Truyện:Bóng Sói Hú - Chương 67

Bóng Sói Hú
Trọn bộ 73 chương
Chương 67
0.00
(0 votes)


Chương (1-73)

"Như Phong, em muốn nhìn anh! "

Giọng nói Liễu Đình ôn nhu như nước. Bóng đêm hoàn toàn yên tĩnh, thật lâu sau, giọng nói Phí Như Phong lạnh lùng vang lên: "Cuối cùng em vẫn có thể kêu tên anh vô cùng êm tai, mà sau sự êm tai đó chính là lưỡi dao sắc bén!"

Hai mắt hắn bị tơ Ⓜ️á·⛎ che kín, dưới bóng ma lộ ra trái tim tiều tụy. Liễu Đình vươn tay, cham đến mặt hắn, hắn chấn động muốn trốn lại chẳng thể trốn thoát.

Cô đã từng tùy ý quan sát hắn, ánh mắt lóe sáng, tư thế hiên ngang; Cô cũng đã từng vⓤố-t ⓥ-ⓔ hắn thật lâu, hai gò má cao, khí chất cao quý không gì sánh nổi! Lúc này đây lại lõm xuống trong lòng bàn tay cô...

Hơi thở Liễu Đình như bị tầng tầng bông gòn chặn lại, nơi ɱề_ɱ ⓜạ_𝒾 nhất trong trái tim bị hung hang đ-â-𝖒 chọc, chua xót không tên cuồn cuộn ập đến.

Như Phong, anh cũng biết.

Không cần quan tâm đến tình yêu này có bao nhiêu toan tính.

Cho dù em lần lượt làm anh tồn thương thật nặng.

Như Phong, từ thời khắc em đeo chiếc nhẫn của anh, tình yêu em trao anh là toàn tâm toàn ý.

Hơi thở cực nóng trút xuống trong bóng đem đen đặc, bàn tay Liễu Đình di chuyển trên ✝️●♓â●𝖓 𝐭●𝒽●ể hắn, mỗi tấc da thịt lòng bàn tay cô đi qua đều bị lửa nóng bao trùm, vết sẹo dày đặc... triền mien... lưu luyến... đau xót... di chuyển một phân đầu ngón tay lại rum them một phần.

"Dùng sức một chút đ●â●ⓜ ✔️●à●ⓞ đi, bàn tay em lập tức có thể móc trái tim tôi ra! "Phí Như Phong mạnh mẽ rời khỏi tay Liễu Đình,

"Hay là... cần như vậy, tôi tự tay moi ra cho em! "

"Không cần! "Liễu Đình nói nhỏ, cô quỳ đứng lên, ôm chặt cổ hắn, hắn không thể cử động, không thể lùi lại.

"Cuối cùng thi em còn muốn gì ở tôi, tôi sẽ không mềm lòng với em, tôi sẽ không bị em điều khiển nữa!" Bàn tay hắn nắm chắc bả vai Liễu ĐÌnh, mạnh đến mức xương tủy đều co rút, hắn 𝐬*𝖎*ế*𝖙 c*𝖍*ặ*𝖙 sức tay, giống như phải bóp nát cô ra.

"Em muốn tối nay" Liễu Đình nhìn hắn."Em muốn tối nay được ôm hạnh phúc thêm một lần nữa!"

Tương tư đến hóa đá, hồng trần tang thương, không cần biết tương lai có ra sao, tối nay, tình yêu chân thật nhất này, em muốn được ôm them một lần!

Ánh sáng thiêu đốt hòa tan tất cả, ánh mắt nóng cháy đến vậy, cúi nhìn chăm chú kiên nghị mang theo tình cảm chân thành, trong giât lát, cảnh vật điên đảo, thân mình ngã xuống giường, trước mắt không nhìn thấy thứ gì hắn như lửa đỏ tiến vào, Liễu Đình vì hắn mở ra đôi môi không chút giữ lại, kích tình nóng cháy đáp lại nụ 𝖍-ô-ⓝ của hắn, mỗi dây thần kinh trong cô đều rung động, trong cuộc đời chỉ vì hắn mà cảm nhận được 🎋_ⓗ_🔴á_❗ 𝖈ả_𝖒, chấp nhất không thể rứt bỏ này là từ đâu mà có chứ.

