Vay nóng Tima

Truyện:Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 069

Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Trọn bộ 154 chương
Chương 069
Xông vào Cung thị tính sổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)

Siêu sale Shopee


Tọa lạc ở vành đai vàng của giới thương nghiệp, tòa nhà của tập đoàn Cung thị tài phiệt bất luận là từ góc độ kiến trúc và độ cao hay là tầm vóc của nó đều khiến người ta lóa mắt, mang theo một loại uy lực khiến người ta trợn mắt líu lưỡi.

Giống như tòa nhà của Lãnh thị, Lăng thị và Hoàng Phủ tài phiệt, ngoại trừ độ cao, tòa nhà của Cung thị ngoài phong cách thiết kế còn có nhiều điểm thật tương đồng, xứng hợp nhau, cả tòa nhà được sơn màu sáng theo phong cách nhất quán của Cung thị vẫn dùng, thay vì nói tòa nhà này là một công ty, chẳng bằng nói đây là một tòa nhà trưng bày nghệ thuật cực kỳ tao nhã còn đúng hơn.

Từ phong cách thiết kế của tòa nhà Cung thị tài phiệt không khó nhận ra sự giản đơn nhưng không mất đi khí phách, phối hợp với kiến trúc mái bằng, trên đỉnh là một tấm thủy tinh công nghiệp cường lực hình gợn són.

Cả tòa nhà sử dụng khoảng một trăm nghìn tấm kim loại titan và vô số những tấm thủy tinh công nghiệp tạo thành, bởi vì các loại vật liệu này đều là vật liệu phản sáng cho nên cả tòa nhà nhìn càng có vẻ cực kỳ hoành tráng, chói mắt.

Bên trong tòa nhà lại sử dụng những bức tường nước để ngăn cách, cả những lối đi trong tầng trệt đều thiết kế theo dạng tường nước như vậy, trên đỉnh đại sảnh dùng pha lê làm trần, những bức tường nước phản chiếu trong những tấm pha lê khiến cho người vừa bước vào có cảm giác như bước vào một thế giới thủy cung như ảo như mộng.

Đi hết hành lang với những bức tường nước là sảnh bầu dục, hai cửa của sảnh bầu dục nặng nề nhưng không kém phần tao nhã, phía trên là những thanh sắt tạo thành những hình bầu dục nhô ra để trang trí, phía trên đỉnh của sảnh này được trang trí bởi những phiến gỗ đỏ quý hiếm của Brazil, độc đáo mà đầy khí phách.

Đây là nguyên nhân khiến cho Sầm Tử Tranh cảm thấy hoàn toàn bị chấn động và kinh ngạc khi bước vào tòa nhà Cung thị tài phiệt, cô không ngờ một tập đoàn kinh tế có thể sánh ngang hàng với ba tập đoàn tài phiệt kia lại có thiết kế độc đáo như vậy, không có chút cảm giác nặng nề, không có chút cảm giác cứng nhắc nào, có chăng chỉ là cảm giác thoải mái và đầy hơi thở nghệ thuật.

Chừng như phong cách đầy nghệ thuật này ảnh hưởng đến tâm trạng của Sầm Tử Tranh đôi chút nên tâm trạng nôn nóng của cô khi bước vào đây dần dịu bớt ...

Khi cô xem hết phần ghi lại về buổi họp báo đáng giận kia, lại thêm câu nói kỳ lạ của Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh càng không thể nén được cơn tức nữa, rốt cuộc lửa giận bừng bừng một đường chạy thẳng đến Cung thị tài phiệt, cô nhất định phải tự mình lý luận với người đàn ông đáng ghét kia một phen mới cam lòng!

Xông bậy xông bừa lên tầng 99 nơi đặt văn phòng của tổng giám đốc, tầng 99, người đàn ông này đúng là đủ biến thái mà!!!!

Ngay lúc thang máy vừa dừng lại, Sầm Tử Tranh tinh thần hăng hái chuẩn bị xông vào trong thì đã bị thư ký của tổng giám đốc chặn lại.

