Vay nóng Homecredit

Truyện:Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 096

Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Trọn bộ 154 chương
Chương 096
Tình thành tro tàn (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)

Siêu sale Shopee


Sầm Tử Tranh nghe mẹ hỏi như vậy, trên mặt không còn giữ được nét thản nhiên...

'Mẹ, sao mẹ lại hỏi như vậy?'

Bà Sầm nhíu mày, trầm ngâm nói: 'Tối qua mẹ với em trai con, còn có vị Khương luật sư kia đi khắp nơi tìm con, cho đến khi tìm đến vườn hoa, nào ngờ sau khi con nhìn thấy Khương luật sư thì cứ cười mãi, sau đó bước đến ôm người ta, giống như... giống như... '

'Giống như chị và Khương luật sư là một đôi đang yêu nhau thắm thiết vậy!' Em trai thấy mẹ ngập ngừng liền tiếp lời bà, nói một cách thẳng thắng, dứt khoát.

Sầm Tử Tranh nhất thời ngây người, cô rốt cuộc đã biết tối qua tất cả chỉ là ảo giác của mình, người mà cô thấy đêm qua không phải là Cung Quý Dương mà là... Khương Ngự Kình!

Sao lại có thể như thế chứ?

Sao cô có thể nhận lầm Khương Ngự Kình là Cung Quý Dương được chứ?

'Bé cưng à, tuy mẹ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng con với Quý Dương dù sao cũng đã sắp kết hôn rồi, phải chú ý một chút chứ. Mẹ nhìn ra được, vị luật sư họ Khương kia rất thích con đấy... '

'Mẹ... '

Lúc Sầm Tử Tranh còn chưa biết nên giải thích thế nào thì cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra...

'Tử Tranh, em tỉnh rồi sao?'

Khương Ngự Kình tươi cười bước vào, hoàn toàn không thể nhận ra là một người vừa thức cả một đêm, khi hắn nhìn thấy Sầm Tử Tranh đã tỉnh lại liền đặt món điểm tâm trên tay xuống bước đến bên cạnh giường cô... '

'Em có biết không, tối hôm qua em làm bác gái sợ chết khiếp!'

Giọng hắn trầm ấm rất dễ nghe mang theo một sự dụ hoặc rất đặc biệt. Nói dứt lời hắn xoay về phía bà Sầm và em trai Sầm Tử Tranh: 'Bác gái, con đã mua bữa sáng về rồi, mọi người ăn đi!'

'Ồ, cám ơn cậu, luật sư Khương!'

Bà Sầm không biết liệu hắn có nghe được ba người trong phòng bàn luận chuyện gì không nên vẻ mặt có chút không được tự nhiên.

'Bác gái, cháu tên là Khương Ngự Kình, sau này bác gọi cháu là Ngự Kình là được rồi, xin đừng quá khách khí như thế. Lát nữa ăn sáng xong cháu đưa hai người về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Tử Tranh ở đây có cháu chăm sóc, mọi người không cần phải lo lắng!' Khương Ngự Kình chủ động giải vây cho bà, giọng không kiêu không nịnh nói một cách rành mạch, sắp xếp mọi việc đâu ra đấy.

'Cái này... '

Bà Sầm thấy Sầm Tử Tranh cũng không có ý phản đối, nhất thời không biết mình nên đi hay ở.

'Mẹ, mẹ nghe lời anh ta đi, trở về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, con không có yếu ớt đến vậy đâu. Mẹ yên tâm đi!'

Sầm Tử Tranh không muốn giải thích nhiều với bà, chỉ nhỏ nhẹ nói.

Bà Sầm và em trai cô bốn mắt nhìn nhau, trong lòng bà Sầm không khỏi dâng lên một nỗi bất an...

Sau cùng, bà cự tuyệt ý tốt của Khương Ngự Kình, tự ngồi taxi trở về. Trước khi đi bà còn chu đáo nhờ cậy bác sĩ, lo lắng Sầm Tử Tranh vẫn còn bệnh gì mà bác sĩ chưa khám ra.

Trong phòng bệnh, Khương Ngự Kình ngồi nơi đầu giường của Sầm Tử Tranh, hắn cẩn thận giúp cô đắp chăn sau đó nhẹ giọng nói: 'Tử Tranh, nếu như em mệt thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát nữa đi!'

Sầm Tử Tranh nhẹ lắc đầu. Tuy đầu óc cô vẫn còn choáng váng nhưng cũng chưa đến nỗi nghiêm trọng nên cô nhẹ giọng đáp lời hắn: 'Anh Khương, cám ơn anh đưa em đến bệnh viện... '

Khương Ngự Kình nhìn cô đăm đăm...

'Tử Tranh, xem ra em vẫn còn tâm lý đề phòng đối với anh đúng không? Tuy Cung Quý Dương rất giàu có nhưng rõ ràng anh ta chăm sóc em không tốt bằng không vì sao em lại hôn mê bất tỉnh trong vườn hoa được chứ?'

'Anh Khương, xin anh đừng nói vậy... ' Sầm Tử Tranh vừa nghe nhắc đến tên của Cung Quý Dương thì tim lại bắt đầu rỉ máu...

'Được được được, vậy anh không nói nữa!'

Khương Ngự Kình thấy cô lộ vẻ khác thường, vội vàng đáp ứng.

'Vậy đi, em muốn ăn gì thì cứ nói với anh, vừa nãy bác sĩ mắng anh rất hung đấy... '

'Mắng anh? Vì sao chứ?'

