Vay nóng Tima

Truyện:Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 094

Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Trọn bộ 154 chương
Chương 094
Rời khỏi hắn
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)

Siêu sale Shopee


Thời gian trôi qua từng ngày, ngày Cung Quý Dương trở về cũng càng lúc càng đến gần nhưng không biết vì sao, lòng Sầm Tử Tranh cứ thắc thỏm không yên giống như... giống như điềm báo trước những chuyện không hay sắp xảy ra vậy.

Quả nhiên, trong buổi sáng u ám của ngày hôm sau, Sầm Tử Tranh nhận được một cuộc điện thoại không mong đợi, sau khi ngắt điện thoại, sắc mặt liền trở nên cực kỳ ngưng trọng...

Cái gì nên đến sẽ đến, không phải vậy sao?

***

Bách Hoa Viên

Đây vốn là một nơi để ngắm cảnh nhưng bầu không khí dễ chịu bởi vì ảnh hưởng của một cuộc gặp gỡ hứa hẹn nhiều điều không vui mà trở nên nặng nề.

Khi Sầm Tử Tranh đi đến trước cửa phòng dành cho khách, cô dừng bước chân, thở sâu một hơi như tự cổ vũ cho mình sau đó mới đẩy cửa bước vào...

Nơi đây muôn hồng nghìn tía, nhiều hoa thơm cỏ lạ nhưng hoàn toàn chẳng có tác dụng gì với tâm trạng nặng nề của cô.

Khi Sầm Tử Tranh bước vào trong phòng, ánh mắt bỗng chốc lộ ra vẻ sửng sốt.

Bởi vì cô hoàn toàn không ngờ đến, trong phòng khách không chỉ có người vừa gọi điện thoại cho cô, Trình Thiến Tây mà còn có... Ngải Ân Hà!

Sầm Tử Tranh còn đang ngẩn người nhưng vẫn nhận ra được ánh mắt chế giễu không hề dấu diếm của Ngải Ân Hà.

'Sầm tiểu thư, ngồi đi!'

Trình Thiến Tây nhìn thấy cô tiến đến, bà chỉ tay về phía sofa đối diện, giọng cực kỳ khách khí, nói.

Sầm Tử Tranh tận lực giữ bình tĩnh, cô bước về phía sofa, sau khi yên vị mới lễ phép chào: 'Bác gái Cung, chào bác, không biết hôm nay bác gọi cháu đến đây là có việc gì?'

Thực ra cô không hỏi thì trong lòng cũng đã rõ đến tám chín phần, nhất là khi nhìn thấy Ngải Ân Hà cũng có mặt ở đây, xem ra mẹ của Quý Dương cũng không hề có ý định che dấu mục đích hôm nay đến đây của mình.

Đúng như cô nghĩ, Trình Thiến Tây lập tức đi thẳng vào vấn đề: 'Thực ra mục đích tôi gọi cô đến đây hôm nay rất đơn giản, cô không cần đoán chắc cũng biết được ít nhiều rồi!'

'Bác muốn cháu rời khỏi Quý Dương?'

Sầm Tử Tranh cũng không phải kẻ ngốc mà cô cũng không muốn giả ngây giả dại trước mặt bà.

Trình Thiến Tây vẫn cười một cách nhã nhặn: 'Đúng vậy, chính là ý này! Sầm tiểu thư là người thông minh chắc cũng không cần tôi phải nói nhiều. Tôi mong Sầm tiểu thư có thể cho tôi biết đáp án trước khi Quý Dương từ Paris trở về!'

Lúc này nhân viên phục vụ bước đến, giúp Sầm Tử Tranh rót một tách trà, hương trà thơm lừng hòa cùng hương hoa ngào ngạt lan toản khắp phòng, ngay cả hơi thở cũng tràn ngập mùi hương thơm ngát này.

Nhưng Sầm Tử Tranh cũng chẳng có lòng dạ nào thưởng thức trà ngon, lòng cô đang phập phồng lo âu, lời nói của Trình Thiến Tây như một ngọn chùy hung hăng quất vào tim cô nhất thời khiến cô không thể thở nổi.

Sau khi nhân viên phục vụ lễ phép lui xuống, Sầm Tử Tranh hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy sự kiên định.

'Thực xin lỗi, bác gái, đáp án của cháu vẫn là câu nói đó, chỉ cần Quý Dương còn yêu cháu một ngày thì cháu cũng sẽ ở bên anh ấy một ngày!' Cô thẳng thắn và dứt khoát nói lên quan điểm của mình.