'Vị tiểu thư này, xin dừng bước!'

'Tránh ra! Tôi muốn tìm Cung Quý Dương tổng giám đốc của các người!'

Đối mặt với Sầm Tử Tranh khí thế hăm hở, thư ký tổng giám đốc có chút sửng sốt, cô định thần nhìn lại sau khi nhận ra người đến là Sầm Tử Tranh, trong ánh mắt như lóe sáng: 'Cô là ... nhà thiết kế Leila?'

Nếu như cô không nhớ lầm, buổi họp báo gần đây nhất mà Cung thị mở chính là vì tuyên bố quyết định thu mua những dòng sản phẩm thuộc thương hiệu của nhà thiết kế này!

Sầm Tử Tranh không ngờ mình lại bị nhận ra nhưng vẫn lạnh giọng nói: 'Tôi chính là Leila, xin cô giúp tôi chuyển lời với Cung đại tổng giám đốc của các người, tôi muốn gặp anh ta!'

Trên mặt của thư ký của tổng giám đốc có chút khó xử, 'Cô Leila, thực ngại quá, tổng giám đốc đang họp, cô phải đợi thêm chút nữa. Nhưng nếu như cô không có hẹn trước thì tôi không có cách nào để cô vào gặp tổng giám đốc cả!'

Tuy người phụ nữ trước mặt cô chính là nhà thiết kế Leila nhưng mỗi ngày người muốn tìm tổng giám đốc quả thực quá nhiều, nếu không có hẹn trước thì cô thật không dám tùy tiện cho vào. Tuy ngày thường Cung tiên sinh khá là dễ tính nhưng lúc tức giận cũng rất đáng sợ.

Sầm Tử Tranh nghe vậy cố nén lửa giận trong lòng đang dần bùng lên trở lại: 'Tôi mặc kệ anh ta đang họp hay đang làm gì, hoặc là cái gì hẹn trước hay không hẹn trước, tôi nhất định phải gặp được anh ta, ngay lập tức!'

'Cô Leila, nếu như cô cứ kiên quyết như thế, tôi chỉ đành gọi bảo an lên đây!' Thư ký của tổng giám đốc cũng không chút nhượng bộ, ý muốn áp xuống khí thế của Sầm Tử Tranh.

Sầm Tử Tranh cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng: 'Thật là nực cười, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà. Tôi thật sự muốn xem thử nếu như tôi kiên quyết muốn xông vào thì Cung thị của các người có thể làm gì được tôi?'

Thương hiệu của mình sắp bị cướp đi rồi, cô còn điều gì đáng lo lắng nữa chứ?

'Haizzz, cô Leila ... không được đâu!'

Mắt thấy Sầm Tử Tranh đùng đùng xông về phía cửa phòng tổng giám đốc, thư ký của Cung Quý Dương nôn nóng nên vội vàng đuổi theo.

'Cô Leila, cô không thể vào!' Rất nhanh cô thư ký của tổng giám đốc đã đuổi kịp rồi chắn trước mặt Sầm Tử Tranh, tay nắm chặt tay cô.

'Buông tôi ra!'

Sầm Tử Tranh bị cô thư ký tổng giám đốc hết lần này đến lần khác chặn lại, nên lập tức giãy ra. Có lẽ vì cả hai đều dùng hết sức nên khi một người kéo một người đẩy, cả người cô chợt loạng choạng, rồi đứng không vững sau đó ngã nhào về phía sau ...

'Aaaaa ...' Người phát ra tiếng kêu kinh hãi không phải là Sầm Tử Tranh mà là thư ký của Cung Quý Dương.

Một cánh tay mạnh mẽ ngay lập tức đỡ lấy chiếc eo thon của Sầm Tử Tranh...

Sau đó cô thấy mình rơi vào trong một lồng ngực vừa rắn rỏi vừa cường tráng, mùi hương quen thuộc trong chớp mắt vây phủ lấy cô, cái mùi long diên hương nhàn nhạt đó giống như một liều thuốc mê không ngừng xông vào trong từng hơi thở của cô.

