Quà Tặng
← Ch.14 | Ch.16 → |
<images>Một ngày thảm hại cuối cùng cũng trôi qua, Thẩm Vân Hề vẫn còn chút ngượng ngùng khi nhìn thấy Thành Ngự. Nhưng thái độ của Thành Ngự vẫn giống ngày thường, tựa như không có chuyện gì xảy ra, cậu không nhắc đến chuyện này, cũng không đùa giỡn đòi báo đáp. Chính vì vậy mà Thẩm Vân Hề cũng dần dần thấy thoải mái.
Có lẽ cậu ấy cảm thấy mất mặt...
Nhưng Thẩm Vân Hề lại không biết Thành Ngự né tránh như vậy là vì nguyên nhân khác.
Gió lạnh rít gào dọa người, cuốn theo bụi mù quét sạch cả thành phố, cuối cùng mùa thu cũng dứt áo ra đi không một chút luyến tiếc.
Mấy cây ngô đồng trong sân trường gần như trụi lá, cành cây chỉ còn sót lại vài chiếc lá khô, mỗi khi gió lạnh thổi qua, lá khô lại lung lay sắp rụng.
Ngày đông giá rét, gió bấc phách lối hoành hành khắp đường to ngõ nhỏ.
Mà sinh nhật của Thành Ngự cũng đã đến ngày.
Thẩm Vân Hề biết được hôm nay là sinh nhật của Thành Ngự, vì cô nhìn thấy một nữ sinh rất xinh đẹp tặng quà cho cậu ở bên ngoài phòng học vào buổi sáng, cô còn nghe thấy người kia nói chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Tuy nhiên Thành Ngự không nhận quà.
Ăn xong cơm trưa, Thẩm Vân Hề cầm túi xách đi ra ngoài.
Cô dạo bước trên đường cái, vừa ngắm nghía xung quanh vừa suy nghĩ nên tặng quà gì cho Thành Ngự.
Trong phòng Thành Ngự có rất nhiều mô hình ô tô, cô biết cậu thích mấy thứ này, nhưng cô lại không am hiểu về mô hình, cũng không biết nơi nào bán. Tặng thứ khác thì... có vẻ như Thành Ngự không quá thích thứ gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Vân Hề vẫn không nghĩ được thứ gì phù hợp.
Lúc đi ngang qua một hiệu sách, có một tia sáng lóe lên trong đầu Thẩm Vân Hề, cô nhanh chóng bước vào bên trong.
Thành Ngự là một học sinh giỏi, nhưng môn tiếng Anh của cậu lại không nổi bật như những môn khác. Thẩm Vân Hề lựa trái lựa phải, suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng cũng chọn được một quyển tổng hợp bài thi khiến mình hài lòng.
Hôm nay không phải là ngày nghỉ, kết thúc giờ tự học buổi tối thì trời đã rất muộn. Mấy người Hạng Cần cũng không thể ra ngoài chúc mừng sinh nhật bạn mình, cho nên bọn họ chỉ tặng quà cho Thành Ngự.
Thẩm Vân Hề quyết định tối về nhà mới tặng quà cho cậu.
Về nhà sau giờ tự học, Thẩm Vân Hề thấy Thành Ngự vào phòng, cô vội trở về phòng lấy quà rồi gõ gõ cửa phòng Thành Ngự.
Cửa vừa được mở, Thành Ngự đã vươn tay kéo Thẩm Vân Hề vào trong phòng, sau đó đè cô lên trên tường.
"Cuối cùng cậu cũng tự nguyện đến đây?"
Mặt hai người gần như chạm vào nhau, tim Thẩm Vân Hề đập thình thịch, cô quay đầu sang một bên rồi nhét quà vào trong пℊ-ự-ⓒ Thành Ngự, đồng thời phớt lờ luôn câu hỏi của cậu: "Quà sinh nhật."
Thành Ngự không nhận mà chỉ nheo mắt nhìn món quà hình chữ nhật, cậu co chân phải, đầu gối chạm vào tường, giam cầm Thẩm Vân Hề bên trong bức tường, sau đó cúi đầu hỏi:
"Hề Hề chuẩn bị gì?"
