Truyện:Đào Góc Tường - Chương 70

Đào Góc Tường
Trọn bộ 99 chương
Chương 70
Mẹ anh giới thiệu loại ba con sói này, nói là rất tốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-99)

Giọng Tiền Ngân Tử run run: "Khó chịu?"

"Ngứa ngáy khó chịu?"

Anh thật sự chẳng biết uyển chuyển chút nào.

Tiền Ngân Tử lại cắn anh một cái, đáp rằng đúng vậy.

Khi đi dạo phố thì không cảm nhận được gì, nhưng bây giờ bị anh kéo ra thế này, cảm giác ngứa ngáy khó chịu thực sự dâng lên.

Cô muốn anh làm mạnh vào.

Kỷ Diễm ☑️●𝖚●ố●ⓣ ѵ●𝐞 chiếc quần chữ T đính ngọc đã thấm đẫm, sợi dây đai và những viên ngọc đều ướ-𝖙 á-т, trơn trượt vì dịch của Tiền Ngân Tử.

Kỷ Diễm cố ý đẩy chiếc quần chữ T đính ngọc vào sâu trong cô bé của cô, làm Tiền Ngân Tử kêu lên một tiếng 〽️_ề_Ⓜ️ ɱạ_𝖎.

Rõ ràng đã nói là khó chịu, anh vẫn cứ cố ý 𝐤íc_♓ †_𝖍í𝖈_♓ cô.

Kéo chiếc quần sâu vào, dùng những viên ngọc cọ vào âm đế, phần thịt nhạy cảm của cô bị ma sát liên tục khiến cô г·𝖚·ռ ⓡẩ·γ.

Tiền Ngân Tử bám chặt vào tay anh, cố gắng giữ thăng bằng để khỏi ngã.

Anh đang cố tình hành hạ cô.

Rõ ràng đã làm cô ướt đẫm và mẫn cảm thế này, chỉ cần tiến vào là được, nhưng anh vẫn cố tình trêu chọc.

Tiền Ngân Tử cảm thấy bản thân đúng là người dễ quên, dễ dàng bị vết thương cũ đánh lừa.

Mới mấy hôm trước, â/m h/ộ đau đến mức đi vệ sinh cũng khó chịu, vậy mà giờ lại ngứa ngáy ư*ớ*t á*†, chỉ muốn anh nhanh chóng tiến vào.

Kỷ Diễm cũng lo lắng cho cô, dù nhìn cô bé không có gì bất thường.

"Có đau không? Anh có thể vào được không?"

Tiền Ngân Tử thấy câu hỏi này thật vô nghĩa, đã làm cô ướt nhẹp rồi mới hỏi câu này.

Chẳng phải giống như việc đứa trẻ bị ngã xong mới nhớ đến việc hỏi có đau không sao?

Tiền Ngân Tử tức giận, cắn vào cổ anh: "Anh nghĩ sao?"

Kỷ Diễm cố tình hỏi như vậy.

Cô đã ướt đẫm rồi, sao lại không thể vào được.

Anh xoay người cô lại, để Tiền Ngân Tử đối mặt với cửa.

Hai tay cô giơ cao quá đỉnh đầu.

Anh muốn tiến vào từ phía sau.

Nghĩ đến cảnh cô mặc chiếc quần chữ T ℊ●ợ●i 𝖈●ả●ɱ ấy đi dạo phố suốt cả ngày, Kỷ Diễm đã không chịu nổi từ sớm, chỉ chờ cô trở về.

Anh muốn tiến vào thật sâu.

Anh cũng đang gấp gáp, 𝐜ở-𝒾 զ-uầ-п và đồ lót, nắm lấy cậu nhỏ của mình, ✌️.⛎ố.t ✔️.𝖊 để làm nó cứng hơn.

Tiền Ngân Tử bị vén váy lên đến eo, anh bảo cô: "Nắm chặt."

Cô nắm lấy váy, để lộ cặp m●ô●n●ℊ trần trụi trước mặt anh, sợi dây chữ T bị Kỷ Diễm kéo sang một bên.

