Trở lại biệt thự Bán Sơn
← Ch.076 | Ch.078 → |
Tô Nhiễm không ngờ Lệ Minh Vũ lại mang cô đến biệt thự Bán Sơn. Mọi thứ ở đây vẫn y chang bốn năm trước, cách bố trí bày biện, nội thất đều không thay đổi. Và hiện tại trong biệt thự vẫn chỉ có một mình cô, không người làm, cũng không quản gia.
Tối qua, Lệ Minh Vũ chở cô đến đây rồi đi. Suốt một ngày, cô bị nhốt ở biệt thự, cửa sổ và cửa lớn đều khóa chặt, cô muốn chạy đi khó vô cùng. Điện thoại di động của cô bị anh lấy đi, điện thoại phòng khách cũng bị anh nóng giận cắt đứt, cách ly cô với thế giới bên ngoài.
Tô Nhiễm cuộn mình ngồi cạnh cửa sổ phòng khách, lặng lẽ nhìn mưa rơi như trút nước bên ngoài. Màn mưa bao phủ toàn bộ thế giới, làm cô không còn thấy rõ cây ngô đồng trên hành lang. Một chú chim nhỏ run rẩy dầm mưa ướt sũng vỗ cánh trú ngoài cửa sổ, cô nhìn đến yêu thương. Giờ này phút này, cô mong muốn mình có thể sưởi ấm cho chú chim này qua tấm kính ngăn cách biết bao nhiêu. Đáng tiếc, cái gì cô cũng không làm được.
Đột nhiên, hai ánh đèn xe sáng chói xuất hiện, Tô Nhiễm sửng sốt, cảnh này làm cô nhớ tới quãng thời gian vừa kết hôn với Lệ Minh Vũ vào bốn năm trước. Đêm mưa, cô cũng lẳng lặng chờ anh về nhà.
Nhưng bốn năm trước là hạnh phúc, còn lúc này đây cô chỉ có bất an và hoảng loạn.
Anh lại tự mình chạy xe về. Xuống xe, ngay cả dù cũng không bật, anh liền loạng choạng bước đi. Rõ ràng anh đã uống rượu. Tô Nhiễm đờ người, mãi đến khi cửa phòng khách mở toang, mãi đến khi... Lệ Minh Vũ đi đến.
Chú chim ngoài cửa sổ dường như nhận ra sự bất thường trong phòng, liền vỗ cánh bay đi ngay. Tô Nhiễm vô cớ cảm thấy cô đơn, lại nghe tiếng đóng cửa, đôi mắt đen thẳm nhìn chăm chú về bên này, cô mới có phản ứng, im lặng đi lên lầu.
Khi tỉnh táo, anh vẫn có thể tổn thương cô. Cô không biết, lúc say rượu, anh sẽ còn làm ra chuyện tàn nhẫn đến nhường nào.
Hình dáng cô bỏ chạy đập vào mắt Lệ Minh Vũ, anh nhếch môi, cởi áo khoác ướt sũng mưa vứt lên sofa, rồi cũng chầm chậm bước theo lên lầu, tựa như con mèo bình tĩnh đang từ tốn xem màn biểu diễn vụng về của chuột.
Tô Nhiễm vô thức quay đầu lại, lúc này sấm chớp cũng vừa lúc cắt ngang màn đêm, cô sợ hãi nhìn phía sau mình. Từng bước đi của anh tiến lên lầu hai hệt như ma quỷ đến từ màn đêm, môi anh cong lên một nụ cười, còn ánh mắt thì lạnh hơn cả cơn mưa đêm ngoài cửa sổ. Có một kiểu đàn ông rất hòa hợp với đêm khuya, và Lệ Minh Vũ chính là kiểu đàn ông này.
Trong không khí, mùi rượu nhàn nhạt hòa lẫn vào hương hổ phách thân quen, tạo thành hương thơm cám dỗ khó nói thành lời.