Lưng Thẩm Vân Hề dán chặt vào tường, cô nhỏ giọng nói: "Cậu tự xem đi."
Thành Ngự nhận quà, cậu xé lớp giấy gói, lúc nhìn thấy bên trong là tổng hợp đề thi tiếng Anh, Thành Ngữ khẽ cười một tiếng.
Khuôn mặt cậu không lộ rõ cảm xúc, đôi mắt giống chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, nụ cười treo trên khóe miệng vừa tươi mát, vừa mang theo vẻ nguy hiểm.
Thẩm Vân Hề có cảm giác cậu không vui vẻ cho lắm, có lẽ không hài lòng món quà của cô. Tâm trạng Thẩm Vân Hề nhanh chóng xuống dốc, cô chọn lâu như vậy là vì muốn môn tiếng Anh của cậu ngày càng tiến bộ hơn đó!
"Quà này không tính." Thành Ngự đặt quà lên mặt bàn, sau đó nghiêng người tới gần Thẩm Vân Hề, mùi hương man mát dễ ngửi trên người cậu nhanh chóng vây quanh cô, "Tớ muốn Hề Hề tặng thứ khác."
"Cậu, cậu muốn thứ gì?"
Thành Ngự chống một tay lên vách tường, con ngươi đen láy tỏa sáng nhìn chăm chú vào người con gái trước mặt, giọng nói từ tính vờn quanh tai cô.
"Muốn gì cậu cũng cho hả?"
Lần đầu tiên cậu ♓ô.𝖓 cô, tư thế cũng như thế này. Thẩm Vân Hề cảm giác được nguy hiểm, cô gian nan quay đầu sang một bên, không tiếp tục nhìn vào khuôn mặt nam tính 𝐪.𝐮.🍸.ế.𝐧 ⓡ.ũ của thiếu niên. Giọng nói của cô trở nên đứt quãng, "Vậy... vậy phải xem..."
Lời còn chưa dứt, cô đã bị Thành Ngự bắt phải đối diện với cậu.
Tầm nhìn trước mặt bỗng nhiên bị che khuất, ngay sau đó là một nụ 𝐡_ô_n 𝓃ó𝐧-g b-ỏ-п-𝖌 ập tới.
Môi cô... lại một lần nữa bị bịt kín.
Thẩm Vân Hề cảm nhận được rõ ràng đầu lưỡi ướt nóng của thiếu niên, chân tay cô cứng ngắc và không biết phải để đâu, mặt cô bỏng rát vì hơi thở nóng như lửa của cậu thiêu đốt, còn trái tim cô thì gần như ngừng đập.
Môi Thành Ngự vẫn không ngừng xâm chiếm môi Thẩm Vân Hề, rõ ràng dung mạo thì hại nước hại dân, nhưng đôi môi cậu lại vô cùng 𝖒*ề*〽️ 〽️ạ*❗.
Thành Ngự ngậm môi cô, cậu vừa ⓜ_ú_т vừa 𝖑𝒾ế-m, nụ ⓗ-ô-𝓃 lặp đi lặp lại nhiều lần, cuồng nhiệt đến nỗi ρ-𝒽á-𝖙 г-ⓐ â-𝐦 ✝️-𝒽-@-𝖓-ⓗ vô cùng 🎋·í·🌜·𝒽 †·𝖍·íc·𝖍.
Thẩm Vân Hề dần dần đắm chìm trong nụ 𝐡*ô*ⓝ của Thành Ngự.
Một lúc sau, Thành Ngự buông đôi môi cô ra, nhưng môi cậu vẫn cách môi cô rất gần, khoảng cách này làm người ta phải ngượng ngùng xấu hổ.
Thành Ngự cụp mắt nhìn chim nhỏ đang sợ hãi trong lòng mình, cánh môi kia trở nên đỏ tươi ướ*✞ á*t vì nụ 𝒽ô_𝓃 của cậu, còn hương vị đôi môi thì tuyệt vời đến nỗi khiến cậu càng muốn nhiều hơn.
