Truyện:Cùng Sói Cận Kề - Chương 51

Cùng Sói Cận Kề
Trọn bộ 62 chương
Chương 51
Mặt kính
0.00
(0 votes)


Chương (1-62)

Chiếu Dã bế Di Di xuống, lật người, đỡ m_ô𝓃_ⓖ cô lên vào từ bên phải.

"Chờ đã..." Di Di vẫn chưa hòa hoãn lại, chút nữa đứng không vững, tay chống bồn t_h_ở 𝐝_ố_𝐜.

Chiếu Dã cười nhẹ: "Không chờ".

Anh c.ắ.m ✌️.à.🅾️ nơi lầy lộ từ phía sau, sâu tới mức bụng như chứa cả đồ vật thẳng đứng.

Chiếu Dã bắt bàn Di Di sờ lên khối hơi nổi lên: "Sờ được không."

"Ừm..." Cao trào vẫn chưa qua, âm thanh Di Di đều run lên: "Anh đừng, đừng ... động."

Chiếu Dã rút nửa cây ra, đâ·𝐦 νà·0 từng cái một, giảo hoạt nói: "Nghe lời vợ, ~động."

Thật là không nói lý.

Di Di bị đỉnh đến không thể giận, chỉ có thể cong eo ưm a.

Chiếu Dã cởi bỏ đồ lót cuối cùng của Di Di, mái tóc nửa ướt xõa trên vùng lưng trắng nõn, như mây quấn quanh. Vòng eo chỉ một vòng tay có thể ôm trọn, 𝐦_ôп_🌀 tròn trịa đáng yêu, Chiếu Dã nhìn đến thèm thuồng, cằm đặt lên eo, hạ thân vui vẻ ra vào. Di Di muốn ngã, Chiếu Dã ôm lấy thân mình, giúp cô thẳng lên đón lấy vật anh đang đẩy vào."Vợ, ngẩng đầu". Anh nâng cằm cô lên.

Những giọt nước đọng trên mặt kính, kết lại thành một bọt nước lớn, xuôi đòng chảy xuống, tạo ra một quỹ đạo rõ ràng như từng nhánh sông. Từ nhánh sông đó có thể thấy được hình ảnh kiều diễm, ɱôn*𝖌 lung che lấp lại khoái ý dạt dào.

Di Di nhìn chằm chằm hai bóng người, tay anh s_iế_✞ 𝖈_𝒽ặ_ⓣ vòng eo, cô như hít thở không thông, lại muốn anh dùng sức thêm nữa.

Chiếu Dã đỉnh Di Di đi lên một bước, tay dài nâng lên tùy ý lau đi tấm gương, hơi thở thô ráp thổi vào vành tai:"Bảo bối, nhìn anh làm em như thế nào".

Nói xong, nhanh chóng mà đưa đẩy thân mình, hai luồng Ⓜ️_ề_Ⓜ️ ɱạ_ℹ️ của Di Di tùy ý phập phồng theo từng động tác của anh trong không khí.

Hình ảnh này quá 🅓â·m 𝒹ụ·𝒸, cô nhìn vào kính, sau đó lập tức cúi đầu. Chiếu Dã xoay đầu cô lại ♓ô*п 𝐦ô*ı, vỗ về gương mặt đỏ ửng của cô nói:"Thật sự rất đẹp, nhìn một cái".

Di Di dần dần ngước mắt lên, Chiếu Dã lại bắt đầu dùng lực.

"Chậm... Chậm một chút..." Cô nhìn chằm chằm vào gương xin tha, thấy mặt mình hồng tới mức muốn ngậm miệng. 🌴*ⓗâ*𝖓 t♓*ể va chạm không ngừng vang lên tiếng bạch bạch.

Chiếu Dã sờ lên bên vú đang lay động: "Có phải lại to lên không?"

Di Di rầm rì mà "Ừm".

"Sao lại to lên?" Chiếu Dã ↪️ắ_ⓜ νà_o một cái, xoa vú một chút, trên dưới bảo trì tần suất như nhau, "Hửm?"

Trong gương, bàn tay to lớn bóp một bên b*, tuyết trắng tràn ra từ khe hở ngón tay, biến thành nhiều hình dạng. Mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh, ℊ_ợ_ı 𝖈ả_〽️ đến muốn mệnh.

Di Di mồ hôi chảy ra ròng ròng, đôi mắt hồng hồng, nói thầm thì như không thể nghe thấy được:"Anh xoa".

Chiếu Dã vừa lòng với câu trả lời này của cô, không khống chế lực, nâng ɱô𝐧·ⓖ Di Di lên điên cuồng ra vào.

