Gặp lại cố nhân
← Ch.18 | Ch.20 → |
Uyển Uyển thoắt cái đã không thấy bóng dáng, Vô Tình không còn cách nào đành phải đến Tổng Giáo đàn chờ nàng. Thế nhưng Vô tình dường như không gặp được Uyển Uyển, kể cả Tử Ni kia cũng không thấy bóng dáng.
Đỉnh núi Lãnh Nam, trong một hốc đại thụ to lớn, Uyển Uyển ngồi co ro vùa nức nở vừa chìm vào giác ngủ. Mỗi khi có chuyện buồn nàng lại trốn đến đây khóc. Tử Ni thở dài nhìn nữ tử đã ba mươi tuổi mà vẫn như mộtđứa trẻ mười lăm tuổi. Bà còn nhớ ngày đó khi bà và cố ɢⓘ-á-0 ⓒ-♓-ủ từ bên ngoài trở về, bà đã phải náo loạn đến cỡ nào khi không tìm thấy nàng. Mãi sau đó, bà mới tìm thấy nàng ở hốc cây này. Ngày Hạo Vương mất, ngày 𝖌_𝖎_á_𝐨 ↪️ⓗ_ủ mất, nàng đều trốn đến đây khóc đến vài ngày rồi sau đó lại trở về dấu đi những bi thương.
Khi Uyển Uyển đã ở lại hốc cây đó suốt hai ngày và nàng chỉ khóc. Cứ nghĩ sẽ phải từ bỏ việc theo đuổi Vô Tình, tim nàng đau thắt lại. Đau đớn khiến cho nàng không ngừng rơi lệ. Chỉ cảm thấy, nếu khóc thật nhiều, có lẽ sẽ bớt đi đau đớn.
Sau khi khóc thật lâu, Uyển Uyển lại dạo bước đến bờ Ⓠ-𝐮-ỷ vực. Từ ni Bước đến ngăn để nàng không ra quá xa. Nhìn đáy 𝒬u·ỷ Vực sâu thăm thẳm, nếu rơi từ đây xuống hẳn không thể t𝖔.à.𝖓 ⓣ.♓â.ÿ. Bờ Ⓠ·υ·ỷ Vực khiến nàng nhớ đến Quân Viễn ca ca, nàng đã nợ hắn quá nhiều. Có phải nàng quá ích kỷ hay không. Phải, nàng ích kỷ nên hiện giờ nàng bị ông trời trừng phạt. Mỏm đá của 𝒬υ-ỷ Vực này rất giống bờ vực diêm la ngày đó, nàng đã cố đưa tay ra bắt lầy hắn, nhưng hắn đã buông tay nàng, để bản thân mình rơi xuống đáy vực. Khi xoay người lại, Uyển Uyển gặp một bóng dáng quen thuộc mà nàng tưởng đã ⓒhế●𝖙 mười lăm năm qua. Con người ấy đã ⓒ♓ế_𝖙 nhưng sao bây giờ lại đứng ở trước mặt mình Nàng cố mở to hai mắt, đưa tay lên dụi dụi mắt, nhưng vẫn không tin vào mắt mình.
- Ta lại năm mơ thấy huynh nữa rồi. Uyển Uyển nở một nụ cười chua chát cố nhạo báng mình. Nàng cư nhiên năm mơ giữa ban ngày.
- Thanh Nhi, là ta? Giọng nói nam nhân kia гⓤ-𝐧 rẩ-🍸, hắn dường như cố nén cảm xúc trong câu nói. Uyển Uyển nghe được giọng hắn, thân mình nàng chấn động không thôi. Nàng nhào vào lòng hắn, sợ rằng mình chỉ đang nằm mộng. Hạo Quân Viễn ngũ quan đoan chính uy nghiêm nhưng trong đôi mắt hắn có thể thấy được yêu chiều với mĩ nhân trước mặt. Hắn vươn tay vỗ về tiểu mĩ nhân trong lòng. Ở tuổi bốn mươi khiến hắn trở nên chững chạc, đáng tin cậy và có hương vị nam nhân hơn trước.
- Hạo ca ca.... Huynh...huynh còn sống ...huynh còn sống...Uyển Uyển khóc nức nở không ngừng, nước mắt của nàng có vui mừng có bối hồi có oán trách. Nhưng nhiều nhất vẫn là áy náy...
- Tiểu nha đầu...muội đã trở thành một đại mĩ nhân rồi nhỉ...Hạo Quân Viễn mỉm cười xoa đầu Uyển Uyển.
- Sao muội lại ở đây? Lại trốn ra đây khóc sao?Là ai chọc đại mĩ nhân của nhà ta...