Thành Ngự cúi đầu ghé sát bên tai Thẩm Vân Hề:
"Tớ muốn Hề Hề."
Ngày nhớ đêm mong cũng chỉ mong muốn có được cô.
✞_♓_â_ռ ⓣ_𝖍_ể Thẩm Vân Hề khẽ run, cô lại bắt đầu hoảng sợ, trong đầu hiện lên suy nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng mà Thành Ngự không cho cô cơ hội, cậu lại một lần nữa mạnh mẽ ♓ô●п lên môi cô.
Cả người Thẩm Vân Hề bỗng nhiên bị nhấc bổng, cô cảm thấy trời đất xung quanh như quay cuồng, ngay sau đó cô được Thành Ngự đặt xuống giường.
"Ư ưm..." Khoang miệng bị càn quét, Thẩm Vân Hề chỉ có thể ρ𝐡·á·🌴 𝐫·🅰️ â·ɱ †𝒽𝖆𝖓·h vỡ vụn. Đợi đến khi môi lưỡi được buông tha thì cô đã phải thở hồng hộc vì thiếu dưỡng khí.
Một giây sau, quần áo cô bị cởi từng món một, môi lưỡi 𝓃·ó·п·𝐠 𝖇ỏ·ռ·🌀 của Thành Ngự lập tức di chuyển xuống bên dưới.
Lúc này trên người Thẩm Vân Hề chỉ còn lại đúng chiếc quần lót, da thịt trắng mịn lõa lồ dưới không khí khiến cô không có cảm giác an toàn.
Thẩm Vân Hề co rúm cả người, hai tay che trước 𝖓*𝐠ự*𝖈 theo phản xạ.
Thành Ngự kéo tay Thẩm Vân Hề lên trên đỉnh đầu, khiến cô không thể động đậy, cô cũng chưa bao giờ có cảm giác áp bách giống như lúc này.
Thành Ngự si mê ngắm nhìn 𝖙♓.â.n t♓.ể 🌀·ợ·ı ↪️ả·𝐦 của thiếu nữ, da thịt trắng nõn ửng hồng, eo nhỏ mảnh mai không bằng nắm tay, mà thứ khiến người ta đ.ê ⓜ.ê nhất chính là bộ nɢ·ự·ⓒ sữa to lớn đầy đặn, 𝐦.ề.𝖒 ⓜạ.𝒾 không gì sánh bằng. Đặc biệt là hai nụ hồng kiêu ngạo, đứng thẳng như đang chờ đợi cậu 𝐯_𝖚ố_✝️ ѵ_𝑒...
Thành Ngự mê mẩn cảm thán: "Hề Hề của tớ đẹp quá."
Giọng nói nam tính dịu dàng như nước, chỉ trong nháy mắt Thẩm Vân Hề đã cảm thấy cả người mình nóng rực như chìm trong biển lửa.
Thành Ngự vùi đầu vào пg●ự●ⓒ Thẩm Vân Hề, cậu há mồm ngậm trọn nụ hồng, còn một tay thì nắm chặt bầu vú còn lại.
"A!" Đôi môi Thành Ngự quấn quanh da thịt mẫn cảm của thiếu nữ, đầu lưỡi ướt nóng đảo quanh đầu vú, khiến cả người Thẩm Vân Hề ru_п ⓡẩ_𝓎 và nóng hừng hực.
Thành Ngự vừa 𝖒.ú.🌴 vừa bóp, động tác lặp đi lặp lại giữa hai bầu vú.
Nụ 𝐡ô.п n·ó·ⓝ·𝖌 𝐛·ỏ·ⓝ·𝖌 ẩm ướt rơi xuống như mưa làm Thẩm Vân Hề không thể diễn tả thành lời cảm giác này. Hai tay cô nắm chặt tóc cậu, tⓗ●â●ռ th●ể khó chịu vặn vẹo, miệng nhỏ vô thức phát ra tiếng ⓡê_ⓝ 𝖗_ỉ yêu kiều.
