Bắt Ma! Hay Ma Bắt?
← Ch.166 | Ch.168 → |
Tề Cẩn Phong kinh ngạc, nếu như hắn còn sống thì chắc chắn sắc mặt hắn lúc này đã đỏ tới bốc hơi rồi.
Ánh mắt nhìn xuống tiểu huyệt ư.ớ.✞ á.🌴. Hắn thở hắt ra hơi lạnh, run run vươn đầu lưỡi lạnh...
" Phải 🦵ℹ️-ế-ⓜ... 👢❗ế_〽️ thật sao?
Trong lúc Tề Cẩn Phong còn đang phân vân, thì mùi hương ngọt ngào đặc trưng của nữ nhân toát ra, hắn như trúng phải mê dược 𝐥*ⓘ*ế*𝖒 láp trên cánh hoa phấn nộn..
" Ưm.. ân... phải rồi.. chỗ đó... Cẩn Phong... nhanh ⓛℹ️ế·〽️ nữa... muốn... nữa... ưm.... .
Nghe được âm thanh rên rĩ kích tình, nĩ non của Huyên Huyên. Hắn dựng thẳng đầu lưỡi chọc ngoáy vào lỗ nhỏ, khám phá từng ngóc ngách bên trong.
Ⓓâ_ⓜ dịch lẫn mật dịch tiết ra, Tề Cẩn Phong đều 𝐦ú.𝐭, nuốt hết vào trong. Lúc này từng tế bào nơi tiểu huyệt ngứa ngáy, tê lạnh tới cực điểm.
Hơi thở cô trở nên gấp gáp, lồng п_ɢự_𝖈 phập phòng liên hồi. Hai tai tự động xoa loạn trên vú mình.
Eo nhỏ vặn vẹo như con rắn nhỏ. Cơ thể lúc nóng lúc lạnh, tư vị không mấy thoải mái 𝐭r·a ⓣấ·n lấy Huyên Huyên.
Tề Cẩn Phong ngẩng đầu lên, hơn nhích lên phía trước đè ép Huyên Huyên dưới thân. Hắn mạnh bạo ngắt núm vú cô tới sưng đỏ, thoáng chốc hai vú căng trướng rĩ ra dòng sữa trắng.
Hắn kinh ngạc nhìn dị tượng trên vú Huyên Huyên. Tề Cẩn Phong nhịn không được lên tiếng hỏi.
" Sao lại có sữa? hôm Qua mới bắn, không lẽ thai 🍳_υ_ỷ nhanh hơn người bình thường... ?
" Ưm... ân... đồ ngu nhà nhà anh, . tôi cao trào. Thì... nó.. sẽ tự tiết sữa....
Cô khó khăn nói từng chữ đứt quảng. Lúc này Tề Cẩn Phong mới nhẹ nhõm thở ra.
" Cô thật 🅓_â_𝖒 đang, cao trào liền ra sữa? Tôi phải nếm thử xem mùi vị như thế nào..
Nói xong hắn cúi đầu sát xuống nhìn hai vú đang chảy sữa không ngừng, ánh mắt của hắn lúc này nhiễm đầy tình dục. Mặc dù toàn thân lạnh toát, nhưng trong lòng dục hỏa thiêu đốt lấy hắn.
Hắn mở miệng ra ngậm lấy một bên núm vú đỏ hồng, đầu lưỡi nhẹ nhàng 🦵ı-ế-〽️ láp quấn lấy.
Sau đó dùng sức hút vào, liền nếm được hương vị ngọt ngào ấm nóng, có chút tanh tanh tràn vào trong khoang miệng.
" Ân ân...... Cẩn Phong.. mau hút tiếp.. thật... trướng... ư... ưmmm......"
Huyên Huyên bị hắn Ⓜ️·ú·† đến thoải mái, cô nhịn không được 𝐜ắ-𝖓 mô-ℹ️ dưới, ưỡn 𝓃𝐠ự.c cao lên, nhằm cho Tề Cẩn Phong dễ dàng mú-𝖙 🦵𝒾ế-𝖒.
Tề Cẩn Phong như hài tử khát sữa, một bên thâm lam hút, bên kia thì xoa bóp. Đôi Khi kéo căng núm vú Huyên Huyên ra.
Khiến cho cô bật ra tiếng rên đủ lớn, cảm giác đau đớn lẫn 𝖐h0á-ı 𝐜ả-𝐦 ⓣ●𝖗●𝖆 𝖙ấ●n cô liên hồi.
Lúc này Tề Cẩn Phong thích trí, 👢ℹ️*ế*ɱ hết bên này sang bên kia. Hắn mạnh mẽ cắn gặm, khiến cho hai vú Huyên Huyên lưu lại vết đỏ hồng mờ ám.
" Ân... ưm... Tề.. Tề... Cẩn Phong, đừng cắn... ưm.. ư....
Huyên Huyên rên rĩ trong sung ş●ư●ớ●n●𝖌, bàn tay sờ loạn ở phía dưới. Liền chạm vào vật gì đó lạnh ngắt, cứng ngắt thô to chỉa thẳng lên bụng nhỏ của mình.
Rất nhanh Huyên Huyên liền biết vật đó, không gì ngoài côn thịt của Tề Cẩn Phong. Bàn tay khéo léo vuốt dọc, lên xuống xoa xoa đỉnh quy đầu của hắn.
" Hừ.... Huyên Huyên... cô... thật. biết làm... không nhìn thấy tôi, cũng có thể nắm bắt chuẩn như vậy...
Côn thịt bị bàn tay nhỏ nhắn, ɱề●ⓜ mạ●ı nắm chặt. Tề Cẩn Phong phát ra tiếng rên mặc dù rất nhỏ, nhưng cô có thể nghe rõ.
Hai người quấn chặt lấy nhau, một người mú.т ⓛ❗●ế●m. Người kia như kẻ mù sờ loạn, tiếng rên rĩ thoát ra khỏi phòng.
Phía dưới tiểu huyệt của cô đã sớm ướt đẫm ◗-â-m dịch. Toàn thân ngứa ngáy, giờ phút này Huyên Huyên chỉ muốn cây gậy thịt to dài kia 𝖍·u·𝖓·ℊ 𝐡·ăռ·g 𝒸.ắ.m ✌️à.🅾️ 𝐭·𝒽·â·ⓝ ✞·h·ể của mình.
Hurts đang ngủ ở ghế Sofa, hắn bị tiếng rên rĩ rất nhỏ làm cho tỉnh. Ban đầu hắn còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi lắng tai lại, thì xác định là tiếng rên rĩ.
Hơn nữa còn phát ra từ phòng của Huyên Huyên. Hurts hơi đỏ mặt, bước chân nhẹ nhàng, nhìn vào trong cánh cửa k·♓·é·𝐩 𝒽·ờ hững.
Hắn biết nhìn lén là việc không nên, càng biết rõ nam nhân hay nữ nhân đều có nhu cầu sinh lý. Tiếng rên nũng nịu kia quá kích tình, hắn nhịn không được mà nhìn vào..
Mặc dù trong phòng chỉ có duy nhất một đèn ngủ, nhưng hắn có thể thấy rất rõ. Huyên Huyên đang tự mình xoa xoa vào chỗ tư mật
Hai mắt nhắm, miệng 𝓅·♓á·t r·🔼 â·〽️ †·𝐡🔼·n·♓ 𝐝_â_𝐦 dụ_c.
← Ch. 166 | Ch. 168 → |