Lời của hắn ít nhiều cũng khiến cho Sầm Tử Tranh chú ý, cô ngẩng đầu nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi.

Nụ cười của Khương Ngự Kình ấm áp như gió xuân, đôi mắt màu đen sáng ngời, hắn nhẹ cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn không bị truyền nước của Sầm Tử Tranh lên, nói: 'Ông ấy nói, ngay cả bạn gái của mình mà anh cũng không biết chăm sóc, thực là đáng trách!'

Nói dứt lời hắn nhìn cô đăm đăm, trong lời nói và ánh mắt đều mang theo sự chờ mong.

Sầm Tử Tranh không ý thức muốn rụt tay về nhưng bị hắn nắm càng chặt...

'Tử Tranh, cho anh một cơ hội đi, để anh được chăm sóc em!'

Hắn hơi cúi người xuống, một bàn tay kia dịu dàng đặt lên gò má tái nhợt của cô, ánh mắt nghiêm túc và chân thành...

'Em phải biết, trên đời này không phải chỉ có một Cung Quý Dương. những gì hắn làm được anh cũng có thể làm được. Hắn yêu em sâu đậm bao nhiêu, anh chỉ có hơn chứ không kém!'

Sầm Tử Tranh sửng sốt nhìn Khương Ngự Kình, khi nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm đầy tình ý của hắn, không kìm lòng được cô lại nhớ đến Cung Quý Dương. Nếu như lúc này có Quý Dương ở bên cạnh thì cô sẽ thế nào?

Nhất định là sẽ không chút do dự bổ nhào vào vòng tay hắn, chỉ tiếc là, hắn là Khương Ngự Kình, hắn không phải là Cung Quý Dương...

Thấy cô không nói gì chỉ trố mắt nhìn mình, Khương Ngự Kình không kìm được cảm giác rầu rĩ...

'Tử Tranh, xin lỗi em. Vừa nãy anh làm em sợ phải không? Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, em nghỉ ngơi một lát đi. Anh đi mua chút gì cho em ăn!'

Hắn cười với cô, trong nụ cười tràn ngập trìu mến và nhẫn nại.

Khương Ngự Kình đứng dậy đi về phía cửa, vừa định mở cửa thì Sầm Tử Tranh bỗng lên tiếng...

'Anh Khương... '

Giọng cô thật yếu ớt như không còn chút sức lực nào...

Khương Ngự Kình vội dừng bước chân quay lại nhìn cô như chờ cô nói tiếp.

*****

Sầm Tử Tranh nhìn người đàn ông cao lớn đĩnh đạc đang đứng trước mặt, nhìn đôi mắt đen thẳm thâm thúy của anh ta, rèm mi thật dài của cô rũ xuống, đôi môi anh đào mấp máy mấy lần mới thốt được thành lời...

'Anh Khương, có phải những gì Quý Dương làm được anh cũng sẽ làm được hay không?'

Bàn tay đã đặt trên tay nắm cửa của Khương Ngự Kình trượt xuống, hắn gật đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: 'Đúng vậy, những gì anh ta có thể làm được, anh nhất định cũng sẽ làm được!'

'Vậy... '

Giọng Sầm Tử Tranh có chút cứng nhắc, cô gian nan thốt lên từng chữ: 'Nếu như kết hôn thì sao?'

Câu hỏi của cô khiến Khương Ngự Kình hết sức kinh ngạc nhưng sau đó trong mắt lộ ra một ý cười khó hiểu, hắn vội bước nhanh về phía cô, ngồi nơi đầu giường, kích động hỏi: 'Tử Tranh, em vừa nói gì? Em nói lại lần nữa đi!'

So với vẻ kích động của Khương Ngự Kình, Sầm Tử Tranh rõ ràng là bình tĩnh hơn nhiều, cô nhìn vào mắt hắn, trịnh trọng nói lại lần nữa: 'Ý của em chính là, nếu như trong vòng hai ngày em muốn tổ chức đám cưới với anh, anh... có thể làm được không?'

Câu hỏi của cô khiến cho Khương Ngự Kình đã kích động càng thêm kích động hơn, hắn vội nắm chặt lấy tay cô: 'Tử Tranh, em thật sự... thật sự quyết định gả cho anh sao? Anh không nghe lầm đó chứ?'

Vẻ mặt Sầm Tử Tranh vẫn bình lặng dù trong mắt lộ ra một tia đau khổ, nhưng rất nhanh cô đã giấu nó sâu trong đáy mắt.

Cô gật đầu thật nhanh như không muốn để cho bản thân có cơ hội rút lui.

'Đúng vậy, em quyết định gả cho anh nhưng, hôn lễ của chúng ta nhất định phải cử hành trong vòng hai ngày này, có được không?' Cô hỏi lại lần nữa.

'Có thể, đương nhiên có thể, chỉ cần em đồng ý gả cho anh, cho dù là ngày mai anh cũng sẽ chuẩn bị một hôn lễ thật long trọng cho chúng ta!' Khương Ngự Kình cực kỳ mừng rỡ nói.

Sầm Tử Tranh không nói gì, cô khép mắt lại lần nữa...

Cũng đến lúc kết thúc rồi!

Tất cả đều kết thúc cùng với hôn lễ giữa cô với Khương Ngự Kình!

Cô nghĩ kỹ rồi, chỉ khi cô gả cho một người khác thì Quý Dương mới hết hy vọng về cô, mới có thể đặt một dấu chấm hết cho mối quan hệ đã dày vò hai người suốt tám năm!

Tuy rằng, lòng cô đã vì quyết định vừa nãy của mình làm cho tan nát...