Mãi đến khi quần lót bị tụt xuống, có dị vật chạm vào miệng hoa, lúc này Thẩm Vân Hề mới tỉnh táo.
Cô nhanh chóng giữ chặt bàn tay đang làm loạn của Thành Ngự rồi nhỏ giọng kêu một tiếng: "Thành Ngự..."
Âm thanh này không chỉ sợ hãi, mà còn mang theo cả ngượng ngùng và bối rối.
Bàn tay bị người dưới thân nắm rất chặt, nhưng 𝐝ụ-𝖈 v-ọ-п-g đã khơi mào lại không thể kiềm được dây cương trước bờ vực thẳm.
Thành Ngự kề sát Thẩm Vân Hề, cậu nhỏ giọng ◗●ụ ◗●ỗ: "Hề Hề, cậu để tớ sờ nó."
Hơi thở ướt nóng bao quanh giống như cây diêm đang châm lửa bên tai, chẳng mấy chốc mà lửa cháy dữ dội rồi lan khắp toàn bộ khuôn mặt Thẩm Vân Hề.
Khiến cô vừa xấu hổ vừa sợ, cuối cùng chỉ biết im lặng không nói gì.
Thành Ngự thấy Thẩm Vân Hề không cự tuyệt, cậu biết cô đã ngầm đồng ý, tay to lập tức tránh thoát khỏi tay nhỏ, sau đó tiến thẳng đến vùng tam giác cấm.
Lửa nóng từ lòng bàn tay Thành Ngự xuyên qua lớp quần lót ren và truyền thẳng tới hoa huyệt. Thẩm Vân Hề r*ê*𝐧 r*ỉ thành tiếng, hai chân thì khép lại theo phản xạ có điều kiện. Hành động vô thức này của cô khiến tay Thành Ngự càng tiếp xúc gần với vùng tam giác cấm hơn.
Ngón tay Thành Ngự bị 🎋ẹ*p 𝐜♓*ặ*т đến nỗi không thể động đậy, cậu tiếp tục thủ thỉ dỗ dành: "Hề Hề ngoan, dạng chân ra nào."
"... Cậu bỏ tay ra trước đã." Thẩm Vân Hề thật sự muốn khóc.
"Hề Hề không dạng chân ra thì làm sao tớ lấy tay ra được?" Thành Ngự khẽ cười, nụ cười này vừa vô lại vừa ngả ngớn.
Thẩm Vân Hề cắn chặt môi, cô do dự một lúc rồi mới làm theo lời Thành Ngự.
"A..."
Thành Ngự ngay lập tức nắm chắc cơ hội, đầu ngón tay cậu chạm vào cánh hoa, ngay lúc nụ hoa h*é 〽️*ở, ngón tay hư hỏng kia nhanh chóng tiến vào thăm dò bên trong.
Cảm giác rất mềm, rất trơn... khiến Thành Ngự không đành lòng vùi dập cánh hoa, nhưng ◗ụ.ⓒ ⓥọ.п.ɢ dần dần lấn át lý trí, thôi thúc cậu đi sâu vào bên trong.
Hai cánh hoa Ⓜ️ề●Ⓜ️ Ⓜ️●ạ●❗ bị tách ra, ngón giữa của Thành Ngự chậm rãi tiến vào từng chút một, cho đến khi miệng hoa ngậm phân nửa ngón tay.
Vật lạ xâm chiếm khiến Thẩm Vân Hề sinh ra cảm giác sợ hãi, cô nức nở nghẹn ngào, năn nỉ Thành Ngự ⓡ.ú.✝️ 𝓇.𝖆.
Thành Ngự vươn tay xoa nắn bầu 𝓃_ɢự_𝐜 sữa, nhằm phân tán sự chú ý của Thẩm Vân Hề, còn ngón tay đang bị giam cầm trong miệng hoa vẫn không chút do dự xâ·𝐦 n𝖍·ậ·ⓟ vào bên trong.
