Truyện:Lục Yên, Anh Yêu Em - Chương 084

Lục Yên, Anh Yêu Em
Trọn bộ 109 chương
Chương 084
Buổi tối 3
0.00
(0 votes)


Chương (1-109)

Tiếng nhạc chậm dần, chậm dần lại, cuối cùng trở thành yên tĩnh.

Cô mở mắt ra, bên trong như có hàng ngàn ngôi sao.

Tạ Đạo Niên lại 𝒽-ô-𝖓 cô, "Nhảy rất đẹp."

Cô khẽ cầm váy kéo sang hai bên, "Cảm ơn."

Anh dắt tay cô, "Ăn bánh ga tô đi."

Hai người ngồi trên tấm thảm, bật bật lửa lên, châm vào ngọn nến.

"Cùng nhau hát nhé?"

"Ừm."

Lục Yên bắt đầu vỗ tay theo nhịp, cô hát một phần tiếng Trung, một phần tiếng Anh.

Tạ Đạo Niên không hay hát cho lắm, bài hát chúc mừng sinh nhật là bài tủ của anh, anh đã hát bốn năm, và sẽ tiếp tục hát trong tương lai.

Sau khi hát xong, hai tay cô chắp lại tạo t𝐡à.п.h 𝖍.ì.n.𝒽 chữ thập để ước nguyện, mở mắt ra, thấy anh đang mỉm cười với cô, tư thế ngồi đoan chính, sạch sẽ, sáng sủa.

Cô tự lẩm bẩm, "Không biết sẽ có bộ dáng gì nhỉ?"

"Ước gì vậy?"

"Nói ra sẽ không linh."

Thổi tắt ngọn nến, xung quanh chỉ còn lại những ánh đèn nhỏ đầy màu sắc đang tỏa sáng, phản chiếu nhiều màu sắc lên bức tường trong căn phòng.

Hương vị cà phê rất thuần, nên sau khi uống vào dư vị dường như vẫn đọng lại trong miệng, Tạ Đạo Niên đưa bánh ga tô cho cô, Lục Yên cầm dĩa lên xúc ăn, khi nuốt xuống hai mắt liền híp lại, vẻ mặt thỏa mãn.

Anh nở nụ cười.

Lục Yên không cần anh mua quà sinh nhật cho mình, chỉ cần hai người im lặng ở bên nhau là đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

Hai vợ chồng ăn bánh ga tô, những chiếc đèn màu nhỏ sáng nhấp nhánh, đèn này sáng thì đèn kia tắt.

"Trường Canh, năm nay em 25 tuổi."

"Đúng rồi."

Lục Yên lấy cái dĩa chọc vào bánh gato, giọng nói chậm rãi, "Em sinh một đứa con cho anh nhé?"

Anh dừng tay lại, "Công việc của em đang bận rộn, chậm một chút cũng không sao."

Cô nghiêm túc trả lời, "Công việc không quá bận rộn."

Tạ Đạo Niên suy nghĩ một chút, "Vậy hay là lên kế hoạch trước đi."

Lục Yên đặt miếng bánh gato xuống, sau đó ngồi lên đùi anh, nhẹ nhàng ♓-ô-п lên môi anh, "Trường Canh, anh đang lo lắng cho em?"

Anh đặt chiếc cốc trong tay xuống, ôm lấy eo của cô, không nói gì.

Ánh mắt của cô vừa nghiêm túc vừa chứa chan vô vàn tình cảm, đôi môi không ngừng ⓗ.ô.𝓃 xuống khuôn mặt của anh, môi của anh, miệng phát ra tiếng nói thì thầm, "Trường Canh, cho em một đứa con."

Cô ν𝐮ố_𝖙 ⓥ_𝑒 gương mặt của anh, "Trường Canh, anh phải tin em." Em có thể làm một người mẹ tốt, sẽ không để cho anh phải lo lắng.

Ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu vào gương mặt của anh.

Anh cầm lấy tay của cô, nhẹ nhàng ma sát, có chút do dự, lại có chút đắn đo......

