Truyện:Nhân Duyên Tiền Kiếp - Chương 61

Nhân Duyên Tiền Kiếp
Hiện có 64 chương (chưa hoàn)
Chương 61
Phục sinh (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-64 )

Ngân Bình cảm nhận được hắc ám bên ngoài phòng dần dần đi xuống, đêm về khuya hàn khí càng dày đặc, bua vây quanh ✝️-ⓗâ-𝓃 𝖙-h-ể, làm da nàng cũng hơi tím tái. Nhìn An Quốc anh xao nằm trên giường Ngân Bình thầm hạ quyết tâm.

Ngân Bình nhẹ nhàng nâng tay An Quốc lên nắm trong tay rồi bắt đầu vận công truyền nội lực theo chỉ dẫn trong bí pháp của Tống gia.

Chì mới qua hai khắc, trán Ngân Bình đã lấm tấm một tầng mồ hôi hột.

"Ư....... ."Vô thức, An Quốc than nhẹ một tiếng không biết vì đau đớn vô hạn trên người hay vì cảm nhận được một luồng nhiệt xáo trộn nhẹ nhàng trong т𝒽â-𝖓 †♓-ể.

Toàn thân tựa như có một bàn tay vô hình nhẹ nhàng xoa dịu bớt đi những đau đớn, thoải mái, ấm áp. Trong ♓ô.п mê, An Quốc hơi mở mắt, đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt mĩ lệ tái nhợt cùa Ngân Bình.

"Ngân......."

Lời muốn nói chính là Ngân Bình chính là chữ "Bình" kia, thủy chung lại vô lực không thể nói ra.

"An Quốc, ăn đi đây là đan dược giải độc. Sau khi ăn, huynh sẽ không đau đớn như vậy nữa......"

Giọng nói của người yêu thương dịu dàng, nhẹ nhàng, ôn nhu vang lên bên tai, mang theo sự an ủi đầy mê hoặc.

Đây là Kim Ngân Thảo thấm với má·ц tươi của Ngân Bình.

An Quốc nghe vậy, thuận theo chậm rãi nhắm mắt lại, trước khi lâm vào h●ô●𝖓 mê lần nữa, đáy lòng lại toát lên một ý nghĩ, thì thầm nói: chắc có lẽ lại hắn lại nằm mộng nữa rồi, nhưng giấc mộng này lần này thật sự rất tốt đẹp, có thể thấy Ngân Bình nàng luôn bên cạnh hắn, chăm sóc hắn, lo lắng cho hắn.... .

Toàn bộ ý thức lâm vào ♓ô●ռ mê, không còn rõ ràng. Sau khi ăn viên thuốc Ngân Bình đúc, 𝐭-h-â-п 🌴-𝒽-ể An Quốc tuy không còn lạnh băng như lúc nãy, nhưng mồ hôi vẫn cứ chảy mãi không ngừng.

Nằm giữa những ngọn nếm níu giữ 𝖑.ⓘⓝ.𝖍 ♓.ồ.ⓝ lập lè ánh sáng, An Quốc gắt gao mím chặt môi:

"Ngân Bình, Ngân Bình..."

Trong ♓ô.ⓝ mê lại không ngừng nỉ non kêu tên nàng, Ngân Binh sừng sốt nhìn, trong lòng chấn động, đắng chát...

An Quốc, huynh tội gì phải như thế chứ...

"Ngân Bình, xin tha thứ cho ta, ta không nên vô tình với nàng, tha thứ cho ta"Sau khi nói một câu hoàn chỉnh, An Quốc chìm vào 𝒽_ô_𝓃 mê.

Nghe vậy, Ngân Bình triệt để hoảng hốt, chẳng lẽ An Quốc, hắn cũng giống như nàng? Nhưng bất kể thế nào nàng cũng không để An Quốc phải vì nàng mà 🌜_𝖍ế_𝖙, những ngón tay ngọc thon dài xinh đẹp không ngừng ş𝖎-ế-𝖙 ⓒ-𝐡-ặ-t bàn tay to lớn của An Quốc, lẩm bẩm nói:

"An Quốc huynh phải cố gắng lên!Phải kiên cường lên, huynh là Chiến Thần của Tống Quốc huynh không được bỏ cuộc... Ta... Ta sẽ không để huynh 🌜h*ế*✞ trước mặt ta thêm một lần nào nữa..."

