Truyện:Gia Thần - Chương 130

Gia Thần
Trọn bộ 154 chương
Chương 130
Nàng ngoan đi, ta sẽ thưởng cho nàng
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)

<images>"Tốt, xương cốt huynh cứng, không nói cũng được."

Tạ Quỳnh vẫn cười tủm tỉm ép hỏi như trước, bàn tay lại thả lỏng ra. Cách một lớp vải nhưng tay nàng đều đã dính dịch nhầy do c/ôn th/ị/t nam tử chảy ra, mùi hương 🍳*⛎*yế*𝓃 r*ũ làm cho người ngửi phải mặt đỏ tim đập.

Tạ Trọng Sơn còn tưởng rằng nàng đang giận, không muốn nhìn thấy hắn, hơi mất mát, sau đó Tạ Quỳnh trực tiếp kéo đai lưng quần của hắn ra, cố gắng đào c/ôn th/ị/t đang ở sâu bên trong đi ra, nắm lấy phần đỉnh rồi xoa nắn vài cái.

"Trùng Nương!"

Sắc mặt Tạ Trọng Sơn lại thay đổi, phía dưới gần như run lên, như muốn tố cáo lòng bàn tay ɱ●ề●〽️ m●ạ●𝖎 của Tạ Quỳnh.

"Huynh lại thế rồi, Đại tướng quân, xem ta đối phó huynh như thế nào."

Tạ Quỳnh đẩy hắn ngã vào trên tháp.

Nàng lõa thể, bầu 𝖓.ℊự.𝐜 run lên theo cử động tạo ra 🌀ợ·𝐧 💰·ó·𝐧·ɢ, có lẽ hai bầu v/ú đã độ*𝓃*𝐠 🌴*ì*ռ*𝐡, lại bắt đầu tràn sữa ra ngoài, sữa tiết ra từ trong vú, chảy xuống theo bầu 𝖓.ɢ.ự.↪️, dâ*〽️ mĩ tuyệt đẹp. Trong đầu Tạ Trọng Sơn ong ong, ngoại trừ nắm chặt cánh tay thì chỉ biết nhìn chằm chằm cảnh xuân trước ⓝⓖ*ự*𝒸.

Tạ Quỳnh chỉ nằm úp sấp xuống, hai bầu ռ🌀ự_𝐜 𝐦ề_〽️ ⓜ_ạ_𝐢 đặt ở trước mặt hắn, trong tay nắm c/ôn th/ị/t đang giận dữ căng cứng cử động vài cái, nhận ra t/inh d/ịch muốn tiết ra ngoài, lập tức đè lại cái lỗ của hắn.

"Nàng đừng..."

Giọng nói của Tạ Trọng Sơn cũng thay đổi, trở nên trầm khàn hơn, nuốt tiếng †*𝖍*ở 𝖉ố*🌜 xuống.

"Huynh nên cố gắng chịu đựng, xương cứng không chịu khuất phục, không nói cho ta biết vậy thì huynh cũng đừng tự tiện bắn ra, nếu huynh dám bắn ra... Hừ."

Tạ Quỳnh hơi cử động ngón tay, một bầu 𝐧gự_𝖈 chuyển qua bên cạnh Tạ Trọng Sơn, sữa còn chưa dính ướt môi, hắn đã nhanh chóng ngậm lấy đầu v* rồi mú*† chùn chụt. Tạ Quỳnh lập tức ✞𝐡-ở ɢ-ấ-ρ, động tác trong tay vẫn tiếp tục không ngừng.

Nếu nàng thật sự nôn nóng muốn hỏi ⓠ-⛎🅰️-𝐧 ⓗ-ệ của Chiêu Nhan và Tạ Trọng Sơn, chỉ cần ra vẻ tức giận, hắn sẽ ngoan ngoãn nói cho nàng. Nhưng nàng càng muốn như thế, vừa đú_✝️ sữa cho hắn, vừa xử lý c/ôn th/ị/t của hắn.

"Nếu huynh dám bắn ra, ngày mai ta sẽ mang A Châu rời đi."

Nàng thuận miệng uy ⓗ𝒾*ế*🅿️, nhìn hai má hắn đỏ lên nhưng không thỏa mãn được, trong mắt đã tràn ngập ⓓụ.c ☑️ọ𝐧.🌀 dày đặc sắp không thể nhịn nổi nữa. Như nhớ ra cái gì, nàng tiếp tục chọc hắn: "Ta cũng đã nói với huynh, có khi nhớ tới huynh thì ra sẽ tự xoa nắn vắt ra ngoài, huynh đó, lâu như vậy, chắc chắn huynh đã gặp được rất nhiều nữ tử ái mộ huynh, có phải huynh đã..."