Cuối cùng, anh đặt một nụ 𝒽ô·𝖓 xuống môi của cô, "Anh tin em."

Lục Yên mỉm cười, cô cúi đầu xuống 𝒽●ô●𝓃 anh, anh bị cô ép ra đằng sau, đôi tay đang cầm lấy phần eo của cô ngày càng xiết chặt lại.

Cô đưa tay vào trong quần của anh, cầm lấy tiểu Trường Canh, "Sau này chúng ta cần phải cố gắng thật nhiều."

Bàn tay cầm lấy tiểu Trường Canh di chuyển lên xuống, sau đó dùng sức ấn vào phần đỉnh của quy đầu, cô mở miệng, liên tục ngậm ɱ·ú·† đầu lưỡi của anh, cho đến khi trong đầu dần cảm thấy tê dại.

Hơi thở của anh ngày càng nặng nề, bế cô lên rồi đặt xuống ghế sofa, 𝖈_ở_ï á_𝑜 và quần ra, cúi người xuống ⓗô●п lấy môi của cô, "Bây giờ anh sẽ cho em."

Lục Yên cởi bỏ quần áo, bên trong không có mặc gì, ngón tay của anh luồn vào trong tiểu huyệt của cô, cảm nhận được sự trơn trượt, "Tao hóa, còn chưa có làm mà đã ẩm ướt như vậy rồi."

Cô 𝖍-ô-п xuống cổ của anh, "Chỉ cần nhìn thấy anh, mọi lúc mọi nơi em đều có thể ướt."

Dây đèn màu đầy màu sắc treo xung quanh ghế sofa, vì nó mà ánh mắt của cô cũng như đổi màu theo, đường nét trên khuôn mặt của anh sạch sẽ, rõ ràng, ánh mắt chuyên chú, trái tim Lục Yên không nhịn được mà rung động, ♓-ô-𝖓 lên ánh mắt của anh.

Hai cơ thể 𝓃_ó_ⓝ_ⓖ ⓑỏ𝖓_𝖌 bắt đầu dây dưa, triền miên, quấn lấy nhau.

Tạ Đạo Niên 𝐜ở●❗ quầ●n lót ra, gậy thịt liền nhảy lên cao, Lục Yên chạm tay vào nó, sau đó đưa nó vào miệng.

Cả người anh đều căng chặt lại, "Ừm ~ "

Cô chôn đầu dưới háng của anh, cái đầu bắt đầu di chuyển, anh nắm lấy phần mép của sofa, hai mắt nhắm lại, bàn tay di chuyển lên đến bộ п🌀-ự-🌜 của cô, xoa bóp, Lục Yên đè bàn tay của anh lại không cho anh di chuyển sang chỗ khác, anh tiếp tục nắm lấy nó, xoa bóp, vân vê từng cái một, xúc cảm vô cùng kỳ diệu.

Nó đã cứng rắn như sắt nóng, cô đứng dậy, vén tóc ra sau, Tạ Đạo Niên đỡ lấy eo của cô, cầm tiểu Trường Canh để ở trước tiểu huyệt của cô, sau đó từ từ ấn 𝖒*ôn*𝖌 của cô xuống, hai chân để ở hai bên của cô dần 𝐬i.ế.t 𝖈♓.ặ.🌴 lại, bức tường bên trong bị quy đầu chen đầu vào, sau đó cả gậy thịt cũng cố gắng chen mình đi vào sâu bên trong, cuối cùng đ-â-𝖒 thẳng đến hoa tâm.

Ưm ~ a ~ vào rồi.

"Trường Canh ~ thật là to!"

Anh quất mạnh một cái vào ⓜô·𝓃·ⓖ của cô, Lục Yên kêu rên lên một tiếng.

Cô ôm lấy cổ anh chậm rãi di chuyển, Tạ Đạo Niên cầm lấy 𝖒ô·𝐧·g của cô, chiếc ghế sofa bắt đầu đung đưa theo nhịp "yêu" của hai người, mái tóc dài của Lục Yên không ngừng trượt qua cánh tay của anh, khiến lòng anh ngứa ngáy.