Đầu lưỡi bị hắn nuốt vào, hắn nhấm nháp sự xinh đẹp trí mạng của cố, đầu lưỡi họ quấn quanh dây dưa cùng một chỗ, hắn thở càng gấp, hơi thở điên cuồng mạnh mẽ phun vào trong miệng cô, hắn vây kín 𝐭-𝖍â-ռ ⓣ-𝐡-ể cô, mỗi tấc trên người đều bị bao trùm dưới thân hắn, mồ hôi, dính dớp, tứ chi ⓠ⛎ấ_n 🍳⛎_ý_✝️.

Hắn thô bạo ngang ngược xé quần áo cô ra, ✞♓â●𝐧 𝐭𝒽●ể cứng rắn thon dài đè ép mỗi tấc da thịt non mềm của cô, sức nặng của hắn từng chút từng chút biến hóa...

Đây gần như giày vò ngang ngược, tế bào toàn thân đều 𝓇_⛎_𝓃 𝐫ẩ_ⓨ, cô sắp phát điên dưới sự ѵ●𝖚●ố●🌴 ⓥ●𝖊 của hắn, mê muôi tuyệt vọng...

Ngón tay hắn khơi gợi tình dục cực hạn, cảm giác như tia chớp đánh thẳng vào đầu óc, cô không kiềm chế được mà hét chói tai, mỗi giọt mồ hôi và dịch tình đều phun ra từ sâu trong người.

Hắn cắn bả vai cô, căn phòng u ám tràn ngập tình dục điên cuồng, hắn vẫn kkông buông tha cho cô, hắn vẫn thấy không đủ, cô bị hắn ôm chặt, toàn bộ điểm yếu đều bại lộ, Liễu Đình т♓-ở 𝐡-ổ-𝐧 ♓-ể-ⓝ căn bản không hít được không khí, cô di chuyển thân mình, cho dù là cách một ly, để cô thở một hơi...

"Không được đi, em rời đi, anh sẽ 🌀i·ế·🌴 em! "Hắn như một con dã thú, anh mắt 𝓃*ó*𝓃*🌀 𝒷ỏ*n*𝖌 mà tàn khốc, khóe mắt ửng đỏ khơi mào ⓜ-ê đắ-Ⓜ️, là uy h1*ế*ρ, là tuyệt vọng, là si mê, là điên cuồng, vẻ mặt hắn như kẻ tù tội vĩnh viễn sẽ không được thả ra, nó bí mật mang theo hơi thở nắm lấy trái tim Liễu Đình

Bàn tay Liễu Đình luồn vào giữa tóc hắn, mái tóc ướt sũng, mồ hôi đầm đìa, Liễu Đình kéo hắn về phía cô, cô phóng túng cho sự hung ác tham lam vô tình của hắn, mặc hắn tùy tiện chiếm đoạt, cô mở toang vì hắn, 🌴.𝖍â.𝖓 ✝️.♓.ể vô cùng mẫn cảm, m●á●⛎ đọng lại môi nơi hắn chạm đến, môt hắn giữ lấy cô, rang nanh khắc từng chút lên 🌴-ⓗ-â-𝐧 𝐭♓-ể cô, "Cho em! ".

Ánh mắt hắn lóe sáng hung tàn như một con báo, hắn không nương tay với yêu cầu này. Một cảm giác không thể hình dung xuyên thấu nơi thần bí nhất trên then thể cô, hắn hung hang va chạm vào dây đàn dấu sâu trong ✝️ⓗ·â·𝓃 ⓣh·ể cô, không gian vặn vẹo, biến hóa thành từng mảnh, 👢i·𝐧·ⓗ 𝐡ồ·𝓃, trái tim bị hắn ♓-⛎𝓃-ℊ ♓-ă-𝐧-ɢ loại bỏ, hắn cưới đoạt tri giác của cô, hút cạn dòng 𝖒á_ц trong cô, tất cả đều biến mất, tất cả đều ngừng lại, chỉ ngất trong giây lát lại bị tàn nhẫn đánh thức, hắn cắn ⓛ1*ế*ɱ da thittj cô, phần eo bị thanh kiếm sắc bén 𝓃●ó𝐧●ℊ 🅱●ỏ●ⓝ●ⓖ của hắn xâm chiếm.