Tuy rằng, trái tim cô đang rỉ máu...

Tuy rằng, cô biết Quý Dương nhất định sẽ vô cùng đau khổ...

Tuy rằng, cô biết điều này vốn không công bình với Khương Ngự Kình...

Nhưng, vì mẹ và em trai, vì hạnh phúc sau này của Quý Dương, cô không thể không làm như vậy!

Khương Ngự Kình nhìn Sầm Tử Tranh đang nằm trên giường bệnh, khi cô chậm rãi nhắm mát lại, nụ cười trên gương mặt anh tuấn dần biến mất, thay vào đó là một nỗi chua xót và thương mến...

Nhẹ vuốt mái tóc dài của cô, trong đôi mắt thâm thúy tràn ngập tình ý.

'Tử Tranh... ' Hắn nhẹ giọng gọi.

Sầm Tử Tranh nhấp nháy rèm mi dài, khi cô mở mắt ra liền nhìn thấy Khương Ngự Kình...

Hắn đang cười, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.

'Anh sẽ lập tức chuẩn bị hôn lễ, ba ngày sau chúng ta kết hôn! Còn bây giờ, chuyện em nên làm không phải là vội vã đến công ty làm việc mà là dưỡng thân thể cho thật khỏe mạnh bằng không lỡ như ngất xỉu trong đám cưới thì không hay lắm đâu!'

Sầm Tử Tranh nghe vậy, cực kỳ bình đạm nói: 'Anh yên tâm đi, em sẽ không đến công ty đâu... '

Khương Ngự Kình hơi sững sốt, tuy nhận ra phản ứng khác thường của cô nhưng vẫn cười nói: 'Ngoan lắm, sau này em chỉ cần yên tâm làm tốt vai trò bà Khương là được rồi, sự nghiệp nên giao cho đàn ông đi làm, em nghĩ đúng không?'

Sầm Tử Tranh không ý thức gật đầu, trong mắt chỉ là một khoảng mênh mông, ánh mắt long lanh, trong trẻo không còn nữa mà chỉ còn lại một màu xám xịt như tro tàn...

'Được rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Anh đi mua gì về cho em ăn... ' Khương Ngự Kình chu đáo nói.

'Anh Khương... '

Cô nhìn theo bóng hắn, chợt cảm nhận được vẻ tịch mịch trong lòng hắn, nỗi áy náy lại dâng lên... Hắn là một người tốt!

'Thực ra anh hoàn toàn có thể cự tuyệt yêu cầu của em mà. Không có lý nào anh không biết vì sao em lại làm như vậy!'

Sầm Tử Tranh ái ngại nói, cô thật sự không muốn bởi vì cô mà làm hại đên một người không liên can. Hắn rõ ràng là biết... rõ ràng là biết cô không yêu hắn, cũng không phải thực lòng muốn gả cho hắn, vì sao trông hắn còn vui vẻ như vậy chứ?

Khương Ngự Kình bước trở lại bên cạnh cô, cúi người xuống, bóng dáng cao lớn của hắn gần như che lấp mất cô...

'Tử Tranh, anh biết em bởi vì Quý Dương nên mới quyết định làm như vậy. Anh không ép em phải nói ra lý do nhưng nếu như em đã chọn anh vậy anh nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này. Cho dù em không yêu anh anh vẫn sẽ làm theo ý em bởi vì anh tin, rồi có một ngày em sẽ yêu anh!'

Sầm Tử Tranh nghe câu này trong lòng càng khó chịu, cô biết, ngay cả hy vọng cuối cùng cũng đã bị chặt đứt...

Bởi vì nếu như đã đồng ý gả cho Khương Ngự Kình, cô sẽ không có khả năng từ hôn, cũng chính là nói, tất cả đã chấm dứt...

Nhìn ánh mắt ảm đạm của cô, Khương Ngự Kình đau lòng không thôi, hắn bước đến gần cô, bàn tay nhẹ đặt lên vai cô, người cũng theo đó cúi xuống...

Đôi môi ấm áp của hắn mang theo một hương vị dễ chịu áp xuống đôi môi anh đào của cô nhưng ngay lập tức, Sầm Tử Tranh nghiêng đầu tránh đi một cách không ý thức...

Cô không biết nên có phản ứng thế nào với một nụ hôn xa lạ của một người đàn ông khác...

Trong mắt Khương Ngự Kình thoáng qua một tia bi thương nhưng hắn không thay đổi tư thế, vẻ bi thương thoáng qua trong đáy mắt đã bị thay thế bằng sự trấn tĩnh...

Môi hắn thuận thế đáp xuống chiếc cổ trắng ngần của cô, tận tình hút lấy hương thơm thanh mát của riêng cô...

Sầm Tử Tranh nhắm mắt lại, để mặc cho đôi môi của Khương Ngự Kình làm càn trên người mình...

'Tử Tranh, anh yêu em... yêu em... '

Những lời yêu thương không ngừng vang bên tai cô nhưng lại chẳng thể gây cho Sầm Tử Tranh chút xúc động nào!

*****

'Cái gì? Bé cưng, con nói lại lần nữa cho mẹ nghe xem, con muốn đám cưới với ai?'

Buổi chiều, mặt trời vẫn chiếu những tia nắng ấm áp xuống vạn vật. Trong căn biệt thự chợt vang lên tiếng kêu kinh ngạc của bà Sầm...

Hôm nay sau khi về nhà, Sầm Tử Tranh liền nói cho mẹ và em trai biết một tin bất ngờ đó chính là... hai ngày sau cô sẽ làm đám cưới với Khương Ngự Kình!