'Sao lại không cẩn thận như thế chứ?' Giọng nói trầm ấm dễ nghe quen thuộc vang lến bên tai.

Sầm Tử Tranh vội ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đôi mắt cô đang nhìn vào một đôi mắt sâu không thấy đáy quen thuộc, tim chợt đập thình thịch liên hồi.

'Cung ... Cung tiên sinh ... Cô Leila cô ấy ...' Thư ký của Cung Quý Dương vừa nãy kêu lên kinh hoảng là bởi vì nhìn thấy Cung Quý Dương vừa bước ra từ phòng họp.

'Sau này Leila muốn gặp tôi thì không cần phải hẹn trước!' Cung Quý Dương lên tiếng hạ lệnh cho thư ký của mình.

'Dạ, Cung tiên sinh!'

Thư ký của Cung Quý Dương vội đáp lời, trong lòng bắt đầu không khỏi tự hỏi về mối quan hệ giữa hai người. Nhìn động tác thân mật của hai người lúc này thật giống như tình nhân.

Tình nhân??? Cung tiên sinh cũng không thiếu, nói không chừng đây chỉ là một người phụ nữ chủ động đưa lên tận cửa mà thôi.

Nghĩ đến đây trong lòng cô không khỏi dâng lên một nỗi khinh thường đối với nhà thiết kế Leila này. Thì ra cô là loại phụ nữ chỉ dựa vào đàn ông để thành công!

*****

Bàn tay to của Cung Quý Dương dán tại eo cô khiến cô cảm nhận được một nguồn nhiệt nóng toát ra từ lòng bàn tay kia, lúc này động tác của hắn quả thật quá mức ái muội.

'Cung Quý Dương, anh buông tôi ra!' Sầm Tử Tranh lạnh giọng quát.

Cung Quý Dương nhún vai, trái với suy nghĩ của cô, hắn cực kỳ phối hợp ý cô, buông tay ra.

'Em rốt cuộc cũng chịu đến tìm anh rồi sao? Vào văn phòng của anh nói chuyện đi!' Nói xong hắn không nhìn cô mà đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc.

Sầm Tử Tranh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của mình, không nói tiếng nào mà bước theo chân hắn.

Đây là lần đầu tiên Sầm Tử Tranh bước vào văn phòng của Cung Quý Dương, khi cửa văn phòng từ từ đóng lại, trong chớp mắt đó, cô có cảm giác mình thật nhỏ bé.

Bị vây hãm trong cả một không gian rộng lớn, đó có lẽ là cảm giác của cô lúc này. Nơi đây từ trần nhà cách mặt đất khoảng sáu, bảy mét, cả một căn phòng rộng lớn, từ chiều rộng đến chiều dài đều chỉ có thể dùng hai chữ "khổng lồ" để hình dung.

Phía bắc của văn phòng tổng giám đốc là một phòng khách nhỏ, phía sau và hai bên, ba mặt là cửa sổ sát đất với những cánh cửa bằng kính, ngoài những thiết kế mang đầy hơi hướm nghệ thuật, nơi đây trước sau còn có tổng cộng bốn cánh cửa khác.

Phía đông là một vườn hoa tư nhân, phía tây thông với một phòng bếp chuyên dụng cho tổng giám đốc, phía tây thông với một lối đi dẫn đến thang máy chuyên dụng còn phía đông bắc là một phòng nghỉ riêng của tổng giám đốc.

Sầm Tử Tranh cảm thấy sức lực của mình giống như đang bị sự xa hoa và bề thế nơi này dần hút đi hết, chỉ riêng khí thế của nơi này đã khiến cô có cảm giác chưa đánh đã thua trận!

