← Ch.39 | Ch.41 → |
Trong bóng đêm, Chu Khải không nhìn rõ được b-í-m của Ôn Mạn, nhưng không trở ngại anh tìm được vị trí toát ra hơi thở thơm ngọt, anh vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng ⅼ·𝒾ế·Ⓜ️ một cái.
"A..." Ôn Mạn hét lên đầy sợ hãi.
Theo bản năng, cô kẹp hai chân lại, tay đẩy đầu anh không tự giác được dùng thêm sức.
Nhưng hành động này nhìn sao cũng thấy giống như cô đang ấn Chu Khải vào giữa hai chân mình gần hơn, để anh dễ dàng 👢1ế_〽️ 𝖒ú*🌴.
Sườn mặt Chu Khải dính sát lên bắp đùi trong của Ôn Mạn, xúc cảm non mềm làm cây hàng dưới thân anh càng thêm đứng thẳng.
Anh vùi mặt vào giữa hai chân cô, sống mũi cao thẳng chống lên lạt le 𝖉â.𝖒 dụ.↪️, vươn đầu lưỡi 🦵·ⓘế·〽️ láp ngoài cửa động. Đầu lưỡi trơn trượt ướt mềm quét sạch nước 𝖉â_ɱ nhầy nhụa cô vừa mới chảy ra, nuốt xuống bụng. Chẳng bao lâu từ cái ⓛ-ồ-𝐧 nhỏ lại chảy ra càng nhiều nước 𝖉â·ɱ hơn.
Nếu không thể ⓛ_ⓘế_〽️ sạch, vậy cứ bịt kín nó vào là được.
Chu Khải thẳng lưỡi nhọn, 𝒸●ắ●ⓜ ѵ●à●🔴 trong cái 👢_ồ_𝐧 nhỏ ấm áp ướt mềm của cô.
"Ưm...a... Chu Khải.... đừng, dơ...." Ôn Mạn không thở nổi, lộ mặt ra ngoài chăn. Trong phòng không mở điều hòa, không khí lạnh băng làm giảm bớt khô nóng trên mặt cô, nhưng lại không thể làm giảm bớt ⓓụ●↪️ ν●ọ𝓃●𝐠 dưới thân chút nào.
"Không dơ." Chu Khải vừa 〽️·ú·𝖙 hạt le của Ôn Mạn, vừa hàm hồ nói.
Nước nhầy chảy từ ⓑí-ɱ nhỏ của Ôn Mạn vừa ◗â·ɱ vừa ngọt. Lúc đầu lưỡi nhấm nháp hạt le múp míp còn có thể cảm nhận được nó đang hưng phấn, co chặt lại. Anh quấy đảo lung tung trong 👢.ồ.п nhỏ, đầu lưỡi bắt chước tư thế giao phối mà thọc vào 𝓇ú●𝖙 𝐫●𝒶 trong đó.
"A a a... ưm... Không được... 💲ướп·ℊ quá..." Đuôi mắt Ôn Mạn đỏ ửng lên, cực kỳ 🍳_ц🍸_ế_𝖓 𝖗_ũ. Phần cổ lộ ra bên ngoài cũng nhiễm lên sắc hồng 𝖉●ụ●ⓒ ⓥ●ọ𝐧●𝖌, hai mắt như đang chứa hơi nước, dáng vẻ bị người ta bắt nạt thảm hải, trong miệng lại ngâm nga tiếng rên đầy ԁ●â●ɱ dật.
Rõ ràng là cô muốn đẩy anh ra nhưng lại được đầu lưỡi của anh ⅼ𝐢*ế*𝐦 láp đến mức vòng eo mềm nhũn. Hai chân đang 𝐤*ẹ*🅿️ ↪️𝐡ặ*ⓣ đầu anh cũng không tự giác mà banh ra, nhếch 𝐦ô𝖓_g cao lên, muốn để anh càng cắm sâu vào thêm chút nữa.
"Ư... ha... sâu nữa đi... A Khải.... sâu hơn nữa đi..."
Đầu lưỡi của Chu Khải 𝐥𝐢ế●𝖒 láp cái 𝐥ồ·п 𝐝●â●𝖒 đ●ã●𝓃●𝖌 của cô, như thấy mặt mình vừa mới được thứ nước ⓓ_â_𝐦 ngọt kia rửa qua một lần, anh nói: "Muốn sâu hơn nữa thì đầu lưỡi không làm được đâu."
Ôn Mạn biết anh đang muốn cô phải nói ra câu gì, đột nhiên đầu lưỡi biến mất khỏi cơ thể, cơn hư không bỗng chốc lấp đầy cô.
Phóng túng thêm một đêm nữa cũng không sao đâu nhỉ? Dù sao giữa trưa cũng đã làm một lần trong công viên rồi.
Cô an ủi bản thân mình như vậy, khó nhịn cố nói với Chu Khải đang phủ phục giữa hai chân cô: "Vào... vào đi mà... dùng con c_ to lớn của anh... 𝖈.ắ.𝐦 ⓥà.ⓞ 👢ồ·п em đi..."
Chu Khải dùng đầu lưỡi bao lấy hột le đang sung huyết đỏ bừng bùng, cương cứng, giống như đang 𝖑-❗-ế-ɱ kẹo que, không ngừng ⓜú·✝️ mát, âm thanh chậc chậc vang lên.
"Không phải em chỉ muốn ngủ thôi à?"
"Á...á... A... Đừng có l.ïế.m như vậy mà..." Ôn Mạn muốn điên rồi, "Không ngủ, chỉ cần anh chơi em là được.... A.. ưm... trong 👢.ồ.𝐧 em ngứa quá... Em muốn...."
Chu Khải thích dáng vẻ cô bị anh làm cho ý loạn tình mê thế này, xốc chăn lên, Chu Khải thẳng lưng, nhìn thấy cô đang nước mắt lưng tròng cầu anh chơi cô, biết mới vừa rồi anh bắt nạt cô ác quá rồi.
"A.. a. a, A Khải... vào đi..." Ôn Mạn đáng thương cực kỳ giang hai tay ra muốn anh ôm cô.
"Thật là..." Không có cách nào với cô mà.
Chu Khải cầm điều khiển từ xa trên đầu giường mở điều hòa lên, sau đó ôm lấy cơ thể Ôn Mạn. Anh ⓗô●ռ 〽️ô●❗, lên vành tai, xuống cổ, từng nơi đều để lại ấn ký mập mờ thuộc về mình.
"Rên to lên đi em." Lúc anh cắm cây hàng của mình vào trong ⓛồ*𝐧 cô, dịu dàng nói.
"Ư a a..." Trong nháy mắt Ôn Mạn được anh lấp đầy, 𝐬*ư*ớ*п*🌀 tới mức co giật không ngừng, cứ thế được anh đẩy lên cao trào.
Chu Khải cảm thấy mỹ mãn nghe cô 𝐫ê.ⓝ 𝓇.ỉ chẳng thèm đè nén, cũng bắt đầu cắm rút không kiềm chế nữa.
← Ch. 39 | Ch. 41 → |