng làm Sầm Tử Tranh đau đớn...

Cả người Sầm Tử Tranh khẽ run lên, cô bước thật nhanh không dám dừng lại, đầu cũng không dám ngoảnh lại...

'Sầm Tử Tranh!' Phía sau lưng cô lại vang lên tiếng kêu của Cung Quý Dương, lạnh như băng...

'Ngày mai em đừng nghĩ đến chuyện gả cho hắn! Cho dù em hận anh cả đời anh cũng phải đoạt em trở lại!'

Sầm Tử Tranh vẫn bước từng bước về phía trước...

Vẻ mặt Khương Ngự Kình càng lúc càng nặng nề...

Còn trên mặt Cung Quý Dương lộ ra vẻ âm trầm đến cực điểm...

Nhưng... chỉ nhìn theo bóng lưng của Sầm Tử Tranh nên Cung Quý Dương không thấy được, nước mắt đã tràn trên gương mặt xinh xắn của cô...


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-154)