Truyện:Ma Nữ Tình Thù - Chương 55

Ma Nữ Tình Thù
Trọn bộ 63 chương
Chương 55
0.00
(0 votes)


Chương (1-63)

Quá nhiều đau đớn cùng buồn bực trong lòng đả thương tâm hồn giấu kín đã lâu, bức xúc trong cơ thể tăng lên ngùn ngụt.

"A ──" bỗng nhiên, hét lên tiếng điên cuồng xé tim rách phổi từ lồng 𝖓-𝖌ự-𝖈 Tịch Ân, cuối cùng hắn cũng suy sụp hoàn toàn.

Chàng mất đi vẻ trầm tĩnh thường ngày, sức lực cả người đều dồn để kêu gào đau thương, mái tóc dài vì tâm tình chàng kích động mà bay lượn lung tung.

Sắc mặt Mã Cơ trắng bệch trừng mắt nhìn Tịch Ân phát cuồng, nhưng nàng biết rằng tư tế Tịch Ân không nên như vậy, không phù hợp với đức hạnh điên cuồng của hắn, hắn hẳn là phải khiêm tốn nhún nhường, lễ phép, không động dục mới đúng, Lộ ↪️ⓗ-ế-🌴 khơi dậy sự điên cuồng đã ngủ sâu trong người hắn chăng? Lẽ nào đây mới là diện mạo chân thật nhất của hắn, trước đây hắn chỉ kiềm chế dưới khuôn mặt tư tế sao?

"Nàng không có 𝒸hế.𝐭! Tà ma nữ Lộ xưa nay làm nhiều việc ác sao lại 𝖈_𝖍_ế_🌴 đơn giản như vậy." Trong nháy mắt, sắc mặt Tịch Ân u ám, trong đôi mắt bạc lạnh lẽo làm người ta khiếp sợ.

"Nàng đã 𝒸.ⓗ.ế.†! Thực sự đã 𝒸♓ế*𝖙 trước mắt ta và ngươi, tất cả đều là sai lầm của ngươi! Do một tay ngươi tạo nên." Nhớ lại nguyên nhân Lộ 𝖈·♓·ế·t, khiến Mã Cơ lại nổi lên sát ý, nàng muốn 🌀1·ế·🌴 Tịch Ân để 𝐛á*ⓞ т𝒽*ù cho Lộ!

"Nàng không có c·hế·†!" Lúc này giọng nói Tịch Ân đã tự tin hơn một chút, chàng không muốn tin Lộ đã ⓒ●h●ế●ⓣ, trong lòng chàng, Lộ không thể ⓒ𝐡ế.🌴 dễ dàng như vậy, có thể trong nháy mắt, nàng sẽ đứng lên rồi cười, cười nhạo dáng vẻ khiếp sợ của bọn họ.

"Nàng đã 🌜.♓ế.t! Đã ⓒ·𝒽·ế·🌴!" Mã Cơ thì thào tự nói, bàn tay ngưng tụ tà 𝐦·𝒶 𝖕·♓á·ρ, ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm vào dáng vẻ thất thần của Tịch Ân.

Chỉ có ℊi●ế●🌴 hắn, mới 🅱_á_𝑜 𝖙_𝖍_ù được cho Lộ! A a a! Nàng muốn ɢi●ế●т hắn! Sau đó nàng sẽ theo sát bước chân của Lộ, đuổi tới đ-ị-@ 🅿️𝐡-ủ, không để Lộ có cơ hội rời khỏi ánh mắt của nàng. Về phần ⓛï_𝓃_♓ 𝖍_ồ_𝖓 Tịch Ân, đương nhiên không cùng một chỗ với các nàng, ⓛℹ️n●h hồ●𝐧 sẽ lên trời chứ không xuống địa phụ.

Ha ha! Cuối cùng nàng cũng tìm được cách chặt bỏ nút thắt vô hình giữa Tịch Ân và Lộ.

Bàn tay ngưng tụ hắc khí càng lúc càng nặng, Mã Cơ tập trung toàn bộ sức lực cả người trên bàn tay, có ý định sống ⓒ♓ế_𝐭 với chàng.

"Chịu c·𝖍·ế·t đi!" Nàng hét lớn một tiếng, bàn tay cuộn trào mãnh liệt hắc khí thẳng hướng Tịch Ân đánh tới.

Vào lúc Mã Cơ công kích, Tịch Ân bỗng nhiên đánh trả, cũng sử dụng toàn bộ sức lực chống lại, Lộ 𝖈𝒽ế.т khiến trong cơ thể chàng dàng lên tầng tầng lớp lớp sức mạnh, cấp thiết đòi hỏi bùng nổ, chàng không thể yếu đuối chịu ⓒ_ⓗế_𝖙, không thể giữ nguyên tắc tay không dính 𝐦á●u, cả người chàng bùng nổ!

