Vay nóng Homecredit

Truyện:Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 080

Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Trọn bộ 154 chương
Chương 080
Sự tấn công của dã thú
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)

Siêu sale Shopee


Tuy Cung Quý Dương đã từng tuyên bố trong buổi họp báo rằng vẫn duy trì kế hoạch hợp tác với thương hiệu của Thư Tử Hạo nhưng...

Với sự hiểu biết của cô về hắn, Sầm Tử Tranh biết rõ một điều, mỗi một câu hắn nói, mỗi một quyết định hắn làm ra đều bắt đối phương phải trả một cái giá xứng đáng.

Ánh mắt mang theo ý cười của Cung Quý Dương lướt qua Sầm Tử Tranh đang đờ người đứng đó, đôi môi chẳng buồn nhếch lên, chừng như đã nhìn thấu suy nghĩ ấu trĩ của cô.

Trên gương mặt tuấn tú xẹt qua một tia tà tứ, hắn suồng sã lướt môi trên vùng gáy và vành tai trắng nõn của cô mang đến từng cơn tê dại dị thường...

Bất ngờ môi hắn ngậm lấy vành tai của cô, hơi thở nóng rực không ngừng trêu chọc nơi sâu nhất trong tâm linh cô mang theo một nỗi tê dại vừa dễ chịu lại vừa thống khổ.

Sầm Tử Tranh sợ run cả người, cô muốn tránh đi nhưng hắn đã nhanh hơn một bước: 'Tranh Tranh, em bây giờ chỉ có hai sự lựa chọn, đó là lưu lại hay là rời đi. Ngoài hai điều này ra... '

Hắn khẽ thì thào, mang theo một sự lạnh lùng và uy nghiêm khiến người ta không rét mà run: '... không thể thương lượng!'

Cách nói độc đoán của hắn lập tức dậy lên trong lòng Sầm Tử Tranh cơn giân nhưng cộ biết, cứ mãi bùng phát cơn giận căn bản là không thể giải quyết vấn đề vì vậy chỉ cười lạnh một tiếng: 'Cung Quý Dương, anh làm như vậy cũng chỉ vì muốn ngăn cản sự hợp tác giữa tôi với Tử Hạo, nếu đã như vậy anh cần gì phải làm bộ làm tịch chứ. Anh không dám thừa nhận năng lực và tài hoa của Tử Hạo nên chẳng thà tìm mấy người không ra gì đến hợp tác, thật là hèn hạ, thật là nực cười!'

Cung Quý Dương nghe câu này, ánh mắt mang theo ý cười dần biến mất, hắn đẩy cô ra, giọng thật đáng sợ: 'Em nói cái gì? Em nói lại lần nữa xem?'

Một Cung Quý Dương như vậy Sầm Tử Tranh chưa từng thấy qua, nhìn trong mắt hắn đang dần nảy sinh biến hóa, cô thực sự cảm thấy sợ hãi, đôi mắt trong veo như nước của Sầm Tử Tranh lộ ra một tia hoảng loạn, giống như một cánh hoa tàn trôi nổi trong cơn mưa rền gió dữ...

Nhưng cô vẫn bắt buộc chính mình không được chùn bước...

'Ý của tôi rất rõ ràng, anh chẳng qua chỉ là một người ghen ghét tài năng không biết nhìn xa trông rộng mà thôi!'

Nhướng mắt nhìn hắn, thực ra cô có thể dũng cảm hơn một chút, biểu hiện ra ngoài phóng khoáng hơn một chút nhưng tiếc là đối mặt với một Cung Quý Dương như vậy, cô không khỏi cảm thấy rất khẩn trương.

Quả như cô nghĩa, Cung Quý Dương nghe xong câu này, bàn tay đang đặt ở eo cô liền buông ra, đưa lên vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô, bên môi lần nữa nhếch lên nụ cười lạnh lùng: 'Thật đúng là một cô gái can đảm!' Hắn thốt lên lời từ đáy lòng.

'Xem ra em không chỉ đơn giản là hiểu Thư Tử Hạo không thôi mà em là thưởng thức hắn, đúng không? Cũng là vì rất hâm mộ tài hoa của hắn cho nên mới yêu hắn, thậm chí là bất chấp tất cả, trước mặt người yêu cũ bảo vệ tiền đồ của hắn?'

