Vay nóng Tinvay

Truyện:Đừng Để Lỡ Nhau - Chương 044

Đừng Để Lỡ Nhau
Trọn bộ 710 chương
Chương 044
Tố Khải
0.00
(0 votes)


Chương (1-710)

Siêu sale Shopee


Cô tự nhận mình chẳng phải một con người lương thiện. Bản thân đã không còn ngây thơ như trước, thời gian cũng không thể quay trở về lúc ban đầu. Thế nên đối mặt với quân địch hùng mạnh, cô chỉ biết nhe nanh, giương móng vuốt sắc nhọn, công kích đối phương không biết nể tình. Đây là thứ vũ khí sắc bén mà hiện thực trao cho cô. Cô từng tưởng rằng trên đường đời, chỉ cần đứng trên cùng một đường đua, thì có thể vai kề vai, hàng nối hàng. Chỉ tới khi bị đối thủ ngáng chân một cách tàn bạo, ngã một cách đau đớn, cô mới nhận ra, trong cuộc đua này chưa từng có cái gọi là "ngang tài ngang sức".

"Giấc mơ, là một bí mật Thượng đế giao phó cho con người. Còn những nhà phân tích tâm lý như chúng ta muốn tìm hiểu những cơn mộng mị đó, cũng chính là đang dò tìm bí mật của Thượng đế."

Trên giảng đường đại học, Tố Diệp ăn mặc trang nhã, một chiếc sơ mi trắng và váy dài màu đen rất quy củ. Mái tóc đen nhánh cũng được búi chỉnh chu sau gáy. Đôi mắt xinh đẹp bị chắn bởi một cặp kính cận khoa trương, khuôn mặt mộc không hề trang điểm, tay cầm một chiếc bút hồng ngoại, sau khi giảng xong nội dung của chương trước thì kết luận một câu như thật như đùa.

Đây là một môn học công khai. Cô là giảng viên được mời tới đã chuẩn bị sẵn những bài giảng đặc sắc. Tiết học đầu tiên, người tới nghe không nhiều, giảng đường rộng là thế, số người còn đếm được trên đầu ngón tay. Ai ngờ tới tiết học thứ hai, cả hội trường chật cứng, đây là tình huống chưa từng xảy ra.

Đương nhiên, cô sẽ chẳng bao giờ biết được, ngay sau tiết học đầu tiên, rất nhiều sinh viên nam đã chạy đi loan tin, giảng viên mới tới xinh đẹp vô cùng. Chỉ bốn chữ đó thôi cũng đủ thu hút hàng loạt sinh viên của các khoa khác.

Tố Diệp ngày hôm nay, bất luận xét về dung mạo hay trang phục, đều không thể coi là cực kỳ xinh đẹp. Nhưng ác chính ở gương mặt của cô. Mặc dù cặp kính lớn đã chiếm gần một phần ba khuôn mặt, nhưng vẫn không thể che đi nét đẹp trời sinh của cô, đôi mày mỏng như dãy núi xa, từng cử chỉ đều thể hiện vẻ thướt tha, dịu dàng, cho dù gương mặt nghiêm nghị nhưng cũng đủ gây sự chú ý.

"Cô Tố..." Bên dưới có một sinh viên nam giơ tay ngắt lời cô: "Nhưng một khi chúng ta theo ngành nghề này là sẽ phải khám phá mọi bí mật của Thượng đế, vậy phải làm sao ạ?"

"Rất đơn giản." Ánh sáng trên màn chiếu rọi vào gương mặt Tố Diệp, khiến làn da của cô càng trở nên trắng sáng: "Hoặc bạn có đủ khả năng phá giải bí mật này, hoặc sẽ bị nó ép đến phát điên."

Lý do của cô được mọi người hưởng ứng vỗ tay rào rào.

