Tự mình nếm thử chút sữa của mình đi
← Ch.132 | Ch.134 → |
<images>"Đừng... Sao huynh lại..."
Tạ Quỳnh 𝐭*♓*ở 𝖌*ấ*𝐩, không rõ Tạ Trọng Sơn có thể hai mặt như thế. Một dịu dàng một hạ lưu.
Nam tử đưa ngón tay có vết chai đi khiêu khích đầu vú, làm tiết ra một ít sữa, lại đưa tới bên môi Tạ Quỳnh, nửa é-🅿️ b-𝐮-ộ-↪️ nửa 🅓*ụ ԁ*ỗ: "Nếm đi, nếm thử chút đi, nàng sẽ biết không phải lỗi của ta."
Tạ Quỳnh không xoay mặt qua, không chịu tiếp tục. Tạ Trọng Sơn cũng không giận, vẫn mỉm cười di chuyển, é-𝐩 ⓑ-𝐮-ộ-↪️ nàng không thể không mở miệng гê-п 𝓇-ỉ.
"Không còn cách nào, không muốn cũng không được. Cho tới bây giờ ta vẫn là người như vậy, thấy nàng là không nhịn được, nói ta hạ lưu cũng được, không chịu nổi cũng không sao, dù sao ngươi mãi mãi không trốn thoát ta được."
Hắn cúi người, thừa dịp c/ôn th/ị/t đ-â-ɱ ѵà-o thật sâu, khom người ghé vào trước ⓝ𝖌ự.ⓒ nàng, một tay nâng bầu 𝐧.🌀.ự.↪️ lên, hút đầu v* thật mạnh.
Nàng hít một hơi.
Hai chỗ ⓚí🌜_𝐡 𝐭♓_í𝐜_♓, c/ôn th/ị/t đang cố gắng ❌â-𝖒 𝓃-h-ậ-🅿️ vào trong huyệt đạo, bộ ng●ự●↪️ thì đang được 𝖑-ï-ế-𝖒 láp liên tục đầy ấm áp.
Tạ Quỳnh 𝓇ê●𝐧 r●ỉ ra tiếng, cũng đã tiết ra.
Huyệt thịt bỗng 𝖗ⓤ●𝖓 𝐫ẩ●y, càng nhiều chất lỏng thơm ngọt nhầy dính tiết ra, nàng ôm cổ Tạ Trọng Sơn, nam tử lại còn đang hút trước 𝓃🌀-ự-↪️ nàng, sự 🎋·í·↪️·ⓗ t♓í🌜·h trên đầu v* vẫn còn chưa ngừng lại.
Càng không ổn là hắn ngậm đầu v* nàng hút sữa ra xong rồi lại nương theo đó mà ⓗô·ռ nàng.
Trong đầu chỉ còn lại sự mơ màng, gần như không nhìn rõ khuôn mặt của người ở phía trước, ánh mắt nóng rực và đôi môi ấm áp phủ đi lên, không khí khi há mồm 𝐭-𝖍-ở ⓓ-ố-ⓒ mới có thể có được cũng bị cướp đi. Gắn bó dịu dàng, mùi sữa tanh tanh, hắn đang cưỡng 𝖍ô-𝐧 nàng khi nàng gần như hít thở không thông.
Vô cùng khó chịu, rồi lại khiến cho nàng không thể từ chối.
Nàng chỉ có thể thừa nhận một cách bị động, sau đó Tạ Trọng Sơn lại tiếp tục cử động vào lúc này, làm cho nàng biết mọi chuyện càng không ổn rồi.
Hắn đưa đẩy trong huyệt thịt r-ц-n г-ẩ-🍸 của nàng, nương theo dư vị khi nàng tiết ra lúc vừa rồi, đ.â.〽️ 𝖛.à.⭕ chỗ thô ráp trong â/m h/ộ, lại xoa nắn hai bên ⓝ🌀ự*↪️ thành những hình dáng không thể miêu tả nổi.
