Thú Nhân: Thật Nhiều Giống Đực 18
← Ch.143 | Ch.145 → |
Trác Dư Nhiên mạnh dạn vứt luôn chiếc khố trắng nhỏ xinh ra ngoài. Hắn nhẹ nhàng mở rộng hai bên cánh hoa phấn nộn ra.
Vươn đầu lưỡi quét ngang dọc một vòng. Do ban ngày cô bị hai tên kia đè, nên tiểu huyệt lúc này có chút sưng đỏ, hơi đau rát.
Nay lại được Trác Dư Nhiên 🦵i.ế.Ⓜ️ láp tới lui, Huyên Huyên mơ màng, cổ họng phát ra tiếng rên rĩ rất nhỏ. Cảm giác thoải mái quấn lấy thân.
Hai chân tự động rang rộng ra, để cho Trác Dư Nhiên dễ dàng 𝐥*ℹ️ế*ⓜ láp tiểu huyệt rĩ ra 𝒹â.𝖒 dịch.
Hắn cảm thấy 🦵𝖎·ế·𝖒 thôi không đủ, ngón tay chọc vào cúc huyệt lẫn tiểu huyệt khuấy đảo bên trong. Tức khắc Huyên Huyên giật mình, k-h-𝐨á-ⓘ 𝐜-ả-ɱ pha lẫn đau nhức đánh thức cô dậy.
Huyên Huyên khó khăn nhìn xuống dưới thân, liền thấy Trác Dư Nhiên đang hì hục 𝐥*𝒾ế*〽️ Ⓜ️·ú·𝐭 tiểu huyệt.
Hai ngón tay không ngừng ra vào bên trong hai lỗ của cô, 🅓â·Ⓜ️ dịch cứ vậy tiết ra ướt 1 mảng trên tảng đá.
Cô ngẩn người, hai tay đè ép miệng lại tránh cho Trác A Thiên và Trác Tư Siêu nghe thấy mà tỉnh dậy. Hai tên đó mà tỉnh dậy, tới lúc đó 1 mình coi không thể cân nổi 3 tên cầm thú này đâu.
" A Nhiên.. Không được, không được... ta muốn ngủ... ưmm.... . a... ưmm... :"
Huyên Huyên nổ lực vặn eo tránh né, cô p.♓.á.𝐭 ⓡ.𝒶 â.Ⓜ️ 𝖙♓𝐚.n.𝐡 nhỏ xíu, áp thấp giọng xuống. 🎋_hⓞ_á_i ↪️ả_ⓜ từ từ dâng lên, chiếm lấy tâm trí cô.
Cảm giác sung 𝐬●ướ●𝖓●🌀, khoái hoạt tê dại phát ra từ hai lỗ đang được chăm sóc đặc biệt Kia. Huyên Huyên lại nhìn sang hai nam nhân đang thở đều đều, tư vị lạ lẫm hưng phấn bùng nổ....
Đôi mắt cô chìm vào trong bể nhục dục. Cơ thể mất kiểm xoát, hông nâng cao lên, cố gắng ép sát vào miệng của Trác Dư Nhiên.
Hắn thấy Huyên Huyên dần dần bị 𝒹●ụ●↪️ ν●ọ𝓃●𝖌 chế ngự, Trác Dư Nhiên thích trí. Đưa đầu lưỡi ra ⓛ𝐢ế●ⓜ lên hoa đế, khớp hàm hơi mở c●ắ●ⓝ п♓●ẹ lên.
Tức khắc hoa đế hơi cứng, nhô lên một chút. Ⓓâ-Ⓜ️ dịch túa ra, ướt đẫm ngón tay của hắn..
" Nàng dám để cho Đại ca và nhị ca cắm, dám giao phối cùng hai Huynh ấy...
" Đây là hình phạt, dành cho nàng.... Hừ! Đồ tiểu tao hóa....
" A Nhiên... ưmm.. a.... làm... sao... làm sao huynh biết.. ta không cố ý.... . ưmm...
Huyên Huyên kinh ngạc, hai mắt trợn trừng. Miệng há lớn rên rĩ, mũi tham lam hít thở không khí vào trong phổi..
" Hừ.. nảng không có ý sao? Ta phải phạt nàng...
Rứt lời hắn tuột quần xuống, cúi người xuống bế ngữa Huyên Huyên ra. Tay cầm quy đầu ấn vào giữa miệng tiểu huyệt, phút chốc côn thịt to lớn đã đ·â·〽️ sâu vào bên trong, lút cán.
Hai tay hắn túm chặt chân cô. Hông nhấp côn thịt mạnh bạo dập điên cuồng vào sâu bên trong, xuyên qua hoa tâm. Chạm tới thành tử cung.
Trác Dư Nhiên lóe ra ý định, hắn vừa bế Huyên Huyên di chuyển tới trước mặt hai vị ca ca đang nhắm mắt ngủ.
Giữa nơi côn thịt đang thọc ra vào tiểu huyệt. Áp sát mặt Trác A Thiên, Dâ●〽️ dịch bắn lên tung tóe khắp mặt vị đại ca.
" Hư... ưmm... Nàng rất thoái mái đúng không? bị ta chơi trước mặt nhị ca và đại khiến nàng hứng tình lắm đúng không?
Huyên Huyên bị nói đúng nhược điểm, cô vẫn cố chấp lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng tiểu huyệt lại co thắt, 𝖒ú.t chặt côn thịt không buông..
" Không.... có.. a... ư.... ngứa.... A Nhiên... cắm... mạnh lên... ưm.... . ư.... .
" Bộp ~~ Bộp"
Trác Dư Nhiên đáng mạnh lên ɱô𝖓.𝖌 cô, tức khắc trên làn da xuất hiện dấu vết hơi hồng. Hắn cắn răng, lắc hông mạnh bạo.
Hai tay giữa chặt chân Huyên Huyên, nâng lên xuống liên hồi..
" Nàng còn nói không có, vậy mà tiểu huyệt 🎋-ẹ-🅿️ c♓ặ-† m-ú-𝖙 của ta không muốn rời..."
" Nàng là giống cái ԁ.â.𝐦 đã.𝓃.ⓖ, thiếu thao.."
← Ch. 143 | Ch. 145 → |