Anh Rễ!Lại Đây Nào
← Ch.061 | Ch.063 → |
Thẩm Minh kéo cánh tay Huyên Huyên lại, thấy cô mặt đỏ hồng. Hắn mới mở miệng nói.
" Em dâu, đêm qua em cũng hiểu rõ mà." Thẩm Minh đành phải nhắc lại chuyện xảy ra đêm qua.
" Anh rễ, đêm qua em ngủ rất ngon. Không biết có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt Thẩm Minh trầm xuống, hắn viết em dâu đang cố gắng tránh né vấn đề.
" Nếu em dâu đã không nhớ, thì anh không ngại ôn lại. Giúp cho em nhớ ra đâu.
Rứt lời đôi mắt Thẩm Minh đã nổi lên 𝐝·ụ·𝒸 ⓥọ·n·ɢ, không thể áp chế. Tức khác nhào tới, đ.è ⅼ.ê.𝖓 п.ɢ.ư.ờ.i Huyên Huyên.
Đôi môi 𝐧.ó.ռ.𝖌 b.ỏ.ռ.ⓖ mạnh mẽ, dán lên cánh môi thơm ngát của cô. Tay kia hắn cởi khuy áo Huyên Huyên ra, luồn vào bên trong xoa nhẹ lên bộ ռ🌀ự*𝒸 căng tròn.
Tay còn lại nhanh chóng, ⓒở*ℹ️ á*🔴 của mình ra, sau đó tuột luôn chiếc quần tây xuống. Côn thịt cứng, cao ngạo chọc vào bụng nhỏ của Huyên Huyên.
Huyên Huyên rung cảm nhận được, độ ấm nóng nơi côn thịt. Bất giác cô rùng mình một trận.
Cô phải khen tên nam chủ này quá mạnh mẽ rồi. Đêm qua mới đại chiến mấy hiệp, vậy mà sáng sớm đã dồi dào tinh lực rồi.
Huyên Huyên đá lại lưỡi Thẩm Minh. Chiếc lưỡi khéo léo trơn tuột như con lươn nhỏ, khuấy đảo bên trong.
Hai người điên cuồng nuốt nước miếng lẫn nhau, mơ hồ còn nghe được tiếng yết hầu nuốt xuống.
" Ực~~ực..
" Em dâu~~Bây giờ em đã nhớ ra chưa.. Hừ... :" Thẩm Minh bị cô mạnh bạo đáp trả, chăn có chút khó khăn mà mở miệng hỏi.
Thẩm Minh thấy cô yên lặng không trả lời, hai tay hắn nhéo mạnh núm vú. Thoáng chốc hai vú đã cứng, núm vú chỉa lên. Nhìn đẹp không khác gì nữ thần tự do.
Hắn đưa lưỡi l_❗_ế_ɱ xuống cổ rồi 𝖒·ú·† xuống xương quai xanh. Miệng hóp vào 𝐦_ú_✝️ chặt lên cổ trắng nõn của Huyên Huyên, mười đầu ngón tay không ngừng k.í.𝐜.♓ 𝐭𝖍.í𝖈.𝒽 nơi mẫn cảm của Huyên Huyên.
Vài phút sau, hai vú lẫn tiểu huyệt đã tiết ra sữa và mật dịch ướt đẫm. Thẩm Minh khoái trá, câu miệng lên cười.
" Đồ tiểu 𝐝â*𝐦 đã*𝖓*ⓖ, em lại ⓚ_í𝐜_♓ 𝖙𝐡_íⓒ_𝐡 trước người không phải chồng mình. Anh phải dạy dỗ lại em,
" Em.. Không có! Không phải:" Huyên Huyên mở trừng mắt, hai chân tự động khép lại.
Thẩm Minh 𝒽u𝖓·🌀 ♓ă𝐧·🌀 tách hai chân cô ra, miệng mến vị sữa dính trên ngón tay của mình. Còn tay kia xoa lên mật dịch ướt đẫm dưới tiểu huyệt phấn nộn.
" Còn nói không! Em dâu cũng nên nếm thử vị của mình đi.
Rứt lời hắn đú·† ngón tay vào trong miệng Huyên Huyên, lưỡi cô tự động quấn chặt lấy ngón tay của Thẩm Minh. Ⓜ️●ú●ⓣ tới chặt, nuốt hết mật dịch chính mình xuống bụng.
Thẩm Minh hài lòng, bật ngưa ghế phụ ra. Chính mình đ.è ⅼê.ⓝ ռ.🌀.ư.ờ.ℹ️ Huyên Huyên, ngón tay tách hai cánh hoa ra, mũi hít hà mùi tanh nồng nơi tiểu huyệt.
Hắn vươn chiếc lưỡi nham nhám ra, 𝐥𝖎·ế·𝖒 xung quanh tiểu huyệt. Tiểu huyệt bị 𝐤í.🌜.ⓗ ⓣ♓.í🌜.𝐡, hơi giật giật tiết ra d_â_Ⓜ️ dịch càng nhiều.
Thẩm Minh quét lưỡi vào bên trong. Hắn vươn lưỡi ra chọc sâu vào. Toàn bộ tường thỉ trong tiểu huyệt ♓-𝐮-n-🌀 hăⓝ-🌀 quấn chặt lấy lưỡi của hắn.
Huyên Huyên sung şướ.𝓃.🌀 tới mức kêu rên, lúc này hai người còn không phát hiện ra, có người núp trong khu nhà hoang, lén nhìn hai người 🦵à*𝐦 ✞*ì𝖓*h.
" Ưm.. Ân.... Aaaaaa.... Anh rê, đừng 𝐥-𝖎-ế-ⓜ... Ngứa.. Ngứa quá... Aaa...
Thẩm Minh nghe em dâu rên rĩ, hắn 🎋_í𝖈_𝖍 ⓣ𝖍í_c_♓ tới cực độ. Nhấc hông, đ●â●Ⓜ️ côn thịt vào sâu trong họng huyên Huyên
Miệng không ngừng 🦵_𝖎_ế_m 𝐦ú*✝️ hét ⓓ.â.Ⓜ️ dịch, hông nhấp lên xuống trong miệng Huyên Huyên.
' Ô... Ô.... Ô....... . hưmmmmm, :' Huyên Huyên bị côn thịt cực đại, lấp đầy miệng. Khiến cô hít thở không thông..
" Em dâu.. Nhanh ⓜ-ú-𝖙.. 〽️ú-ⓣ.. Chặt.. ℒ·𝖎ế·𝖒 nó. Aaa. Hừmm.... :
Thẩm Minh cắn răng, cổ họng 𝖕·𝐡á·ⓣ 𝓇·𝐚 â·Ⓜ️ 𝐭·♓·@·ⓝ·ⓗ rên rĩ... Hắn cố gắng hưởng thụ loại cảm giác sung 𝖘ướ𝐧-🌀 này.
← Ch. 061 | Ch. 063 → |