Ba ngày ba đêm (2)
← Ch.71 | Ch.73 → |
Editor: Chang + Beta: Linh, Amouriel
Giang Ninh cũng không nhìn thấy cảm xúc hiện lên trong đáy mắt Chu Liệt. Chu Liệt nói "Về phòng" là bế cô đi vào phòng của bọn họ. Giang Ninh cũng không nhìn thấy cảm xúc hiện lên trong đáy mắt Chu Liệt.
Cô vừa nhìn người đàn ông cở●ℹ️ 🍳●u●ầ●𝓃 áo, rửa sạch dưới ống nước, còn cô vừa cầm dâu tây, ăn hết quả này đến quả khác. Giang Ninh ở trong bụng từng trận phập phồng, thở dài... Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Trước mắt là ánh mặt trời rực rỡ.
Không biết ăn quả dâu tây thứ mấy rồi. Cô nằm trên chăn bông 𝐦ề-m 𝖒ạ-❗, choáng váng chỉ muốn nhắm mắt lại. Thật vất vả mới quay về bình tĩnh. Đặc biệt là cặp ⓜ-ôռ-𝐠 căng tròn trắng nõn, lắc lư trước mắt người đàn ông.
Cô bị cánh tay của người đàn ông ôm lấy. Khi cô không nhịn được mà гê.𝓃 𝖗.ỉ ra tiếng, côn thịt theo khe hở cọ xuống Ⓜ️-ôⓝ-𝖌, từ phía sau đ-â-m ✔️à-🅾️ trong tiểu huyệt.
Vừa lúc đó. Được bao bọc chặt chẽ bởi các vách thịt bên trong nóng ẩm ướt, quy đầu nổi lên một trận đau nhức. Cô bị cánh tay của người đàn ông ôm lấy. Sao anh có thể làm như vậy?
Nước dâu tây đỏ tươi trên đôi môi 𝖒ề·ⓜ 𝖒ạ·ı cũng bị 𝖒ú_✝️ nặng nề. Giang Ninh 𝖙.♓.ở 𝒽ổ.ⓝ ♓.ể.ռ đẩy bả vai Chu Liệt, "Anh... Đừng... Ở bên ngoài... Sẽ có người..."
Giang Ninh lập tức ngây ngẩn cả người, trong miệng ngậm nửa quả dâu tây, dừng động tác nhai."A Liệt, đừng..."
Chu Liệt 𝐡·ô·𝖓 cô, càng gặm miếng dâu tây trong miệng cô, ⓛ-❗-ế-Ⓜ️ chất lỏng chua ngọt ngọtMột nửa khuôn mặt của cô được ✅·ù·𝒾 ν·à·𝑜 trong gối. Cô vừa nhìn người đàn ông 🌜ở.i ⓠ⛎ầ.п áo, rửa sạch dưới ống nước, còn cô vừa cầm dâu tây, ăn hết quả này đến quả khác.
Nuốt xuống cổ họng.
Hận không thể ăn cô vào. ⓝ.óⓝ.𝐠 𝖇.ỏⓝ.ɢ, cứng rắn, thô to.
Lúc Giang Ninh phản ứng lại, cả người đều nóng rực, nhưng lại bị nụ ♓●ô●𝖓 làm cho choáng váng. Giang Ninh lập tức ngây ngẩn cả người, trong miệng ngậm nửa quả dâu tây, dừng động tác nhai. Bên ngoài có người đi ngang qua, chỉ cần kiễng mũi chân lên là có thể nhìn thấy cảnh tượng trong nhà.
Trước mắt là ánh mặt trời rực rỡ."A Ninh..."
Khi đó họ vẫn còn sống trong ngôi nhà cũ, các bức tường xung quanh không cao. Không thể nói rõ ràng. Chu Liệt ngược lại không làm khó cô.
Bên ngoài có người đi ngang qua, chỉ cần kiễng mũi chân lên là có thể nhìn thấy cảnh tượng trong nhà. Quy đầu to tròn bị mắc kẹt ở cửa huyệt.
Giữa ban ngày. Cô chỉ có thể ôm chăn bông trong ռⓖ*ự*𝒸, cặp ⓜ-ô𝖓-𝖌 vểnh lên trắng như tuyết, cả người bị đ-â-Ⓜ️ mạnh đến điên đảo."Hức hức."
Sẽ luôn có người đi ngang qua...Không đúng...Chu Liệt ♓ô.𝓃 vành tai cô, sườn mặt, rồi cổ...
Giang Ninh т𝖍_ở ♓_ổ_𝐧 ♓_ể_п đẩy bả vai Chu Liệt, "Anh... Đừng... Ở bên ngoài... Sẽ có người..."Khoảnh khắc Giang Ninh nghe thấy giọng nói của anh, trái tim đã mềm nhũn. Anh thậm chí "Vô tình" xé rách quần lót của Giang Ninh.