Mà lúc này Cung Quý Dương đang điềm nhiên ngồi nơi chiếc ghế tổng giám đốc, nhìn dáng vẻ của hắn lúc này hoàn toàn không có chút gì của sự bông lơn thường thấy, thân hình cao lớn phối hợp với bộ Tây trang sẫm màu được cắt may thủ công một cách khéo léo càng toát lên vẻ hấp dẫn của hắn, trên gương mặt sáng láng của hắn có thể dễ dàng nhận ra sự thành thục và khí phái của một người thành công trên thương trường.

Sầm Tử Tranh nhìn có chút xuất thần, cô không thể không thừa nhận, Cung Quý Dương người đàn ông này bất luận là tiền tài, quyền thế hay ngoại hình đều có sức hấp dẫn thật lớn khiến cho nhiều phụ nữ khao khát có được, chỉ tiếc là, trong số đó không có Sầm Tử Tranh cô.

'Tranh Tranh, anh nghĩ là em đã nhận được thông báo di dời phòng làm việc!'

Cung Quý Dương nhàn nhã dựa lưng vào chiếc ghế tổng giám đốc, nhất cử nhất động đều cực kỳ phóng khoáng, tự nhiên.

Nghe câu này của hắn, sắc mặt của Sầm Tử Tranh chợt trở nên khó coi, cô mặc kệ khí thế của mình so với hắn thua kém đến mức nào, cô chỉ biết nếu như lúc này mình không đấu tranh thì sự vất vả, mồ hôi nước mắt của cô bao năm qua đều bị người đàn ông kia cướp đi hết.

'Cung Quý Dương, anh không có quyền làm như vậy!'

Cô bước nhanh về phía trước, tay đập lên chiếc bàn làm việc bằng đàn hương đang tỏa mùi hương thật dịu, trong đôi mắt là lửa giận không hề che giấu.

Cung Quý Dương nhìn vào đôi mắt đầy sự tức giận của cô, nhẹ nở một nụ cười. Từ sau khi gặp lại cô hắn mới nhận ra một điều, thì ra một người phụ nữ trong lúc giận dữ cũng có thể xinh đẹp đến nhường này.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài đơn giản màu trắng, những đường cắt may khéo léo hoàn toàn tôn lên những đường cong hoàn mỹ của cô, tin chắc rằng chiếc váy này là thiết kế của cô, trong lòng không khỏi thầm khen tài năng thiết kế của cô.

Trong văn phòng ngập tràn ánh sáng chiếu qua những tấm thủy tinh, ánh lên người cô như một vầng hào quang, chiếc váy nhu hòa màu trắng khiến cô phiêu diêu như một tiên nữ, như một đóa hoa mai trong tuyết trắng, thanh lệ tao nhã, cô độc nhưng kiêu ngạo, thanh cao thoát tục, đẹp đến cực điểm!

Trên gương mặt thanh lệ kiều diễm không tô điểm chút son phấn nào, đây cũng chính là điểm khiến Cung Quý Dương say mê thật sâu, bất luận là trên người cô, trên tóc cô đều tản mát ra một mùi hương u nhã như tinh hoa của trăm loại hoa, hoàn toàn không giống những người phụ nữ khác, nếu không phải tô son trát phấn thật nhiều thì trên người cũng nồng mùi nước hoa.

Cô đang nhíu chặt đôi mày liễu, đôi mắt đen láy trong veo như một hồ nước, không có chút ý cười nào, trong mắt chỉ có một sự lạnh lùng xa cách khiến người ta có cảm giác không dám đến gần.

'Tranh Tranh ... hôm nay em thật đẹp!'

Đôi mắt càn quấy của hắn lướt theo chiếc gáy trắng như tuyết của cô trượt xuống phía dưới, bởi vì Sầm Tử Tranh đang nghiêng người về phía trước nên ánh mắt của Cung Quý Dương thật dễ dàng lần đến nơi khe rãnh mê người như ẩn như hiện của cô.

'Bất lịch sự!'

Sầm Tử Tranh lúc này mới phát hiện ra điều này, cô vội đứng thẳng người dậy, bàn tay nhỏ nhắn không tự chủ được đưa lên điều chỉnh một chút cổ áo.