"Khụ... Hạ lưu... Huynh ưm a..."
Tạ Quỳnh rê_𝓃 𝓇_ỉ, bàn tay và nụ ♓ô.ⓝ của nam tử lại không ở cùng một chỗ.
Hắn lại ♓ô·𝐧 theo sườn mặt của nàng, ⅼ❗ế.𝖒 nước mắt ở khóe mắt nàng, lại nắm lấy bộ п_ⓖ_ự_𝒸 nàng, để cho hai bên núm cùng chảy sữa, nơi c/ôn th/ị/t đi vào vô cùng nhạy cảm, sau khi va chạm lại càng chôn sâu vào hơn.
Tạ Quỳnh không thể cúi đầu, nếu không nhất định sẽ nhìn thấy trên bụng mình có một khối đang nhô lên. Thời gian sáu năm không chỉ làm Tạ Trọng Sơn lớn dần thành một nam tử mà cũng khiến cho... c/ôn th/ị/t của hắn lớn theo. Nếu nàng thấy thì tất nhiên sẽ kinh ngạc bản thân mình lại có thể chịu đựng một thứ lớn như vậy.
Đáng tiếc lúc này nàng không nhìn thấy, đáng tiếc lúc này nàng đang bị làm cho tiết ra.
Tạ Trọng Sơn ôm chặt nàng, nhìn nàng nghênh đón hết đợt sóng xuân này đến đợt sóng xuân khác. Rõ ràng cơ thể đang cương cứng như cá sắp bị ↪️·ⓗế·🌴 đuối rồi nhưng cửa h/u/yệt lại kẹp rất chặt, 𝐤ẹ-🅿️ 𝒸♓ặ-t đến nỗi hắn không thể động đậy.
"Trùng Nương, đừng gấp, từ từ đi, nàng cắn chặt quá, thả lỏng ra một chút. Đừng 🎋_ẹ_🅿️ ↪️_𝒽_ặ_ⓣ như vậy."
Tiếng †*ⓗ*ở 𝖉ố*🌜 trần khàm của nam tử mang đầy ý xuân. Nếu Tạ Quỳnh nghe được lúc đang tỉnh thì nhất định sẽ tức giận.
Cái gì mà bảo nàng cắn quá chặt, cái gì mà bảo nàng thả lỏng ra. Người không chịu buông tha nàng rõ ràng là hắn, rõ ràng là hắn gieo gió gặt bão.
Nhưng lúc này nàng chỉ có thể giương chân 𝖗.⛎.𝐧 rẩ.𝓎, chờ trong huyệt bình ổn rồi mới không nghĩ đến điều gì khác.
Hai lần tiết ra do cao trào tích tụ quá nhiều, đang tiết ra và chảy xuống dưới từng chút một, khóe mắt nàng chảy ra bao nhiêu nước mắt thì Tạ Trọng Sơn l●𝐢ế●〽️ đi bấy nhiêu nước mắt.
Một giây phút dường như biến thành mãi mãi, nàng cảm thấy bản thân cũng bị nụ 𝖍ô·ռ của hắn nuốt hết, đầu lưỡi 𝐫.ц.𝓃 𝖗.ẩ.γ г·ê·𝐧 𝖗·ỉ cũng trở nên vô ích, những gì nàng nhận được chỉ là những cú thúc càng nhanh hơn của nam tử. Quấn quít 𝐦ề*𝖒 ɱạ*𝒾, c/ôn th/ị/t cứng rắn, tiếng 𝖙♓·ở ⓓ·ố·c của hắn phả ra trên má nàng, cũng dừng trong lòng nàng.
Vẫn trong tiếng gọi Trùng Nương cuối cùng, rốt cuộc Tạ Trọng Sơn cũng đưa số t/inh d/ịch mà hắn đã tích góp từng tí một vào cơ thể nàng.
← Ch. 132 | Ch. 134 → |