'Tôi hâm mộ tài hoa của Tử Hạo thì thế nào? Cho dù tôi là người phụ nữ của anh ta thì cũng không liên quan gì đến anh. Nếu so với Tử Hạo, anh chẳng qua chỉ là một thương nhân khắp người đầy mùi đồng mà thôi!'

Cô lấy hết dũng khí gân cổ nói, đôi tay nhỏ nắm chặt lại. Vốn cô tưởng mình đã rất can đảm rồi nhưng khi cảm giác được bầu không khí áp bách và nguy hiểm càng lúc càng mãnh liệt, sau khi lấy hết dũng khí nói xong mấy lời kia thì cô thấy thân thể mình chợt mềm nhũn, cả người như bị rút hết sức lực.

Ánh mắt sâu thẳm khó dò của Cung Quý Dương quét qua gương mặt xinh xắn của cô: 'Tranh Tranh, có những lời có thể nói nhưng có một số lời tuyệt đối không được nói, nếu như đã không có ai nói cho em biết điều này vậy để hôm nay anh cho em biết!'

Hắn suồng sã và ngạo mạn nhìn cô, tư thái như một vị hoàng đế.

'Anh dựa vào cái gì... '

Lời của cô chưa nói hết thì Sầm Tử Tranh đã thấy mình như bay trên không...

Bàn tay to của hắn không chút khách khí vòng qua bờ eo mảnh khảnh của cô sau đó cổ tay khẽ nâng lên, dễ dàng nhấc cô lên vai như vác một túm bông đi về phía phòng nghỉ của mình.

Sầm Tử Tranh chợt thấy trời đất đảo lộn, đầu váng mắt hoa, hai chân rời khỏi mặt đất khiến cô cảm thấy hoàn toàn mất cảm giác an toàn, vừa muốn dãy dụa thì cả người đã bị hắn dễ dàng chế trụ bằng một cánh tay.

Chóng mặt quá... cô cảm thấy máu như dồn hết lên đỉnh đầu!

'Buông tôi ra!'

Sầm Tử Tranh thấy mình chóng mặt buồn ói nhưng lời của cô còn chưa dứt thì đã nghe một giọng nói tà tứ vọng đến từ phía dưới...

'Buông em ra?'

Cung Quý Dương cười khẩy một tiếng, trong tiếng cười mang theo một sự gợi cảm không chối bỏ được khiến người ta không khỏi thần hồn xao động:

'Chuyện này vĩnh viễn không thể xảy ra. Hôm nay anh sẽ kết thúc mối quan hệ giữa em với Thư Tử Hạo... Tranh Tranh, em chỉ có thể thuộc về anh!'

Tiếng hắn càng lúc càng nhỏ, nhẹ như lông hồng lướt qua vành tai mẫn cảm của cô nhưng đầy thâm ý lại mang một chút tà mị, lọt vào tai cô lại mang đến một áp lực nặng như núi khiến cô không thể hô hấp.

Hắn tức giận! Hơn nữa là rất, rất tức giận!

Sầm Tử Tranh, người phụ nữ nhẫn tâm này, lại dám công nhiên khiêu chiến tính nhẫn nại của hắn, hắn đã nhường nhịn cô nhiều rồi nhưng cô vẫn còn tơ tưởng đến tên Thư Tử Hạo kia sao?

Thư Tử Hạo! Thư Tử Hạo!!!

Cái tên này thật giống như một tên ôn thần! Nếu hắn muốn tên kia biến mất trên cõi đời này tin rằng là một chuyện dễ dàng đến không thể dễ dàng hơn.

Còn với Sầm Tử Tranh, hắn đã dùng không biết bao nhiêu sự nhẫn nại và sủng nịch thậm chí không tiếc dùng thời gian quý báu của mình đi thực hiện cuộc cá cược nhàm chán vì cô.

Nhưng hắn phát hiện, cho dù hắn thực sự làm được điều đó thì cô vẫn xem thường hắn, vẫn muốn trốn khỏi hắn. Nếu cô đã nói mà không giữ lời, vậy hắn sao lại phải e dè nhiều quá chứ?

Hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian chờ đợi cô cảm động vì hắn nữa, nếu như người phụ nữ này thích khiêu chiến với tính nhẫn nại của hắn như vậy, vậy hắn cũng chỉ còn cách cùng cô chơi trò chơi này thôi!

Cô cũng ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt như cười như không của Cung Quý Dương, cắn răng nói: 'Được, tôi đồng ý với anh nhưng anh phải hứa không được can thiệp vào bất cứ quyết định nào của tôi về thương hiệu Leila!'