Trình Thiến Tây nghe cô nói vậy cũng không lộ vẻ tức giận, bà chậm rãi cầm tách trà của mình lên, tao nhã ngập một ngụm trà sau đó mới nói: 'Sầm tiểu thư, nếu như cô thích, muốn làm tình nhân hay tình phụ bên cạnh Quý Dương, người làm mẹ như tôi cũng không có cách nào can thiệp nhưng nếu như cô muốn gả vào nhà họ Cung, vậy thì tôi nói cô biết, tính toán của cô hoàn toàn là sai lầm rồi. Cô cũng thấy rồi đó, đứa con dâu của nhà họ Cung mà tôi thừa nhận chỉ có một người, là người đang ngồi trước mặt cô, Ngải Ân Hà!'

Sầm Tử Tranh dấu vội bàn tay đang run nhẹ của mình dưới bàn trà, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy Ngải Ân Hà đang nhìn mình, cười đắc ý.

'Tử Tranh, ý định gả vào nhà giàu làm thiếu phu nhân của bạn mình rất hiểu, từ lúc biết nhau ở trường đến giờ, giấc mộng của bạn cũng chỉ có vậy thôi đúng không? Chỉ có điều, minh mong bạn buông tha cho Quý Dương đi, đừng tìm cách chen vào bọn mình nữa!'

Ngải Ân Hà vừa nói một cách đầy uất ức vừa lộ vẻ đáng thương như một người vợ vừa bị người khác cướp chồng vậy.

Sầm Tử Tranh nghe câu nói này của cô, lòng liền lạnh xuống...

Một lúc sau Sầm Tử Tranh mới nhếch môi cười một cách lạnh lùng: 'Ân Hà, trước giờ tôi cũng không biết cô diễn kịch giỏi như vậy, cô không chỉ gạt đi tình bạn của tôi mà còn phụ lòng tin của Quý Dương dành cho cô. Tám năm rồi, làm vậy cô không mệt sao?'

'Cô... '

Sắc mặt Ngải Ân Hà chợt trở nên khó coi, sau khi nhận ra mình có chút luống cuống, cô vội điều tiết lại tâm trạng, nhìn Sầm Tử Tranh nói: 'Thực ra chuyện năm đó là như thế nào bạn rõ ràng nhất, bạn cứ mở miệng ra là nói đứa bé trong bung là của Quý Dương ca thế nhưng vì sao vẫn còn quấn quýt lấy Thư Tử Hạo? Quý Dương ca lúc đó không lộ ra thân thế giàu có của mình, đương nhiên là cô sẽ không thèm để ý rồi. Nhưng tám năm sau rốt cuộc bạn cũng đã biết thân phận thực sự của Quý Dương ca cho nên tìm đủ mọi cách nối lại tình xưa. Tử Tranh, mình với bạn dù sao cũng là bạn học cũ, lòng dạ của bạn thế nào mình quá hiểu rồi!'

'Ngải Ân Hà, cô nói vậy không thấy nực cười lắm sao? Trò bịp của bạn sớm đã bị Cung Quý Dương vạch trần rồi vậy mà vẫn còn ở đây mặt dày diễn kịch?'

Lúc này Sầm Tử Tranh cảm thấy chẳng cần thiết phải cùng Ngải Ân Hà giải thích cái gì bởi vì cô biết, bất luận là cô nói gì thì vị quý phụ phu nhân ngồi trước mặt cô đây cũng sẽ không tin mà chỉ tin những lời ma quỷ của Ngải Ân Hà mà thôi.

Trên gương mặt xinh đẹp của Ngải Ân Hà thoáng qua một tia âm hiểm, cô ta còn đang muốn nói gì thì Trình Thiến Tây đã lên tiếng trước.

'Ân Hà, con về trước đi, bác còn có mấy lời muốn nói riêng với vị Sầm tiểu thư này!'

Trong giọng nói điềm đạm của bà mang theo uy nghiêm khiến cho Ngải Ân Hà không dám phản đối.

Sau khi hung hăng trừng mắt nhìn Sầm Tử Tranh, Ngải Ân Hà có chút một cam tâm rời khỏi căn phòng.

Thoáng chốc, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Sầm Tử Tranh và Trình Thiến Tây hai người.

Những viên đá hoa cương lót sàn soi rõ gương mặt ngưng trọng của hai người, dù cho hương hoa, hương trà ngào ngạt cũng hoàn toàn không đủ khiến cho hai người có tâm trạng thưởng thức.

'Tôi không ngờ là Sầm tiểu thư miệng lưỡi như vậy, nếu như đã nói đến Ân Hà á khẩu không biết phải trả lời thế nào, cô gái như cô cũng là lần đầu tiên tôi gặp được!'