"Giấc mơ và thể xác có quan hệ phản chiếu trực tiếp nhất, thậm chí ở một mức độ nào đó giấc mơ có thể giảm nhẹ đồng thời nhắc nhở bạn tình trạng sinh lý của mình." Tố Diệp tiếp tục giảng một cách nghiêm túc: "Tôi nghĩ các bạn đều từng gặp những giấc mơ như thế này. Trong mơ bạn không ngừng tìm nhà vệ sinh, nhưng cho dù có tìm thấy bạn vẫn cảm thấy buồn đi tiểu. Nếu lúc này tỉnh lại chắc chắn bạn sẽ muốn đi vệ sinh. Điều này chứng tỏ tình trạng sinh lý của bạn đã phản xạ vào não bộ. Giấc mơ của bạn lại tiếp nhận phản xạ đó và lấy giấc mơ làm hình thức để đánh thức cơ thể bạn. Việc cho dù bạn tìm được nhà vệ sinh trong giấc mơ mà vẫn buồn đi tiểu, là vì tiềm thức đang khống chế hành vi trong mơ của bạn, tiềm thức đã nói với bạn rằng, tè dầm là hành vi của trẻ con."

"Ha ha..." Dưới giảng đường vang lên tiếng cười, mọi người gật đầu lia lịa.

"Giấc mơ còn có tác dụng hóa giải vấn đề sinh lý của bạn. Ví dụ như trong mơ bạn liên tục kiếm nước uống, thực tế là nhắc rằng cơ thể bạn đang khát, nhưng bạn lại không muốn tỉnh dậy, thế nên trong mơ đã giải quyết ngay yêu cầu cấp bách của bạn. Tới lúc bạn thức dậy, cảm giác khát nước sẽ không còn mãnh liệt như lúc đầu nữa, hoặc bạn cũng không vì khát nước mà thức giấc. Đây chính là lý luận hiện tượng kích thích cơ thể của Richelle Nair. Mặc dù lý luận này không phải hoàn toàn kín kẽ, nhưng lý luận của Richelle Nair và Volker giá trị ở chỗ có thể khơi gợi sự chú ý của chúng ta đối với một số giấc mơ đặc trưng còn chờ giải đáp. Những biểu tượng trong mơ đúng là sẽ tượng trưng cho những cơ quan trong cơ thể. Ví dụ như, nước trong giấc mơ luôn đại diện cho sự kích thích muốn được đi tiểu tiện. Rớt răng trong giấc mơ có nghĩa là bạn phải chú ý tới ruột và dạ dày của mình." Nói tới đây, Tố Diệp cầm ly nước lên uống một ngụm, rồi dùng chiếc bút hồng ngoại chỉ vào vị trí cô vừa chiếu: "Những lý luận tôi trình bày trên đây đều có thể đề cập tới trong đề thi, mong các bạn chú ý một chút."

*****

Sau câu nói của cô, mọi người vội vàng ghi lại những nội dung quan trọng. Đây chính là một sự ngầm hiểu giữa các giảng viên đại học và các sinh viên. Những nội dung nào là trọng điểm, sẽ có trong kỳ thi, các giảng viên sẽ không nói ra quá rõ ràng. Một câu nói mơ hồ cũng đủ để các sinh viên hiểu được.

Một tiết buổi chiều chẳng mấy chốc đã sắp kết thúc. Lúc chuẩn bị hết giờ, bên dưới lại có một sinh viên nam giơ tay lên: "Cô Tố! Em vẫn còn một vấn đề nữa muốn hỏi."

Tố Diệp đang thu dọn sách vở, liền dừng lại, nhìn về phía cậu sinh viên đó: "Có chuyện vì vậy?" Hôm nay những người đặt câu hỏi đa phần là nam sinh, bọn họ đúng là tích cực.

Sinh viên này trông cũng cao ráo, vầng trán toát lên vẻ khí khái, nhìn ra được có lẽ là một người rất đào hoa. Cậu ta hắng giọng, nhìn Tố Diệp: "Cô Tố! Nếu tối nay em mơ thấy cô thì chuyện đó nên giải thích thế nào?"

Sinh viên phía dưới rộ lên, có những người còn bạo dạn hơn bắt đầu cười đùa thêm thắt.