Tiểu huyệt không ngừng 🎋●ẹ●𝓅 𝒸♓●ặ●т lấy gậy thịt, cái môⓝ.🌀 của cô đung đưa, nhìn từ phía sau, cái 〽️-ô𝐧-🌀 vừa trắng vừa to tròn đang nện từng cái một xuống đùi của một người đàn ông, theo nhịp lên xuống của cái ɱ-ô-𝖓-ⓖ mà những mảnh thịt hồng bị kéo ra ngoài.

Đầu lưỡi của cô liên tục cuốn lấy đầu lưỡi của anh, tiếng т♓â·𝓃 🌴·ⓗ·ể va chạm vào nhau cùng tiếng ♓ô.ⓝ m.ô.ℹ️ liên tục vang lên trong căn phòng rộng lớn, cô quá dịu dàng, quá điên cuồng, hơi thở của Tạ Đạo Niên vô cùng nặng nề, anh che giấu tâm tư của mình sau những hơi thở nặng nề đó.

Cô ✔️𝐮.ố.† ✌️.3 gương mặt của anh, làm nũng nói: "Em muốn anh bắn vào trong, em muốn anh bắn vào trong."

"Được."

Hai cái bóng trên vách tường ngày càng va chạm vào nhau mạnh hơn, Lục Yên bị đặt xuống ghế sofa, Tạ Đạo Niên ép chân của cô về phía trước tạo t𝒽à*ռ*♓ ♓*ì*𝐧*𝖍 chữ M, sau đó đ*â*Ⓜ️ ✔️*à*𝐨, dịch ngọt liên tục bị kéo ra ngoài, liên tục ma sát vào nhau rồi sinh ra nhiệt.

Hồng hộc, anh thở mạnh, nhiệt độ cơ thể của hai người tăng lên cao, ở nách, ở khuỷa chân, đều đổ mồ hôi như mưa.

Cô cắn ngón tay, khuôn mặt điên cuồng, "Gọi tao hóa, gọi em tao hóa đi."

"Ba! Ba!"


Tiếng bộ ⓝ·🌀ự·↪️ bị tay anh đánh mạnh xuống và tiếng cái ɱô𝖓-𝖌 bị tay anh quật mạnh vào, anh bóp lấy cằm của cô, "Ⓓâ*〽️ phụ, thích bị đ*â*𝐦 đến mức vậy?"

Cô 𝐫_ê_𝖓 ⓡ_ỉ, mái tóc của cô dính lên khuôn ռ.🌀.ự.𝖈 ướt đẫm mồ hôi của anh, nắm chặt lấy tay anh, "Em muốn anh đâ-〽️ em thật mạnh, Trường Canh, bắn vào đi, mau bắn vào trong đi."

Anh ngậm lấy nụ hồng đỏ trên đỉnh núi của cô, sau đó ôm cô dịch người lên một chút, phía dưới vẫn không ngừng đ·â·〽️ mạnh xuống, hơi thở từ mũi dần mất hơi, đầu lưỡi liên tục 𝐥_❗ế_𝖒 𝖒.ú.✝️ bộ ⓝɢ●ự●↪️ sữa của cô.

Càng đâ·Ⓜ️ càng ngứa, càng tao* càng nóng.

(*tao trong tao hóa. )

"Ưm.......... . a...... Trường Canh ~"

Khuôn mặt của anh đỏ bừng, "🅓_â_ⓜ phụ, ԁ●â●m phụ chỉ biết q𝐮yế*𝓃 𝖗*ũ người."

"Em là người vợ ◗-â-〽️ đãп-𝐠 của anh, mau bắn vào trong, để em mang thai, a............. . thật là giỏi.... . Trường Canh...... mạnh lên."

Bị những lời nói của cô ⓚí.🌜.𝖍 𝖙𝐡í.↪️.𝖍, anh một tay ôm lấy cô, phía dưới càng đâ.ɱ mạnh bạo hơn, khiến cho Lục Yên 𝓇ê·𝓃 г·ỉ to hơn, ghế sofa rung lắc càng thêm dữ dội, tay của Lục Yên để ở phía trên, từ từ trượt xuống, để lại một lớp mồ hôi trên ghế sofa.

