Người yêu (2)
← Ch.001 | Ch.003 → |
Xung quanh hồ Ngọc là nhiều hàng cây xanh, cây cối ở đây phát triển rất tốt, còn có thể nghe thấy văng vẳng tiếng ếch kêu, ở đây không có ai, cô tựa lên vai của anh, làm chuyện thích nhất khi hai người ở cùng nhau - ngắm nhìn anh.
Khi Tạ Đạo Niên yên lặng nhìn rất đẹp, dường như anh sinh ra đã như vậy, giống như một quý ông, tay gảy bàn tính, ở trong một cửa hàng đã lâu đời, khí chất của anh hoàn toàn hòa nhập vào một môi trường như vậy.
Mặc kệ thế nào, bọn họ cũng yêu nhau.
"Trường Canh."
"Ừm?"
"Chúng ta đã ở bên nhau được 2 năm."
"Đúng vậy." Anh cúi đầu nhìn cô.
Tay cô quàng tay qua cổ anh, "Anh là của em rồi."
Trán hai người chạm vào nhau, Tạ Đạo Niên mỉm cười, "Ừm."
Anh cho em bắt được.
Lục Yên nhẹ nhàng ⓗ.ô.𝓃 anh, Tạ Đạo Niên kéo cô lại gần hơn, lưỡi của hai người hòa quyện vào nhau, cô hơi lắc đầu, nụ ⓗô.ռ của Tạ Đạo Niên nhẹ hơn, đầu lưỡi anh từ từ kéo 𝒹.ụ ⓓ.ỗ đầu lưỡi của cô, mà đầu lưỡi của Lục Yên không kiềm chế được mà làm theo động tác của anh, lần nữa bị anh kéo vào trong miệng.
Kết thúc nụ 𝐡*ô*ⓝ*, Lục Yên thở 𝐫⛎·ⓝ 𝖗·ẩ·ⓨ, cô dựa vào trong ⓝgự.ⓒ anh, lấy ngón tay chỉ vào miệng anh, "Anh thật xấu xa."
Tạ Đạo Niên cười khẽ, "Rõ ràng là em ⓗô-ռ anh trước."
Lục Yên lui ra khỏi 𝓃·🌀ự·↪️ của anh, "Sao trước đây em lại không nhìn ra anh giảo hoạt như thế nhì?"
Nhất định là do trước đây cô bị nụ cười của anh mê hoặc.
"Ai giảo hoạt hơn?" anh tới gần cô, giọng nói nghi vấn.
Lục Yên biết là anh định nhắc lại chuyện xưa, cô không nhìn anh, miễn cưỡng chấp nhận chuyện quá khứ, "Là em, là em được chưa."
Tạ Đạo Niên đã quen cái bộ dạng này của cô, nhéo mũi cô, "Đi về thôi, gần hồ rất ẩm ướt."
"Anh cõng em đi." Cô vươn tay.
Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống, Lục Yên nằm úp sấp xuống lưng của anh, ngửi được hương thơm nước giặt trên quần áo của anh, lòng ngứa ngáy, cô vùi đầu vào cổ của anh không chịu đi ra.
Tạ Đạo Niên mới vừa đi được hai bước không nhịn được cười, nói "Tóc của em khiến anh bị ngứa."
Cô kéo tóc mình ra, sau đó in một nụ 𝖍-ô-п xuống mặt anh, "Như vậy hết ngứa chưa?"
Buổi tối, gió nhẹ thổi bay tóc của anh, đôi mắt anh sáng rực, anh nhìn cô, "Không ngứa lắm."
Lục Yên ♓ô·𝓃 lên mặt anh mấy cái, sau đó như mèo con mà cọ đầu vào cổ anh, khiến Tạ Đạo Niên cười suốt chặng đường, đèn đường soi sáng đôi tình nhân nhỏ, bàn tay của chàng chai nắm chắc đùi của cô gái, bước chân vững vàng từng bước đi xa.
....
Mặt trăng khuyết, những đám mây như đang chạy đua, dường như nếu gió thổi cái liền đem nó thổi tan.
Máy xông hương đang phun sương trong căn phòng, chỉ có một cái đèn bàn học được bật, sàn nhà được phủ một tấm thảm ɱề_〽️ 〽️_ạ_1, và lúc này trên bức tường đang phản chiếu hình ảnh hai người đang ⓗ_ô_𝓃 nhau. Góc tường bên ghế sofa có một đống gấu bông, tất cả đều do Lục Yên chơi gắp thú mà có được.
Buổi tối Đào Nhạc đều không về nhà, bình thường A Bảo sẽ ngủ cùng với Lục Yên.
Nhưng đêm nay đáng thương thay là A Bảo phải trở về cái ổ của nó, cầm mấy món đồ chơi cắn xé.
Thân trên của Tạ Đạo Niên đã không còn gì, Lục Yên chỉ còn lại cái áo п*🌀*ự*🌜 màu trắng và cái quần lót màu đen.
Cơ thể của cô gái xen lẫn giữa sự thuần khiết và trưởng thành, cô đã lớn, bộ 𝓃ℊ-ự-𝒸 đầy đặn, cái môռ-𝖌 căng tròn.
Cơ thể của chàng trai rắn chắc nam tính vừa phải, kết hợp với màu da lúa mạch phù hợp với lứa tuổi này.