Nghe được tin này, bà Sầm vừa chấn động vừa hoang mang.

Em trai cô cũng đứng bật dậy, vẻ mặt khó hiểu nhìn chị mình, hỏi: 'Chị bị bệnh đến hồ đồ rồi sao? Kết hôn với anh Quý Dương mới đúng chứ? Mẹ... '

Em trai nhìn cô sau đó nhìn về phía bà Sầm, giọng trấn an: 'Mẹ đừng quá kích động như thế. Chắc là chị nói nhầm thôi, hoặc là chị ấy đang cãi nhau với anh Quý Dương, nói vậy để trút giận thôi!'

Nghe vậy, tâm tình khẩn trương của bà Sầm mới dần giãn ra nhưng lại nghe giọng nói kiên định của Sầm Tử Tranh: 'Không đâu... những gì con nói đều là sự thật cả, hơn nữa, con cũng không phải cãi nhau với Cung Quý Dương!'

'Con... ' Hơi thở của bà Sầm dần trở nên dồn dập.

'Chị... không có gì chứ?'

Em trai nghe vậy vẻ mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, 'Chị không phải thật sự muốn đám cưới với vị luật sư họ Khương đấy chứ? Chuyện này thật quá đột ngột... '

'Loạn rồi! Con đúng là đang làm loạn rồi. Mẹ hỏi con, Quý Dương có biết chuyện này không? Đang yên đang lành sao con lại quyết định như vậy chứ?'

Bà Sầm tức đến không nói được trọn câu, thay đổi lớn như vậy mà sao thái độ của con gái lại bình thản hệt như đang nói về chuyện của một người khác vậy?

Hai ngày trước, con gái và Quý Dương vẫn còn vui vẻ hòa thuận mà hôm nay sau khi trở về nhà lại báo cho bà biết là muốn kết hôn với một người đàn ông khác? Điều này bảo bà làm sao có thể chấp nhận được chứ?

'Mẹ... ' Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô mệt mỏi nói: 'Con đã lớn như vậy rồi, con có bất cứ quyết định nào cũng đều đã suy nghĩ kỹ càng rồi, con làm đám cưới với Khương Ngự Kình không phải là chuyện đùa, cũng không phải là đang giận lẫy gì!'

'Bé cưng, nói cho mẹ nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bằng không sao có thể vô duyên vô cớ mà con lại có quyết định kỳ lạ thế này?'

Đánh chết bà Sầm cũng không tin con gái mình cứ như vậy mà gả cho một người đàn ông khác. Theo như bà biết, Tử Tranh chỉ yêu duy nhất một người đàn ông, đó là Quý Dương.

Đang ngồi nơi sofa, Sầm Tử Tranh đứng dậy nhẹ giọng nói với mẹ mình: 'Mẹ, thật sự là không có chuyện gì cả. Con muốn kết hôn với Khương Ngự Kình cũng là chuyện thật. Lần này con về chỉ là để thông báo với hai người một tiếng. Riêng tiền mua căn hộ này, toàn bộ con sẽ trả lại cho Cung Quý Dương. Về chuyện chuyển công tác của em trai, con sẽ tìm cơ hội để trả ơn cho anh ta. Sau này chúng ta sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với Cung Quý Dương nữa cả!'

'Chuyện... chuyện này... ' Bà Sầm càng nghe càng hồ đồ.

'Được rồi, mẹ, cứ như vậy đi... '

Sầm Tử Tranh ngắt lời mẹ mình, cô cầm chiếc điện thoại nãy giờ vẫn reo không ngừng của mình, nhận cuộc gọi, nói qua loa vài câu sau đó nhìn bà Sầm: 'Mẹ, con còn có chuyện phải xử lý, có gì đợi con về rồi nói sau nhé!'

Nói rồi cô cầm lấy túi xách, rời đi.

'Bé cưng... bé cưng à... nha đầu này, có phải muốn làm ta tức chết hay không chứ?' Bà Sầm đuổi theo con gái ra ngoài, vừa chạy vừa gọi.

'Mẹ à... '

Em trai của Sầm Tử Tranh vội chạy đến dìu bà, vẻ mặt ngưng trọng khuyên can: 'Bỏ đi mẹ, dù sao chị cũng đã quyết định như vậy rồi, con nghĩ chúng ta có khuyên cũng không được đâu. Nói không chừng là giữa chị với anh Quý Dương thực sự đã xảy ra chuyện gì thì sao!'

'Không được, chuyện này mẹ không làm cho rõ ràng thì không được!' Bà Sầm nói một cách kiên quyết.

'Vậy mẹ định làm sao đây? Chị đã đi rồi, cho dù có đuổi theo kịp thì chưa chắc chị đã chịu nói cho chúng ta biết đâu!'

Bà Sầm suy nghĩ một lúc rồi thúc giục con trai: 'Nhanh, đưa điện thoại của con cho mẹ!'

'Mẹ làm gì?' Vừa tò mò nhìn bà, em trai Sầm Tử Tranh vừa lấy điện thoại đưa cho mẹ.

'Mẹ muốn gọi điện cho Quý Dương, mẹ muốn hỏi nó xem chuyện là như thế nào!' Bà Sầm vừa nói vừa ấn phím...

'Mẹ, sao mẹ lại có số điện thoại của anh Quý Dương?'

'Con là đồ ngốc sao? Lần đầu tiên gặp mặt nó đã đưa danh thiếp cho mẹ còn gì. Tấm danh thiếp quý giá như vậy mẹ đương nhiên phải giữ cho thật kỹ rồi!'