Chàng thừa nhận, Lộ ⓒ♓·ế·🌴 trách nhiệm lớn nhất thuộc về chàng, nhưng Mã Cơ cũng không phải không liên quan, dù sao Lộ 🌜ⓗ·ế·ⓣ cũng là dưới sự công kích của Mã Cơ, chàng muốn gℹ️ế●т Mã Cơ! Mà quyết tâm muốn 🌀-❗-ế-t Mã Cơ so với lúc trước muốn ⓖⓘ.ế.t Lộ thì lớn hơn nhiều lắm.

Trái tim cố chấp cuối cùng cũng chịu thừa nhận Lộ đã 🌜●♓●ế●🌴!

Cái ↪️*𝒽*ế*𝖙 của nàng làm tan vỡ lý trí của chàng, chàng không còn là tư tế ngày hôm qua nữa, chẳng qua chỉ là một người bình thường, một nam nhân mất đi nương tử mà thương tâm thôi.

Bị Tịch Ân phản kích toàn lực, Mã Cơ đau đớn kêu một tiếng, cả người bay ra phía sau, hắc khí trong tay tràn ra bốn phía, làm hỏng tòa nhà kiên cố.

Mã Cơ ôm 𝓃·ɢ·ự·𝒸, khóe miệng nhổ ra má*ц tươi, nàng 𝖙-h-ở h-ổ-𝖓 ♓ể-𝓃, khuôn mặt dữ tợn trừng mắt Tịch Ân. Nàng không nghĩ tới năng lực của hắn cao cường như vậy, có thể chống lại tà Ⓜ️*ⓐ 𝐩*𝐡á*𝐩 nàng đặt cược cả tính mạng, chẳng trách Lộ thua nhiều lần dưới tay hắn!

"Ta sẽ không đem tiểu thư cho ngươi! Ha hả!" Nàng cười chói tai.

Tịch Ân trừng mắt nàng, yên lặng đợi kết quả, tuyệt đối không cho phép nàng làm điều gì qua mắt chàng.

"Ta ↪️hế.𝖙 rồi, ⅼℹ️_𝓃_♓ 𝐡ồ_𝖓 sẽ đến một chỗ với tiểu thư, còn ngươi thì sao? Ngươi thắng ta, đáng tiếc là ngươi cô độc sống một mình, suốt ngày ở trong thần điện đối mặt với đệ tử không thú vị. Ha ha ha! Tư tế vĩ đại và cao thượng ơi! Chúc mừng ngươi."

Mã Cơ hưng phấn mà cười lớn, sức lực trong cơ thể từ từ mất đi.

Lời của nàng không hề nghi ngờ làm 🎋_í_𝒸_ⓗ 𝖙_𝐡í_🌜_♓ lửa giận của Tịch Ân, hai tay chàng nắm chặt, dường như suy nghĩ xem có cho Mã Cơ một đòn trí mạng hay không.

"Nàng vĩnh viễn cũng không thuộc về ngươi! Mà ngươi cũng vĩnh viễn không thuộc về nàng, hai người các ngươi thuộc về hai thế giới khác nhau, thì sao có thể yêu thích lẫn nhau, cho dù thích đối phương, mọi người cũng không cho phép các ngươi ở cùng một chỗ, ngươi an phận tiếp tục làm tư tế của ngươi đi!" Mã Cơ cố tình châm biếm hắn.

"Ngươi nói không sai, đáng tiếc ta không muốn tiếp tục sống mà chịu đựng ánh mắt mọi người." Đến lúc phải thay đổi rồi, chàng rất mệt mỏi, không muốn gượng ép bản thân, muốn sống thực với mình.

Sư phụ nói không sai, nếu chàng dính vào d·ụ·c ν·ọ·ⓝ·𝐠, suốt đời sẽ thoát không ra, cho đến hôm nay, chàng mới bằng lòng chấp nhận lời sư phụ nói.

"Có ý gì?" Theo lý thuyết, sau khi Tịch Ân nghe xong lời của nàng, hẳn là sẽ tức giận rồi tập trung sức lực công kích nàng mới đúng, vì sao điều hắn nói ra khiến nàng không cách nào giải thích nổi? Mã Cơ bất an nghĩ.

"Ý tứ rất đơn giản ta muốn sống thật với bản thân." Tịch Ân yên lặng nhìn nàng, trong lòng tràn đầy căm hận.

Mã Cơ rất yêu Lộ! Yêu thương đến nỗi chàng cũng thấy xúc động, tình cảm chàng dành cho Lộ có sâu sắc được như vậy không? Chàng cũng không biết, chỉ biết lúc Lộ 𝒸·𝒽ế·ⓣ chàng không có cách nào chịu đựng được, sự đau đơn này sẽ làm chàng xúc động mà phá hủy mọi thứ.

"Sống thực với ngươi? Ngươi có thể sao?" Mã Cơ không tin hừ lạnh một tiếng, không để bản thân bị ảnh hưởng bởi lời hắn nói, cho dù hắn có đồng ý thừa nhận tình cảm với Lộ hay không đều không liên quan tới nàng, huống hồ bây giờ hắn thừa nhân thì đã quá muộn, Lộ không có khả năng nghe thấy được!

"Có thể hay không, ta nghĩ ngươi đã nhìn thấy rồi." Tịch Ân thản nhiên nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn khốc.

Chương (1-63)