Một vài năm nữa, chắc chắn anh sẽ ngày càng thành thục hơn.
Bộ dáng đó sẽ thế nào nhì?
Không giống với lần đầu tiên của hai người, Tạ Đạo Niên đã thuần thục hơn rất nhiều, ít nhất... bây giờ... anh đã cởi được áo n·𝖌ự·𝐜 của cô bằng một tay, ngày xưa đến cả móc cài anh cũng không tìm được.
Vừa cởi hết đồ ra, anh kéo cô vào gần anh, Lục Yên lấy tay sờ 𝐭-𝖍â-n 𝐭-♓-ể anh từ trên xuống bụng dưới, hai người hiểu rất rõ ám chỉ này. Tạ Đạo Niên ít khi đến nhà Lục Yên, Đào Nhạc để cho Lục Yên thoải mái kết giao với bạn trai, hơn nữa buổi tối Đào Nhạc không về nhà, Lục Yên to gan lớn mật bảo anh ở lại.
Buổi tối cửa hàng hoa quả khô được bố mẹ anh trông, Tạ Đạo Niên chịu trách nhiệm tính toán sổ sách và hỗ trợ kiểm tra hàng hóa.
Bây giờ vẫn còn sớm, anh bị Lục Yên lôi kéo về nhà, có cảm giác dê vào miệng cọp.
Anh 𝐜ở_1 á_o n🌀_ự_𝒸 của cô xuống, sau đó sờ lên quả anh đào trên đỉnh cao, cúi đầu ngậm nó vào miệng cắn 𝐦_ú_†, Lục Yên ôm lấy đầu của anh, không nhịn được mà 𝐫ê●𝓃 𝐫●ỉ thành tiếng.
Ngón tay của cô luồn vào trong quần của anh, lặng lẽ đi vào nơi bí mật, sau đó sờ được một cây gậy thịt cực nóng.
Mặt của Tạ Đạo Niên sẽ đỏ lên khi 𝖑●à●ⓜ t●ìⓝ●♓, đôi mắt kia của anh sẽ yên lặng nhìn cô, còn chưa làm gì mà cả người cô đã nóng hết cả lên vì ánh mắt của anh.
Lục Yên rất thích anh như thế này, anh càng muốn "đóng" lại, cô càng muốn xé mở nó ra.
Anh ôm cô xuống giường, hai tay 🌜_ở_𝒾 🍳𝐮_ầ_ⓝ lót của cô ra, khu vườn bí mật hiện ra trước mắt, anh cởi dây lưng ra, để xuống dưới đất, sau đó tiếp tục ↪️ở*ⓘ 𝐪⛎*ầ*𝓃 dài ra rồi ⓒ_ở_ⓘ qц_ầ_n lót xuống, gậy thịt phía dưới đã ngẩng cao đầu, đầu nấm màu hồng nhạt, dưới cây gậy có vườn cỏ cong cong, cây gậy rất lớn, nó đã sẵn sàng để "đi".
Lục Yên kéo ngăn kéo ở đầu giường ra lấy áo mưa, sau đó xé ra đưa cho anh "mặc" vào.
Tạ Đạo Niên phủ lên người cô, hai người ♓·ô·ⓝ nhau, ngón tay của anh ☑️u_ố_✞ v_𝐞 hạt châu nhỏ của cô, thỉnh thoảng nhấn mạnh một chút cái khiến cô гê●𝖓 𝐫●ỉ thành tiếng.
"Ưm, Trường Canh ~~, mạnh hơn chút nữa ~."
Bọn họ từ lâu đã "làm", ở nơi không ai biết, len lén ăn thử trái cấm.
Lục Yên từng bước một dẫn anh xuống vực sâu của tình dục, sau đó anh không bao giờ... muốn bò lên nữa.
Hai tay của Lục Yên để trên hông của anh, khuôn mặt cô cọ vào lỗ tai anh, "Trường Canh, tiến vào, nhanh lên."
Anh 𝖍*ô*п lên cổ cô, bàn tay cầm lấy п🌀.ự.🌜 của cô, thịt tràn ra từ hai bàn tay của anh, Lục Yên vươn tay xoa nắn gậy thịt của anh, cũng không quên nâng hai hòn ngọc của anh lên xoa nắn, hơi thở của Tạ Đạo Niên càng thêm nặng nề, anh tách hai chân cô ra, kéo hai cánh hoa ra, thấy đường vào, chậm rãi ma sát ở cửa huyệt.
"Đừng khẩn trương." Anh nâng ɱô*𝓃*🌀 cô lên, khẽ bóp thịt mềm, sau đó tiến vào gần hơn.
Lục Yên sờ hạt châu của mình, trong u kính tràn ra càng nhiều mật ngọt, Tạ Đạo Niên cầm gậy thịt của mình tiến vào từ từ, rốt cuộc đã tiến vào.
"Ưm ~." cô ôm chặt anh, hai chân vòng qua eo anh bám chặt.
Cuối cùng cũng vào rồi.
Thịt non ở bên trong bao bọc lấy vật thô to của anh, sau đó co chặt lại, khiến anh гц_ռ 𝓇ẩ_γ mấy cái.
← Ch. 001 | Ch. 003 → |