Trình Thiến Tây nhẹ đặt tách trà xuống bàn, ung dung ngả người trên sofa, qua ánh mắt không nhìn ra bà đang suy nghĩ điều gì.

Sầm Tử Tranh cũng không chút sợ sệt nhìn bà, 'Bác gái, cháu nói chỉ là sự thật mà thôi, nếu như cô ta không chột dạ thì cũng không bị cháu nói đến không biết phải trả lời thế nào, cháu chỉ không hiểu một chuyện, người tinh minh như bác vì sao vẫn cứ bị Ngải Ân Hà che mắt, chỉ tin tưởng lời nói của cô ta chứ?'

*****

Trình Thiến Tây như vừa nghe được một chuyện cười, bà bật cười lắc đầu nói: 'Không, Sầm tiểu thư, từ lúc cô bước vào căn phòng này đến giờ, tôi cũng chưa từng nói là tôi tin tưởng lời nói của Ân Hà!'

Sầm Tử Tranh nghe vậy, nhất thời trong mắt tràn đầy nghi hoặc...

'Cô cảm thấy rất lạ sao?' Trình Thiến Tây không khó nhìn ra suy nghĩ của cô.

'Cô chắc là rất muốn hỏi, nếu như tôi đã không tin lời nói của Ngải Ân Hà vì sao vẫn còn phản đối cô và Quý Dương đến với nhau?'

Sầm Tử Tranh cũng không dấu sự hoài nghi và khó hiểu của mình, cô thẳng thắn nói: 'Đúng vậy, đúng là cháu rất khó hiểu!'

Trên gương mặt quý phái của Trình Thiến Tây lộ ra một vẻ âm trầm.

'Sầm tt, cô nên biết, con cháu của những nhà giàu có vốn không có quyền chọn lựa phối ngẫu. Tôi với cha của Quý Dương như vậy, Quý Dương cũng như vậy, nhà họ Ngải tuy không thể so sánh sự giàu có với nhà họ Cung chúng tôi nhưng dù sao họ cũng có nền tảng kinh doanh ổn định, hơn nữa ngành nghề kinh doanh của họ là nghiên cứu vũ khí, đương nhiên có liên quan chặt chẽ với nhà họ Cung, vì vậy hôn nhân thương nghiệp dĩ nhiên cũng là khó tránh!'

Sầm Tử Tranh nghe bà nói vậy, trên mặt càng lộ vẻ khó hiểu: 'Chẳng lẽ ý bác muốn nói, vì lợi ích bác có thể bán rẻ hạnh phúc của con trai mình sao? Điều mà Quý Dương để tâm vốn cũng không phải là là kinh doanh vũ khí gì đó!'

'Sầm tiểu thư... '

Nếu so với vẻ kích động của Sầm Tử Tranh thì Trình Thiến Tây trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, 'Quý Dương lúc này không để tâm không có nghĩa là sau này cũng sẽ không đẻ tâm. Hiện giờ Quý Dương còn quá trẻ, tâm ý còn chưa xác định. Hơn nữa vợ của nó nhất định phải là người có thể trợ giúp được nó cho nên tôi không quan tâm rốt cuộc Ngải Ân Hà đã nói dối điều gì, tôi chỉ biết một chuyện, trước mắt mà nói, Ân Hà là lựa chọn tốt nhất!'

'Bác làm như vậy chẳng lẽ không sợ Quý Dương sẽ có lúc hận bác sao?'

Lúc này Sầm Tử Tranh hoàn toàn không rõ suy nghĩ của bà là như thế nào, đây là mẹ kiểu gì vậy, hoàn toàn không để tâm đến hạnh phúc của con mình mà chỉ quan tâm đến lợi ích kinh tế.

'Hận tôi?'

Trong mắt Trình Thiến Tây thoáng qua một tia lạnh lùng: 'Tất cả những chuyện tôi làm đều là vì để cho Quý Dương có thể có một sự nghiệp vững vàng hơn, đối với đàn ông mà nói, còn có gì quan trọng hơn sự nghiệp chứ? Còn về tình yêu, cái đó chẳng qua chỉ là trò chơi lúc nhàn rỗi của những người có tiền mà thôi, Sầm tiểu thư, chẳng lẽ cô xem đó là thật sao? Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng, Quý Dương sẽ yêu cô suốt đời sao?'

'Cháu tin!'

Sầm Tử Tranh không chút do dự trả lời ngay, 'Quý Dương đã từng nói với cháu, tình yêu vốn là chuyện của riêng hai người, không liên quan gì đến những người khác cả, cháu tin tình cảm anh ấy dành cho cháu là thật lòng! Cháu với Quý Dương đã lãng phí tám năm, cháu không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa!'