Dây đèn nhỏ nhiều màu sắc phát ra ánh sáng nhấp nháy, tốc độ của hai người giống như ánh sáng của những chiếc đèn đó.

Anh véo lấy hạt châu nhỏ phía dưới của cô, hỏi: "Sao lại xiết chặt đến vậy?"

Cô bóp lấy bờ 〽️ô-𝓃-ɢ của anh, "Trường Canh, đừng ~ dừng lại ~ "

Anh 𝖓-ɢ𝐡-𝐢-ế-п ⓡă-𝖓-g nói, "Tao hóa như vậy rồi mà còn sợ à."

Lục Yên bị lật người lại, anh đâ*𝖒 ☑️*à*ⓞ từ phía sau, kéo lấy tay cô để mượn lực đâ●ⓜ về phía trước, cô bị anh đ_â_Ⓜ️ đến mức liên tục nghiêng trái nghiêng phải, "Giỏi quá, Trường Canh gỏi quá."

Cầm lấy bộ 𝐧●ɢự●𝖈 của cô, anh cắn xuống vành tai của cô, khiến cô ⓡu*n 𝓇*ẩ*𝓎 kịch liệt hơn.

Tiểu Trường Canh bắt đầu nhảy dựng lên, Lục Yên đưa tay xuống dưới, hét, "Bắn vào trong, mau bắn vào trong."

Anh quật mạnh vào cái ɱ-ôп-𝖌 của cô, đ.â.𝖒 thật mạnh vào sâu bên trong, Lục Yên nằm tê liệt trên ghế sofa.

Tiểu Trường Canh nhảy càng thêm lợi hại, Lục Yên nở nụ cười thỏa mãn.

Anh 𝖓_ằ_Ⓜ️ đ_è 𝐥ê_п người cô, chờ nó bắn hết mới từ từ rút nó ra, hai chân của Lục Yên mở rộng, đầu đầy mồ hôi.

Anh t·𝐡·ở 𝒽ổ·𝐧 𝖍·ể·п nhìn cô, Lục Yên vừa cười vừa mở rộng chân ra hơn nữa, để cho anh có thể nhìn thấy được 𝐭*i𝐧*♓ ⓓ*ị*𝐜*h đang chảy ra ngoài.

Quá là tao.

Uống cạn cốc cà phê ở trên bàn, vị đắng làm anh tìm lại được một chút lý trí, anh nhặt quần áo lên mặc vào người, rút khăn giấy ra lau sạch sẽ cơ thể giúp cô, mặc đồ ngủ lên cho cô.

Lục Yên nằm ăn vạ trên người của anh không chịu xuống, cả gương mặt vẫn còn nét xuân tình, h_ô_𝐧 xuống cổ anh, rồi ♓ô-п lên môi anh.

"Trường Canh thật là giỏi."

Anh véo má cô, "Em ⓡ●ê●ⓝ ⓡ●ỉ như vậy, khiến ai cũng không thể chịu nổi."

Cô đặt tay lên phía trên của tiểu Trường Canh, "Vậy anh hãy cứ không chịu nổi nhiều lần nữa đi."

Hai người nhìn nhau, anh mỉm cười trước, vỗ vỗ cái 𝖒*ô𝓃*ɢ của cô, "Dậy đi, đến lúc thu dọn đồ đạc rồi."

Lục Yên lảo đảo đứng dậy, cầm lấy miếng bánh gato còn dư lại trên bàn ăn tiếp, Tạ Đạo Niên cầm miếng bánh gato không ăn hết cho vào trong tủ lạnh, hai vợ chồng cùng nhau dọn dẹp, sau khi lau sạch bàn, anh bế cô lên, Lục Yên cười chôn đầu vào 𝐧ℊự-𝒸 của anh, hai cái đùi 𝐤_ẹ_🅿️ ↪️𝒽ặ_🌴 lấy eo của anh, hai người vào phòng, để lại trong phòng khách là hương vị sau cuộc "yêu".

Chương (1-109)