Truyện:Phong Nhập - Chương 132

Phong Nhập
Trọn bộ 177 chương
Chương 132
Khi đang gọi điện thoại với bạn cùng phòng…
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)

Màn hình điện thoại hiển thị đã kết nối cuộc gọi.

"Cuối cùng cũng chịu nghe máy rồi."

Giọng nói tràn đầy sức sống của cô bạn cùng phòng vang lên từ đầu dây bên kia, nhưng vào tai Lộc Nhung lại khiến cô r·ⓤ·n ⓡ·ẩ·𝓎, hơi thở lập tức ngưng lại.

m đạo của cô vẫn đang bị dương v*t của gã đàn ông xa lạ cắm chặt đến căng đầy.

"Cậu có muốn về không?" Không nhận được câu trả lời, bạn cùng phòng liền hỏi tiếp.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của màn hình, Lộc Nhung theo phản xạ đưa tay 𝖗𝖚*п 𝐫*ẩ*𝖞 muốn giật lấy điện thoại để tắt cuộc gọi.

Tất nhiên gã đàn ông không để cô làm vậy. Lợi dụng ưu thế chiều cao, gã dễ dàng né tránh rồi cúi xuống, ánh mắt nhìn cô bỗng thêm phần hứng thú.

Hắn còn chưa để cô kịp vươn tay thêm lần nữa thì phần hông săn chắc đã bất ngờ hạ xuống, dương v*t chậm rãi nhưng lại cắm rất sâu vào trong, đẩy bật cả cửa tử cung và khiến cổ họng cô như nghẹn lại.

"A...!" Ngay khoảnh khắc hạ thân bị đâ.𝐦 mạnh, hai tay đang giơ lên lập tức chuyển thành tư thế che miệng, dẫu vậy, 𝖍ơ●𝖎 🌴●♓●ở 𝒹ồ●𝖓 d●ậ●ⓟ vẫn không ngừng thoát ra ngoài, Lộc Nhung ra sức nhịn xuống, khóe mắt ướt đỏ.

"Sao vậy, sao vậy?" Giọng cô bạn lo lắng vang lên liên tục: "Cậu nói gì đi chứ."

Cảm giác bị nghe lén khiến mỗi nhịp va chạm nơi hạ thân trở nên mãnh liệt hơn. Lộc Nhung có thể cảm nhận rõ từng cú nhấp từ tốn của gã đàn ông, hắn như đang hành hạ cô bằng sự 🎋𝒽.𝑜.á.ⓘ ⓒ.ả.ⓜ †●𝖗●🔼 ✝️●ấ●ռ lên thành âm đ*o đang co thắt liên tục.

Biết rõ cô gái đang rất sợ bị lộ, gã vẫn cố ý trêu ngươi, không ngừng nhắm thẳng vào những thớ cơ nhạy cảm nhất mà tàn nhẫn 〽️ơ_n tⓡớ_п, không chút kiêng dè.

Ngày càng nhiều tiếng 𝖗_ê_п 𝓇_ỉ bị é.ρ bцộ.𝐜 bật ra, Lộc Nhung không còn chịu đựng nổi nữa: "Ư ư..."

Tiếng khóc nức nở đầy kìm nén hòa với hơi 𝖙𝒽_ở 🌀ấ_𝖕 gáp của cô khiến đầu dây bên kia càng thêm nghi ngờ."Cậu không sao chứ? Có chuyện gì xảy ra không?"

Đối diện với câu hỏi lo lắng của bạn cùng phòng, Lộc Nhung không nói nên lời. Mặc dù cô biết đây có thể là cơ hội duy nhất để thoát khỏi cảnh bị 𝐜.ư.ỡ.𝖓.𝖌 𝒽𝖎.ế.🅿️ này.

Mồ hôi thấm đẫm cơ thể, mái tóc dài dính bết vào chiếc cổ nhễ nhại. Cô biết mình cần phải lên tiếng, nếu không nói ra, một khi đã bao che cho hành vi của hắn, vậy thì đây không còn là ↪️_ư_ỡ𝖓_🌀 ♓ⓘ_ế_𝖕 nữa, mà là cô tự nguyện chấp nhận, ngầm cho phép hắn tùy ý hành hạ mình.

Nhưng mà... ⓢ-ướ-𝓃-ⓖ quá... âm đ*o của cô 𝖘ướ●n●g đến tê dại, không nỡ, thật sự không nỡ chút nào... cô rất thích cảm giác bị dương v*t lớn này 🌜ưỡ●n●ℊ bứ●ⓒ. Có thể chờ thêm chút nữa rồi cầu cứu cũng được không...?

Hai luồng suy nghĩ trái ngược nhau liên tục va đập trong đầu, khiến Lộc Nhung nhíu chặt đôi mày thanh tú, đôi tay nhỏ khẽ vuố-† ☑️-𝐞 gáy gã đàn ông, một hành động hoàn toàn vô thức như đang tìm kiếm sự chỉ dẫn từ kẻ tội đồ.

Gã đàn ông không phụ lòng sự tìm kiếm của cô, ngón tay khẽ đặt lên loa điện thoại, dùng giọng nói mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy để thì thầm: "Con mèo dâ_𝖒 đ_ã_ⓝ_🌀 mà lên tiếng cầu cứu, chú sẽ phải chuẩn bị bỏ chạy rồi đấy, sẽ không thể dùng dương v*t này chơi nát lỗ nhỏ của bé được nữa đâu."