- Hạo ca ca...ô...ô.... hu.. hu...Uyển Uyển ôm lấy Quân viễn gào to không chút hình tượng nào. Ngay lúc này Vô Tình cũng vừa đuổi đến nhìn Uyển Uyển ôm chặt kẻ lạ mặt kia gào khóc. Hắn nhíu chặt mày, hay tay ⓢ❗-ế-𝐭 𝐜♓ặ-🌴 bước nhanh đên muốn tách nàng ra khỏi tên kia. Vì sao nàng luôn không hề tự giác, không có chút thẹn thùng cơ bản của một nữ nhân. Luôn khiến hắn phải ⓝⓖ●hℹ️●ế●п 𝐫ă●𝖓●🌀 nghiến lợi ganh tỵ với kẻ khác như thế.
- Ồ...Hạo vương gia...ông ta chưa ⓒh●ế●𝖙 sao? Tử Ni ở bên cạnh họ ngạc nhiên không kém, mắt mở to, miệng lắp bắp nói không nên lời, nhìn chằm chằm con người được cho là đã 𝒸♓ế-† kia. Câu nói của Tử Ni kiến Bàn tay Vô Tình dừng lại cứng đờ giữa không trung. Bước chân đang bước nhanh đến cạnh bọn họ cũng khựng lại lùi một bước đạp phải cành cây khô.
"Rắc...."Tiếng gãy giòn đã hướng sự chú ý của hai kẻ đang tình chàng ý thiếp chú ý sang hắn
- Chàng làm gì ở đây? Uyển Uyển kinh ngạc phát hiện ra Vô Tình.
Vô Tình vì không thể đợi được nữa, đang muốn rời khỏi tìm kiếm nàng thì tình cờ bắt gặp cảnh đoàn viên mùi mẫn của bọn họ khiến lửa giận xộc thẳng lên não.
- Ta...ta muốn biết lời nàng nói là có ý gì? Vô 𝒯.ì𝓃.h 🌴.ức giận lớn tiếng nói. Nàng vì sao ô.ɱ ấ.𝓅 tình nhân cũ bị hắn bắt gặp, không cảm thấy chột dạ sao?. Tình cảm của nàng đối với hắn, đã thay đổi rồi sao? Vô Tình chợt nhớ ra, bám theo hắn, nhưng Uyển Uyển chưa một lần nói yêu hắn. Tình cảm đó, không chừng ngay từ đầu chưa hề tồn tại.
Vẻ mặt Vô Tình tối sầm lại, các khớp hàm như nghiến thật chặt, bàn tay 𝖘ℹ️ế-𝖙 𝖈-𝐡-ặ-𝖙 đến mức các móng tay đ*â*𝖒 sâu vào lòng bàn tay. ℳ●á●𝐮 từ lòng bàn tay chảy rỉ rả trên đất mà hắn cũng không phát hiện ra. Giờ phút này, hắn không hề cảm thấy đau đớn, bởi trái tim hắn còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.
- Lời nàng nói "ta và nàng từ nay không còn liên quan nữa" là thật lòng sao? Giọng nói hắn như rít qua từng kẽ răng nghe ra được độ quan trọng và uy thế trong lời nói.
- Phải...chàng yên tâm ta từ giờ sẽ không bám theo làm phiền chàng nữa. Uyển Uyển cố gắng giữ cho giọng mình không trở nên vỡ òa vì nghẹn ngào nức nở. Nàng muốn giữ lại chút uy nghiêm sau cùng trước mặt hắn. Uyển Uyển quay mặt về phía Quân Viễn, lệ rơi như chuỗi hạt đứt dây không thể kìm được nữa. Nàng cố giấu đi khuôn mặt đẫm lệ, giấu đi vẻ bi thương.
- Vậy theo ý của nàng...Vô Tình gầm lên giận dữ rồi rời khỏi. Ngay khi bóng dáng hắn thực sự rời khỏi, Uyển Uyển nấc nhẹ trước mắt bỗng nhiên tồi sầm lại. Thân mình nàng lung lay đổ ập xuống, nếu Quân Viễn không nhanh tay lẹ chân hẳn nàng đã nằm trên đá lởm chởm. Vì lo lắng cho Uyển Uyển nên Hạo Quân Viển không để ý đến sát khí phía sau hắn.
Một toán người toán người áo đem mai phục ở cánh rừng bên cạnh xông đến hướng thẳng vào Uyển Uyển. Chiêu nào cũng lộ rõ ý muốn lấy mạng nàng.
- 𝐆_ı_á_⭕ 𝒸_𝐡_ủ, Hạo vương gia cẩn thận...Tử Ni ở một bên xông đến muốn chặn lại một kẻ bịt mặt áo đen kia nhưng quanh bà bỗng lại xuất hiện thêm vài kẻ nữa. Một đường kiếm đâ_Ⓜ️ thẳng đến trước 𝐧🌀ự_𝖈 của Uyển Uyển trên tay Quân Viễn. Hắn không suy nghĩ, dùng tay bắt lấy đầu mũi kiếm hòng giảm lực tấn công, đồng thời lúi lại phía sau.
- Hạo Vương gia phía sau là vực thẳm.... Tử Ni Hoảng hốt kêu lên nhưng dường như quá trễ, ba người một thể cùng nhau rơi xuống 🍳ⓤ-ỷ Vực.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |