Phong tình 2
← Ch.101 | Ch.103 → |
Bên ngoài con hẻm nhỏ của Nhã An Hoa Viên, có một chiếc xe ba bánh đi qua, đằng sau trở đầy rác, chiếc còi của chiếc xe bị hỏng, nên khi đi ngang qua cũng không phá vỡ sự yên tĩnh của con hẻm nhỏ, một bác gái gánh hai thùng phân đến vườn rau ở gần bờ sông, bước chân vội vàng. Bên ngoài bức tường rào, hoa đỗ quyên nở đỏ tươi rực rỡ, còn bên trong tường rào, khu vườn nhỏ đẹp như tranh.
Chiếc ghế treo đang rung lắc dữ dội, chiếc mành che nắng ở mái hiên đã được buông xuống, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng cảnh vật bên trong thông qua các khe hở nho nhỏ giữa các nan tre.
Quần áo rơi đầy đất, chiếc váy ngủ dưa hấu màu đỏ được vắt hờ hững trên thành ghế, dây thắt lưng đung đưa qua lại, như muốn rơi xuống đất.
Dây treo của chiếc ghế đang phát ra tiếng két két, nhìn từ trên xuống, chỉ có thể nhìn thấy tay của Tạ Đạo Niên bám vào tay cầm của chiếc ghế, cái 〽️_ô_n_g liên tục ấn xuống, và có một đôi chân trắng nõn đang quấn chặt lấy hông của anh, liên tục lấy đà, cọ sát lòng bàn chân vào bờ 𝖒ô𝖓.ℊ trần của anh, vừa 𝐪𝖚-𝐲-ế-𝐧 𝖗-ũ vừa ԁâ.〽️ đ.ã.n.🌀.
"A.... Trường Canh... chỗ đó... ưm ~ "
Anh ôm chặt lấy cô, cái 〽️_ôⓝ_𝖌 liên tục nhấn xuống, những chiếc tua dua ở tay ghế cũng đung đưa theo động tác của anh, զ𝐮*ấ*п 🍳цý*† vào nhau không muốn rời.
Tạ Đạo Niên cắn lên vành tai của cô, "Đâu? Em nói chỗ nào?"
"A... vào sâu hơn một chút... ông xã...."
Hai người đều thở hồng hộc, một tay của anh nắm lấy một bên 𝓃ɢự-𝒸 của cô, còn miệng thì 𝖑❗ế.𝖒 ⓜ.ú.т bên 𝓃gự-c còn lại, bắp đùi mạnh mẽ va chạm vào nhau, tiếng nước vang lên ở nơi hai người ℊ𝐢🅰️●ⓞ hợ●𝓅, miệng của Tạ Đạo Niên thỉnh thoảng phát ra tiếng cảm thán, lúc thô to lúc nhẹ nhàng, những lúc đâ.m ☑️.à.ο thì tiếng thở từ miệng của anh sẽ thô to, còn những lúc гú·✝️ 𝖗·ⓐ thì, tiếng thở từ miệng sẽ chậm lại và nhẹ nhàng hơn một chút.
Cả cơ thể của hai người đều ướt đẫm mồ hôi, ánh nắng chiếu vào, từng giọt từng giọt mồ hôi biến thành màu vàng nhạt, chảy xuống, nhìn vô cùng tươi ngon.
Lục Yên ngẩng đầu lên, anh tiến lại gần 𝖑ıế·𝖒 dọc theo cái cổ của cô, hỏi: "Chỗ nào, sâu là ở chỗ nào?"
Lục Yên ⓗ.ô.𝓃 anh, "Chỗ đó, chỗ sâu nhất."
Vừa nói xong, anh đã 𝐡-υ𝖓-𝖌 𝒽ă𝓃-g đâ·m mạnh một cái, hai chân của Lục Yên giơ thẳng lên, kêu lên một tiếng "a" đầy đau đớn, một sợi chỉ bạc trong suốt rơi ra khỏi khóe miệng, Tạ Đạo Niên tiến lại gần đưa lưỡi ra 𝐥𝒾ế●𝖒, m●ú●𝐭 nó vào trong miệng, gậy thịt màu đỏ tím vẫn ra ra vào vào giữa hai chân của cô, mỗi một cú đâ*ⓜ ✌️à*🅾️ đều như hòa làm một thể với cô, 🎋𝖍𝑜á_ı 𝒸_ả_〽️ sung 💰ướռ●𝖌 ngây ngất của tình dục liên tục ập đến.
Nóng quá đi! Ướt quá đi! Ngay cả ánh nắng cũng là màu vàng*.
(*màu vàng: tiếng trung là "黄色" có nghĩa là màu vàng, nhưng chữ "色情" thì sẽ có ý nghĩa là đồi trụy, hủ bại, nội dung ⓚ.𝒽ℹ️ê.𝐮 d.â.ɱ. )
Chiếc mành tre bị ánh nắng chiếu vào, tỏa ra một mùi tre khô, có một cái lồng chim cũ được treo dưới mái hiên, bên ngoài được bao phủ đầy bụi, muốn nhìn rõ bên trong, nhưng lại không nhìn được, vì nó đang đung đưa quá mạnh.
Chiếc ghế treo đung đưa qua lại, anh cầm lấy đôi chân của cô, chỉ dùng một tư thế, nhưng cũng có thể khiến vẻ mặt cô hiện lên vẻ say mê, hai bờ môi khẽ h.é 𝖒.ở, phát ra từng tiếng 𝖗·ê·п ⓡ·ỉ, lúc trầm lúc bổng, đôi mắt hơi 𝖐.♓é.🅿️ h.ờ, trong ánh mắt hiện lên vẻ thích thú, đ●ắ●𝖒 💰ⓐ●𝓎, hai tay của anh cầm lấy bầu п●ɢ●ự●ⓒ của cô, vừa bóp vừa vân vê nhào nặn.
Tiểu yêu tinh!
Anh rút gậy thịt ra, cô bất mãn hừ một tiếng, Tạ Đạo Niên kéo cô dậy, sau đó anh ngồi xuống ghế treo, vỗ đùi, nói: "Ngồi lên đây."
Lục Yên mỉm cười, cô quàng tay qua cổ của anh, áp hai bầu 𝖓𝐠ự·↪️ lên lồng 𝖓●🌀ự●𝐜 của anh, sau đó cầm gậy thịt để trước cửa vào, rồi từ từ ngồi xuống.
"Ưm ~ "
Anh véo vào má cô, "Ướt thật, đúng là tiểu yêu tinh."
Không cần anh di chuyển, cô bắt di chuyển cái 〽️ô𝖓.ⓖ lên xuống, hai cái chân để ở hai bên, cái Ⓜ️ô●𝓃●𝐠 đẫy đà nhấc lên, sau đó nện xuống đùi của anh, xúc cảm vô cùng tuyệt vời, Tạ Đạo Niên không nhịn được liền vỗ "bốp" một cái vào mô●n●🌀 của cô, sau đó lại xoa nhẹ, rồi lại bóp mạnh một cái, sau đó lại đánh mấy cái.
"Ưm ~ đánh tiếp đi.... Trường Canh, đánh tiếp đi.... ."
Ba, ba.... tiếng bàn tay đánh vào Ⓜ️ô·п·𝐠 lại liên tục vang lên.
Càng đánh, tiểu yêu tinh lại càng 𝖗*ê*ⓝ 𝓇*ỉ ԁ.â.ɱ đãռ.🌀 hơn.
"Nam Chi vẫn còn đang ngủ."
Tay của Lục Yên v-ц-ố-ⓣ ✌️-ⓔ lồng ⓝ_🌀_ự_c của anh, sau đó đưa hạt đậu đỏ kia vào miệng 👢ı_ế_Ⓜ️ 〽️_ú_𝖙, 𝖙𝖍*ở ♓*ổ*n 𝖍*ể*ռ, nói: "Nam Chi ngủ ít nhất đến 2 giờ mới dậy."
Chúng ta vẫn có rất nhiều thời gian.
Tiểu huyệt liên tục cắn 𝐦_ú_𝐭 tiểu Trường Canh, cô ♓ô.ռ lên môi anh, nũng nịu nói: "Trường Canh, anh chảy nhiều mồ hôi quá."
Anh cúi đầu 𝖑·❗·ế·Ⓜ️ m_ú_† bộ 𝓃-ɢ-ự-𝖈 của cô, sau đó 𝐥_1ế_〽️ dọc lên, 𝖑ı_ế_𝐦 đến cằm của cô, giọng nói ồ ồ, "Chẳng phải là vì em?"
Hai chiếc dép, một chiếc bị lật ngược lại, một chiếc bay ra tận cửa.
Giống như chủ nhân của nó, loạn thất bát tao*.
(loạn thất bát tao*: nghĩa là lộn xộn, vô tổ chức, gây rối, bừa bãi, 𝐝·â·ⓜ t·à.... )
Anh cầm lấy 𝖒_ô𝓃_ℊ của cô, phần dưới thân liên tục ấn lên trên, khiến Lục Yên không chịu được phải nắm lấy tóc của anh, liên tục ⓡ·ê·𝖓 𝓇·ỉ ưm a ưm a, vô cùng 🅓â.〽️ đãռ.g, càng đ_â_Ⓜ️ càng ướt.
Cô nhìn anh với ánh mắt chăm chú, sau đó cầm ngón trỏ của anh cho vào trong miệng, đầu lưỡi chuyển động, ⓛ*ï*ế*Ⓜ️ Ⓜ️ú-✝️ quanh nó.
👢_𝖎ế_𝖒 ngón tay của anh, cũng khiến cô vui thích.
Hai người chia sẻ cho nhau, cùng nhau cảm nhận sự vui şư-ớ𝓃-🌀 khi cơ thể hòa quyện vào với nhau.
Trong giờ phút này, mọi cảm xúc đều trở nên vướng víu, cơ thể ngày càng nóng rát, làn da như muốn bốc cháy, Lục Yên ngậm đầu ngón tay của anh, khu vườn phía dưới không kiểm soát được ngày càng tiết ra nhiều chất lỏng.
"Em ướt quá, ấm quá."
Anh bế cô lên, xoay người, đặt Lục Yên xuống ghế, để cô đưa lưng về phía anh, đặt hai tay cô lên tay vịn của ghế, sau đó anh cầm lấy hông của cô, mạnh mẽ đ_â_𝐦 𝖛_à_𝐨, tiếng cơ thể va chạm vào nhau lại một lần nữa vang lên trong không khí.
Vợ của anh, người mà anh yêu thương, đang bị anh liên tục ❌*â*m п𝐡ậ*🅿️ vào sâu trong cơ thể, bờ 𝖒·ô·𝖓·🌀 căng tròn 🌀.ợ.ℹ️ 𝖈.ả.〽️, vòng ⓔ_𝐨 🌴_ⓗ𝖔_𝓃 nhỏ, và mái tóc đen bóng, đen đến mức chói mắt, còn có những giọt mồ hôi đang chảy kia, từng giọt từng giọt như nhiễm hương thơm say đắm của tình dục.
Đâ_𝐦 𝒸·♓ế·т cô, đ●â●𝖒 ✅●à●𝖔 chỗ sâu nhất của cô.
Bộ 𝖓𝖌ự●𝒸 của Lục Yên liên tục rung lắc, "A... ông xã.... thật là lợi hại."
Anh kéo cô ngồi dậy, đôi tay 𝐧ón_🌀 🅱_ỏ_𝖓_𝐠 bóp lấy bộ п*ℊ*ự*🌜 của cô, Lục Yên khẽ hừ một tiếng, rồi ngã vào trong lồng 𝖓𝖌ự_ⓒ của anh, quay đầu lại, vươn đầu lưỡi ra 👢𝐢ế_ⓜ những giọt mồ hôi trên cổ của anh.
Sau lưng của cô là lồng ռ_ⓖự_𝒸 rắn chắc của anh, cánh tay của anh chống ở hai bên sườn của cô, Lục Yên hoàn toàn dựa vào người anh, "Ưm.... Trường Canh.... nóng quá...."
Khi dụ●𝒸 ✌️●ọп●ℊ của anh trỗi dậy, ánh mắt của anh sẽ đỏ ngầu, gương mặt cũng đỏ bừng, ngay cả lời nói cũng khiến người ta đỏ mặt, "Tao hóa, em muốn ép khô anh hả."
Một cơn gió thổi qua khiến cây hoa đỗ quyên ở bên ngoài tường rào đung đưa rồi lại đung đưa, một bông hoa không chịu được sức gió liền gió xé bay, bay lơ lửng trên không trung.
Anh gia tăng tốc độ ra ra vào vào, cơ thể cảm nhận được sự sung 💰ư-ớ-𝐧-g kia sắp ập đến, anh kéo chiếc cằm của cô lại, rồi 𝐡·ô·ⓝ lên môi cô, mồ hôi trên gương mặt của anh liên tục ma sát vào cô, ma sát ra một loại cả-ⓜ 🌀-ⓘá-𝖈 т-ê ◗ạ-𝒾, một cảm giác kiều diễm.
Gió liên tục thổi bay những cánh hoa....
Bàn tay của anh đặt lên khu vườn ẩm ướt của cô, rồi đè ngón tay lên hạt châu nhỏ của cô, sau đó bắt đầu vân vê nó, khiến cho Lục Yên hét lên thành tiếng.
"Đang trong kỳ an toàn?"
"Ừm, bắn vào đi, mau bắn vào đi."
Chiếc ghế treo liên tục đung đưa qua lại, dây treo thì liên tục phát ra tiếng két két....
"Ưm..." Bàn tay của anh bao phủ lên khu vườn của cô, cây gậy thịt thô dài liên tục đ.â.ɱ ✔️.à.🅾️ rồi lại r●ú●т 𝓇●𝖆, lúc г.ú.✝️ r.@ kéo theo cả chất lỏng và một mảng thịt non hồng hồng ra ngoài.
Gió ngừng thổi, cánh hoa rơi xuống đất.
Lục Yên nũng nịu 𝐫ê*ռ 𝖗*ỉ, "A.... nóng quá...."
Anh khom người, phủ lên người của cô, tiểu Trường Canh ⓡ-υ-ռ 𝓇-ẩ-🍸 thành từng đợt, bắn ✝️𝐢𝐧·𝐡 𝒹·ị↪️·𝐡 vào sâu trong tử cung của cô.
Chiếc ghế treo không bị ai đẩy nữa, lắc lư mấy cái rồi ngừng lại.
Trận chiến giữa mồ hôi và cơ thể cũng đã ngừng lại.
Cảnh xuân bên ngoài vẫn tươi đẹp như xưa.
Tạ Đạo Niên vén mái tóc của cô lên, 𝐡ô_𝖓 xuống má của cô, "Thoải mái không?"
Cô vẫn đang nhắm hai mắt lại, bức tường bên trong lại 💰ℹ️ế●t c●ⓗ●ặ●т lại, gật đầu, "Ưm ~ "
Anh nở nụ cười yếu ớt, giọng nói 🌀ợ*𝐢 𝖈*ả*〽️, "Tiểu yêu tinh!"
Rút gậy thịt ra, т●𝒾𝐧●𝖍 ԁ●ị●↪️●ⓗ màu trắng bắt đầu rơi xuống đất.
Lục Yên đặt đầu gối lên ghế treo, chổng ɱô*𝓃*🌀 lên, lấy tay moi tịch dịch ra ngoài, hai bắp đùi tách rộng ra, để ✞●𝖎п●♓ 𝒹●ị𝐜●h có thể chảy ra nhanh hơn một chút.
Tạ Đạo Niên nhìn nơi đó của cô, nhìn một lúc lại cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, anh nhặt quần áo của mình lên và mặc chúng vào, đi vào phòng khách lấy khăn giấy ra lau sạch người cho cô, sau đó cô tự mặc váy ngủ vào.
Tạ Đạo Niên đi lấy cây lau nhà đến lau sạch chỗ đó, cái trán của anh đều là mồ hôi, gương mặt vẫn chưa bớt đỏ, Lục Yên nhìn một lúc, ánh mắt bắt đầu hiện lên vẻ si mê.
Cô tiến tới ôm lấy cổ anh, 𝖍ô*п lên môi anh, sau đó cây lau nhà liền rơi xuống đất, anh ôm lấy hông của cô, hai người đắm chìm trong nụ 𝒽ô.ռ ngọt ngào.
Ngoài tường hay trong tường, phong cảnh đều đẹp.
← Ch. 101 | Ch. 103 → |