Tiếng nói vừa rơi xuống, Ngân Bình chậm rãi giơ tay lên, ngón tay dùng sức đ●â●m lên mu bàn tay rắn chắn của An Quốc, chậm rãi mở ra một vết rách.

𝐌-á-ⓤ, lập tức chảy ra, sáng lạng chói mắt, hỗn hợp tươi mát đỏ sậm đập vào mắt. Đợi đến khi mặt An Quốc dần mất đi dần một tia huyết sắc. Ngân Bình thấy vậy rất nhanh liền vẽ một cái trong lòng bàn tay mình, khi dòng m-á-𝖚 đỏ tươi cuối cùng phun ra thì mạnh mẽ chụp lên mu bàn tay của An Quốc, sau đó vận công, chậm rãi, bắt đầu truyền Ⓜ️·á·𝐮, dung hợp, và thanh lộc.

Cảm giác được 𝖒á*⛎ tươi trong cơ thể mình đang sôi trào, tuần hoàn chảy tập trung vào vài điểm huyệt đạo, sau đó đột phá hòa lẫn vào nhau, Ngân Bình bình tĩnh vận công, dần chuyển ⓜá*υ của mình qua người An Quốc.

Ⓜá_𝖚 mới dần được lấp đầy trong cơ thể An Quốc, do được dùng Kim Ngư Thảo có ɱ-á-u cùa Ngân Bình từ trước tạo thành khế ước má_𝖚 giữa Ngân Bình và An Quốc, nên m●á●ⓤ dung hợp vào người An Quốc một cách dễ dàng, cũng không bài xích, Ngân Bình lại thuần thục vận công nên quá trình dung hợp và thực hiện cấm thuật thế ước Ⓜ️_á_υ(Một cấp thuật bí truyền của Tống Gia) diễn ra dễ dàng.

Thực ra đây không phải là lần đầu tiên Ngân Bình thực hiện cấm thuật này, lần đầu tiên nàng sử dụng là ở kiếp trước vì cứu Đồ Tuyết Nhi để đối lấy cơ hội làm vợ An Quốc. Mỗi cấm thuật điều đòi hỏi người sử dụng phải quyết tâm thực hiện và tinh thần mạo hiểm cao, bời họ phải sẵn sàng đoán nhận nguy hiểm vì cấm thuật phản vệ cũng như chịu đựng hậu quả khôn lường do cấm tuật mang lại. Kiếp trước Ngân Bình đã trả giá bằng cả vị giác và khứu giác của mình. Chính vì vậy, nàng đạ từng cảm thấy hối hận vì sự bồng bột và xúc động nhất thời của mình, chỉ đối thấy một thứ mong chờ vĩnh viễn không thuộc về mình.

Nhưng lần sử dụng cấm thuật lần này, cho dù trả giá đắt thế nào nàng cũng cảm thấy xứng đáng.

Khi Ngân Bình cảm giác thấy 𝖙*𝒽*â*𝐧 tⓗ*ể dần dần lạnh đi, thân thề An Quốc cũng dần dần trở nên ấm áp thì bên môi giương lên một nụ cười vui vẻ. An Quốc lần này huynh nhất định phải sống, ta sẽ không để huynh 𝒸-𝒽ế-𝖙 trước mặt ta thêm lần nào nữa!Cho nên lần này, ta đã làm đưỡc rồi, làm được rồi...

Chậm rãi thu hồi nội tức, Ngân Bình không để ý thấy vết thương trên tay còn rỉ m_á_u, nàng mau chóng xử lý, băng bó vết thương cho An Quốc thần sắc nghiêm túc, biểu cảm chăm chú.

𝐓♓â·n 𝐭·♓·ể, mơ hồ phát lạnh, từng trận đau đớn cùng khó chịu cũng bộc phát theo, khó có thể chịu được, không thể chịu đựng được.

"A.."Rét lạnh cùng đau đớn ùn ùn đánh úp lại, khi Ngân Bình cảm thấy tầm mắt mình mơ hồ, lại cảm giác được một vòng tay mạnh mẽ ôm nàng vào lòng.

Lăng Hạo thương tiếc nâng tay ngọc lên nhẹ nhàng điểm huyệt cầm ⓜá-ⓤ, tỉ mỉ băng bó trong mắt là một mảnh thâm tình cùng đau xót.

Chương (1-64 )