Tô Nhiễm chạy chân không vào hành lang, chỉ tiếc bước chân của người đàn ông đằng sau rất lớn, một bước chân của anh đã đuổi kịp vài bước của cô. Trong đêm mưa thế này, một người đàn ông say rượu như vậy, dù cho Tô Nhiễm can đảm hơn cũng sẽ sợ. Cô chạy thẳng một mạch đến căn phòng nằm cuối hành lang, hoảng sợ mở cửa trốn vào, Lệ Minh Vũ thấy vậy, sải bước nhanh hơn. Ngay khi Tô Nhiễm định đóng cửa lại, tay anh bỗng chốc chặn ngang cửa phòng.
"A..." Tô Nhiễm không thể đóng cửa hoảng sợ hét lên. Loáng cái, anh liền hung hãn mở văng cửa phòng. Anh đứng nơi cửa, đèn từ ngoài hành lang chiếu bóng anh lên thảm trải sàn, to cao cường tráng như thần linh.
Tô Nhiễm cả kinh bước từng bước về sau, sắc mặt cô tái nhợt.
Lệ Minh Vũ đi đến, tiện tay đóng cửa phòng, sau đó... khóa chặt.
"Anh muốn làm gì?" Tô Nhiễm cố gắng bình tĩnh, nhưng vì anh đang đến gần hơn mà cô càng lúc càng hoảng sợ. Sấm chớp ồ ạt ngoài cửa sổ cùng người đàn ông trong phòng đang đến gần đều khiến cô bất an.
"Em nói đi?" Anh chợt cười, tháo cravat xuống. Khi say rượu, anh có vẻ lười biếng hơn, nhưng nguy hiểm vẫn không chút nào giảm đi.
Cô bỗng dưng hiểu rõ anh muốn gì, sắc mặt cô thoáng chốc càng thêm trắng bệch như giấy. Cô chỉ biết anh mang cô đến đây chắc chắn không có chuyện tốt, chưa kịp né tránh, cả người đã như gà con bị anh túm lấy, rồi bế cô lên.
"Bỏ, bỏ ra... ưm..." Anh quăng cô lên giường, cô đau đến nhăn mặt. Ngay sau đó, anh liền đè thẳng lên người cô.
"Anh..."
Không đợi mở miệng, môi anh đã hạ xuống, tay anh cũng không chút ngần ngại cởi hết quần áo trên người cô. Cơ thể cô mềm mại có thể cảm nhận trọn vẹn sức nóng từ người anh. Cô cắn mạnh vào chiếc lưỡi thấm đầy mùi rượu, anh liền thả cô ra, cau mày quan sát cô.
"Đường đường là bộ trưởng, uống say rồi chỉ biết kiếm phụ nữ phát tiết ư?" Tô Nhiễm run cầm cập, tuy cô sợ nhưng vẫn cố bình tĩnh, nhìn anh giận dữ.
Lệ Minh nằm đè lên cô, nhìn khuôn mặt cô tái nhợt, đôi mắt đen thẳm thoáng ngẩn ra, "Phát tiết? Em dùng từ này hay lắm. Nếu đêm nay tôi không làm vậy, chẳng phải là lãng phí công sức dùng từ của em ư?"
"Anh làm gì? Buông tôi ra. Anh là đồ khốn..." Cô giãy dụa, thế nhưng Lệ Minh Vũ ở trên cô lại như sư tử đang bị chọc giận.
Tay Lệ Minh Vũ chầm chậm vuốt ve nửa người trên để trần của cô, tựa như đang thưởng thức viên ngọc xinh xắn nhất. Anh cởi luôn cả quần jean của cô, sấm chớp đánh ngang, cả người cô hoàn toàn trần trụi. Ngoại trừ run rẩy, cô cũng chẳng thể giãy dụa. Cô cũng chẳng hét to sợ hãi, cô chỉ cắn mạnh môi, nhìn tay Lệ Minh Vũ di chuyển trên cơ thể mình, ngón tay anh nóng hổi là lên da thịt cô, nhìn ánh mắt anh ngày càng tối thẳm, hô hấp của anh càng lúc càng khàn đục...
