Truyện:Sắc Dụ - Chương 30

Sắc Dụ
Trọn bộ 57 chương
Chương 30
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)

Edit: annhie

Beta: Đậu Xanh

Lục Hoàn Thần không cởi bịt mắt cho cô mà làm giống như chưa có chuyện gì vừa xảy ra, khắc chế bản thân đem †_ⓗâ_ⓝ ✝️♓_ể cô tắm rửa sạch sẽ. Tắm rửa đại khái đã xong, anh đem Phó Hi đặt ở một chỗ cao hơn, nơi riêng tư thoát ly ra khỏi mặt nước lại chảy ra một ít 𝖉.â.ɱ thuỷ.

Phó Hi nghe được tiếng cười Lục Hoàn Thần thì khuôn mặt có chút nóng lên, tiếp theo anh kéo chân đang khép lại của cô ra, đầu ngón tay †𝐡â●ⓜ 𝓃●𝒽●ậ●ⓟ vào tiểu huyệt, cực kì nghiêm túc nói: "Sau khi tắm rửa xong không nên để nước còn ứ động bên trong nếu không sẽ không chỉ bị cảm mà còn bị nhiều loại bệnh nặng."

Đầu ngón tay anh lành lạnh, ở bên trong cọ qua cọ lại, mặt Phó Hi đỏ lựng, dù không nhìn thấy nhưng cơ thể bị người khác giới đùa bỡn, ánh mắt người ta còn dính trên người mình, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.

Hai tay Phó Hi nắm chặt thành bồn tắm bên cạnh, quay đầu đi, ◗·â·𝐦 thuỷ không ngừng chảy ra, thấm ướt cả đầu ngón tay anh.

"Muốn?" Lục Hoàn Thần ngược lại rút ngón tay ra, mặc dù ở trong nước cô rất զцyế-ռ 𝖗-ũ nhưng anh lại bế cô ra ngoài.

Nam sinh trước đem cô thả xuống, tháo xích chân, sau đó đặt cô trên con ngựa gỗ, ⓜôn*ɢ chạm vào đệm 〽️*ề*𝖒 m*ạ*ⓘ, mũi chân không thể chạm tới mặt đất.

Phó Hi cảm nhận được Lục Hoàn Thần đến gần, 𝐡*ô*ⓝ một cái vào môi cô, tay anh đi xuống dưới ấn vào công tắc phát ra tiếng lạch cạnh: "Hi Hi chơi trước đi, anh đi nấu cơm chiều đã!"

Vừa dứt lời anh đã rời đi, mặc cho Phó Hi không hiểu gì, cô có gọi thế nào anh cũng không quay lại.

Nữ sinh đột nhiên ngồi thẳng thân mình, cảm thấy yên ngựa có đồ vật thô dài thẳng tắp 𝐜-ắ-Ⓜ️ ☑️-à-⭕ tiểu huyệt, cả người cô chấn động, ngựa gỗ cũng theo đó mà rung lên.

"A...Lục...Lục Hoàn Thần...anh, biến thái..."

dương v*t giả đâ·𝐦 sâu vào miệng huyệt, ngựa gỗ cũng chuyển động lợi hai khiến cả người cô ở trạng thái xóc nảy.

Mỗi khi cơ thể rơi xuống thì dương v*t giả cũng hướng lên trên, tiểu huyệt bị 🌜-ọ ❎á-𝖙, khiến nữ sinh không thể không nằm trên lưng ngựa 𝖐ẹ·🅿️ 𝖈♓·ặ·🌴 nó, nhằm giảm bớt biên độ.

dương v*t giả thỉnh thoảng còn bắt chước 𝐛ắ●𝖓 𝐭❗●𝖓●h, k𝐡𝖔*á*ı 𝒸*ả*ⓜ bắn vào ngắn ngủi tận chỗ sâu nhất, khiến cả người Phó Hi đạt cao trào.

Mà lúc Lục Hoàn Thần trở lại, hình ảnh anh muốn nhìn thấy nhất bày ra trước mắt- nữ sinh bị món đồ chơi phía dưới làm cho mị sắc, cô nằm trên lưng ngựa, cánh tay trắng nõn tinh tế lộ ra, tóc toán loạn trên vai, phác họa ra độ cong xinh đẹp.

"Hi Hi chơi thật tận hứng!" Lục Hoàn Thần cầm một hộp sushi, đến gần người cô, điều chỉnh tần suất ngựa gỗ đến mức thấp nhất, nâng người cô dậy: "Nào, há miệng ra."

dương v*t giả vẫn còn chậm rãi đưa đẩy trong cơ thể, Phó Hi không để ý đến anh, cúi đầu để cái ót đối diện với anh.

Lục Hoàn Thần cong môi, đặt hộp sushi trên mặt bàn, mang bao tay vào cầm lên một miếng sushi, cắn một nửa rồi mạnh mẽ xoay chuyển nữ sinh qua rồi cúi đầu ♓ô·𝐧 lên môi cô.

"Ngoan ngoãn há miệng thì sẽ không bị như thế này." Hai người tách ra, Lục Hoàn Thần giống như chưa đã thèm mà khẽ l1ế*ɱ môi.

"Cởi trói tay và bịt mắt thì tôi sẽ tự ăn." Phó Hi cảm thấy cô có thể đàm phán một chút.

"Có thể cởi bịt mắt."

"Cởi cả dây trói trên tay!"

Lục Hoàn Thần không nói lời nào, lại cắn một miếng, nâng cằm nữ sinh lên ♓ô●ռ●.

Vì thế Phó Hi bị 𝒸.ưỡ.𝐧.𝐠 é.𝖕 ăn hết một hộp sushi, lúc này Lục Hoàn Thần mới tắt công tắc ngựa gỗ, đỡ lấy hai cánh tay nữ sinh, ôm như ôm trẻ nhỏ đến bên thảm trên giường.

Chương (1-57)