Câu dẫn cùng phản ⓠц·🍸·ế·ռ 𝖗·ũ!
← Ch.030 | Ch.032 → |
Editor: kaylee - DĐLQĐ.
Hạ Lan Phiêu ác độc nghĩ đến cảnh Tiêu Mặc nản lòng lăn xuống người mình, ác độc nghĩ cảnh đến nàng vỗ bả vai Tiêu Mặc nói: "Người anh em không có việc gì ta còn trẻ, uống nhiều XX thận bảo một chút, hơn nữa chịu chút X ca nhất định sẽ tốt", không khỏi cười khẽ một tiếng. Có thể do cảm giác say dần xuất hiện, nàng chỉ cảm thấy Tiêu Mặc ở trước mặt càng ngày càng mơ hồ, làm cho nàng gần như không nhìn rõ. So sánh với т.♓â.𝖓 𝖙.h.ể mềm yếu, đầu óc của nàng lại hưng phấn khác thường.
Đau đầu quá, 𝖙.ⓗ.â.𝐧 ✝️𝒽.ể thật mềm.... Mà ta thật vui mừng. Ngày mai, ta có thể rời đi, rời khỏi tên cẩu Hoàng đế này thoát khỏi số phận 𝖈ⓗ·ế·✝️ người này! Ta, không muốn cùng những người liên quan đến Hạ Lan Phiêu có bất kỳ dính líu gì! Bắt đầu từ ngày mai, ta chỉ là ta - Hạ Lan Phiêu!
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, cười sờ lên mặt của Tiêu Mặc, chủ động ♓●ô●ռ lên môi hắn. Đầu lưỡi của nàng tinh tế phác họa độ cong của khóe môi Tiêu Mặc, chui vào khoang miệng của hắn, ở giữa răng môi nhẹ nhàng vẽ vòng tròn. Nàng không biết, nụ ⓗô_𝓃 của nàng đã đốt lên hỏa diễm thiêu rụi tỉnh táo trong lòng nam nhân này, mà nàng vừa 🍳𝖚·yế·ռ ⓡ·ũ, vừa kiêu ngạo nhìn Tiêu Mặc: "Đến...."
Sau một giây, nàng liền bị Tiêu Mặc 𝖍𝐮-ռ-🌀 ♓ă-𝐧-🌀 đặt lê.𝖓 g❗.ư.ờ.𝓃.🌀. Tiêu Mặc ⓗ⛎_n_ⓖ ♓_ă_𝓃_ⓖ hô●п nàng, dùng hết sức lực toàn thân, mỗi bộ phận trên t♓â●n 🌴●𝐡●ể đều cảm thấy khát vọng nàng. Loại cảm giác này, là khao khát hắn chưa bao giờ có, xa lạ, đáng sợ.
Hắn vẫn không động vào nàng, là vì không muốn lưu lại hậu hoạn về sau, cũng vì.... Sợ mình sẽ lưu luyến 🌴_𝐡â_𝐧 𝖙_𝖍_ể của nàng. Nhưng mà, thật sự sẽ.... Lưu luyến sao? Hay là, sau khi lấy được sẽ giống như các nữ nhân khác, rất nhanh sẽ không có hứng thú, tùy tiện vứt ở một bên? Biết rõ nàng muốn đi, tại sao còn giữ nàng lại....
Mặc kệ như thế nào, hắn đã không thể quản nhiều như vậy. Tổn thương nàng cũng vậy, hậu hoạn vô cùng cũng vậy, hắn chỉ muốn lấy được nàng. Trước khi nàng rời đi, làm cho nàng, trở thành nữ nhân của hắn. Loại khát vọng này, thật sự mãnh liệt quá mức, ngay cả hắn cũng không ngờ được. Đã nghĩ.... Như vậy, liền làm thôi.
Cảm giác ấm áp, xúc cảm mề·〽️ mạ·i, bá đạo chiếm đoạt, mùi vị quen thuộc trên người hắn bao quanh Hạ Lan Phiêu. Nàng trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt phóng đại của Tiêu Mặc, dường như cảm thấy Ⓜ️*á*⛎ dồn hết lên mặt, nhịp tim nhanh đến mức như muốn lao ra khỏi lồng п-🌀-ự-𝒸. Nàng cảm thấy một vật trơn trượt chui vào khoang miệng của mình, đầu óc "ông" một tiếng 𝓃.ổ ✞.uⓝ.🌀. Nàng biết chuyện gì sắp xảy ra, mặc dù rất yên tâm với ✝️●𝐡●â●𝖓 t♓●ể không thể 𝐠.ℹ️🅰️.ⓞ ♓ợ.🅿️ của Tiêu Mặc, nhưng lòng của nàng, vẫn rối loạn.
"Ôi.... Thật khó chịu.... Buông tay...."
Hạ Lan Phiêu đẩy lồng пⓖ*ự*🌜 rắn chắc của Tiêu Mặc theo bản năng, lại phát hiện ✞𝐡.â.𝖓 †𝒽.ể của hắn hừng hực giống như mình. Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của Hạ Lan Phiêu sờ lên lồng 𝓃gự*🌜 mình, lửa giận trong lòng Tiêu Mặc càng cháy rừng rực. Đầu lưỡi của hắn linh hoạt cướp đoạt bên trong khoang miệng của nàng, sự tê dại khác thường làm cho Hạ Lan Phiêu không tự chủ muốn tách rời. Nhưng mà, càng giãy dụa, lại càng cảm thấy áp bức. Từng giây từng phút trôi qua, 𝐭●h●â●ⓝ t●𝖍●ể của nàng đã dần xụi lơ, nhưng mà Tiêu Mặc hoàn toàn không có ý định dừng lại, mà là càng thăm dò thêm vào bên trong, cho đến khi nàng hoàn toàn xụi lơ trong 𝖓ℊự●ⓒ hắn, mặc hắn hấp thu.