"Bộ dáng run rẩy của em quả là mê người." Anh ép người xuống, đột nhiên cắn vành tai cô, giọng nói trầm thấp đầy ngụ ý, "Em hiểu rõ đàn ông khi phát tiết là sao không? Cái được gọi là phát tiết chính là tôi có khả năng giày vò em suốt hai ngày, để em không thể xuống giường." Nói xong, giọng nói anh càng thêm khàn đục, bàn tay nóng bỏng lướt lên mông cô, "Em có muốn biết đàn ông giày vò phụ nữ như thế nào không, hở?"
Tô Nhiễm ngơ ngác nhìn anh, áo sơmi trên người anh hơi phanh ra, để lộ làn da màu đồng săn chắc. Mỗi một đường nét trên cơ thể anh đều ẩn chứa ma lực đầy quyến rũ. Cô nhìn đến hoảng hốt, lời anh nói khiến cô thêm sợ hãi. Cô bất giác nhớ tới đêm của bốn năm trước và cảnh trên xe vào ngày hôm qua, có phải anh muốn giày vò cô như vậy không?
Anh dường như đọc hiểu tâm tư của cô, anh nhếch mày, chậm rãi lắc đầu, "Dù là bốn năm trước hay là tối hôm qua, tôi đều nương tay với em. Đêm nay, tôi sẽ đối xử với em như một người phụ nữ thật sự. Em có thể đón nhận nổi không?"
Nhớ tới dáng dấp cô e thẹn đau nhức bên cạnh anh bốn năm trước, máu nóng trong người anh liền sôi trào.
Tô Nhiễm bị lời anh nói dọa đến cứng đờ. Cô chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ, thể nghiệm trực tiếp nhất vẫn là lần kia của bốn năm trước. Lời nói của anh đầy ngụ ý và uy hiếp. Rốt cục cô cũng hiểu lần này anh sẽ làm thật. Cảm giác này tuy được nhiều tác giả miêu tả rằng rất tốt, nhưng bây giờ cô lại không cảm thấy dù là một chút. Cô chỉ thấy việc bị anh giữ chặt trên giường là nhục nhã.
Nhưng anh lại có vẻ hứng thú với nỗi sợ hãi của cô, cong môi cười, "Đêm nay, tôi sẽ cho em nếm thử khoái lạc và thống khổ của phụ nữ."
Tô Nhiễm cảm giác rõ ràng hơi thở của anh dần gấp gáp hơn, ánh mắt anh nhìn cô cũng dần tối tăm điên cuồng, tựa như mãnh thú hoang dã chuẩn bị xé rách con mồi. Giây phút này, cô thật sự thấy sợ vô cùng! Cô muốn chạy trốn, lại bị khóa chặt trên giường, rồi lại bị anh đè lên người. Muốn trốn tránh căn bản là vô vọng. Cô không ngờ cảnh tượng tồi tệ này lại xảy ra với mình.
"Sợ? Em vẫn nhạy cảm như bốn năm trước..." Giọng nói Lệ Minh Vũ trầm khàn, tay anh giữ lấy ót cô. Anh hôn lên chân mày, đôi mắt, chóp mũi, rồi quấn quýt môi cô, dịu dàng mà quyến luyến, thân mật mà gấp rút, khiến cô không cách nào lùi bước, cũng chẳng cách nào cự tuyệt. Một luồng điện tỏa ra khắp người Tô Nhiễm, tay chân cô tê dại, cảm giác say mê mãnh liệt làm cả cơ thể cô run rẩy.
Giọng Lệ Minh Vũ khàn khàn rót vào tai cô, "Tô Nhiễm, đêm nay em đừng hòng ngủ..."
Những lời nói này như một chậu nước lạnh xối thẳng vào đầu cô. Lý trí cô chợt thức tỉnh, cô kinh hoàng thì thào: "Không, không được..." Chỉ tiếc, anh ôm cô đến nghẹt thở, sức lực từ tay anh lại lớn đến kinh người, khiến thanh âm của cô từ từ vỡ vụn. Giây tiếp theo, thanh âm cự tuyệt bị bao phủ hoàn toàn, anh hôn môi cô, buộc cô chỉ có thể thụ động ngửa đầu. Hơi thở rối loạn từ anh đối với phụ nữ cũng là một liều thuốc độc trí mạng...