'Đó là hiện tại thôi!'

Trình Thiến Tây không chút khách khí lên tiếng ngắt lời cô, giọng nói ưu nhã mà lạnh lùng như một bàn tay hung hăng bóp chết những suy nghĩ của Sầm Tử Tranh...

'Một người đàn ông thành công sau lưng nhất định phải có một người phụ nữ ủng hộ anh ta. Trong những gia đình hào môn, người phụ đó nhất định phải là người trợ giúp được cho chồng mình. Sầm tiểu thư, tôi hỏi cô một câu, nếu như sau khi cô với Quý Dương kết hôn, một khi Quý Dương gặp phải nguy cơ kinh tế gì, cô làm sao giúp được nó? Cô có nguồn nhân lực, vật lực gì để giúp nó? Hiện giờ Quý Dương nghĩ không thông cũng không sao, sau này nhất định sẽ có lúc nó nghĩ thông suốt đạo lý này!'

'Cháu không đồng ý với cách nghĩ của bác!'

Sầm Tử Tranh cũng không chút khách khí phản bác lại: 'Cháu yêu Quý Dương, cho dù sau này anh ấy gặp khó khăn gì cháu cũng sẽ đồng cam cộng khổ với anh ấy. Đó chính là sự ủng hộ lớn nhất, Quý Dương cần chính là tình yêu chứ không phải những điều mà bác nói!'

'Tình yêu?'

Trình Thiến Tây cười lạnh một tiếng, 'Sầm tiểu thư, tôi cho cô biết cái gì gọi là tình yêu, tình yêu là thứ lấy vật chất làm cơ sở, đối với người nghèo mà nói, tình yêu chỉ là một thứ xa xỉ. Còn đối với người có tiền mà nói, tình yêu chỉ là một món hàng rẻ tiền. Con trai tôi tôi hiểu rõ điều đó hơn cô. Hơn nữa nó biết, tôi sẽ không làm chuyện gì làm hại đến nó!'

'Bác gái, xin bác đừng giận nếu như cháu nói cháu không hiểu cách nghĩ của bác! Cháu không xuất thân từ hào môn nhưng cũng biết chân tình đáng quý. Bác gái, tình yêu không phải là món hàng để mua bán, cũng không thể dùng vật chất để ước lượng!' Sầm Tử Tranh cố gắng thuyết phục bà bằng quan điểm của mình.

'Sầm tiểu thư!' Trình Thiến Tây lạnh lùng nói: 'Thực ra tính cách của cô tôi rất thích, có trách là trách cô và Quý Dương môn không đăng hộ không đối, nếu như cô có một xuất thân khác, tôi sẽ hai tay tán thành hôn sự giữa cô và Quý Dương!'

'Cháu tin Quý Dương tuyệt đối sẽ không nghĩ như bác!'

Sầm Tử Tranh làm sao không nhận ra sự lãnh mạc và tuyệt tình trong giọng nói của Trình Thiến Tây chứ nhưng cô thực sự nghĩ không ra, tiền bạc có thật sự quan đến như thế không? Cung gia đã có nhiều tiền như vậy rồi, tiền bạc đối với họ chỉ là con số mà thôi, không phải sao?

Trình Thiến Tây nghe vậy, bất mãn chau mày nói: 'Sầm tiểu thư, tôi mong cô hiểu, tôi quan tâm không phải là Quý Dương sẽ yêu ai mà là ai mới có thể giúp đỡ nó trên con đường tương lai sự nghiệp!'

'Bác gái, theo như cháu biết, Quý Dương từ sau khi tiếp quản Cung thị, hiệu quả kinh doanh của Cung thị chỉ có tăng không giảm, việc kinh doanh càng làm càng lớn, chẳng lẽ bác cho rằng Quý Dương sẽ nghe theo cách sắp xếp của bác sao? Theo năng lực của anh ấy, cháu tin Quý Dương không cần phải có bất kỳ người nào hỗ trợ thì sự nghiệp mới vững vàng được. Hơn nữa Quý Dương cũng không phải đứa trẻ, anh ấy muốn làm gì cháu nghĩ bác chắc chẳng có cách nào nhúng tay vào!'

Càng nói chuyện với Trình Thiến Tây, Sầm Tử Tranh càng có cảm giác đồng tình với Cung Quý Dương, cô nói với giọng kích động.

Có một người mẹ như vậy sao? Đó là cách thương con của bà đó sao?