*****

'Cung Quý Dương, anh rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ anh làm tổn thương tôi còn chưa đủ sao? Anh thật sự muốn nhìn tôi chết mới cam lòng sao?'

Dưới ánh mắt như ưng như sói của hắn, Sầm Tử Tranh cảm thấy thật bất lực, trong giọng nói mang theo vô hạn khổ sở và đau lòng.

Người đàn ông này sao cứ như hồn ma bám theo cô không rời thế này?

Đúng! Tám năm trước cô đã biết điều này! Hắn không cần làm gì cả, chỉ cần lẳng lặng đứng đó nhìn cô như vậy là đã đủ khiến cô cảm thấy hoảng loạn rồi.

Thấy vậy Cung Quý Dương dịch sát về phía cô, gương mặt có chút thương xót khuynh xuống, ngón tay thuôn dài nâng mặt cô lên, đôi môi mỏng lần nữa nhếch lên, nhưng lần này là một nụ cười khó hiểu khiến người ta không nắm bắt được.

'Tổn thương em?'

Hắn thấp giọng hỏi lại, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc nhưng trong một khoảnh khắc tiếp xúc với đôi mắt phẫn hận của cô, vẻ thương xót kia lập tức biến mất không chút tăm hơi...

'Anh thương em còn không kịp, sao nỡ lòng tổn thương em chứ?'

Nói dứt lời hắn đẩy nhẹ cô ngaz xuống tấm thảm mềm mại, thân hình cao lớn phủ lên cơ thể nhỏ nhắn của cô, hoàn toàn vây hãm cô trong phạm vi của riêng hắn.

'Ô... '

Bất ngờ bị hôn, Sầm Tử Tranh kinh hoảng kêu lên một tiếng ngay lập tức tạo cơ hội cho đầu lưỡi hắn tiến vào...

Cung Quý Dương ngậm cánh môi mềm mại của cô, trằn trọc mà tham lam hút lấy như người lữ hành trên sa mạc tìm thấy nguồn nước cứu mạng rồi nụ hôn trở nên cuồng dã mà kích tình giống như muốn đem cô hút vào trong người hắn, hòa tan trong máu hắn.

Đẩy ra hắn, cô muốn kêu to lên nhưng hắn lần nữa cường thế hôn sâu, lần nữa trằn trọc dây dưa, lần nữa lửa nóng duyện hôn giống như muốn hút đi hết khí lực toàn thân cô làm cho cô mất đi sức chống cự, chỉ có thể để mặc hắn muốn sao thì làm vậy cho đến lúc hắn chịu buông cô ra, gương mặt nhỏ nhắn của cô đã bừng đỏ, thở hổn hển không thôi.

Sao lại thế được chứ?

Sầm Tử Tranh muốn đẩy hắn ra nhưng mùi long diên hương quen thuộc lần nữa vây phủ lấy cô khiến cho sức phản kháng của cô gần như là không còn, trong lòng không khỏi áo não không thôi!

Bàn tay với những ngón thuôn dài thành thục luồn dưới lớp vải áo mỏng manh, sự mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay khiến hắn khó mà nhẫn nhịn nữa, dễ dàng cởi ra chiếc khóa của áo lót, ngón tay tà ác bắt đầu trêu chọc nụ hoa anh đào...

Một cơn tê dại lập tức truyền đến từ nơi tiếp xúc với bàn tay hắn rồi lan ra khắp toàn thân. Nụ hoa bị bàn tay thành thục trêu chọc rất nhanh đã nở rộ trong tay hắn...

'Cung... Cung Quý Dương... đừng... '

Sầm Tử Tranh run giọng kêu lên nhưng chưa nói hết câu tiếng kêu đã ngưng bặt vì cô kinh hoảng phát hiện ra chiếc váy của mình đã bị một cái vẩy tay khẽ khàng của hắn làm cho rách toạc.

'Đừng... '

Cảm giác lạnh lẽo khiến cô bừng tỉnh. Hắn đang cưỡng bức cô vậy mà lúc nãy cô còn mê muội trong cảm giác đó...

Không, cô không muốn như thế!!!

Cô hận hắn kia mà, sao lại để cho hắn lần nữa có được thân thể cô chứ?

'Thân thể em rõ ràng là có cảm giác với anh, vì sao lại muốn kháng cự?'

