← Ch.24 | Ch.26 → |
Người đàn ông thô bạo véo 〽️ô.п.🌀 cô, anh làm động tác giống như tách mở quả đào khiến khe 𝖒*ôռ*𝖌 dần lộ ra. Cô đúng thật là giống như quả đào, hồng hào sạch sẽ. Còn có chút lông tơ 𝖒ề-ⓜ Ⓜ️-ạ-i, trong lúc bị tách mở còn đáng thương mà chảy d*m thủy đầu tay anh. Cho đến khi bị mở ra hoàn toàn, có thể thấy rõ từng nếp uốn bên trong.
Toàn thân Chu Từ sạch sẽ muốn ⓒ●𝒽ế●✞, ngay cả cúc huyệt kia cùng rất đáng yêu. Nho nhỏ hồng hồng, bởi vì bị người khác ác ý nhìn chăm chú mà sợ hãi co rút. Nó và cô cùng nhau ⓡⓤ*ռ ⓡ*ẩ*🍸: "Thầy ơi, em xin thầy đừng chạm vào chỗ đó. Đừng mà!"
Người đàn ông mười phần cố ý chọc xuống nói đó: "Nếu ghi chữ lên đây thì như thế nào?"
Anh đương nhiên không phải đang hỏi ý kiến Chu Từ, bởi vì anh đã đặt ngòi bút để lên 〽️-ô𝓃-🌀 cô. Đầu bút ươn ướt lành lạnh làm người ta phát điên, vì vậy mà Chu Từ không ngừng co rút ⓡ●ц●п 𝖗●ẩ●γ. Giờ phút này cô vô cùng chật vật, cả người trần trụi quỳ rạp trên mặt đất, mắt đầy nước mắt, toàn thân đều là dấu vết chứng minh cho sự 𝐝-â-Ⓜ️ loạn hoang đường. Tiểu huyệt bởi vì bị nhét trứng rung mà không ngừng г_⛎_п r_ẩ_𝖞, bên trong đó thậm chí vẫn còn lưu lại 𝐭ın_𝐡 ⓓ_ị_𝐜_♓. Hỗn hợp của anh và cô hòa vào nhau chảy dọc xuống bắp đùi, đọng ngay đầu gối quỳ trên mặt đất là một vũng nhớp nháp khó chấp nhận.
Cánh tay thon dài nhanh chóng bắt lấy người muốn bò về đằng trước để bỏ trốn kia lại, động tác này giống như cô là động vật bị ép giao phối. Người đàn ông thong thả giữ chặt ɱô-п-🌀 cô ghi chữ lên, giam cô chặt chẽ trong vòng tay anh. Người đàn ông ghi ghi viết viết xong rồi kêu cô đoán thử: "Em đoán xem, tôi viết gì lên đấy?"
Cô không biết, bây giờ cô đang bị sự sỉ nhục thống khổ cùng 🎋-♓0á-ı 🌜-ả-ⓜ thay nhau ↪️·ấ·⛎ 𝖝·é lý trí. Khi 𝖒ô𝖓_𝖌 bị người ta nâng lên, cô phải hết sức khống chế т-♓-â-ⓝ t-♓-ể mới có thể áp chế ♓.𝒶.m 𝖒.𝖚.ố.𝓃 nâng eo lên càng cao để người ta dễ dàng chà đạp mình.
Người đàn ông nhẹ nhàng ấn vào cúc huyệt của cô, động tác đầy sự khinh thường 𝖓𝖌·ⓗ·𝖎ề·𝖓 пá·т từng tầng nếp uốn. Tự trọng của cô bị anh từng chút bóp nát: "Món đồ chơi nhỏ."
Κ●í●𝐜●𝖍 т♓●í𝒸●♓ trước mắt lại lớn hơn nữa, nên Chu Từ không có tâm trạng để ý đến cách gọi nhục nhã như vậy. Cô chỉ nghĩ tiếp theo làm sao để chạy trốn sự ⓣ●𝐫●a 𝖙ấ●n của anh, cô lắc đầu thét lớn, r.ц.ռ гẩ.γ khóc thút thít mà xin tha: "Thầy ơi, tha cho em. Làm ơn tha cho em."
"Em là món đồ chơi nhỏ. Em... Em để cho thầy chơi tiểu huyệt có được không? Tiểu huyệt phấn nộn mặc cho thầy chơi đùa, còn có cả ռ🌀ự·𝐜 cũng để thầy hút. Chỗ nào cũng được nhưng làm ơn đừng đụng vào đó được không, đừng. Đừng mà..."
Nhưng người đàn ông vẫn dứt khoát thọc ngón tay vào bên trong, động tác cực kỳ tàn nhẫn.
"Món đồ chơi, món đồ chơi của ai?"
Cô gái nhỏ sợ hãi muốn chạy trốn, giọng nói run run trả lời. Cả cơ thể lộ ra hương vị tình dục, cặp m●ô●п●ℊ căng tròn bị anh giữ chặt trong tay. Đáng thương mà trả lời: "Chu Từ là... là thầy... Là món đồ chơi nhỏ của thầy."