Trình Thiến Tây nghe cô nói vậy, trên mặt ý cười càng sâu, bà lắc đầu, tự châm cho mình một tách trà khác, nói: 'Không, Sầm tiểu thư, tôi nghĩ cô hiểu lầm ý của tôi rồi!'

Đặt tách trà xuống, trong mắt bà chợt lóe lên một tia tinh quang, bà chậm rãi n nói: 'Đúng vậy, nếu tôi muốn nhúng tay vào việc của Quý Dương thì rất khó nhưng cô thì khác, nếu như cô chủ động rời khỏi nó, tôi nghĩ Quý Dương rồi sẽ tiếp nhận sự sắp xếp của tôi thôi. '

*****

Cả người Sầm Tử Tranh chợt run lên, cô nhìn Trình Thiến Tây, không chút do dự hỏi lại: 'Bác gái, ý của cháu đã nói rất rõ ràng rồi, cháu sẽ không rời khỏi Quý Dương, trừ phi có một ngày anh ấy không còn yêu cháu nữa!'

'Sầm tiểu thư, cô đừng vội bác bỏ lời của tôi thế, cô xem cái này trước, sau khi xem qua rồi cô trả lời tôi cũng chưa muộn!'

Trình Thiến Tây nói xong liền lấy từ trong túi xách ra một món đò sau đó chậm rãi đẩy đến trước mặt Sầm Tử Tranh.

Sầm Tử Tranh nhìn món đồ vừa được đặt xuống bàn...

'Chi phiếu?'

Ngay lập tức cô hiểu ra ý của bà, cảm giác bị lăng nhục xẹt qua đáy mắt.

'Bác gái, bác làm như vậy là có ý gì?'

Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của cô, Trình Thiến Tây không tỏ vẻ gì, chỉ mỉm cười nói: 'Cô cũng thấy rồi đó, đây là một tấm chi phiếu để trống, trên chi phiếu tôi đã ký tên rồi, cô cần bao nhiêu cứ tự điền con số vào đấy, đến bất kỳ ngân hàng nào cũng có thể lấy được tiền!'

Sầm Tử Tranh tức đến nghẹn thở, cô nhìn Trình Thiến Tây bằng ánh mắt khó tin, thật không thể ngờ, màn kịch vui này cũng có ngày diễn ra với cô, thì ra, những tình tiết trong phim cũng không phải hoàn toàn là giả.

'Bác muốn cháu nhận tờ chi phiếu này sau đó chủ động rời khỏi Quý Dương sao?'

Giọng của cô đã có chút run rẩy, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại, móng tay đã khảm thật sâu vào da thịt nhưng cô hoàn toàn không thấy đau.

'Đúng vậy, cô đến với Quý Dương cũng chẳng có mục đích gì ngoài tiền, bây giờ tôi thỏa mãn yêu cầu của cô, cô muốn lấy của Quý Dương bao nhiêu tiền thì tôi cho cô bấy nhiêu tiền. Chỉ có điều, sau khi lấy được tiền rồi, tôi mong cô hãy lập tức rời xa nó!'

Giọng bà càng lúc càng lạnh như băng, lời nói sắc bén mà khắc bạc.

'Haha... ' Sầm Tử Tranh chợt cười lạnh một tiếng, cô chậm rãi nhấc tờ chi phiếu lên...

'Bác gái, chỉ sợ thứ mà cháu muốn lấy từ Quý Dương bác không thể cho được!'

'Cứ nói đừng ngại, chỉ cần là tiền, cô cứ tùy tiện mở lời!'

Trình Thiến Tây thấy cô nói như vậy, khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc ý. Chuyện không phải đúng như bà dự đoán sao? Chỉ cần có tiền thì có thể dễ dàng giải quyết cô gái kia thôi.

Tình yêu?

Thật nực cười!

Không phải cô ta vội vàng nhận lấy tờ chi phiếu kia sao?

Sầm Tử Tranh nghe bà nói như vậy, ý cười trong mắt càng lúc càng lạnh, cô cầm tờ chi phiếu lên, chậm rãi xé vụn nó thành từng mảnh nhỏ...

Sự quật cường và điềm tĩnh trong mắt cô như một lưỡi dao hung hăng đâm vào tim Trình Thiến Tây, tờ chi phiếu của bà đã trở thành một nắm giấy vụn trong tay cô, sắc mặt bà càng lúc càng khó coi...

Lúc này Sầm Tử Tranh mới chậm rãi lên tiếng: 'Bác gái, cháu không ngại nói cho bác biết, cái cháu cần là sự nghiệp của Quý Dương, là cả Cung thị, những thứ này... bác có thể cho cháu được không?'