Anh giữ lấy "cậu nhỏ", cọ nhẹ vào â/m h/ộ của Tiền Ngân Tử, dùng đầu khất chạm vào cửa mình cô, thấm ướt với từng giọt dịch của cô.

Anh tiếp tục cọ sát nơi khe hở ướ-т á-𝐭 ấy, muốn khiến mình to hơn, mạnh mẽ hơn.

Vừa cọ vừa ↪️-ắ-𝐧 п♓-ẹ lên cổ Tiền Ngân Tử, tạo ra những vết đỏ hồng như trái dâu tây.

Tiền Ngân Tử cảm thấy thật khó chịu, cả ngày đã ngứa ngáy ướ·т á·т, chỉ muốn anh tiến vào để xoa dịu.

Vậy mà anh vẫn không chịu, chỉ cứ mãi trêu đùa, khiến cô như muốn phát điên.

Cô lắc lư Ⓜ️.ôռ.ɢ, không ngại ngùng nói: "Vào đi, dù mềm em vẫn chịu được."

Dù sao thì cậu nhỏ của Kỷ Diễm kích thước cũng lớn hơn người bình thường nhiều. Ngay cả khi mềm cũng hơn người khác, nên không sao.

Nghe vậy, Kỷ Diễm bật cười, 𝒸ắ*n 𝐧h*ẹ ѵà*𝑜 †ⓐ*𝐢 cô: "Không được, anh là người đàn ông có tiêu chuẩn."

Tiền Ngân Tử: "..."

Cô thấy anh thật phiền phức, nhưng cũng là một người đàn ông có bản lĩnh và nghiêm khắc với bản thân.

Tiền Ngân Tử quyết định giúp anh, tay vòng ra sau, nắm lấy cậu nhỏ rồi vuốt nhẹ, trêu chọc khiến nó cứng hẳn lên.

Cứng đến mức này rồi mà anh vẫn cho là chưa đủ.

"Như này mà vẫn chưa đủ sao? Cái này mà cầm lên thì chơi đàn được cả một buổi diễn solo đấy."

Kỷ Diễm: "..."

Suýt chút nữa thì anh bật cười thành tiếng.

Thấy Tiền Ngân Tử không nhịn nổi nữa, anh lập tức mạnh mẽ tiến vào.

Cô bé ư.ớ.ⓣ á.т nuốt chặt cậu nhỏ của anh vào.

Vừa vào đến, Tiền Ngân Tử đã rên lên đầy thỏa mãn.

Chính là cảm giác này.

Tay Tiền Ngân Tử bị Kỷ Diễm giữ chặt, để cô chống lên cửa.

Anh vào từ phía sau, dùng tư thế đứng mà vào.

Hai người đứng ngay ở cửa, ✝️*hâ*𝓃 †𝖍*ể Tiền Ngân Tử va chạm vào cánh cửa.

Nếu hàng xóm bước ra, chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng động.

Tiền Ngân Tử vừa nghĩ đến, liệu có ai sẽ ra ngoài rồi nghe thấy không?

Kết quả là đúng lúc đó, hàng xóm đối diện lại thật sự bước ra.

Là một gia đình ba người, còn có cả trẻ nhỏ, họ ra ngoài đi dạo.

Đang đứng chờ thang máy.

Khoảng cách giữa hai cánh cửa không gần, nhưng cũng không xa.

Nếu nghe thấy tiếng động ra vào, chắc chắn sẽ đoán được ngay chuyện gì đang xảy ra.

Tiền Ngân Tử căng thẳng, lỗ nhỏ ⓚẹ·ρ 𝐜·hặ·t lấy cậu nhỏ của Kỷ Diễm.

Thấy cô 🎋ẹ-𝖕 𝒸-ⓗ-ặ-✝️ như vậy, Kỷ Diễm vỗ nhẹ vào ɱ.ô𝐧.g cô: "Thả lỏng ra."

Anh còn cố tình tạo ra tiếng động lớn, chẳng hề sợ bị nghe thấy!

Tiền Ngân Tử nghĩ cái vỗ tay đó đã đủ kinh hồn rồi, không ngờ Kỷ Diễm còn mạnh bạo hơn, hai tay giữ lấy eo cô, lao tới từ phía sau, như một chiếc máy đóng cọc, mạnh mẽ thọc vào ⓡú·✝️ ⓡ·a.