Tô Nhiễm nghe được tiếng kéo khóa quần của anh, cô vô thức nhìn theo, tầm mắt lại rơi vào "khí thế bừng bừng" bên dưới quần lót nam. Nhớ đến cảm giác đau buốt của bốn năm trước, cơ thể cô bất giác run sợ.
"Phản ứng của em khiến đàn ông cực kỳ tự hào." Khuôn mặt điển trai áp sát vào môi cô nói nhỏ.
Cô gần như quên anh là anh rể của cô, cô gần như quên dáng vẻ phẫn nộ của Hòa Vy.
Bên dưới ngón tay anh, cô không ngừng bật ra âm thanh đầy đê mê, một lần rồi lại một lần lên đến đỉnh cực lạc, cơ thể cô cũng từ từ trống rỗng hư không.
"Đừng như vậy..." Cơ thể cô liên tiếp trào dâng vui sướng vô tận ập vào thể xác và linh hồn, mắt cô rươm rướm nước.
"Em nhạy cảm như vậy, kế tiếp phải làm sao em mới chịu đựng nổi?" Lệ Minh Vũ quyến rũ cô. Cơ thể cô căng cứng hết lần này đến lần khác khiến anh càng càng lúc càng điên cuồng, nhưng vừa nhớ tới đêm đó của bốn năm trước, anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
"Đừng... Chúng ta không thể như vậy..." Tô Nhiễm vốn không ý thức được khẩn cầu của cô tràn ngập quyến rũ. Động tác đêm nay của anh càng khiến cô trầm luân đến tột cùng của vui thích và dằn vặt, nó còn hơn cả đêm đó của bốn năm trước.
"Vậy chúng ta đổi cách khác."
"Không..." Toàn thân Tô Nhiễm khô nóng, cô khó chịu thở nặng nhọc, thất thần cầu xin anh, anh lại giống như đêm đó bắt đầu giày vò cô ư?
Nhìn cô ửng hồng nằm bên dưới, vẻ mặt đáng yêu, nũng nịu lại cám dỗ, đáy mắt Lệ Minh Vũ ánh lên trìu mến thương yêu. Anh hơi nhấc eo cô lên cao, khiến mềm mại và nhiệt tình của cô thấm ướt anh.
Cơn mưa lạnh lẽo trút nước ngoài cửa sổ, độ nóng trong phòng không ngừng tăng cao.
"Nhiễm, em là của tôi." Giọng anh dịu dàng ấm áp rơi vào vang vọng bên tai cô, khiến cô bỗng sợ hãi, trái tim cô như sắp bật tung ra ngoài. Khi thấy anh nâng eo mình cao hơn, cái bóng Hòa Vy chợt hiện lên trong đầu cô.
"Không, chúng ta không thể như vậy. Tôi... tôi không thể có lỗi với Hòa Vy, không thể. Đừng ép tôi nữa, xin anh..." Cô giãy dụa, nước mắt cô đong đầy nơi hốc mắt.
Hơi mù thay thế vẻ dịu dàng hiếm có trong mắt Lệ Minh Vũ, chợt vỗ nhẹ vào mông cô một cái, môi anh đột nhiên cong lên, anh lại nghiêng người hôn cô, rồi cất giọng bên tai cô, "Cảm giác nghe em lẩm bẩm bên tai tôi tiếng anh rể cũng không tồi." Nói xong...
Cùng lúc, Lệ Minh Vũ cũng cứng đờ người.
Sấm chớp ngoài cửa sổ bất ngờ quét qua màn đêm, chiếu sáng bóng dáng của một đôi nam nữ trên giường. Tô Nhiễm đau đớn, nức nở cong người như tôm, còn vẻ mặt anh lại tái nhợt, ánh mắt tóe ra lạnh lùng hơn bao giờ hết nhìn chằm chằm vào người phụ nữ dưới thân...
← Ch. 076 | Ch. 078 → |