'Cài gì? Sầm Tử Tranh, cô đừng có quá không biết tốt xấu như vậy!'

Trình Thiến Tây nghe vậy liền vỗ mạnh lên bàn tạo nên một tiếng vang thật lớn, ánh mắt sắc bén của bà quét về phía Sầm Tử Tranh: 'Cô cho rằng mình là ai chứ? Cô muốn có được cả Cung thị? Bằng vào cô sao?'

Sầm Tử Tranh không chút sợ sệt đứng dậy nhìn thẳng vào bà, nói một cách kiên định: 'Rốt cuộc cháu có xứng hay không hoàn toàn là do Quý Dương quyết định. Bác gái, đừng nói là cháu chỉ nói đùa, cho dù cháu muốn cả Cung thị, muốn tất cả cổ phần của Quý Dương trong Cung thị, anh ấy cũng sẽ không do dự mà cho cháu đâu!'

'Cô dám?'

Trình Thiến Tây không giữ nổi vẻ thản nhiên ung dung và khí phái của một quý bà nữa, sắc mặt của bà kém hẳn đi. Bà không ngờ cô Sầm Tử Tranh này lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy, hơn nữa còn không chút cúi đầu trước khí thế của bà.

Đúng là quá đáng ghét mà!

'Bác gái, vấn đề ở đây không phải là cháu có dám hay không mà là cháu có muốn làm điều đó hay không mà thôi!'

Sầm Tử Tranh thực sự không muốn làm cho quan hệ giữa hai người căng thẳng đến mức này nhưng có lẽ cô với bà có quá nhiều điều không hợp, vừa gặp mặt thì đã nảy sinh mâu thuẫn và tranh cãi rồi!

'Bác gái, bác cần gì phải làm như thế chứ. Tính tình và cá tính của Quý Dương bác hiểu rõ nhất, cho dù cháu thật sự rời xa Quý Dương như ý nguyện của bác thì anh ấy cũng sẽ không nghe lời bác mà cưới Ngải Ân Hà làm vợ đâu!'

Ngữ khí của cô đã có chút hòa hoãn trở lại, dù sao người phụ nữ này nhiều khả năng tương lai sẽ là mẹ chồng của cô, cô thật hy vọng mình có thể thuyết phục được bà thay đổi tư duy.

Nào hay Trình Thiến Tây hoàn toàn không tiếp nhận ý tốt của cô, bà điều tiết lại cảm xúc rồi ngồi lại xuống ghế.

'Sầm tiểu thư, tôi không thể phủ nhận cô có một sức ảnh hưởng nhất định đối với Quý Dương, bằng không nó cũng sẽ không vì cô mà làm nhiều việc như vậy nhưng tôi mong cô suy nghĩ rõ ràng, chỉ có khi cô chủ động rời khỏi Quý Dương thì nó mới càng ngồi vững vàng trên chiếc ghế tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt!'

Sầm Tử Tranh không ngờ bà nói câu này, trong mắt cô xẹt qua một tia kinh ngạc, cả người cũng cứng đờ như khúc gỗ.

Nhìn thấy lời nói của mình có tác dụng, Trình Thiến Tây mỉm cười đắc ý, trong mắt tràn đầy sự khinh miệt và ghét bỏ, hơn nữa đối với quyết định của mình và những hậu quả có thể xảy ra bà đều có lòng tin sâu sắc.

'Sầm tiểu thư, nếu như có thể, tôi cũng không muốn dùng cách này để uy hiếp cô phải rời đi nhưng... nếu như tôi không làm như vậy, tin rằng cô nhất định sẽ vẫn muốn tiếp tục kiên trì!'

Trong lòng Sầm Tử Tranh chợt dâng lên một dự cảm không lành. Cô không tự chủ được lên tiếng hỏi: 'Rốt cuộc ý của bác là thế nào?'

Cái gì gọi là, chỉ có khi cô rời đi thì vị trí của Quý Dương ở Cung thị mới vững vàng được?

Không hiểu vì sao cô nhận ra trong mắt của mẹ Quý Dương thoáng qua một tia nguy hiểm!

*****

Trình Thiến Tây không nhanh không chậm, điềm đạm nói với Sầm Tử Tranh...

'Sầm tiểu thư, tôi không ngại nói cho cô biết, nếu như cô kiên trì ở lại bên cạnh Quý Dương, trước tiên, tôi không bảo đảm sẽ không làm phiền gì đến người nhà của cô, điểm này cô không cần phải hoài nghi, Quý Dương có thể bảo vệ cô nhưng người của tôi cũng có thể thần không biết quỷ không hay làm được rất nhiều việc, hậu quả... không nói cô cũng biết đấy!'

Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy lạnh cả người, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập, cô nhìn người phụ nữ trước mặt với ánh mắt chấn động và kinh ngạc.

CÔ biết, người phụ nữ này nếu đã nói được như vậy, nhất định là có gì đảm bảo.

Thấy cô lặng yên không nói, Trình Thiến Tây đứng dậy đi đến trước cửa sổ, bộ trang phục sang trọng được cắt may khéo léo tôn lên cơ thể của bà, có thể nhìn ra, trước đây bà cũng là một mỹ nhân, chỉ là... từ người phụ nữ này toát lên một vẻ sắc sảo và quyết đoán hơn người.

'Ngoài ra, đây cũng là điều quan trọng nhất, tuy tôi rất không muốn làm như vậy!'

Bà xoay người lại, nhìn Sầm Tử Tranh nói rõ ràng từng chữ một: 'Nếu như cô vẫn kiên trì ở lại bên cạnh nó, tôi sẽ mở một cuộc họp cổ đông, cô chắc không biết số cổ phần mà tôi nắm là bao nhiêu, cộng với số cổ phần của một số nguyên lão trong công ty, chuyện này đối với tôi mà nói là rất dễ dàng!'

Mắt Sầm Tử Tranh chợt trừng lớn...

'Bác là mẹ của Quý Dương, sao bác lại có thể làm như thế chứ? Bác làm như vậy đối với bác mà nói có gì hay đâu chứ?'

Cô cũng không ngờ mẹ Quý Dương lại dùng cách này để uy hiếp cô, điều này... điều này đúng là quá sức tưởng tượng của cô rồi.

'Có gì hay à?'

Trình Thiến Tây cười lạnh một tiếng, 'Tôi chẳng thà đoạt lại tất cả từ tay con trai mình cũng không muốn trơ mắt nhìn Quý Dương rơi vào bẫy của cô!'

'Bác gái... Quý Dương đã làm những gì vì công ty chắc bác cũng đã nhìn thấy, bác làm như vậy cũng không khỏi rất quá đáng!' Sầm Tử Tranh quả thực không thể lý giải cách nghĩ của bà.

'Quá đáng?'

Trình Thiến Tây hỏi ngược lại cô: 'Vậy được thôi, tôi cho cô biết cái gì mới là sự thật! Sự thật chính là khi Quý Dương còn nhỏ, cha của Quý Dương đã trải qua một cơn bạo bệnh sau đó không thể tiếp tục điều hành công ty, cô có biết lúc đó tình cảnh của công ty hỗn loạn thế nào không? Có rất nhiều đối thủ cạnh tranh chờ xem ngày tàn của Cung thị, thậm chí có nhiều người đều bắt đầu dự đoán ngày sụp đổ của Cung thị, tuy rằng ba đại tài phiệt kia đã giúp đỡ tiền bạc không ít nhưng dù sao ngành kinh doanh chính của Cung thị chính là buôn bán, chế tạo vũ khí, có nhiều vấn đề họ không giúp được mà phải tự tìm cách giải quyết. Lúc đó chỉ có một mình tôi đứng ra gánh vác Cung thị rồi cứ thế phấn đấu rất nhiều năm cho đến khi gặp được nhà họ Ngải, nhờ sự giúp đỡ của cơ sở nghiên cứu vũ khí của họ mà Cung thị mới có ngày trở mình!'

Nhắc lại chuyện năm xưa, tâm tình của bà không khỏi có chút kích động, nhớ lại ngày đó một mình bà đánh Đông dẹp Bắc, đúng là hai chữ "vất vả" cũng không đủ để hình dung, tin rằng ngày đó nếu như không có những phấn đấu của bà, cũng không có một Cung thị tài phiệt như hôm nay.

'Từ sau chuyện đó, tôi rốt cuộc cũng hiểu lúc đầu vì sao cha mẹ hai bên quyết định chuyện liên hôn giữa hào môn, nếu như không phải vì tôi cũng xuất thân từ một bối cảnh tương tự, thì làm sao trong một thời gian ngắn tiếp nhận được những nghiệp vụ của Cung thị, hơn nữa còn có thể thiết lập được rất nhiều mối quan hệ, làm sao có thể giúp đỡ được cha của Quý Dương giữ lại tâm huyết của ông. Sầm tiểu thư, hôn nhân không phải chỉ có tình yêu là được nhất là đối với những nhà giàu có. Với chúng tôi mà nói, hôn nhân còn cần cả những mối quan hệ và lực lượng phía sau nữa! Vì vậy, dù thế nào tôi cũng sẽ không để cho con trai mình cưới một người vợ tầm thường. Sầm tiểu thư, mong cô có thể vì Quý Dương mà suy tính thiệt hơn, sau đó mới quyết định!'