Chừng như bất mãn với sự dãy dụa của cô, Cung Quý Dương ôm cô lên, đặt cô lên giường sau đó dứt khoát tháo chiếc cà vạt trên cổ xuống, trói hai tay cô lại...

'Đừng... '

Sầm Tử Tranh biết rõ ý đồ của hắn, ngay lập tức máu huyết toàn thân như đông cứng lại, gương mặt nhỏ nhắn dần trở nên trắng bệch...

'Tranh Tranh... '

Trong mắt Cung Quý Dương đậm đặc ham muốn chiếm hữu, hắn cố định hai tay cô nơi đầu giường, ngón tay dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, trong mắt xẹt qua một tia đau khổ...

'Em biết không, trước giờ anh chưa từng ép buộc bất cứ người phụ nữ nào, em là người đầu tiên khiến anh làm như vậy mà có lẽ cũng là người cuối cùng. Em luôn là người mà anh yêu nhất.... '

Hắn mỉm cười với cô nhưng trong nụ cười không che dấu được sự mất mát và tịch liêu...

Cả người Sầm Tử Tranh chợt run lên, tâm tư bởi vì câu nói của hắn mà chấn động không thôi!

Tuy cô biết có thể những lời kia chỉ là những lời ngon ngọt khiến cô xiêu lòng nhưng... ánh mắt ấy không gạt được ai!

Không biết vì sao trái tim cô bởi vì câu nói kia của hắn mà đau thắt lại, cảm giác đau đến không thở nổi lần nữa lại ập đến với cô!

Thân thể bị chế trụ, không thể động đậy, Sầm Tử Tranh tuy muốn phản kháng nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mình dần nở rộ dưới tay hắn, cô bị đặt nằm trên giường, như một thánh nữ chờ bị đưa đi tế thần.

Không để ý đến tiếng kêu thất thanh của cô, hắn bắt đầu cởi áo sơ mi của Sầm Tử Tranh...

Yên lặng thu hết bóng hình xinh đẹp vào đáy mắt, ngón tay hắn trìu mến vuốt ve cô, trân trọng như cô là một bảo vật trân quý nhất.

'Cung Quý Dương, đủ rồi... '

Sầm Tử Tranh cảm thấy cả người như bị điện giật, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy.

'Tranh Tranh, em thật đẹp... ' Hắn lờ đi tiếng kêu của cô, thầm than một câu từ đáy lòng.

Chiếc cổ mảnh khảnh với đường cong mỹ miều, làn da trắng như sữa, đôi vai gầy gợi cảm, cánh tay trắng nõn như ngó sen, vòng eo nhỏ nhắn, thân hình yểu điệu như nhành liễu trong gió.

Gò ngực đầy đặn, mềm mại như một loại tơ lụa thượng hạng, những đường cong linh lung nữ tính thật dễ dàng dụ dỗ người ta phạm tội cũng được hắn dùng ánh mắt chiêm ngưỡng nhìn không sót chút gì.

Không kìm lòng được hắn thấp người xuống, bắt đầu hôn lên từng tấc da thịt trắng mịn kia, nụ hôn nhẹ nhàng như gió xuân mơn man cánh hoa, mỗi một động tác đều mang theo vô hạn trìu mến!

'Tranh Tranh... tám năm, đã tám năm rồi, hương vị của em dày vò anh suốt tám năm... '

Không kìm chế được, Cung Quý Dương bật thốt lên những lời tâm tình hắn chôn tận đáy lòng, đôi môi mang theo vô hạn quyến luyến dịu dàng rải xuống những nụ hôn...

Ý thức của Sầm Tử Tranh dần trở lại, cô muốn giãy dụa thoát khỏi nụ hôn của hắn nhưng lại không nỡ rời đi cảm giác ấm áp, được trìu mến, được nâng niu kia, điều này khiến lòng cô hoảng loạn.

Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại, gương mặt nhỏ nhắn nóng lên, cảm giác xấu hổ khiến cho cả vùng cổ của cô cũng phiếm hồng, cô cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, mặc hắn muốn làm sao thì làm, không còn sức dãy dụa.

Hình ảnh này đập vào mắt hắn khiến cho đôi mắt đen thâm thúy trở nên đỏ rục, hắn vong tình cúi đầu, rất nhanh, những dấu hôn nóng bỏng đã in dấu trên khắp làn da trắng nõn của cô...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-154)