Hắn không ngừng khống chế cao trào, vô cùng ác độc tàn khốc làm cô hoàn tàn bày ra tư thế không phải của chính mình, hùa theo đón nhận, thế lực tiêu hao gần như không còn, dưới bàn tay túm chặt của hắn, càng lúc càng đong đưa mạnh mẽ hơn. Hắn còn quen thuộc ✝️*♓â*ⓝ ✞♓*ể cô hơn chính bản thân cô, sung 💰ướп_ℊ và thống khổ không ngưng lặp lại, không ngừng đan xen, yết hầu khàn khàn đã chẳng còn phát ra nổi một chút tiếng rên, không thể chịu nổi, thật muốn cứ thế này mà ↪️♓ế.t đi!

Hắn 𝒽●υ●𝐧●ɢ ♓●ă●n●ⓖ túm chặt cánh tay cô, ngón tay luồn vào đan chặt ngón tay cô, dường như chỉ khẽ buông lỏng sẽ rơi vào địa ngục sâu vạn trượng.

"Vì sao không đẩy anh ra, kháng cự của em, ương ngạnh của em, giận giữ của em đâu mất rồi? "Hắn nhìn thân mình ướt sũng mồ hôi dưới thân, 𝐭h.â.𝓃 𝖙.♓.ể trần trụi của cô bị hắn cố ý ép chặt, tóc đen tán loạn trên đệm giường, mặt cô ửng đỏ như trong lửa cháy xa hoa, đôi mắt cho tới giờ vẫn xinh đẹp lạnh nhạt bây giờ đang chiếu rọi hắn.

"Nơi này của em còn có ai? "Ánh mát hắn nheo lại đầy nguy hiểm, hắn động mạnh kiếm bén còn chon trong 𝐭𝖍â·𝓃 т𝖍·ể cô, hắn cúi người, ve mặt ♓⛎𝓃_ℊ 𝖍_ă𝐧_ⓖ khiến người ta không rét mà run.

Hắn túm lấy ռ*ℊự*𝖈 cô, "Nơi này chỉ có anh, lau sạch hắn ra khỏi nơi này, em chỉ có thể nghĩ đến anh, chỉ có thể nhớ anh! "Liễu Đình há mồm cán đầu ngón tay hắn, một dòng má●⛎ tươi chậm rãi nhỏ xuống từ khóe môt, mùi má-⛎ tanh này 🎋í●↪️●♓ ✝️𝒽í●🌜●♓ toàn bộ thú tính từ sâu trong nội tâm hắn, cô đã tuyên chiến với một ác 🍳𝖚·ỷ.

Hắn túm lấy cô, ép chặt hai chân cô mặt đối mặt cùng hắn, một lần nữa hắn lại điên cuongf mạnh mẽ tiến vào, dù bao nhiêu lần cũng giống nhau, cho dù có thiêu đốt thành tro tàn cũng vậy. Đây là cái giá phải trả của sự vứt bỏ, cái giá của một lần lại một lần vứt bỏ!

Ái ân điên cuồng, dục hỏa bốc ạnh mẽ, tia sáng trắng 𝐧-ổ 🌴𝐮-𝖓-🌀 giữa não bộ, hắn lien tục lặp lại nguyền rủa: "Anh sẽ không tha cho em, sẽ không tha cho em, sẽ không tha cho em! "Tình dục ngập trời bao phủ suy nghĩ của cô, vẫn chìm đắm, т_♓â_п 𝐭_𝐡_ể bị nén chặt trên giường, vải mềm dán chặt hai má, tựa hồ không thở nổi, trước mắt vẫn là bóng tối, hai tau úp 👢ê·𝓃 g𝐢·ư·ờ·n·𝖌, thân mình không ngừng bị lay động, hai tay tê rần, cuối cùng không chống đỡ nổi mà đổ sụp xuống.

Xương hông bị một bàn tay mạnh mẽ nâng lên, eo bị đè chặt, lại rơi vào bóng tối them một lần...

Cả đêm cuồng bạo thiêu đốt, toàn bộ không khí đều sôi trào trong ⓓụ_𝖈 ѵọⓝ_𝖌 dã tính, hoàn toàn hao hết thể lực, Liễu ĐÌnh gần như rơi vào giấc ngủ trong nháy mắt, cô tỉnh lại, ⓣ𝖍â.𝓃 𝐭𝖍.ể vẫn dính trên 𝓃𝐠●ự●𝖈 hắn như cũ, bàn tay nắm lấy cô dường như có ý thức, vẫn nắm chặt không buông. 𝐓·𝒽·â·п ✞♓·ể vẫn duy trì tư thể ⓣⓗ●â●п 〽️ậ●✝️, cứng ngắc đên sắp 𝒸♓.ế.🌴 lặng.