Lúc này Sầm Tử Tranh hoàn toàn bị những lời này làm cho chấn động rồi, cô yếu ớt ngồi tựa lưng vào ghế, trong mắt lộ ra một tia bất lực.

Nếu như cô không nghe những lời này của Trình Thiến Tây thì cô hoàn toàn có đủ kiên trì và tự tin chạy theo lý lẽ của con tim nhưng... cô có tư cách gì đi tranh với một người đã từng làm nhiều việc như vậy cho Cung thị, cho Quý Dương chứ?

'Bác gái, cháu thua rồi, cháu không nhẫn tâm được như bác, ngay cả con trai mình cũng có thể ra tay. Bác chẳng cho Quý Dương một cơ hội nào để chứng minh hoặc thuyết phục bác thay đổi quan điểm cả!' Cô rầu rĩ nói...

Cô còn có thể làm được gì chứ?

Thứ nhất là vì người thân của cô

Thứ hai là vì người mà cô yêu nhất

Chẳng lẽ cô thật sự hy vọng nhìn thấy Quý Dương vì mình mà trở mặt với mẹ mình sao? Vấn đề này cũng không phải dùng cách bỏ nhà ra đi là giải quyết được.

Cô cũng là một phần tử của Cung thị, đương nhiên cô biết trong số những cổ đông cao cấp của công ty, hơn một nửa là những công thần đã cùng với người phụ nữ này đánh chiếm một mảnh giang sơn. Nếu như bà thực sự muốn dùng thủ đoạn kia để đối phó với con trai mình, tin rằng Quý Dương sẽ dễ dàng bị bà đánh bại.

Nghĩ đến đây, lòng Sầm Tử Tranh chợt nguội lạnh và còn có... đau lòng.

Nguội lạnh là vì... Quý Dương có một người mẹ chẳng khác nào Võ Tắc Thiên, chỉ vì lợi ích và quyền lực mà có thể hy sinh hạnh phúc của con mình, điều này thật đáng sợ và khó tin làm sao!

Đau lòng là vì sau này mỗi lần gặp cơn ác mộng sẽ không còn ai an ủi chở che cô nữa...

Trình Thiến Tây đi nước cờ này đúng là thâm độc vô cùng, bà đã nhận ra điểm yếu của cô là ở đâu vì vậy vừa ra tay là giành được thắng lợi!

'Sầm tiểu thư, không biết cô quyết định thế nào?' Nhìn thấy thắng lợi trước mắt, bà sốt ruột muốn đánh nhanh thắng nhanh. Dù sao chuyện này cũng không hay ho gì, bà không muốn kéo dài quá lâu.

Tim Sầm Tử Tranh như đang rỉ máu, cô có thể nghe được tiếng lòng mình đang gào thét, một lần lại một lần, cảm giác đau khổ này khiến cô suýt nữa thì ngất đi nhưng cô cố gắng gượng đè nén xuống, khóe môi lộ ra một nụ cười vừa bất lực vừa thê lương...

'Cung phu nhân, cháu quyết định rút lui, bà... thắng rồi!'

Cô yêu Quý Dương như thế, làm sao có thể trơ mắt nhìn sự nghiệp mà Quý Dương vất vả mở rộng ra thoáng chốc không còn chứ!

'Vậy được, tôi hy vọng trước khi Quý Dương trở lại cô có thể chủ động rời khỏi nó, hơn nữa... '

Giọng nói của Trình Thiến Tây càng thêm sắc bén, bà đi đến trước mặt Sầm Tử Tranh, nói rành rọt từng chữ, 'Hơn nữa, cô phải khiến cho nó triệt để hết hy vọng với cô, thậm chí là... tuyệt vọng!'

'Không... cháu không thể làm được!'

Sầm Tử Tranh trả lời một cách vô ý thức, chẳng lẽ cô lẳng lặng rời khỏi hắn cũng không được sao? Chẳng lẽ thật sự muốn Quý Dương hận cô đến tận xương tủy mới vừa lòng sao?

Cô không làm được! Cô sao đành lòng chứ bởi cô biết, khi Quý Dương hận cô cũng là lúc hắn đau khổ nhất...

'Sầm tiểu thư, tôi nghĩ... cô cần phải làm như vậy bởi vì... cô không còn sự lựa chọn nào khác!' Trình Thiến Tây cười một cách đắc ý, nụ cười của bà như một bàn tay hung hăng đẩy cô vào địa ngục!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-154)