Truyện:Mạn Mạn Quyến Rũ - Chương 05

Mạn Mạn Quyến Rũ
Trọn bộ 50 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Chu Khải được sự thành thật của cô lấy lòng, giọng điệu cũng mang theo chút mệnh lệnh: "↪️ở-ï 𝐪ц-ầ-𝖓 ra đi."

Cánh tay Ôn Mạn đã mềm nhũn, hôm nay cô mặc một chiếc quần suông ống rộng, cúc quần vừa cởi là trượt xuống tận cổ chân. Lúc này cơ thể cô gần như bại lộ trọn vẹn, vú lớn cương cứng dựng thẳng trong không khí, núm vú còn hơi run run.

Thân dưới chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót bao bọc lấy nơi riêng tư, hai chân trắng nõn tinh tế lúc này lại mềm nhũn đứng không vững.

"Ngoan quá." Chu Khải thưởng thức ôm lấy cơ thể Ôn Mạn, dùng lời khen tán thưởng cô.

Lông mi Ôn Mạn 𝓇*υ*ռ гẩ*🍸, xấu hổ không biết phải nhìn đi đâu, cái miệng nhỏ bẹt bẹt như muốn khóc tới nơi.

"Đẹp quá." Chu Khải khẽ 𝒽ô_ռ lên đuôi mắt cô, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng: "Đừng khóc."

"Ưm..." Ôn Mạn tủi thân vươn tay ôm lấy cổ anh, phần đầu hơi ngẩng lên, 𝒽ô_п loạn xạ lên miệng anh.

Chu Khải thuận thế ⓗ.ô.ռ cô, 🦵ⓘế●Ⓜ️ m·ú·† đầu lưỡi cô, trao đổi nước bọt giữa hai người.

"Ư... a..." Ôn Mạn bị ♓_ô_п dường như thở không nổi, cô nghe thấy tiếng thắt lưng kim loại bị cởi ra, sau đó là một cây gậy thịt cực nóng bắn lên bụng cô, 🎋·í·ⓒ·h ✞𝖍í·𝒸·𝐡 da đầu cô tê dại.

Chu Khải chọc chọc cây hàng lên bụng nhỏ cô hai cái, nó cứng tới phát đau rồi.

Anh kiềm chế 𝒹-ụ-𝐜 𝐯ọ𝐧-🌀 muốn đ-â-𝐦 thẳng vào trong cô xỏ xuyên xuống, vươn ngón tay bóp nhẹ hai cái chỗ riêng tư của cô. Nước ◗●â●Ⓜ️ đã thấm ướt quần lót, đầu ngón tay anh nhanh chóng bị chất lỏng dính lên.

"Ư... a.... a..." Ôn Mạn thấp giọng rên lên thành tiếng một cách 🅓_â_〽️ đãп_🌀.

Chu Khải cười nhẹ giơ ngón tay dính đầy chất lỏng tới trước mặt cô, nói đúng sự thật: "Em 𝒸𝒽●ả●🍸 п●ướ●c rồi."

Ôn Mạn đỏ mặt dời mắt đi, không dám nhìn nó.

Chu Khải vươn đầu lưỡi l𝖎ế*〽️ sạch sẽ chất lỏng dính trên hai đầu ngón tay, ngón tay khớp xương rõ ràng trắng nõn rất đẹp, Ôn Mạn nhìn mà 𝐛í·m ◗â-m lại 𝐜·ⓗả·ÿ ⓝướ·𝐜 ròng ròng.

"Đừng... Đừng 𝖑𝒾.ế.〽️...... Dơ." Ôn Mạn muốn kéo đầu ngón tay trong miệng anh ra.

"Không dơ, " Chu Khải ⓛ●𝐢ế●𝖒 l●𝐢●ế●ⓜ khóe miệng, để mặc cô kéo tay anh xuống rồi lại xoa xoa lên nơi riêng tư của cô: "Nước ◗·â·Ⓜ️ của Mạn Mạn nhà mình ngọt lắm."

Nói xong, đầu ngón tay Chu Khải đẩy quần lót sang bên cạnh, cứ thế xoa lên cái 𝐥ồ.ռ nhỏ không còn gì che chắn của cô.

"Ứ...ứ..." Ôn Mạn yêu kiều ⓡê*𝖓 𝓇*ỉ, lỗ nhỏ 🅓.â.𝐦 𝖉ụ.↪️ được anh xoa nắn s*ướп*🌀 muốn c𝐡●ế●✞.

"Tiếng rên 𝖉_â_Ⓜ️ đã𝖓_ℊ của Mạn Mạn rất dễ nghe." Chu Khải khen ngợi, miết rồi dây qua lại hột le của cô để khiêu khích, sau đó một ngón tay c·ắ·〽️ v·à·⭕ người cô mà không hề báo trước.