Tạ Trọng Sơn vội vàng phun đầu v* ra, sữa tràn ra từ trong khóe môi, hắn gần như là nức nở biểu đạt lòng mình: "Ta không có nàng thì sống như đã 🌜♓ế●t, nhưng mà, cũng chỉ có nàng, nhớ tới chúng ta của trước đây, ở trấn trên ngoài Uyển Thành, còn có cả lúc tân 𝖍-ô-ռ là lúc... Ưm..."

Tạ Quỳnh thả lỏng bên trên, tiện tay xoa bóp hai cái túi trứng của hắn, cổ họng Tạ Trọng Sơn căng thẳng, nâng tay muốn ấn nàng thật chặt.

"Từ từ, ta còn chưa cho huynh động."

Tạ Quỳnh ấn lại п𝐠ự●c Tạ Trọng Sơn, hắn thử dò xét một lần, sắc mặt nàng đã lạnh lùng: "Ai biết huynh có gạt ta hay không? Sống không có ta thì như đã ↪️𝖍ế-t? Người đã ↪️.♓ế.† sao còn hiện diện ở nơi này? Còn muốn mạo phạm ta nữa?"

Nàng lại cầm c/ôn th/ị/t của hắn, lòng bàn tay m.ề.〽️ 𝐦.ạ.ℹ️, cũng không thoải mái bằng tiểu h/u/y/ệt của nàng, Tạ Trọng Sơn gấp đến nỗi đổ mồ hôi, trực tiếp đ_â_𝐦 thẳng vào bên trong tay nàng, hắn tủi thân: "Chúng ta đã thành thân rồi, nàng là thê tử của ta... Ưm... Ta có muốn 🦵●à●ɱ ⓣì●𝓃●𝐡 với nàng thì cũng là chuyện kinh thiên địa nghĩa."

"Hiện tại huynh vẫn còn biết ta là thê tử của huynh? Ta là thê tử của huynh, thì ghen đã làm sao? Sao huynh không muốn giải thích cho ta nghe? Còn muốn ta tự mở miệng hỏi huynh, có thể trong lòng huynh không có ta."

Tạ Quỳnh cười vô cùng dịu dàng, lại nói chuyện theo đạo lý rồi.

Tạ Trọng Sơn cũng bất chấp điều này, hắn thật sự muốn có sự cho phép của nàng, ôm nàng mà quấn lấy nhau, c/ôn th/ị/t ⓥ●ù●ⓘ ✌️à●𝖔 trong huyệt, nghe nàng gọi mình là Tiểu Sơn ca ca.

"Là thúc phụ của Chiêu Nhan đã cứu ta, trước khi lâm chung lại phó thác muội ấy cho ta, ta chỉ kết bái với nàng, nàng còn là đứa nhỏ... Trùng Nương, đừng!"

Tạ Trọng Sơn nức nở, nguyên nhân là vì Tạ Quỳnh thu tay lại, c/ôn th/ị/t không có nơi 𝒸·ọ 𝖝á·†, lên không được mà xuống cũng không xong, ánh mắt hắn nghẹn đỏ, vừa muốn nâng tay lên ôm Tạ Quỳnh. Nhưng Tạ Quỳnh với khuôn mặt dịu dàng này vẫn không cho hắn tiếp tục, chỉ nói: "Lúc ta còn chưa lớn bằng nàng ấy, huynh cũng đã động tâm tư với ta."

Nàng nằm ở trên người hắn, giống như đang trêu chọc một sủng vật đang muốn lấy lòng nàng, hai chân tách ra khép lại và ⓚ·ẹ·🅿️ 𝖈♓ặ·✝️ d/ương v/ật của hắn ở giữa chân tâm, dùng thứ hắn thích để ⓓ·ụ ◗·ỗ hắn.

"Nàng... Nàng không giống thế, cho ta đi vào đi, được không?" Tạ Trọng Sơn cũng không tự chủ được mà thẳng lưng.

Tạ Quỳnh đã sớm bị hắn ma sát cho cơ thể mềm nhũn, trong huyệt cũng chầm chậm tiết ra dịch lỏng, lúc này lại vô cớ ✝️𝓇●🅰️ ⓚ♓ả●𝐨 hành hạ, dường như cũng không còn cách nào tiếp tục nữa, nàng chỉ có thể cười tủm tỉm dỗ hắn: "Được rồi, huynh ngoan đi, ta sẽ thưởng cho huynh."

Chương (1-154)