Mất đi nụ hôn đầu tiên
← Ch.028 | Ch.030 → |
Cung Quý Dương không cảm thấy tức giận chút nào, chỉ là đôi môi mỏng bướng bỉnh lỳ lợm càng thêm vẻ tà ác: "Nói cho anh biết, có phải vừa nãy cái tên kia tỏ tình với em có phải không?"
"Làm sao anh biết được?" Sầm Tử Tranh theo phản xạ hỏi lại, giờ phút này cô cảm thấy trong lòng lạnh run, người đàn ông này quả thật là xuất hiện mọi lúc mọi nơi, không lẽ toàn bộ sự việc đều bị anh nhìn trộm hay sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, một chút lo lắng sâu sắc đã tràn đầy trong lòng cô, cô cảm thấy vô cùng hối hận, làm sao mà có thể chết tử tế khi đang trên xe của anh?
"Em đang ở đây lo lắng cho cậu ta?!" Ngón trỏ của Cung Quý Dương ái muội lướt qua cánh môi mềm mại của cô, khiến cô cảm thấy run rẩy: "Nếu em dám đồng ý lời tỏ tình của cậu ta, anh đảm bảo sẽ khiến cho cậu ta chết cực kỳ thảm!"
Dịu dàng thì thầm giống như một loại rượu ngon, chỉ có một chút hương thơm nhưng lại hơi say.
"Anh.... anh muốn làm gì với Tử Hạo?" Sầm Tử Tranh sợ hãi mà hỏi han.
Cung Quý Dương ác ý mở miệng: "Thật ra thì cũng không có gì đâu, anh lại không thể giết người, giết người là phạm pháp mà..... , cùng lắm thì anh chỉ tạo thêm chướng ngại vật trên con đường trở thành nhà thiết kế của cậu ta mà thôi!"
"Anh....."
Trong đôi mắt trong trẻo tĩnh mịch của anh, cô cảm thấy bất lực khi nhìn thấy hình ảnh nho nhỏ của mình: "Anh không nên quá đáng! Chấp nhận anh ấy hay không là tự do của tôi, anh.... Anh dựa vào cái gì mà muốn can thiệp vào?"
Cánh môi sầm Tử Tranh run rẩy, trắng bệch, giống như hoa rơi khi có cuồng phòng quét qua.....
"Bởi vì em là của anh, lần đầu tiên nhìn thấy em, liền thích sự ấm áp của em...." Đôi mắt đen láy của Cung Quý Dương nhìn chằm chằm vào phản ứng của cô mà không hề chớp mắt, giống như sự dịu dàng đang cháy sáng.
"Không.... anh vốn là người ích kỉ, người như anh căn bản không thể hiểu được cái gì là tôn trọng và yêu! A....."
Cơ thể Sầm Tử Tranh không ngừng lùi về phía sau, sau khi cô phát hiện ra Cung Quý Dương nhấn xuống một cái nút, chỗ dựa lưng sau lưng cô đang từ từ hạ xuống, cuối cùng biến thành một chiếc giường ái muội mà cũng vô cùng nguy hiểm, lập tức kinh sợ mà hét lên một tiếng.
"Chẳng lẽ cái tên kia mới hiểu thế nào là yêu sao, ha ha, nghi thức tình yêu nực cười....."
Cung Quý Dương lấn người đè cô xuống, nở nụ cười tà mị mà ôm lấy, cuối cùng đôi môi nóng rực nhẹ nhàng rơi xuống cánh môi đang run rẩy của cô, như một cánh bướm nhẹ nhàng đậu xuống nụ hoa trắng mịn!
Cho đến bây giờ anh chưa bao giờ tự nhận mình là quân tử khi ở trước mặt phụ nữ, nhất là đối mặt với người phụ nữ mình thích, nhưng sẽ dịu dàng mà đoạt lấy hoàn toàn!
Nụ hôn của Cung Quý Dương êm ái, giống như xem đôi môi của cô là vật trân quý dễ vỡ nhất trên thế giới, khiến anh yêu thích không muốn buông tay, mà lại không cầm lòng nổi thể hiện rõ ràng sự bá đạo của mình, ra sức nắm giữ toàn bộ ngọt ngào và mềm mại của cô, mãi cho đến khi đôi môi anh đào của cô đã nhuộm đầy hơi thở của anh.
Sầm Tử Tranh bị hù dọa đến mức choáng váng, thân thể nhỏ bé cũng trầm luân vào mộng đẹp, đầu óc lại càng trống rỗng.
Chỉ là chân tay luống cuống đành để mặc cho anh miêu tả lại cánh môi của mình, mặc cho từng đợt cảm giác tê dại, truyền đi toàn bộ cơ thể, ngoại trừ rung động thì cũng chỉ còn lại rung động!