Cung Quý Dương chậm rãi đứng lên, bước những bước đầy tự tin đến bên cạnh Sầm Tử Tranh, đôi tay đột nhiên vòng qua, ôm lấy cô từ phía sau, quyến luyến hít thật sâu mùi hương thanh mát từ cô.

'Em sớm đã là người của anh rồi, anh còn hiểu rõ cơ thể em hơn cả em, còn xấu hổ gì?'

Giọng nói trầm thấp thật dễ làm say lòng người như một loại rượu lâu năm thì thào bên tai cô khiến cho cả người Sầm Tử Tranh chợt run lên.

'Anh ... Cung tiên sinh, tôi hôm nay đến đây là vì chuyện của thương hiệu Leila, xin anh tự trọng!'

Sầm Tử Tranh cảm thấy từ người hắn tỏa ra một loại áp lực rất nhanh bâo phủ lấy cô, cái cảm giác bị bức bách từ tận đáy lòng khiến cô thật không thoải mái, dù rằng cảm giác này cũng khiến cô có chút mê say.

Nhưng cô là người bị hại, không nên có cảm giác mình là người yếu thế này mới phải chứ, nhưng vì sao trong lòng vẫn luôn có chút sợ hãi.

'Ôm em thế này không thể bàn công việc được sao?'

Gương mặt anh tuấn của Cung Quý Dương vùi vào trong mái tóc dài của cô, đôi mắt thâm thúy híp lại một cách nguy hiểm, ánh mắt phát ra càng lúc càng thâm trầm ...

Người đẹp trên đời này hắn gặp qua cũng không ít, những bóng hồng bên người hắn đương nhiên cũng có thể xem như người đẹp trong số những người đẹp nhưng đó chỉ là cái đẹp trần tục chỉ khiến người ta mê mẩn nhất thời còn cái đẹp của Sầm Tử Tranh thì những phụ nữ kia không có cách nào so sánh được. Cô tuy không phải là tuyệt thế giai nhân nhưng cả người toát ra một loại khí chất trời sinh khiến cho đàn ông không thể không động lòng.

Có lẽ hắn bị trúng tà cũng nên, bằng không sao cứ mãi để người phụ nữ kia chi phối tâm tình, thậm chí không hề để tâm đến sự phản bội của cô tám năm trước cùng tám năm sau.

Cứ như vậy ôm lấy cô, cảm thụ khí chất thuần khiết thoát tục từ cô ...

Nhất là có một cảm giác cô độc trộn lẫn với kiêu ngạo, khí chất thanh thuần tụ lại nơi đầu mày cuối mắt khiến cho cô có một vẻ đẹp khó có thể hình dung.

Nhìn gương mặt thanh lệ kia, trong lòng Cung Quý Dương chợt có một nỗi rung động rất vi diệu, huyết dịch toàn thân chảy rần rật, trong mắt lộ ra một nỗi ham muốn không hề che dấu.

Sầm Tử Tranh cô gái này ... chỉ có thể thuộc về Cung Quý Dương hắn!

*****

Chừng như cảm giác được Cung Quý Dương đang siết chặt lấy mình, Sầm Tử Tranh biết có dãy dụa hơn nữa thì cũng chỉ phí công, cô cứ để mặc hắn ôm lấy mình, giọng lạnh lùng nói: 'Cung Quý Dương, xin anh buông tha cho thương hiệu Leila!'

Cô cố nén cơn giận trong lòng, nhưng thật ra, sự đau lòng còn vượt xa cả cơn giận, thương hiệu Leila trong lòng cô cũng như đứa con ruột thịt vậy, cô sao có thể trơ mắt nhìn nó rơi vào tay người khác được chứ?

Môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên một nụ cười, hắn nhìn thấy sự ẩn nhẩn trong mắt Sầm Tử Tranh, nhẹ giọng nói: 'Tranh Tranh, đây đã là điều đã được quyết định rồi, sẽ không có bất cứ thay đổi gì!'