Hắn bình thản miêu tả rõ ràng những gì sắp xảy ra, thẳng thắn bày ra trước mắt cô sự thật trần trụi đầy nhục nhã, khiến cô buộc phải đối mặt.

Quyền quyết định lại một lần nữa quay về phía Lộc Nhung, dương v*t đang nằm trong cơ thể cô vẫn to lớn mạnh mẽ, gân xanh nổi đầy ռ𝐡ấ*ⓟ n*𝖍*ô theo từng nhịp đập. Thấy cô gái có chút lưỡng lự, gã từ từ гú*𝐭 г*𝒶.

dương v*t vừa rời khỏi khỏi huyệt đạo ẩm nóng, trên thân bám đầy thứ dịch trắng đục, chính là nước 𝖉â-〽️ từ nơi tư mật của cô gái tiết ra.

Cơn ⓚⓗ.0á.𝒾 𝒸ả.Ⓜ️ vơi đi, phần bụng nhỏ cũng xẹp xuống, cô vô thức cong người lại, không kìm được mà vòng tay ôm chặt lấy cổ gã, Ⓜ️ô𝓃●🌀 ngượng ngùng ưỡn lên, cọ quậy tìm kiếm thứ vừa mất đi.

Từng tấc, từng tấc một, dương v*t lại đâ_ɱ 𝐯à_🔴 trong cô lần nữa, cô gái cố gắng giữ hơi thở bình ổn, cuối cùng lựa chọn từ bỏ cơ hội duy nhất, cam tâm tình nguyện mà rơi vào hố sâu ◗_ụ_c vọ_п_𝐠.

"Ư... không sao... tớ... tớ đang chạy bộ... mệt quá." Cô khẽ 𝖙ⓗ*ở 🅓ố*🌜, chủ động 💰❗ế.ⓣ c.♓ặ.† lỗ nhỏ quanh dương v*t hắn, tham lam tìm kiếm chút 𝐤●𝐡0á●1 𝐜ả●𝐦 còn sót lại."Cúp máy trước nhé, tớ... a... sẽ về nhà ngay thôi."

Phản ứng của cô như chìa khóa kích hoạt ◗_ụ_🌜 𝐯_ọ_п_ℊ trong người gã. Lời vừa dứt, hắn lập tức cúp máy.

Ánh sáng từ màn hình vụt tắt, giọng nói của bạn cùng phòng biến mất, mọi thứ trở lại yên ắng như trước đó. Từ xa, tiếng mèo cái kêu rít lên vì động dục như đang cổ vũ thêm cho ԁụ_↪️ νọ_n_ⓖ đang cuồn cuộn trong cơ thể Lộc Nhung.

m đạo của cô ngứa ngáy quá, tự mình cử động thì chẳng thấy đã gì, mà eo cũng mỏi nhừ, hoàn toàn chẳng còn sức.

"Tôi đã... tôi không cầu cứu mà... ư ư, chú..." Lộc Nhung mơ hồ nhìn gã đàn ông, rồi lại cúi đầu xuống, vẻ xấu hổ lẫn tủi nhục đọng lại trong mắt.

"Gấp gáp làm gì, cô đồng lõa nhỏ của chú." Giọng nói khàn khàn bật ra từ trên đầu cô, hắn nắm lấy eo cô, ngón tay khẽ gõ nhịp nhàng lên hõm thắt lưng.

Bị một tiếng "đồng lõa" của hắn chọc đến mức xấu hổ không còn chỗ dung thân, Lộc Nhung vội vã dời ánh nhìn, đầu óc bối rối chẳng biết phải đặt đâu cho yên, cuối cùng đành úp mặt vào cơ n·🌀·ự·𝐜 rắn chắc trước mặt, vài sợi tóc dài dính chặt lên cổ hắn, len lỏi vào trong cổ áo rộng.

Có lẽ bị mấy sợi tóc kia trêu đùa đến ngứa ngáy, gã bật ra tiếng cười trầm khẽ: "Ngoan thế, chú sẽ thưởng cho em."

Bàn tay đang đặt ở eo cô bỗng siết mạnh. Hắn giữ chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, bất ngờ rút dương v*t ra, nhân lúc dòng nước 𝐝â*ɱ từ lỗ nhỏ phun ra xối xả, hắn liền lật ngược cơ thể cô lại, ấn mạnh vào thân cây.

Đầu óc Lộc Nhung choáng váng, cơ thể chưa kịp phản ứng thì thứ dương v*t cương cứng đã vỗ mạnh vào bờ Ⓜ️ô𝓃_🌀 căng tròn, cọ sát vào khe m_ô_𝖓_🌀 Ⓜ️ề.𝐦 ⓜ.ạ.i, trượt tới lui.

"Cái mô.ռ.𝖌 𝒹·â·ɱ đ·ãn·ɢ này đã từng bị chơi chưa?"

Hắn hỏi, nhưng không chờ cô trả lời, đầu khấc đã thô bạo ép vào khe Ⓜ️ô_𝖓_ℊ đầy dâ·𝖒 dịch, nhắm thẳng vào lỗ hậu môn khít chặt chưa từng được khai phá mà đẩy mạnh vào.

Chương (1-177)