Chưa bao giờ thân mật cùng với đàn ông như vậy, Sầm Tử Tranh giống như một con cừu nhỏ bất lực, bị hơi thở tà mị của Cung Quý Dương nhuốm đầy....
Thật lâu sau đó, cuối cùng Cung Quý Dương mới thỏa mãn mà rời khỏi cánh môi xinh đẹp của cô, trên khuôn mặt là nụ cười thỏa mãn, ngón tay thon dài từ đôi môi cô trượt xuống xương quai xanh khiêu gợi, thân thể mềm mại của cô dưới thân khiến anh khó có thể kiềm chế.....
Dưới ánh đen mờ ảo mà ấm áp, khi cánh môi đã được nhuốm đầy hơi thở của anh, trơn bóng mọng nước khẽ rung động, càng thêm mê hoặc lòng người.
"Đôi môi này đã nhiễm hơi thở của anh, cho nên, nó là của anh, Tranh Tranh, không thể để cho người đàn ông khác tranh giành đó...!"
Đôi mắt Cung Quý Dương sâu thăm thẳm như bầu trời đêm khuya, lại chuyển động khiến cho người ta sợ hãi hoang mang, phía dưới yết hầu tràn ngập tiếng thở gấp và thỏa mãn.
Sầm Tử Tranh đột nhiên tỉnh ngộ..... cho đến tận bây giờ cô mới ý thức được chuyện vừa xảy ra!
Cô bị cường hôn! Nhưng lại bị tên Khổng Tước này cường hôn!
Trời ạ! Nụ hôn đầu tiên của cô trong đêm nay, trên chiếc xe thể thao này lại bị một tên ăn chơi trác táng này đoạt mất rồi???
Lúc này đây, cô mới hồi phục tinh thần, cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì đã xảy ra.....
"Cung Quý Dương!" Sầm Tử Tranh gầm lên, cơn giận nhất thời bộc phát, dường muốn muốn ném chiếc xe đi!
Ngay sau đó, đôi tay của cô, gắt gao túm lấy áo Cung Quý Dương, thở hổn hển quát: "Anh hơi quá đáng rồi đó, anh là tên cướp, đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, anh bồi thường cho tôi, bồi thường cho tôi!"
Nói xong, cô tiện tay níu lấy áo sơmi của anh, điên cuồng mà xoa xoa đôi môi, ai mà biết được hôm nay cái tên đàn ông này đã hôn bao nhiêu cô gái, người như anh ta, thật sự cô rất sợ bị lây bệnh!
Sau khi nghe được trên mặt Cung Quý Dương càng lộ ra nụ cười thỏa mãn, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, vẻ mặt đờ đẫn ban nãy của cô vừa nhìn là biết nụ hôn đầu tiên! Nghĩ đến đây, trong lòng anh càng thêm ấm áp, giống như sự hưng phấn khi đạt được trân bảo quý giá nhất trên thế giới.
"Giống như một đứa bé ngốc, nếm trải nụ hôn đầu tiên nha, chỉ là....."
Cung Quý Dương cười xấu xa, trong lời nói không mảy may để ý đến bàn tay nhỏ bé của cô đang gắt gao túm lấy áo anh: "Chỉ là nhâm nhi thưởng thức hương vị cực kỳ ngọt ngào của em, cho nên, em hy vọng anh sẽ bồi thường nụ hôn đầu tiên của em như thế nào đây, Tranh Tranh của anh....."
"Cung Quý Dương, đừng có gọi tôi bằng cái tên ghê tởm như vậy! Tên tôi là Sầm Tử Tranh, còn nữa, đem cái bồi thường của anh để cho những người phụ nữ khác đi, tôi cũng không lạ gì!"
Sầm Tử Tranh cảm thấy trái tim sắp muốn nhảy ra ngoài, cô muốn rời xa người đàn ông này, vì sao khi anh ta đến gần, dường như trên người anh ta phát ra hơi thở nam tính khiến cô khó thở và cũng rất bối rối....
"Là em đang phàn nàn về kỹ thuật hôn của anh không tốt sao?"
Cung Quý Dương cười lưu manh, khiến cho người ta hận không thể cho anh ta một quyền xé nát vẻ mặt cười xấu xa của anh ta, anh có chút hăng hái nói: "Dường như chưa từng có người phụ nữ nào lên án anh như vậy cả!"
"Anh không cần tự cho mình là đúng!" Bị kích thích khiến cho cô không kịp suy nghĩ, Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, trong lòng nổi lên một chút ghen tuông: "Anh thật sự cho rằng mình là người tình của quần chúng sao, kỹ thuật hôn của anh thối nát vô cùng!"
← Ch. 028 | Ch. 030 → |