Tố Diệp chỉ khẽ nhếch môi cười: "Vậy thì bạn phải chú ý, tuyệt đối đừng để bị tôi nắm được sơ hở, trừ điểm học phần của bạn. Tôi là giáo viên của bạn, trong tiềm thức của bạn, tôi đại diện cho quyền uy, cũng tức là người ảnh hưởng tới việc bạn có thể tốt nghiệp thuận lợi hay không. Nếu tối nay bạn thật sự mơ thấy tôi, thì tốt nhất hãy ghi nhớ toàn bộ thông tin lại, tiện cho việc gian dối trước mặt tôi sau này."

Mặt cô không hề biến sắc, nhanh trí đáp lại, khiến nam sinh đó mặt đỏ như gấc, cũng khiến các sinh viên khác đồng loạt cười lớn.

Tan học, hầu hết các sinh viên nữ đều ra về hết, một số sinh viên nam bỗng dưng ham học, vây lấy Tố Diệp không ngừng hỏi hàng loạt vấn đề. Cậu nam sinh vừa rồi đặt câu hỏi cũng bước lên trước, không hề khách khí đẩy các sinh viên chắn ở trước sang hai bên, đứng trước mặt Tố Diệp, dứt khoát nắm quyền chủ động: "Cô Tố! Em muốn mời cô tối nay cùng dùng cơm."

Tố Diệp ngẩng đầu lên. Cậu sinh viên này đúng là rất cao, khung xương rắn chắc, ánh mắt nhìn cô lộ rõ vẻ hứng thú.

"Lý do?" Giọng cô rất điềm nhiên.

"Đơn giản thôi, em thích cô." Cậu sinh viên cũng rất mạnh bạo.

"Ồ?" Cô không hề xao động, cuối cùng tiếp tục thu dọn sách vở.

"Cô Tố..."

"Cô Tố! Tôi là Tố Khải, cảnh sát phân cục X, khu Y. Tôi tạm thời nghi ngờ cô lợi dụng chức vụ quyến rũ sinh viên, mời cô đi theo tôi." Cậu sinh viên còn chưa nói hết câu, một chiếc thẻ cảnh sát được giơ ra trước mặt Tố Diệp.

Tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp có phản ứng gì, đã thấy Tố Diệp nhanh như chớp, giơ tay ra tóm lấy người mặc thường phục này. Các sinh viên xung quanh tan tác như chim, lần lượt nhường "địa bàn". Anh chàng đó cũng không phải hạng vừa, thân thủ nhanh nhẹn, né tránh đòn bắt tóm của Tố Diệp, quét nhanh một đường, tay đã nắm được bả vai của Tố Diệp.

Tố Diệp lanh lẹ né đi, nhân lúc tay của cậu ta đang trống không, cô mạnh mẽ quay người một cái, một tay bắt lấy cánh tay cậu ta, tay kia dùng lực đè mạnh đầu cậu ta xuống bàn, đau đến nỗi anh chàng kêu lên quang quác.

"Làm gì vậy, buông tôi ra! Còn không buông tôi tố cáo cô đánh người thi hành công vụ đó."

Tố Diệp chẳng hề sợ sệt, còn mạnh tay hơn một chút, đau đớn khiến anh chàng đành phải đầu hàng: "Chị! Bà chị ơi! Em sai rồi, sai rồi..."

Các sinh viên đứng rải rác bên cạnh ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, chị?

Tố Diệp không thả cậu ta ra ngay mà ngược lại ngẩng đầu lên nhìn nam sinh vừa hẹn cô đi ăn tối, mỉm cười: "Bạn vừa hẹn tôi đi ăn cơm?"

"À... Em chợt nhớ ra tối nay em phải tự học, tạm biệt cô Tố." Có lẽ cậu sinh viên đã bị vẻ "anh dũng" khi nãy của Tố Diệp dọa cho hết hồn, lắp bắp mấy câu rồi chạy biến.

Các sinh viên khác cũng gượng cười vài tiếng rồi chạy thục mạng.

Tố Diệp không nhịn được cười. Thấy các sinh viên đều tản đi hết, cô mới cầm tập sách bên cạnh mình, đập mạnh mấy cái xuống đầu cậu thanh niên: "Nói hươu nói vượn này! Làm cảnh sát nhân dân mà chẳng đứng đắn chút nào, cả ngày ba hoa luyên thuyên. Còn dám nói chị quyến rũ sinh viên? Xem chị có đánh chết em không!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-710)