Dịu dàng, thăm dò từng chút, lưỡi cùng lưỡi dây dưa không ngừng. Hai cánh tay nóng rực mà có lực của Tiêu Mặc ôm lấy vòng eo của nàng, nàng chỉ cảm thấy т♓â·п ⓣh·ể của mình giống như đang bốc cháy. Quần áo đã sớm bị Tiêu Mặc ném xuống đất, Tiêu Mặc ôm nàng thật chặt, làm cho т𝒽.â.п 🌴.ⓗ.ể của nàng càng phát ra lửa nóng. Một loại cảm giác nói không rõ là muốn cự tuyệt hay là muốn đòi lấy tràn ngập trong đại não của Hạ Lan Phiêu, lý trí của nàng nói nàng phải đẩy người đàn ông này ra, nhưng ✝️𝒽.â.ռ ✞.h.ể của nàng dường như không nghe sai khiến.
Đầu, càng ngày càng choáng váng. Tiêu Mặc tinh tế 𝒽●ô●n lên phần cổ của nàng lưu lại dấu ấn màu đỏ, thẳng từ bờ vai của nàng dọc xuống. Môi hắn ♓_ô_𝓃 đến mức, làm cho ✝️𝖍â.n ⓣ𝐡.ể của Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng 𝓇𝐮_п 𝐫_ẩ_𝐲. Nàng nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn đôi mắt làm cho người ta hít thở không thông của Tiêu Mặc, cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ. Mà nàng.... Ruốt cuộc ngủ 𝖒.ê ɱa.𝖓 - ngủ thiếp đi ngay trong bầu không khí mập mờ như vậy.
"Trời.... Cư nhiên ngủ thiếp đi."
Tiêu Mặc đau đầu nhìn cô gái nằm dưới thân mình vào thời khắc mấu chốt cư nhiên ngủ thiếp đi, có chút không thể tin vỗ nhẹ má nàng. Mặt của Hạ Lan Phiêu khẽ chuyển động theo bàn tay của Tiêu Mặc, hô hấp đều đặn, lông mi rũ xuống, biểu hiện nàng thật sự đã ngủ. Nàng yên tĩnh ngủ, không có giương nanh múa vuốt, cũng không có hờ hững đờ đẫn.... Cảm giác như vậy, thật tốt! Nhưng mà, nàng ngủ say là bởi vì rượu, hay là bởi vì... Túy Hà Y?
Tiêu Mặc kéo tay Hạ Lan Phiêu. Trên cổ tay của Hạ Lan Phiêu, mắt thường gần như không nhìn thấy hai vạch m·á·⛎ màu đỏ, giống như có người dùng móng tay nhẹ nhàng xẹt qua. Đúng là, đúng là độc Túy Hà Y phát tác sao.... Đã là lần thứ hai. Lại phát tác lần nữa, nàng sẽ c𝒽ế●🌴.... Giống như bây giờ, an tĩnh như vậy, xinh đẹp như vậy... 𝐜ⓗ_ế_t đi....
Tiêu Mặc nhẹ nhàng 𝐯_ц_ố_𝖙 ѵ_𝖊 gương mặt của Hạ Lan Phiêu, nhẹ nhàng ♓ô_𝖓 lên trán nàng, ôm chặt nàng, ngủ. Hôm nay, hắn thu hoạch rất nhiều, cho nên, tâm trạng hắn khá tốt.
Hắn biết được dân chúng Kim quốc đối với việc bị Đại Chu chiếm giữ cũng không có phản ứng quá lớn - tất nhiên, việc này cùng sự hung tàn của Diệp Văn, hắn nghiêm khắc kiểm soát quân đội và đền bù tổn thất chiến tranh cho dân chúng có chút ⓠ⛎@.𝐧 ⓗ.ệ. Mà nàng... cuối cùng cũng khôi phục bộ dáng linh hoạt trước đó. Thật tốt!
Sẽ không quên, nàng nằm ngẩn ngơ trong căn phòng tối tăm ở Kim quốc, vừa bất lực vừa thê lương như vậy. Nàng Ⓜ️ảⓝ●𝒽 𝐤●𝖍●ả●ⓝ●ⓗ, gầy yếu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể 🌜ⓗế·𝐭 đi. Cho nên, hắn muốn cùng nàng đi ra ngoài, để cho nàng thấy được không phải tất cả người Kim quốc đều có thể tổn thương nàng. Coi như là.... Quà tặng lúc chia tay.
Hạ Lan Phiêu, ta nói dối. Khi ngươi hỏi ta có một chút không đành lòng hay không, ta nói "Không có", nhưng ta biết ta nói dối. Nhìn cả người ngươi đầy vết thương, nhìn ánh mắt đờ đẫn của ngươi, ta có chút không đành lòng. Nhưng chúng ta đều biết, coi như có quay ngược thời gian, ta cũng chỉ có thể quyết định như vậy. Ta không có nói cho ngươi biết, ngươi còn sống, ta thật sự vô cùng vui mừng.... Ngươi còn sống, thật tốt.
Ta thả ngươi rời đi. Gần hai tháng, mới có thể làm cho cả hai tỉnh táo, cẩn thận suy nghĩ bước tiếp theo nên làm cái gì đi. Nếu mà đến ngày phải 𝖌●iế●т ngươi, ta chắc chắn sẽ nhẫn tâm? Ta không biết.... Không bằng đến ngày đó rồi hãy nói, ôi....
← Ch. 030 | Ch. 032 → |