Điện thoại reo vài hồi thì đầu bên kia đã nhận điện.

'Alo!' Giọng nói đầy từ tính vang lên, đích thực là giọng của Cung Quý Dương không sai.

Bà Sầm vừa nghe được giọng nói quen thuộc liền nói nhanh: 'Quý Dương à, là bác gái đây!'

'Bác gái?' Rõ ràng đầu bên kia có chút bất ngờ, sau đó từ điện thoại vọng đến một tiếng cười khẽ: 'Thật không ngờ bác lại gọi cho con. Tranh Tranh sao thế ạ? Giờ này chắc là cô ấy đang nghỉ trưa rồi!'

Chỉ vài câu nói ngắn ngủi bà đã biết Cung Quý Dương rất quan tâm đến Sầm Tử Tranh.

'Quý Dương à... '

Bà Sầm nghe vậy trên mặt vẻ khó hiểu càng rõ rệt, thế nào chứ... nó không biết quyết định của Tử Tranh sao?

'Bác gái, bác sao vậy? Có gì xin bác cứ nói!' Cung Quý Dương cực kỳ nhẫn nại hỏi.

Nghe mấy lời này, bà Sầm càng thêm tin tưởng, vấn đề xuất phát từ con gái mình.

'Quý Dương à, con nghe kỹ lời bác gái đây... '

Bà vội thuật lại cho Cung Quý Dương nghe những chuyện xảy ra gần đây.

***

Trong một quá cà phê, Sầm Tử Tranh chọn vị trí gần cửa sổ quen thuộc, cuôc điện thoại vừa rồi là của Tĩnh Nghiên gọi cho cô, xem ra Tĩnh Nghiên đã biết chuyện cô sắp gả cho anh trai của mình rồi.

Đang lúc chờ đợi thì điện thoại của Sầm Tử Tranh chợt reo lên, vừa nhìn vào cái tên hiện lên trên màn hình, lòng Sầm Tử Tranh liền trầm xuống...

'Alo!' Thầm thở dài một tiếng, cuối cùng cô vẫn nhận cuộc điện thoại.

'Sầm tiểu thư, tôi là mẹ của Quý Dương. Tôi muốn nhắc nhở cô một câu, hai ngày nữa Quý Dương sẽ về đến đây. Cô đã nghĩ ra phải làm thế nào chứ?' Giọng Trình Thiến Tây vẫn tao nhã ung dung như thường nhưng vẫn mang theo một tia đe dọa khiến người ta không rét mà run.

Lời của bà như một ngọn roi hung hăng quất vào trái tim đã mang đầy thương tích của Sầm Tử Tranh, khiến cho nỗi đau càng tăng thêm một bậc...

'Bà Cung, xin bà yên tâm. Tôi đã quyết định làm đám cưới với một người khác, như vậy chắc bà hài lòng rồi chứ?'

'Cô quả nhiên là biết giữ chữ tín. Hy vọng cô nói lời sẽ giữ lời, chuyện này tôi cũng không hy vọng Quý Dương sẽ biết, chắc cô hiểu rõ ý tôi chứ? Còn nữa, tôi biết hôm nay cô đã gửi thư từ chức đến Cung thị, làm tốt lắm! Cô yên tâm, thương hiệu Leila mà cô vất vả gây dựng nên tôi đảm bảo, trong vòng ba tháng nó sẽ trở thành một thương hiệu hàng xa xỉ nổi tiếng khắp toàn cầu!' Trình Thiến Tây hài lòng nói.

Sầm Tử Tranh chỉ lặng yên lắng nghe sau đó chậm rãi tắt điện thoại, trong mắt là một mảnh trống rỗng...

*****

Khi Khương Tĩnh Nghiên đi vào trong quán cà phê, điều đầu tiên cô nhìn thấy là một Sầm Tử Tranh đang ngồi ngẩn người, trên gương mặt thất thần là đôi mắt tràn đầy đau khổ và bất lực.

'Tử Tranh... ' Nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô, Tĩnh Nghiên thân thiết gọi.

'À, Tĩnh Nghiên... ' Sầm Tử Tranh vội dấu đi cảm xúc thật của mình, tắt máy điện thoại rồi chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện.

Tĩnh Nghiên sau khi nhìn thấy vẻ đau khổ mà Sầm Tử Tranh đang cố giấu, cô lo lắng hỏi: 'Tử Tranh, bạn không sao chứ?'

'Không sao. Mình sao lại có chuyện được chứ! Ngồi đi!' Sầm Tử Tranh gượng cười nhìn cô bạn thân, nói.

Tĩnh Nghiên trước giờ là người đơn thuần, tính tình qua loa sơ sài đương nhiên không quá tỉ mỉ nghiền ngẫm những biến hóa trên mặt bạn mình đại biểu cho cái gì. Khi cô ngồi xuống, gọi một phần bánh pudding hoa quả xong, kích động nhìn Sầm Tử Tranh hỏi: 'Tử Tranh à, chuyện kia là thật sao? Bạn thật sự sẽ kết hôn với anh trai mình sao?'

Khi cô nghe được tin tức này nhất thời chấn động xen lẫn kinh ngạc vì vậy không thể chờ đợi thêm một phút nào, lập tức gọi điện hẹn Sầm Tử Tranh ra gặp mặt.

Sầm Tử Tranh nghe cô hỏi vậy, không trả lời mà chỉ nhẹ gật đầu, hàng mi thật dài của cô rũ xuống như muốn che dấu hết những tâm tình phức tạp trong đáy mắt...