'Anh ...' Sầm Tử Tranh tức giận nhìn gương mặt tươi cười của Cung Quý Dương, cô hận không có cách nào tiêu trừ nụ cười đĩnh đạc mà tự tin đó.

'Thương hiệu Leila là tâm huyết của tôi, anh cho rằng anh chỉ mở một cuộc họp báo là có thể đạt được ý đồ sao? Thật là nực cười, Cung đại tổng giám đốc, anh đừng quên, Leila không phải là thương hiệu đã lên sàn chứng khoán, chỉ cần tôi không gật đầu thì không ai có thể thu mua được nó!' Cô khịt mũi, lạnh lùng nhìn Cung Quý Dương, lời nói trên môi càng lạnh hơn.

'Chậc chậc ...' Cung Quý Dương nghe vậy lại càng cười một cách xảo trá, hắn vòng đến trước mặt Sầm Tử Tranh, đưa tay nâng cằm cô lên để mắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ sự mịn màng của làn da cô, trong đôi mắt đen tinh anh xẹt qua một tia sắc bén ...

'Tranh Tranh, nếu như em thật sự có tự tin như vậy, sao lại phải đến tìm anh làm gì? Tin rằng em cũng biết, chỉ cần anh nói ra, anh nhất định sẽ có cách thực hiện được!'

Ánh mắt sắc bén của hắn như một mũi kiếm sắc đâm thẳng vào tim Sầm Tử Tranh, cô không khỏi tức giận cho sự bất lực của mình bởi vì ... tâm tư của cô toàn bộ bị hắn nhìn thấu....

Người đàn ông này trước giờ giảo hoạt có thừa, hơn nữa, có thể ngồi vững vàng ở vị trí tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt đương nhiên là có thủ đoạn và bản lĩnh hơn hẳn người thường, cô thật sự ...

Không nắm chắc phần thắng!

Nhìn thấy gương mặt dần tái đi của cô, Cung Quý Dương chợt mỉm cười, hắn buông cô ra, thong dong đi đến bên chiếc ghế sofa gần cửa sổ, nhàn nhã ngồi xuống, hai chân bắt tréo nhau, đôi mắt sắc sảo, tinh anh vẫn đăm đăm nhìn cô không nói một lời.

Sầm Tử Tranh thầm thở dài một tiếng, cô biết hôm nay đến đây là khó tránh khỏi một cuộc chiến không thuốc súng, đấu với Cung Quý Dương người đàn ông này cô cũng không biết khả năng giành phần thắng của mình là bao nhiêu.

'Cung Quý Dương, tôi biết anh vẫn canh cánh bên lòng những lời tôi nói tối hôm đó, nếu như anh có thành kiến với tôi thì cứ đối phó với một mình tôi thôi, đừng đem tương lai của Leila ra đùa. Cung thị truớc giờ không kinh doanh trong lĩnh vực thời trang, Leila về với Cung thị không chừng sẽ bị những ngành kinh doanh khác làm mai một. Tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ đâu!'

Cô bước vội đến bên cạnh Cung Quý Dương, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào đôi mắt tà tứ của hắn không chút sợ sệt, lời nói đường hoàng đỉnh đạc.

Cung Quý Dương rót cho mình một tách trà, ưu nhã nhấp một ngụm rồi nói: 'Về điểm này em không cần lo lắng, thu mua Leila chính là một bước đệm để tôi tiến vào ngành thời trang, tôi nghĩ có Cung thị tài phiệt làm chỗ dựa, tương lai và kết quả kinh doanh của thương hiệu Leila sẽ càng thuận buồm xuôi gió, tin rằng chỉ trong một thời gian ngắn là có thể có được một vị trí tương đối trong ngành thời trang xa xỉ.

'Anh đúng là nằm mơ ban ngày, Leila là do một tay tôi sáng tạo nên, cho dù muốn phát triển nó thì cũng là tôi làm điều đó, anh bằng vào điều gì mà đi can thiệp?' Sầm Tử Tranh quát khẽ.