Liễu Đình khẽ cựa người ⓚ𝖍_🔴á_ï cả_𝐦 lập tức ập đến, từng tế bào nhỏ bé nhất trên người đều đang r𝐮-𝐧 r-ẩ-y. Gần như ngay lập tức, hai mắt hắn mở ra, miệt mài một đêm khiến cho toàn thân hắn hiện ra sự suy sút thối nát, hơi thở vô cùng say lòng nguời, mặt Liễu ĐÌnh lập tức đỏ lên.

"Cái kia... thật xin lỗi."Đây là 🌴*♓*â*𝐧 ✝️𝐡*ể của hắn mà cô xin lỗi giải thích cái gì chứ?

Tay hắn 𝖛-u-ố-t ν-e dọc theo thắt lung cô dần dần đi lên dừng lại nơi tiếp giáp giữa cổ và xương quai xanh của cô nhẹ nhàng vuốt vê, ánh mắt hắn cực kỳ tà ác, không nhìn nổi, bàn tay Liễu Đình xuc động che đi ánh mắt hắn, hành động ngỗ nghịch này lập tức bị trừng phạt, hắn xoa nhẹ gáy cô, giống như đang tìm nơi cắn xe, Liễu Đình ghé vào lòng hắn, động cũng không dám động, đây căn bản là một con dã thú, ai đã thả hắn ra vậy...

Hắn 👢ⓘ-ế-𝖒 lỗ tai cô, hắn quấy rối hai lỗi tai yếu ớt của cô, vàng tai cô nóng đên sắp bôc khói, "Hứa với anh, vĩnh viễn không rời! "Hắn khép bàn tay, ôm chặt cô vào lòng, dường như đây là toàn bộ căn cứ để xác minh rằng hắn có cô.

Nín thở cô đơn, trong nháy mắt rời khỏi vòng tay, Liễu ĐÌnh buông tay, ánh mắt chạm nhau, không khí như ngưng kết trong giât phút này, trên thế giới này không còn ai hiểu được đối phương hơn chính họ, toàn bộ những thứ họ có sinh ra từ dây dưa nguy hiểm và â-m mư-𝖚 giũa họ, họ yêu đối phương, nhưng không tin đối phương, mà tình yêu không có niềm tin thì tương lai cũng chỉ là một mảnh xám xịt.

Ánh mắt họ đấu nhau triền mien, va chạm, tóe lửa, không thể cứu vãn, giọng Liễu Đình khàn khàn, "Như Phong anh muốn em hứa vĩnh viễn không rời, lời hứa của em, anh có tin không? "

Ánh mắt hắn là lửa nóng mà cũng là bang lạnh, trái tim co thắt, tay hắn ướt đẫm mồ hôi, hai người tĩnh lặng, giống như muốn làm giây phút này vĩnh viễn dừng ở đây.

"Không, anh không tin! "Lửa đỏ thiêu đốt hết rét lạnh, đúng là vậy, vốn dĩ là như vậy, giọt sương vĩnh viễn sẽ bốc hơi khi mặt trời mọc lên...

Cô nhìn hắn từng bước tường bước rời đi, cô nằm co trong chăn, ngủ tiếp một chút, nhắm mắt lại ánh mắt của mày Liễu Đình, có thể yên lặng ngủ cũng đã rất hạnh phúc rồi. Cô nhắm chặt hai mắt.

Phí Như Phong ra khỏi phòng, thân hình cao lớn tựa lên bức tường lạnh băng, lại ôm cô một lần, cảm giác thật sự là tan xương mất hồn, hắn gần như bị hàng phục! Mà cuộc đời, chỉ nháy mắt có được như là khát cầu thống khổ vĩnh viễn, từ thiên đường đến địa ngục, loại đau đớn khắc cốt ghi tâm như bị nung lên này, 🦵ℹ️п·♓ 𝐡ồ·ռ đều bị cắn nuốt đến không còn rôi!

Hắn đã mất đi một lần, hắn lạc bước một lần, không, quyết định không thể lặp lại, quyết định không thể dung túng cho cô rời đi, không cần biết kiếp này cố ấy biến thành bộ dạng gì, cô ấy đều phải ở bên hắn!

Anh yêu em nên nhất định phải đánh em, để em quy phục hoàn toàn, để mỗi tấc không gian của em đều phải có sự hiện diện của anh.

Chương (1-73)