Đường vào u cốc chưa được khai thông, đường đi quá mức chật hẹp. Thành Ngự nhẹ nhàng ngoáy ngón tay, 🎋í*c*♓ 𝐭hí*c*𝖍 mật hoa chảy ra ngoài rồi thuận thế đi sâu vào trong.
Cuối cùng ngón giữa của cậu cũng bị miệng hoa ngậm hết toàn bộ.
Một con đường nhỏ được mở trong vùng tam giác cấm, vật lạ chôn sâu trong hoa nguyệt làm Thẩm Vân Hề không biết miêu tả cảm giác này như thế nào. Cô cong cả người, tay nhỏ thì bịt chặt miệng, cô chỉ sợ mình lơ đãng một cái là sẽ 𝖕●♓á●† 𝐫●𝖆 â●𝖒 †●♓●𝐚●п●♓ xấu hổ.
Nhưng động tác của Thành Ngự càng lúc càng cuồng dã, khiến tiếng 𝖗ê*n ⓡ*ỉ ⓓâ·Ⓜ️ đã·n·🌀 của thiếu nữ vẫn lọt ra khỏi kẽ tay và truyền ra ngoài.
Đầu ngón tay Thành Ngự dính đầy mật dịch nhơn nhớt, sự hưng phấn truyền thẳng xuống bụng dưới, làm gậy thịt giữa hai chân cậu trở nên cương cứng.
Tay cậu xoa nắn ⓝ-𝖌-ự-𝐜 Thẩm Vân Hề mạnh hơn, còn ngón tay đang chôn sâu trong miệng hoa cũng bắt đầu thực hiện sứ mệnh chính của mình.
Ngón tay Thành Ngự гú●t 𝐫●ⓐ đú.𝖙 vào, rồi lại 𝖗*ú*𝐭 r*🔼 và đú_🌴 vào sâu hơn. Ngón trỏ thì 𝐯●⛎●ố●т 𝖛●ⓔ mép thịt, thỉnh thoảng còn gẩy gẩy k-í-𝐜-𝐡 🌴𝒽-í𝖈-♓ đầu hột le.
Ngón giữa của cậu chọc ngoáy trong miệng hoa chặt hẹp, con đường nhỏ trơn trượt giúp ngón tay cậu đâ-〽️ thẳng vào trong, tốc độ ngón tay lúc nhanh lúc chậm.
🎋_𝖍𝐨á_❗ 𝖈ả_ɱ sung 💲_ướⓝ_🌀 khiến khuôn mặt Thẩm Vân Hề đỏ ửng, ý thức dần lạc vào cõi tiên, đầu ngón chân thì duỗi thẳng, bụng dưới khẽ giật giật...
🅓â_𝐦 thủy nhanh chóng phun ra ngoài, làm ướt cả tay Thành Ngự.
Hai mắt Thẩm Vân Hề mơ màng, miệng anh đào ✞ⓗ.ở ♓ổ.n ♓ể.𝖓.
Hô hấp của Thành Ngự cũng trở nên dồn dập, cậu rút ngón tay ra khỏi hoa huyệt, sau đó nhanh chóng cởi toàn bộ quần áo trên người. Tiếp đó cậu mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy hộp bao cao su và đeo lên gậy thịt.
𝐓-♓-â-𝓃 т𝒽-ể to lớn trần trụi ngay lập tức bao phủ lên †ⓗâ·𝖓 𝖙·𝐡·ể nhỏ nhắn của người trên giường.
Gậy thịt cứng rắn kề sát miệng hoa, Thành Ngự cúi đầu ♓ô.𝖓 lên môi mềm, cậu khẽ đẩy hông, đem 𝐝·ụ·𝖈 ν·ọ·𝖓·𝐠 cao ngạo tiến vào bên trong hoa huyệt.
Miệng hoa vô cùng chật hẹp, bức tường thịt Ⓜ️ề*ɱ 𝖒ạ*i giống như ngàn cái xúc tua quấn quanh thân gậy ռ·ó𝖓·𝖌 🅱ỏռ·𝐠. Thành Ngự hít một hơi thật sâu, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Cậu nhỏ giọng dỗ dành bên tai Thẩm Vân Hề, hơi thở ướt nóng hòa lẫn với giọng nói trầm thấp: "Hề Hề, thả lỏng người nào... cậu đừng kẹp tớ chặt như thế..."