Miệng không dám phát ra tiếng, nhưng âm thanh cơ thể va chạm vào nhau thì không thể kiểm soát được, đặc biệt là những lúc bất ngờ vang lên, cực kỳ rõ ràng.

𝒯♓·â·n ⓣ𝐡·ể Tiền Ngân Tử bị đẩy đập vào cửa.

Cô định bảo anh nhẹ lại một chút, nhưng sợ rằng mở miệng ra tiếng sẽ lộ hết, rồi lập tức cắn chặt môi.

Kỷ Diễm càng ngày càng mạnh mẽ.

Chẳng lẽ sau này anh không tính gặp hàng xóm nữa?

Dù không quen thân, nhưng cũng đâu cần phải phóng khoáng đến mức này?

Thang máy chờ khá lâu, gia đình ba người bên ngoài vẫn chưa đi đâu, nghe thấy tiếng động của hai người, như thế sẽ làm gương xấu cho đứa trẻ mất.

Tiền Ngân Tử cảm thấy không hay, nhưng cảm giác 𝖐í𝐜_♓ 🌴_𝒽í_c_𝒽 này, cô không thể nào ngăn được sự hưng phấn.

Cả ngày bị hành hạ ngứa ngáy, giờ được thỏa mãn, cảm giác cực kỳ sung 💰*ư*ớп*🌀. Cô ngửa đầu, trợn tròn mắt vì bị làm cho 💰ư-ớn-ℊ đến tột cùng.

Đúng lúc này, đứa trẻ bên ngoài hỏi: "Mẹ ơi, tiếng gì thế ạ?"

Nghe câu nói ấy, Tiền Ngân Tử sợ đến mức k●ẹ●𝐩 𝒸●𝖍ặ●𝐭 lấy cậu nhỏ, may là Kỷ Diễm kịp thời 𝖗ú·t r·𝐚.

Suýt chút nữa bị cô kẹp cho bắn vào trong.

Tiền Ngân Tử 🦵ê·𝓃 đ·ỉ𝓃·𝐡 rất nhanh.

Kỷ Diễm vẫn chưa thỏa mãn.

May mắn thay, gia đình ba người bên ngoài không nói gì, sau đó cũng không có âm thanh gì nữa, chắc thang máy đã đến rồi.

Tiền Ngân Tử vừa 𝐥ê*п đ*ỉ*ⓝ*♓ xong, cả người 𝖗·𝐮·n 𝖗·ẩ·ÿ.

Cô đạt đỉnh rất nhanh, có lẽ do cả ngày nay cơ thể quá nhạy cảm.

Thấy Tiền Ngân Tử run lên vì ⓒự●𝒸 𝐤●𝖍●0á●❗, Kỷ Diễm vẫn chưa ngừng lại, vừa đi vừa thọc vào 𝖗-ú-t 𝓇-🔼, lôi cô đến chỗ sofa, đè cô xuống và tiếp tục tiến vào từ phía sau.

Tiền Ngân Tử nhìn anh lại muốn tiến vào thêm lần nữa, nhớ ra điều gì đó, cô móc từ trong túi ra một hộp bao cao su nói: "Anh thử cái này xem có tốt không. Đây là mẹ anh giới thiệu cho em, bảo là loại này cực kỳ mỏng, mặc vào như không mặc, đặc biệt ôm sát."

Kỷ Diễm nghe vậy liền sững người, trừng lớn mắt: "Em nói ai giới thiệu cho em?"

Tiền Ngân Tử đáp: "Mẹ anh chứ ai. Dì hỏi bọn mình đã dùng loại này bao giờ chưa. Em bảo chưa, thế là dì nhiệt tình giới thiệu ngay, bảo dùng thử đi, loại này mỏng lắm, vô cùng tốt nên em mua thử. Nếu mà dùng thấy tốt, sau này chúng ta cứ dùng loại này."

Kỷ Diễm im lặng.

Người lớn mà đi giới thiệu loại bao cao su này, đúng là có chút...

Chương (1-99)