Cô vừa xấu hổ vừa bối rối, đôi môi ⓝ*ó*n*ℊ 🅱*ừ*ռ*g. Lúc Giang Ninh phản ứng lại, cả người đều nóng rực, nhưng lại bị nụ hô-𝓃 làm cho choáng váng.
Không thể nói rõ ràng. Thiếu chút nữa Chu Liệt đã bắn ra ngoài. Nuốt xuống cổ họng. Quá chặt.
Chu Liệt ngược lại không làm khó cô. Giống như sự dung túng thầm lặng đối với người đàn ông.
Người đàn ông gật đầu, đồng ý nói, "Được, chúng ta về phòng."Không hề cẩn thận mở rộng Giang Ninh, cũng không chờ cô khó kiềm chế lại mới tiến vào.
Giang Ninh lúc ấy thở phào nhẹ nhõm. Chu Liệt ♓●ô●𝖓 cô, càng gặm miếng dâu tây trong miệng cô, ⅼ1ế·Ⓜ️ chất lỏng chua ngọt ngọtTại sao...Lại cứng nữa...Không phải vừa mới bắn rồi sao...
Cô cho rằng Chu Liệt sẽ buông cô ra, cho rằng Chu Liệt sẽ không ◗.â.𝐦 loạn giữa ban ngày.
Nhưng cô đã nhầm rồi. Hận không thể ăn cô vào. Sẽ luôn có người đi ngang qua...
Chu Liệt nói "Về phòng" là bế cô đi vào phòng của bọn họ.
Phanh một tiếng. Lông mày anh nhíu thật chặt, không ngừng ✞♓●ở ⓓố●c từng chút, mồ hôi nóng rịn ra trên trán.
Cánh cửa bị đóng sầm lại.
Cửa sổ kéo một lớp rèm cửa mỏng, không thể nhìn thấy bóng người, nhưng ánh mặt trời chói chang đã xuyên quaNgày hôm nay Chu Liệt không chỉ mạnh mẽ, hơn nữa còn rất nóng nảy.
Mọi chuyện diễn ra trong nhà đều quá rõ ràngÁnh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào người cô, da thịt trần truồng tản ra ánh sáng như ngọc trai. Cô nhíu mày, mím đôi môi đỏ bừng, nhẹ nhàng nghiêng đầu.
Giang Ninh bị đè ⓛê·п ɢ𝐢·ườ·𝐧·𝖌, lòng bàn tay có hơi nước của người đàn ông chui sâu vào trong quần áo của cô, xoa nắn xung quanh.
"A Liệt, đừng..."Tiếng vang ái muội ở trong phòng, quanh quẩn thật lâu.
Nức nở từ chối không có tác dụng gì hết. Phanh một tiếng.
Ngày hôm nay Chu Liệt không chỉ mạnh mẽ, hơn nữa còn rất nóng nảy. Cảm giác chua xót xé rách từ chỗ tiểu huyệt nhạy cảm. Cơ thể 〽️·ề·𝖒 mạ·𝖎 không nhịn được cả người căng thẳng. Cô vừa xấu hổ vừa bối rối, đôi môi n.óⓝ.🌀 𝖇.ừ.n.🌀.
Không hề cẩn thận mở rộng Giang Ninh, cũng không chờ cô khó kiềm chế lại mới tiến vào. Dường như càng sâu hơn .... Ở trên 〽️ô·𝐧·🌀 của cô ma sát. Vừa đau vừa 𝐬ướ●ⓝ●🌀.
Anh thậm chí "Vô tình" xé rách quần lót của Giang Ninh. Cánh cửa bị đóng sầm lại.
Khi tiểu huyệt khẽ chảy ra nước ⓓâ·ⓜ, côn thịt to lớn của anh đã gấp không chờ nổi muốn ×-â-〽️ ⓝh-ậ-🅿️ vào bên trong.
Quy đầu to tròn bị mắc kẹt ở cửa huyệt.
"Hức hức."Giang Ninh bị đè 🦵ê·п 🌀1ườ·ռ·𝖌, lòng bàn tay có hơi nước của người đàn ông chui sâu vào trong quần áo của cô, xoa nắn xung quanh.
Cảm giác chua xót xé rách từ chỗ tiểu huyệt nhạy cảm. Cơ thể ɱề●𝐦 m●ạ●𝖎 không nhịn được cả người căng thẳng.
Trong hai mắt Chu Liệt tất cả đều là 𝖉ụ·ⓒ ⓥ·ọ·ռ·🌀 đen kịt, anh ♓ô●п lên môi Giang Ninh, khàn khàn nói, "A Ninh, anh muốn tiến vào."Sau khi côn thịt cứng rắn đâ●𝐦 𝐯●à●𝐨, gần như cũng không nhúc nhích được.
Khoảnh khắc Giang Ninh nghe thấy giọng nói của anh, trái tim đã mềm nhũn.
Cô nhíu mày, mím đôi môi đỏ bừng, nhẹ nhàng nghiêng đầu.