So với ngón tay thì kích thước gậy thịt của Thành Ngự càng to gấp bội.
Khi gậy thịt thô cứng dần dần tiến vào trong 🌴*𝒽â*𝖓 †*♓*ể, cả người Thẩm Vân Hề căng cứng khiến cô không biết phải làm sao, cô luống cuống giữ thắt lưng Thành Ngự, môi đỏ thì mím chặt.
Thả lỏng người đâu dễ dàng như lời cậu ấy nói??? Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên 𝐭𝖍_â_𝓃 𝐦ậ_✝️, cho nên trái tim nhỏ bé của cô đang đập đến mức điên cuồng.
Nơi mê hồn càng lúc càng chật chội, Thành Ngự bị kẹp toát cả mồ hôi. Cậu duỗi tay cầm cổ chân Thẩm Vân Hề rồi banh rộng hai chân cô, để gậy thịt cứng rắn có thể tiến thêm vào bên trong.
"Ư ưm..." Cảm giác đau nhói giữa hai chân làm Thẩm Vân Hề nhíu mày.
Hề Hề của cậu quá chặt!
Ⓓ.ụ.↪️ ☑️.ọ𝓃.ⓖ dâng lên như sóng trào, Thành Ngự n●gⓗ●𝖎●ế●𝓃 г●ăn●ɢ, cậu không thể nhịn lâu hơn được nữa, "Hề Hề, chịu khó một chút, tớ muốn đi vào."
Thành Ngự cúi đầu phong tỏa đôi môi Thẩm Vân Hề, sau đó cậu hơi ưỡn người và dùng sức thúc thật mạnh.
"A!" Ngay tại thời khắc lớp màng mỏng manh bị xé rách, một cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền khắp toàn thân, khiến Thẩm Vân Hề nức nở thành tiếng, "Hu hu... Đau...."
Người con gái của cậu đau đến nỗi nhíu chặt lông mày, hai mắt hoa đào ướt sũng, từng giọt nước mắt trào ra khóe mi và chảy dọc xuống gò má.
Thành Ngự dừng lại động tác, cậu đau lòng hô_ռ lên môi, ♓ô_n lên đôi mắt, rồi đến chóp mũi của cô... sau đó nhẹ nhàng 𝒽·ô·ռ từng giọt nước mắt trên mặt Thẩm Vân Hề.
"Hề Hề, cậu là cục cưng của tớ..."
Giọng nói khàn khàn của cậu vô cùng dịu dàng, dù Thẩm Vân Hề đau đớn nhưng cô vẫn nghe thấy cậu đang dỗ dành mình.
Đến khi cảm nhận được nụ 𝒽ô.n ngọt ngào rơi xuống khắp nơi trên mặt, loại cưng chiều này làm Thẩm Vân Hề bắt đầu ỷ lại và sẵn sàng giao phó. Đây cũng là lần đầu tiên trái tim cô rộng mở đón nhận cậu mà không giữ lại một chút gì...
Thẩm Vân Hề vươn tay ôm cổ Thành Ngự, khuôn mặt nhỏ 𝐯_ù_𝐢 ⓥ_à_0 cổ cậu, giọng nói nghẹn ngào tủi thân: "Thành Ngự, tớ đau quá..."
Giọng nói của Thẩm Vân Hề 〽️_ề_Ⓜ️ ⓜ_ạ_i hệt như da thịt cô, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu lúc này đang cầu xin được an ủi, ôm ⓗô𝖓●.
Trái tim Thành Ngự mềm nhũn nhưng gậy thịt lại cương cứng kinh hồn.
Cậu nhẹ nhàng ⓥ·ⓤố·𝖙 ☑️·e tấm lưng trần của Thẩm Vân Hề rồi dịu dàng cưng nựng cô: "Ngoan, một lát nữa là hết đau."