'Hô hô... thật tốt quá! Hai người đúng là kín đáo nha, có thể giấu được mình đến bây giờ. Thật là... mau khai ra, bạn với anh trai mình yêu nhau từ bao giờ vậy?' Tâm tư không tỉ mỉ nên Tĩnh Nghiên không hề phát giác ra bạn thân có chút khác thường, chỉ cười hỏi.

'Tĩnh Nghiên... '

Sầm Tử Tranh rõ ràng là không có tâm trạng đâu mà đi thỏa mãn sự tò mò của bạn mình, cô ngẩng đầu nhìn Tĩnh Nghiên, nhỏ nhẹ nói: 'Hôm nay đi mua sắm với mình nhé, tối nay chúng ta cùng đi nghe nhạc, được không?'

Lúc này Sầm Tử Tranh không biết mấy ngày này qua như thế nào, cô chỉ biết, mỗi một phút mỗi một giây trôi qua đều là mang đến nỗi đau đến không chịu nổi, chỉ đành tìm chuyện gì đó làm để quên đi cảm giác thống khổ này.

Lời đề nghị của Sầm Tử Tranh khiến cho Tĩnh Nghiên rất hào hứng, cô nhìn đồng hồ sau đó nói: 'Được thôi, lúc này đúng là thời điểm tốt để mua sắm nhưng còn tối nay... '

Nói đến đây cô hơi ngập ngừng giống như vừa nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ vẻ khó hiểu...

'Tử Tranh, muốn tìm người đi nghe nhạc với bạn thì nên tìm anh trai mình mới phải chứ. Anh ấy cũng sắp thành ông xã của bạn rồi, mình sao lại dám giành nhiệm vụ vinh quang này với anh ấy chứ, bị anh ấy biết còn không đánh mình một trận hay sao!'

Nói dứt lời cô cầm điện thoại lên, tiếp tục: 'Đi dạo phố mua sắm mình đương nhiên rất thích đi với bạn nhưng chuyện nghe nhạc thì nhường phần cho anh trai mình vậy!'

'Tĩnh Nghiên, đừng... ' Sầm Tử Tranh thấy cô định gọi điện thoại thì vội vàng ngăn lại.

Sở dĩ cô muốn làm cho mình mệt mỏi, kiệt sức chính là vì không muốn nghĩ, không muốn đối mặt với thực tại, cũng không biết phải đối mặt với Khương Ngự Kình thế nào, nếu như gọi anh ta cùng đi nghe ca nhạc thì cô còn phải tìm đến Tĩnh Nghiên làm gì.

Không thể phủ nhận Khương Ngự Kình là một người tốt, bất luận là ở phương diện nào anh ta cũng có thể nói là "hàng hiếm", cũng giống như Thư Tử Hạo vậy nhưng tiếc là... đời này cô cũng chẳng thể yêu ai ngoài người kia.

Cung Quý Dương!

Cái tên này như một mũi dùi, mỗi một lần nhớ lại trong lòng lại giống như bị khoan một lần, đau đớn không thôi.

'Tử Tranh... '

Dù trì đốn đến mấy Tĩnh Nghiên cũng bắt đầu phát giác bạn mình có vấn đề, cô đặt điện thoại xuống bàn, nhìn Sầm Tử Tranh chăm chăm. Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: 'Bạn... vì sao muốn gả cho anh trai mình? Là vì yêu sao?'

Câu hỏi của Tĩnh Nghiên khiến cho cả người Sầm Tử Tranh chợt run khẽ, cô cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm như muốn nhờ động tác này trì hoãn câu trả lời.

'Tĩnh Nghiên, sao bạn lại hỏi như vậy?' Đặt tách cà phê xuống, cô cố làm ra vẻ thoải mái hỏi.

'Tử Tranh, mình có cảm giác bạn đang có rất nhiều tâm sự. Mình hỏi bạn, bạn có thật sự yêu anh trai mình không?' Tĩnh Nghiên thẳng thắn dứt khoát hỏi.

Trong một chớp mắt đó, cả người Sầm Tử Tranh cứng đờ như khúc gỗ. Không biết trả lời thế nào cô chỉ đành lánh nặng tìm nhẹ, nói:

'Tĩnh Nghiên, đây là chuyện giữa mình với anh trai bạn, bạn đừng bận tâm, được không?'

Câu trả lời của Sầm Tử Tranh thoáng nghe cũng nhận ra sự miễn cưỡng trong đó bởi vì thật sự cô không biết phải trả lời thế nào.

'Vậy được, chúng ta trước không nhắc đến chuyện kia. Còn Cung Quý Dương thì sao?' Tĩnh Nghiên cũng không phải ngốc, sao cô lại không nhận ra vẻ cô tịch và đau xót trên mặt cô chứ.

Sầm Tử Tranh vụt ngẩng đầu lên nhìn Tĩnh Nghiên, nỗi kinh ngạc khiến cô nói không thành câu.

'Bạn... vì sao lại nhắc đến anh ta chứ?'

Trên mặt Khương Tĩnh Nghiên lộ vẻ lo lắng nhất là khi cô nhìn thấy vẻ trốn tránh trong mắt Sầm Tử Tranh kia. Tuy cô chưa có mối tình nào, cũng không biết mùi vị của tình yêu là thế nào nhưng từ phản ứng khác thường của bạn mình khi nghe cô nhắc đến ba chữ "Cung Quý Dương" thì cô càng khẳng định có điều gì đó không đúng.