Một nửa khuôn mặt của cô được ☑️●ù●ℹ️ 𝐯à●ⓞ trong gối. Đây là lần đầu tiên Giang Ninh bị làm ở phía sau, thậm chí cô còn không biết còn có tư thế như thế này.
Giống như sự dung túng thầm lặng đối với người đàn ông. Giữa ban ngày.
Lồng 𝐧-g-ự-ⓒ Chu Liệt phập phồng kịch liệt, thắt lưng nặng nề chìm xuống.
Quá chặt.
Sau khi côn thịt cứng rắn đ*â*𝐦 ✔️*à*𝐨, gần như cũng không nhúc nhích được. Khi tiểu huyệt khẽ chảy ra nước 𝒹·â·ɱ, côn thịt to lớn của anh đã gấp không chờ nổi muốn 𝐱-â-Ⓜ️ 𝐧-♓-ậ-ⓟ vào bên trong.
Được bao bọc chặt chẽ bởi các vách thịt bên trong nóng ẩm ướt, quy đầu nổi lên một trận đau nhức. Giang Ninh giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng lại bị người đàn ông từ sau lưng đè xuống.
Thiếu chút nữa Chu Liệt đã bắn ra ngoài.
Lông mày anh nhíu thật chặt, không ngừng ✞♓●ở dố●ⓒ từng chút, mồ hôi nóng rịn ra trên trán.
"A Ninh..."
Anh ⓥ-ù-❗ ν-à-o trong п●🌀ự●𝒸 Giang Ninh, khàn khàn gầm lên.
Dưới thân động đậy, bắt đầu tiến vào không kiềm chế được.
Lần 𝐪⛎*🅰️*ռ 𝖍*ệ tình dục kia, đối với Chu Liệt và Giang Ninh mà nói, đều là ký ức vẫn còn nhớ rỗ.
Vừa đau vừa 💰·ư·ớ·𝐧·ⓖ. Cô cho rằng Chu Liệt sẽ buông cô ra, cho rằng Chu Liệt sẽ không ⓓâ_ⓜ loạn giữa ban ngày.
Thậm chí mang theo rung động vừa xa lạ vừa quen thuộc, giống như lần đầu tiên.
Tiếng vang ái muội ở trong phòng, quanh quẩn thật lâu.
Thật vất vả mới quay về bình tĩnh.
Giang Ninh ở trong bụng từng trận phập phồng, thở dài... Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Editor: Chang + Beta: Linh, Amouriel
Tuy nhiên. Cô lại sai một lần nữa."Hức hức hức."
✝️𝒽*â*𝓃 т𝐡*ể mềm nhũn yếu ớt, ở trong tay Chu Liệt trở mình.
Cô nằm trên chăn bông Ⓜ️.ề.Ⓜ️ 𝖒ạ.𝖎, choáng váng chỉ muốn nhắm mắt lại. Dưới thân động đậy, bắt đầu tiến vào không kiềm chế được.
Trên 〽️_ô𝖓_ⓖ lại truyền đến xúc cảm khác thường.
𝒩*ó*𝖓*🌀 𝒷ỏ*n*🌀, cứng rắn, thô to. Thậm chí mang theo rung động vừa xa lạ vừa quen thuộc, giống như lần đầu tiên.
Ở trên 〽️_ôn_ⓖ của cô ma sát.
Tại sao...Lại cứng nữa...Không phải vừa mới bắn rồi sao...Vừa lúc đó.
Giang Ninh giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng lại bị người đàn ông từ sau lưng đè xuống. Trong hai mắt Chu Liệt tất cả đều là ԁ●ụ●ⓒ ☑️●ọ●n●ɢ đen kịt, anh ♓ô*𝓃 lên môi Giang Ninh, khàn khàn nói, "A Ninh, anh muốn tiến vào."
Chu Liệt 𝖍ô●ռ vành tai cô, sườn mặt, rồi cổ...
Khi cô không nhịn được mà ⓡê_ⓝ r_ỉ ra tiếng, côn thịt theo khe hở cọ xuống 𝐦ôn·ⓖ, từ phía sau đ_â_𝐦 𝐯_à_⭕ trong tiểu huyệt.
"Hức hức hức."
Sao anh có thể làm như vậy?
Không đúng...
Hức hức hức...
Dường như càng sâu hơn ....
Đây là lần đầu tiên Giang Ninh bị làm ở phía sau, thậm chí cô còn không biết còn có tư thế như thế này.
Cô chỉ có thể ôm chăn bông trong п.𝐠ự.↪️, cặp 〽️ôп-ɢ vểnh lên trắng như tuyết, cả người bị đâ_ⓜ mạnh đến điên đảo. Không biết ăn quả dâu tây thứ mấy rồi.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào người cô, da thịt trần truồng tản ra ánh sáng như ngọc trai. Nhưng cô đã nhầm rồi.
Đặc biệt là cặp m·ô𝓃·g căng tròn trắng nõn, lắc lư trước mắt người đàn ông.
← Ch. 71 | Ch. 73 → |