'Bằng vào điều gì? Bằng vào anh chính là cấp trên trực tiếp của em!'

Nụ cười trên môi Cung Quý Dương có chút lạnh lùng, hắn dù sao cũng là một người đàn ông có ý thức chiếm hữu mãnh liệt, đương nhiên luôn có chút không giận mà nghiêm.

'Cấp trên trực tiếp?'

Sầm Tử Tranh như nghe được chuyện cười lớn nhất thiên hạ, cô cười lạnh: 'Tôi nghĩ tôi còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận một người đàn ông người đầy hơi tiền làm cấp trên của mình!'

Cung Quý Dương không giận mà cười, hắn không đồng tình với câu nói của cô, lắc đầu: 'Đúng là cô gái ngây thơ! Mong em nhớ kỹ điều này, nếu như không có anh - loại đàn ông người đầy hơi tiền này chống đỡ cho em, thương hiệu của em không đi được bao xa đâu, thậm chí ... nếu như em trở mặt với Cung thị, anh có thể đảm bảo với em, thương hiệu của em sẽ chết rất thảm!'

'Anh dùng chuyện công để báo thù riêng!' Sầm Tử Tranh không cam tâm chịu thua nhưng nói không lại hắn, chỉ đành tức giận nói một câu.

'Đúng vậy. Em nói đúng. Anh chính là đang dùng chuyện công báo thù riêng. Không chỉ với em, còn có nhà thiết kế Sun kia nữa! Ồ, không đúng, nói một cách chính xác thì phải là Thư học đệ mới đúng!'

Trong thái độ lười lĩnh của Cung Quý Dương toát ra một vẻ nguy hiểm tiềm tàng, khiến cho bầu không khí trong phòng chợt lạnh hẳn xuống.

'Cung Quý Dương, anh đừng tưởng rằng mình có tiền thì giỏi lắm. Tôi cảnh cáo anh, đừng có đụng đến Thư Tử Hạo!' Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy không khỏi hoảng hốt, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng.

Nhìn thấy thái độ quan tâm của cô đối với Thư Tử Hạo, một nỗi ghen tức lại ồ ạt dâng lên trong lòng Cung Quý Dương, đôi mắt thâm thúy của hắn lóe lên một tia âm trầm pha lẫn với giận dữ.

'Anh sao nỡ lòng đụng đến hắn chứ? Chẳng lẽ em quên rồi sao, anh đã từng tuyên bố trong buổi họp báo rằng hy vọng có thể hợp tác cùng với Thư học đệ nha!'

'Anh rốt cuộc là có ý đồ gì chứ?' Sầm Tử Tranh thật không tin hắn tốt bụng như vậy.

CÓ thể nói, lúc đầu cô nhận lời hợp tác với thương hiệu của Thư Tử Hạo chính là vì hai bên cùng có lợi, muốn cùng nhau đánh vào thị trường thời trang nam, đối với cô, điều này có nghĩa là có thêm một nguồn vốn giúp cô mở rộng việc kinh doanh tốt hơn, còn đối với Thư Tử Hạo, đây coi như là một bước chuyển biến lớn trong sự nghiệp của hắn.

Nhưng Cung Quý Dương lại chọc gậy bánh xe, cố tình muốn phá hoại! Mục đích của hắn còn không phải là ngăn cản sự hợp tác giữa hai thương hiệu sao? Nhưng vì sao hắn lại tuyên bố muốn cùng Thư Tử Hạo hợp tác chứ?

Hành động khác thường của hắn khiến cho Sầm Tử Tranh suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.

Cung Quý Dương trầm ngâm không nói, chỉ nhìn cô chăm chú, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, cả người toát ra một loại sức quyến rũ khiến người ta khó mà bỏ qua, nguy hiểm mà mang đầy tính xâm lược. Bị một ánh mắt như vậy nhìn mãi, Sầm Tử Tranh không tự chủ được rùng mình, sởn cả gai ốc....


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-154)