'Tử Tranh à, chuyện của bạn mình cũng biết được ít nhiều, mình biết thời gian gần đây bạn với Cung Quý Dương gần như là luôn ở bên nhau, ngay cả giới truyền thông cũng bàn tán xôn xao tin tức này, vậy mà bây giờ bạn đột nhiên lại muốn kết hôn với anh trai mình, điều này khiến mình rất khó hiểu!'

Sầm Tử Tranh nghe cô nói vậy, trên mặt lộ ra một vẻ thiếu tự nhiên, cô không trả lời bạn mình, mà cũng không biết nên trả lời thế nào.

Suy nghĩ của Tĩnh Nghiên cô đương nhiên hiểu được, mà trong thâm tâm cô cũng chỉ xem Khương Ngự Kình như anh trai mà thôi, cô hoàn toàn không có chút tình ý gì với anh ta cả dù đó là một người đàn ông không chê vào đâu được!

Phản ứng của Sầm Tử Tranh hoàn toàn lọt vào mắt Khương Tĩnh Nghiên, cô thở dài một tiếng thật sâu, nói: 'Tử Tranh à, thực ra nếu như bạn thật sự yêu anh trai mình mà đám cưới với anh ấy, mình thật sự mong còn không được, tuyệt đối tán thành! Nhưng nếu như trong lòng bạn chỉ có một Cung Quý Dương thì mình mong bạn nên suy nghĩ lại về quyết định này của mình bởi vì làm như vậy, bất luận là đối với anh trai mình hay với bạn đều là một loại tổn thương. Dù sao đám cưới cũng không phải một trò đùa, một cuộc hôn nhân không có tình yêu chỉ là bắt đầu của một bi kịch mà thôi!'

Sầm Tử Tranh lắc lắc ly cà phê trên tay, cà phê sớm đã nguội nhưng hương vị của nó vẫn còn thoang thoảng trong không khí.

'Tĩnh Nghiên, mình hiểu ý của bạn, mình nghĩ, quên đi một người để yêu một người khác cũng không phải là chuyện không thể!' Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng, rèm mi vẫn rũ không dám đối mặt với Tĩnh Nghiên mà cũng để che đi nội tâm phức tạp của mình.

Cô thừa nhận mình rất ích kỷ hơn nữa, vì muốn cho Cung Quý Dương hoàn toàn tuyệt vọng về mình cô lại dùng cách cực đoan như vậy nhưng chuyện đến nước này đã không thể lo nghĩ quá nhiều được nữa...

*****

Tĩnh Nghiên nghe vậy, lắc đầu: 'Mình không phải muốn lên tiếng nói giúp anh trai mình mà là mình lo lắng cho bạn. Bạn là người bạn tốt nhất của mình vì vậy mình thật lòng mong mỏi bạn có thể được hạnh phúc. Đúng vậy, anh trai mình đúng là một người đàn ông tốt, có thể mang lại hạnh phúc cho bất kỳ người phụ nữ nào nhưng còn bạn thì... Nếu như người khác nói với mình câu đó mình sẽ tin ngay nhưng bạn là Sầm Tử Tranh, tám năm rồi bạn vẫn không quên được Cung Quý Dương, dù cho Thư Tử Hạo vẫn luôn ở bên cạnh bạn mà bạn vẫn không hề đông lòng với anh ta, điều này nói rõ một chuyện... '

Cô ngừng lại một chút, ánh mắt vẫn nhìn về phía Sầm Tử Tranh.

Sầm Tử Tranh ngẩng đầu lên cũng nhìn đăm đăm về phía cô, như chờ cô nói tiếp.

Tĩnh Nghiên nói rành mạch từng chữ: 'Điều này nói rõ một điều... Cung Quý Dương đã thâm nhập vào tận cốt tủy của bạn rồi, anh ta đã hòa nhập vào sinh mệnh của bạn, nói một cách khác... anh ta chính là sinh mệnh của bạn!'

Choang!!!

Một tiếng thanh thúy vang lên, tách cà phê trên tay Sầm Tử Tranh đã tuộngt khỏi tay cô rơi trên bàn vỡ toang tạo nên một tiếng vang thanh thúy, cà phê cũng bắn khắp người cô.

'Tử Tranh... '

Khương Tĩnh Nghiên không ngờ Sầm Tử Tranh lại có phản ứng mạnh như vậy, cô vội rút mấy tờ khăn giấy giúp bạn lau bớt cà phê vương trên quần áo, nhân viên phục vụ cũng vội chạy đến dọn dẹp những mảnh thủy tinh vỡ và lau sạch bàn.

'Xin lỗi, tôi sẽ bồi thường!'

Sầm Tử Tranh rút ra mấy tờ tiền đưa cho nhân viên phục vụ, trên môi lộ ra nụ cười áy náy.

Khi nhân viên phục vụ đã rời đi, Tĩnh Nghiên mới lo lắng hỏi: 'Bạn không sao chứ?'

Sầm Tử Tranh lắc đầu, không biết nói sao với bạn bây giờ. Khương Tĩnh Nghiên đã nói ra hết tâm sự và tình cảm trong lòng cô. Đúng vậy, Cung Quý Dương đã thâm nhập sâu vào cốt tủy của cô, hắn chính là sinh mệnh của cô bằng không sao cô lại ủy khuất chính mình như vậy để bảo vệ "sinh mạng của cô" chứ.