"Ách ưm... Chiếu..." Di Di nói không hoàn chỉnh một câu chữ, ş·ư·ớ𝐧·𝖌 tới cực điểm, giống như vô số nước biển đổ vào bên trong, như muốn tràn ra ngoài. Chiếu Dã h*ô*𝓃 Di Di nuốt những tiếng 𝖗●ê●𝖓 г●ỉ thành mảnh nhỏ, hoa tâm lan tràn như muốn bao phủ anh, anh sắp tới rồi, còn muốn cắn răng đ.â.Ⓜ️ vài phát vào nơi thịt mềm nhô lên.

"A..."

Trong âm thanh 𝖒ề_𝐦 𝐦ạ_ℹ️ của cô, Chiếu Dã gầm nhẹ 𝐫ú*т 𝐫*𝖆, ✝️ℹ️𝖓●𝐡 🅓ị↪️●♓ bắn đầy đất.

Di Di giống như vừa từ trong nước được vớt ra, ✝️●𝖍●â●𝖓 ⓣh●ể không còn sức lực, hoàn toàn dựa vào Chiếu Dã đỡ lấy mình. Hô hấp từng ngụm, trong gương thấy bóng người mê ly, anh ôm cô không buông tay. Di Di xoay người nhón chân chủ động 𝖍_ô_ⓝ_, cô biết đêm nay vẫn chưa kết thúc, cô cũng không muốn kết thúc.

Chiếu Dã ôm cô lên đi đến giường, . Di Di ngại ngùng chớp mắt trong ánh đèn sáng ngời:

"Chờ một lát.. em muốn ở trên, có thể không?"

Chiếu Dã dừng một chút, khàn khàn giọng nói: "Đương nhiên có thể."

"Đợi em khỏe đã..."

"Được."

Đầm đìa sau trận cao trào.

Di Di nằm giữa khuỷu tay Chiếu Dã, anh vừa thu tay lại, Di Di bị cuốn vào lốc xoáy.

Hôn nhau triền miên, 𝐯υố*т ѵ*e động chạm, tình dục vẫn chưa đã thèm.

"Ặc.. đè lên tóc rồi!" Di Di bị đau.

Chiếu Dã giơ tay thả mấy lọn tóc kia ra, âm thanh yếu ớt:"Anh không để ý...".

"Hừ!" Di Di cắn cánh tay anh, lưu lại dấu rặng nhợt nhạt, cảm thấy đây là thời điểm tốt để nói.

"Chiếu Dã, chúng ta đi ra ngoài du lịch đi."

"Hửm?"

Di Di ôn nhu nói: "Em muốn cùng anh đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới, du sơn ngoạn thủy, ăn nhiều món ăn ngon, còn muốn chụp thật nhiều ảnh".

Chiếu Dã không hé răng, anh biết Di Di muốn làm theo lời của Mai hoa lộc khuyên nhủ mình.

"Tuy rằng hai người chúng ta sống lâu hơn so với con người, nhưng trước khi gặp được anh, em chỉ có một mình, cho nên muốn sau này vĩnh viễn ở bên nhau".

"Chiếu Dã, chúng ta đi du lịch, được không?"

Chiếu Dã trầm mặc ôm chặt cô vào lòng.

Du lịch, nghe qua là một quyết định không tồi.

Bọn họ có thể là●m ✞ì●ռ●𝖍 trên bờ cát, 👢à*〽️ †*ìn*h ở trong rừng cây, ⓛ●à●ɱ †●ì●п●𝖍 trong nước biển, thậm chí trên núi tuyết, thác nước, cầu treo...

Chiếu Dã nghĩ đến †·𝒽·â·𝓃 t·ⓗ·ể đã cảm thấy khô nóng, khóe miệng hơi hơi giương lên.

Còn có...

Cô thích suối nước nóng.

"Được" Chiếu Dã cười 𝒽ô·n vào gáy Di Di.

"Quyết định như vậy nhé?" Di Di không nghĩ đến Chiếu Dã đồng ý nhanh như vậy, thật dễ dàng thuyết phục được anh sao?

"Ừm, em nghỉ ngơi tốt chưa, anh không chờ nổi nữa".

"Có, có thể..."

Chiếu Dã thổi khí vào lỗ tai Di Di: "Anh muốn biến..."

"A... có người làm sao bây giờ?" Di Di theo phản xạ có điều kiện nhìn chằm chằm vào bức màn cửa sổ.

"Không có người."

Di Di đỏ mặt: "Vậy anh biến đi..."

Chương (1-62)