"Ư...a... đâ●ɱ...đ●â●〽️ ✌️●à●𝑜 rồi..." theo bản năng, Ôn Mạn muốn 𝐤ẹ_🅿️ 𝒸_♓ặ_✞ tay Chu Khải, lỗ ⓛ-ồ-ⓝ nhỏ bé vô thức phun ra nuốt vào ngón tay anh.

"Chặt ghê." Chu Khải nhíu nhíu mày, Ôn Mạn chặt tới mức một ngón tay anh c*ắ*𝖒 ⓥ*à*ⓞ thôi cũng đã thấy khó khăn, 🦵ồ*ⓝ nhỏ của cô giống như xử nữ làm trong đầu anh hiện lên một suy nghĩ không thể nào tin.

"Em chưa từng tự 𝐬.ư.ớп.🌀 với nó sao?" Ngón tay Chu Khải moi móc không ngừng trong 🦵●ồ●ռ cô, lỗ nhỏ vừa ướt vừa nóng gắt gao bọc lấy ngón tay anh, giống như xúc tu ⓑ.ú Ⓜ️ú.𝖙 lên nó vậy.

"Ưm... không... không có...ư...a...Chu Khải...." Ôn Mạn đung đưa thân dưới theo từng cử động ra vào của ngón tay Chu Khải, tiềm thức bảo cô mau ăn ngón tay vào càng sâu hơn chút nữa.

"Chư từng để người khác chơi qua à?" Chu Khải thuận thế cắm thêm một ngón tay vào, hai ngón tay học theo động tác 𝐥à.〽️ 𝖙ì.п.♓, thọc vào 𝓇●ú●† г●𝒶.

Ôn Mạn sướ𝐧-ℊ tới mức không còn năng lực tự hỏi sao anh lại muốn hỏi thế. Cô chỉ biết hơi nâng một chân lên nghênh đón động tác cắm rút của Chu Khải, 〽️_ô𝖓_🌀 cũng lắc lư theo cử động của anh, vặn eo ư ư a a 🅓â-𝖒 đ-ã-ռ-🌀 không ngừng rên.

"Không... Không có...... Chỉ... Chỉ bị anh chơi thôi...... Ư ư.. giỏi quá... ứ.. a... Chu Khải... A Khải..." Theo bản năng Ôn Mạn gọi tên tự của anh ra, eo và 𝐦ô_ռ_g vặn vẹo khó chịu, cảm thấy hai ngón tay vẫn chưa đủ: "Ưm... muốn anh... muốn nữa..."

Ánh mắt Chu Khải âm u, trái tim bị tin tức này lấp đầy tới mức sắp nứt toạc ra.

Ngón tay thứ ba lại được cắm thêm vào, Chu Khải dùng sức đ_â_Ⓜ️ lên trên.

"ÁÁÁÁÁÁÁÁ.." Ôn Mạn hét lên một tiếng chói tai, hai chân vô lực rυ.𝓃 ⅼ.ẩ.𝖞 🅱ẩ.y, ngón chân cuộn tròn lại, trước mắt như lóe lên ánh sáng trắng, đại não ş·ướ𝓃·g tới mức ռ-ổ 𝖙υ-ⓝ-g trắng xóa.

"Cao... Cao trào rồi...... ưm a... 𝐋ê-ⓝ đ-ỉ-ռ-♓ rồi, A Khải......" Nước 𝖉â_ⓜ của Ôn Mạn chảy đầy tay anh, thậm chí còn trượt theo bắp bùi chảy xuống nền nhà.

"Ư.. a không được... từ a.. a.. a.. a.. a giỏi quá.... Sâu quá rồi... sâu rồi... nhanh quá rồi... sẽ hư mất... 👢ồ●n em hư mất.... hu...hu..."

Động tác tay của Chu Khải không hề dừng lại, sau khi cô cao trào rồi anh càng cắm rút ác hớn, mặt úp vào 𝓃_𝖌ự_𝖈 Ôn Mạn b_ vú cô khiêu khích, cửa mình bị hai người đ-â-ⓜ mà phát ra tiếng không ngừng.

"Ư...a...á...ứ... Sâu quá... nhanh quá...." Ôn Mạn bị ngón tay anh chơi tới mức nói không nói thành câu hoàn chỉnh, chỉ biết há miệng rên loạn không ngừng.

Mãi tới khi trong lồ●ⓝ nhỏ lại co rút một trận kịch liệt nữa, cô ⓚ●ẹ●ⓟ ⓒ●♓●ặ●🌴 tay Chu Khải lại, hét lên chói tai: "Aaaaaa!"

Lại lên cao trào lần nữa.

Chương (1-50)