'Tử Tranh, xin lỗi nha. Những lời mình vừa nói lúc nãy hơi nặng một chút. Bạn nói đúng, dù sao đây cũng là chuyện giữa bạn với anh trai mình hai người. Mình không nên xen vào. Bạn có biết không, khi cha mẹ mình nói anh trai sắp kết hôn, mình vui không sao tả xiết, nóng lòng muốn gặp bạn vô cùng. Nói không chừng tối nay khi anh mình tan sở sẽ dẫn bạn về nhà gặp cha mẹ đấy!' Tĩnh Nghiên ngồi trở lại vị trí ngồi của mình, nhẹ giọng nói.

'Cha mẹ bạn cũng biết rồi?' Tim Sầm Tử Tranh lại thắt lại, vội vàng hỏi.

Tĩnh Nghiên cười nói: 'Có gì lạ đâu, cha mẹ mình biết chuyện này cũng là bình thường thôi mà, nào có con cái nào kết hôn mà không báo cho cha mẹ mình biết đâu?'

Cô cố làm cho bầu không khí thoải mái hơn, nói một cách dí dỏm.

Sầm Tử Tranh nhất thời không biết nói sao, cô ngây ngẩn một lúc mới hoảng hốt nhận ra mình đã gây nên chuyện gì, cô nhìn Tĩnh Nghiên, thành thật nói: 'Tĩnh Nghiên, lời bạn nói vừa nãy mình sẽ suy nghĩ cẩn thận!'

Cô đang làm gì?

Cô rốt cuộc đã làm gì?

Khi nghe câu nói cuối cùng của Tĩnh Nghiên cô mới nhận ra mình đã làm gì...

Cô làm tổn thương một người đàn ông!

Cô sắp làm tổn thương hai người già mà mình chưa gặp!

Cô sắp đánh mất đi tình bạn của mình!

Sao cô có thể làm như thế chứ?

***

Đêm đã rất sâu, bầu trời đêm đen như mực, ngay cả ngàn vạn vì sao trên trời cũng không có cách nào soi sáng màn đêm dày đặc như vậy.

Khương Ngự Kình cầm một bộ trang phục vừa mới lấy từ tiệm giặt ủi, mở cửa xe ngồi vào vị trí ghế lái, chu đáo đưa một hộp bánh kem cho Sầm Tử Tranh đang ngồi ở nơi ghế phụ.

'Tối nay thấy em không có ăn gì cả mà buổi biểu diễn âm nhạc dài như vậy chắc là đói rồi, ăn một chút đi!'

Sầm Tử Tranh đưa tay nhận lấy hộp bánh, trên hộp vẫn còn vương lại độ ấm của tay Khương Ngự Kình, trên mặt cô lộ vẻ đăm chiêu...

'Tử Tranh, bộ quần áo bị dính cà phê đã được giặt sạch rồi đây!' Khương Ngự Kình vừa nói vừa xoay người đặt bộ quần áo xuống ghế sau.

'Cám ơn anh... ' Sầm Tử Tranh nhỏ nhẹ nói.

Ngay sau đó cô thấy mặt mình được tay Khương Ngự Kình nâng lên, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm như màn đêm ngoài kia nhìn cô tha thiết...

'Tử Tranh, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, em đừng khách sáo với anh như thế nữa được không? Em có thể làm nũng với anh, có thể giận dỗi, có thể tâm sự như những đôi tình nhân hoặc vợ chồng khác. Anh cần thay đổi thế nào em cũng có thể nói với anh!'

Tình ý và sự trìu mến trong mắt Khương Ngự Kình là điều Sầm Tử Tranh có thể thấy được, có thể cảm nhận được nhưng điều này càng làm cô tỉnh táo lại, tình yêu sâu đậm như vậy cô làm sao có tư cách tiếp nhận chứ?

'Anh Khương... em... '

'Tử Tranh, sau này gọi anh là Ngự Kình đi. Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, sau này chẳng lẽ em định gọi anh là anh Khương suốt đời sao?' Khương Ngự Kình cố giấu cảm giác mất mát vừa thoáng qua trong lòng, dùng giọng dí dỏm nói hòng giúp cô vui trở lại.

'Em biết không, hôm nay cha mẹ anh và đồng nghiệp biết anh sắp kết hôn họ đều rất hào hứng muốn gặp em, cha mẹ anh còn đỡ, còn đám đồng nghiệp kia... anh sợ họ quá nhiệt tình sẽ dọa em sợ!'

Sầm Tử Tranh giống như không nghe được chữ nào, trên mặt vẫn là một vẻ bình đạm dù đầu óc đang quay cuồng suy nghĩ xem nên nói với hắn thế nào.

'Tử Tranh, ngày mai đừng đi đâu hết, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh. Nếu như em buồn có thể đến văn phòng luật sư tìm anh, đợi anh bàn giao hết những công việc trên tay cho đồng nghiệp rồi sẽ đi thử áo cưới với em. Đến lúc đó... '

'Anh Khương... '

Sầm Tử Tranh chợt lên tiếng ngắt lời Khương Ngự Kình, cô nhìn hắn nói một cách dứt khoát: 'Em không biết nên nói thé nào nhưng đối với quyết định này của mình, em thất rất có lỗi!'

Khương Ngự Kình thoáng có vẻ sửng sốt nhưng rất nhanh liền nở nụ cười: 'Tử Tranh, em hối hận vì đã quyết định gả cho anh sao?'

Sự nhạy bén của hắn khiến Sầm Tử Tranh hơi bối rối nhưng cô biết, dù sao cũng không thể dấu hắn mãi. Khương Ngự Kình là một luật sư, ánh mắt luôn sắc bén, đầu óc linh hoạt sao có thể không nhìn thấu tâm tư của cô được chứ!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-154)