Người đàn ông nhếch miệng đánh mạnh vào Ⓜ️ô·п·ℊ cô, trong lúc cô gái nhỏ đau đớn thét lên thì anh đã ghim côn th*t vào sau trong khe môn●ɢ nhỏ hẹp. Đồng tử của cô gái nhỏ co chặt, tiếng hét đau đớn nghẹn lại trong cổ họng. Nửa người trên mềm nhũn như bông gục xuống, bắp đùi nhỏ bé miễn cưỡng chống đỡ cơ thể không ngừng ⓡ𝖚_n r_ẩ_🍸: "Đau... Đau quá."
Người đàn ông dùng sức chen vào cúc huyệt của cô, thịt huyệt ấm áp bao bọc lấy côn th*t của anh. Kết hợp với trứng rung phía trước, đem đến cho cô ⓚh🅾️_á_ℹ️ 𝒸_ả_m tê dại da đầu. Chỉ mới 𝒸ắ.𝐦 ✌️à.🔴 đã đưa cô gái nhỏ lên cao trào. Ngón tay của Tiết Kiệu 𝖛𝐮ố-🌴 ν-ⓔ xương cánh bướm tinh xảo của cô, nhẹ nhàng giữ cổ cô ép cô ngẩng đầu: "A..."
"Nếu đã là món đồ chơi nhỏ của tôi thì tại sao không ngoan ngoãn để tôi chơi em?"
Người đàn ông từng chút tiến vào bên trong, 🌜.ư.ỡⓝ.ɢ é.🅿️ cúc huyệt nuốt côn th*t của mình vào. Sau khi đau đớn qua đi, hai cái động của cô gái nhỏ đều bị 𝐤í*ⓒ*♓ 𝖙♓í*🌜*ⓗ. Trước mắt là một mảng trắng xóa, ngón tay bấu víu mặt đất. Bởi vì cô ngửa đầu ra sau mà lưng trần trụi cong thành một đường hoàn hảo, cô nức nở cẩn thận di chuyển m.ô.n.ɢ. Ý muốn tránh thoát khỏi côn th*t của anh, bất ngờ trứng rung trong tiểu huyệt lại tăng nhanh vận tốc. Cô cảm thấy bản thân bây giờ gần như là muốn ↪️♓ế●t, nhưng không biết 𝖈𝒽ế_т vì đau đớn hay sung sư-ớ-ⓝ-𝐠.
Ngay cả sức lực để nói chuyện cô cũng không có, đáng thương vầu xin anh tha mạng. Cuối cùng lại trở thành tiếng 𝓇ê-𝐧 𝐫-ỉ đứt quãng, chỉ có thể xin anh chậm lại một chút. Một bên lại cố ý hùa theo động tác của anh nâng Ⓜ️_ô_𝐧_ℊ lên, người đàn ông hung tợn quất đánh 〽️ôп_ℊ cô. Khiến cho bờ 𝐦ôռ*g trắng nõn in rõ đầy là những dấu tay đỏ tươi. côn th*t thô to ở giữa khe ⓜô𝓃●𝐠 của cô mà ra vào, tình huống này hoang đường nhưng lại vô cùng 🅓â_𝐦 đ_ã𝐧_g.
Anh bóp cổ cô hỏi cô đã cao trào mấy lần rồi, cô gái nhỏ xấu hổ nức nở trả lời. Một bên bị anh điên cuồng ra vào, một bên bị người ta ép mình xuống bên dưới của bản thân. Nơi đó trở thành một vũng lầy lội, thậm chí vẫn chưa ngừng chảy ra d*m thủy. Cô giống hệt được làm từ nước, chỉ ✔️_ц_ố_ⓣ ✌️_𝐞 vài cái đã 𝒸·𝐡ả·🍸 𝖓·ư·ớ·↪️. Khi 👢à_ⓜ †ìn_h thì sẽ trở thành d*m thủy cuồn cuộn trào ra.
"Có phải nước tiểu của em hay không hả?"
Chỗ 🌀-1🔼-𝑜 𝒽ợ-p của hai người trở nên nhớp nháp, hai cái động của cô gái nhỏ đều bị đánh run. Nếu như đổi lại là người khác nhất định đã bị làm hỏng rồi, nhưng cô giống như trời sinh lẳng lơ. Có thể ăn nhiều 𝐭i●п●𝖍 𝒹ị●↪️●ⓗ của anh như vậy vẫn có thể tiếp tục ngậm chặt trứng rung, ɱ-ú-𝖙 chặt côn th*t. Bên dưới tiết nhiều d*m thủy như vậy bên trên vẫn có thể 𝐜-𝖍-ả-🍸 nướ-🌜 mắt.
"Nước tiểu... là nước tiểu."
đầu v* hồng hồng bị người ta kéo mạnh, người đàn ông làm cô đến mức mơ màng không tỉnh táo. Cô ngây thơ cắn ngón tay tự đếm số lần mình cao trào. Từ một lần hai lần cuối cùng là sáu lần, lại bị người đàn ông giữ Ⓜ️*ô*ռ*ⓖ tiếp tục tấn công. Thịt huyệt chịu kí.𝖈.♓ тh.íⓒ.♓ nhẹ nhàng co rút, cô bị cảm giác kia làm cho choáng váng. Giữ chặt ngón tay anh đang ⓥц*ố*🌴 ѵ*e vú mình mà khóc lóc: "Hỏng rồi, thầy ơi muốn rách ra rồi. Em xin thầy đừng tiếp tục nữa, món đồ chơi nhỏ sắp hỏng rồi."
← Ch. 24 | Ch. 26 → |