Khi thấy hoa huyệt ướt hơn lúc trước, Thành Ngự cúi đầu ngậm nụ hoa đang dần nở rộ trên 𝐧ⓖự.𝒸 Thẩm Vân Hề, cậu còn dùng răng day day nụ hoa của cô.
Thành Ngự chống một tay 𝐥*ê*𝐧 🌀ⓘườ*n*🌀, tay kia thì xoa nắn bầu п.gự.𝐜 sữa, gậy thịt phía dưới bắt đầu chậm rãi chuyển động.
"Ưm..." Hai mắt Thẩm Vân Hề ướt sũng, t·𝖍â·𝓃 t·h·ể run nhè nhẹ vì động tác của Thành Ngự. Xúc cảm đau đớn khi bị xé rách vẫn chưa tan biến, nước mắt mới ngừng lại chực rơi ra ngoài, "To quá... cậu đừng chuyển động..."
"Hề Hề còn đau không?" Thành Ngự ngẩng đầu khỏi 𝓃ɢự_c Thẩm Vân Hề, gương mặt đẹp trai nam tính xuất hiện lớp mồ hôi mỏng. Cậu nhìn chăm chú vào cô, gậy thịt vẫn tiếp tục di chuyển, "Có phải đỡ hơn vừa nãy rồi không?"
Nhìn từ góc độ này, gương mặt đẹp trai của Thành Ngự càng thêm ɢợ.❗ ↪️.ả.〽️, ngũ quan sắc bén như điêu khắc, tay chân thon dài mà mạnh mẽ, tấm lưng trần vững chãi cùng cơ bắp săn chắc càng khiến cậu զ·υ·𝖞ế·𝐧 r·ũ hơn.
Thẩm Vân Hê nhìn đến mê mẩn, sự đau đớn dần dần bị thay thế bởi một cảm xúc kỳ dị.
Cô bỗng thấy hơi hoảng hốt, ngón tay vô thức 𝐛_ấ_𝐮 🌜ⓗ_ặ_✝️ vào lưng Thành Ngự.
Thành Ngự biết Thẩm Vân Hề đã đỡ đau, ý chí c.𝖍.ıế.п đấ.u trong cậu bắt đầu sôi sục, cậu không thể nhẫn nại thêm một phút giây nào nữa.
Cậu buông tha cho bầu nⓖự*ⓒ sữa, hai tay rời xuống giữ chặt vòng eo 〽️ảⓝ●♓ κ𝒽ả●ռ●𝐡 của cô, gậy thịt cường tráng thì điên cuồng trong hoa huyệt chặt hẹp.
"A...." Hoa huyệt yếu ớt bị lực lớn tác động, đau đớn trộn lẫn với cảm xúc không tên khiến cô vừa đau đớn vừa sung ⓢư*ớ𝖓*ⓖ. Đầu óc Thẩm Vân Hề trống rỗng, 🌴.𝒽â.𝓃 ⓣ.♓.ể bị đ-â-m đến nỗi rung rung, tiếng 𝐫ê.п ⓡ.ỉ ngọt lịm thoát ra khỏi đôi môi đang 𝒽-é Ⓜ️-ở.
Cô gái của cậu quá chặt, vừa chặt lại vừa ướt. Thành Ngự dùng sức tiến vào sâu bên trong ⓣ.𝖍.â.𝓃 ✞𝖍.ể cô, cậu nhìn ngắm người con gái dưới thân mình, lúc này hai mắt cô mê ly, hoàn toàn đã đánh mất lý trí, còn bộ 𝖓g●ự●𝐜 sữa thì lắc lư theo động tác đ●â●ɱ ⓥà●🔴 ⓡ*ú*т ⓡ*ⓐ của cậu.
Thành Ngự nhìn chăm chú, cậu không bỏ sót bất cứ phản ứng nào từ Thẩm Vân Hề.
Cậu phải ghi nhớ khoảnh khắc cô gái nhỏ hoàn toàn thuộc về mình... và tất nhiên nhớ cả sự sung 💰●ướ𝓃●ℊ về thể xác lẫn tinh thần của ngày hôm nay.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |