Vay nóng Tima

Truyện:Cửu Gia Đừng Làm Vậy - Chương 63

Cửu Gia Đừng Làm Vậy
Trọn bộ 77 chương
Chương 63
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)

Siêu sale Shopee


Lời Nhẫm Cửu làm mặt "Vương đại thúc" bên cạnh tối sầm đi.

"Đại thúc biết Sở Cuồng chứ?", Nhẫm Cửu cười tít mắt nói: "Chính là người đàn ông đẹp trai nhất mà đại thúc có thể nhìn thấy ở châu phủ này".

Nghe thấy Nhẫm Cửu giới thiệu hắn như vậy, Sở Cuồng sững người, hơi mất tự nhiên cúi đầu và miếng cơm.

"Anh ấy là đại anh hùng anh dũng vô địch. Anh ấy có võ công cao cường, lợi hại hơn tế ti Tiêu Phi và cả người của tứ đại thế gia gì đó nhiều. Anh ấy cũng rất thông minh, cháu cho rằng anh ấy có lẽ là người vô địch trên đời này". Nhẫm Cửu vui vẻ nghiêng đầu: "Đại thúc có tin không? Một người như vậy lại rất tốt với cháu. Bây giờ anh ấy là người tốt nhất với cháu trên đời này".

Sở Cuồng cảm thấy miếng cơm nghẹn lại ở cổ họng. Hắn ngẩng đầu nhìn Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu cũng đang nhìn hắn, gương mặt mang nét cười ấm áp. Nhưng trong mắt Nhẫm Cửu, hắn không phải Sở Cuồng. Sở Cuồng cảm thấy hắn không xứng với lời khen ngợi đó của Nhẫm Cửu. Hắn không hề tốt với Nhẫm Cửu. Đặc biệt là mấy hôm nay, hắn phát hiện bản thân trước kia đối xử rất không tốt với Nhẫm Cửu.

"Cháu thích anh ấy, rất thích anh ấy". Nhẫm Cửu nói khẽ: "Thích anh ấy nhất".

Sở Cuồng nhìn vẻ mặt Nhẫm Cửu lúc này, dường như có thể xóa nhòa mọi thứ xung quanh. Hắn từng nghe Nhẫm Cửu tỏ tình rất nhiều lần, tỏ tình bằng đủ mọi cách, tỏ tình lung tung, tỏ tình khắp nơi, mỗi lần đều làm hắn chấn động nhưng chưa lần nào khiến hắn chấn động như lần này. Giống như con đê vững chắc nhất trong lòng hắn cuối cùng bị một con sâu đục thủng, sụp đổ tan tành. Nhưng hắn lại không hề cảm thấy buồn, hắn chỉ cảm thấy thương con sâu nhỏ này. Vì sao trước đây hắn phải đắp một con đê dày như vậy? Đối với Nhẫm Cửu, hắn nên...

"Cửu cô nương, ta mang rượu đến cho cô nương này. Chúng ta uống rượu nào...". Tiếng Phó Thanh Mộ dừng lại ở cửa.

Nhẫm Cửu lập tức quay lại nhìn ra cửa, sau đó đặt đũa xuống, cười dịu dàng chạy tới nhìn Phó Thanh Mộ: "Sở Cuồng, hôm nay anh xong việc sớm thế à? Không có việc gì nữa à?".

Phó Thanh Mộ đứng sững ở cửa, cảm thấy mình quả thật tới quá sớm. Hắn cảm thấy một chân vừa bước vào cửa sắp bị ánh mắt Sở Cuồng băm nát rồi... Hắn thật sự không cố ý mà...

Nhẫm Cửu giới thiệu Sở Cuồng với "Vương đại thúc", sau đó không để ý "Vương đại thúc" đi đâu, cầm nậm rượu và ly rượu ra bàn đá ngoài sân uống với Phó Thanh Mộ. Lúc đầu Phó Thanh Mộ rất bất an, nhưng thấy Nhẫm Cửu vui vẻ nên cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng ngồi với nàng tới lúc sao lên đầy trời.

Nhẫm Cửu nhìn trời sao lấp lánh, thở dài một tiếng: "Nếu không có sinh vật không mang hình người và những chuyện rắc rối do gã Bạch Quý gì đó gây ra thì thật là tốt. Thật không hiểu vì sao mấy kẻ đó phải hại người khác. Rõ ràng thế gian có bao nhiêu chuyện tốt đẹp có thể hưởng thụ, có bao nhiêu việc hay để làm, vậy mà bọn chúng lại lựa chọn cách sống xấu nhất, mệt nhất".

Phó Thanh Mộ lắc lắc rượu trong nậm: "Con người sống trên đời, trong lòng suy nghĩ thế nào thì sẽ nhìn đời thế ấy. Cửu cô nương thấy trời sao lấp lánh đẹp đẽ, nhưng trong mắt người khác, trời sao lại kém xa vẻ lấp lánh của vàng bạc. Cũng tương tự như vậy, gia đình và tính mạng là quý giá trong mắt cô nương, nhưng trong mắt bọn chúng lại hoàn toàn không đáng nhắc tới. Những kẻ đó không coi người ta là người, không coi tính mạng là tính mạng. Trái tim bọn chúng đã thối nát, chuyện bọn chúng làm ra đương nhiên cũng xấu xa và dơ bẩn". Phó Thanh Mộ cười, giọng nói lại có chút lạnh lẽo: "Cô nương không nên so sánh mình với bọn chúng".

Nhẫm Cửu nhất thời yên lặng, một hồi lâu sau mới nói: "Sở Cuồng, sau khi giải quyết xong tất cả mọi việc ở đây, anh sẽ về đúng không?".

Phó Thanh Mộ sững ra, không theo kịp sự thay đổi đề tài đột ngột như vậy: "Chuyện này...". Chuyện này... hắn phải trả lời thế nào?

"Em cũng có thể đoán được, anh sẽ không ở lại đây vì bất cứ chuyện gì".

Phó Thanh Mộ yên lặng đảo mắt, muốn tìm một cớ gì đó để chuồn đi, lúc đứng lên không ngờ lại bị Nhẫm Cửu tóm tay áo giữ lại. Nhẫm Cửu nhìn hắn, ánh mắt vừa hy vọng vừa bất an: "Anh không ở lại đây, vậy em đi cùng anh được không?"

Phó Thanh Mộ toát mồ hôi, lùi lại từng bước một: "Cái này thì..."

"Em cũng không còn gì quyến luyến ở đây. Hơn nữa anh xem, bây giờ em cũng biến thành người đồng hóa, hình như là có chút không thành công nhưng chuyện này không hề gây trở ngại chuyện em đi cùng anh đến quê hương anh. Ngày trước phu tử vẫn dạy em tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Trước kia em muốn tìm một tướng công về ở rể, cùng em bảo vệ sơn trại. Nhưng bây giờ em không cần kén rể nữa, em sẵn sàng đi cùng anh đến sao San San gì đó".

Ánh mắt Phó Thanh Mộ trốn tránh Nhẫm Cửu, trong lòng cân nhắc không biết có nên gạt tay Nhẫm Cửu ra rồi chạy mất hay không. Không ngờ Nhẫm Cửu chờ một hồi lâu không thấy hắn trả lờỉ lại chủ động buông tay trước, cụp mắt nhìn xuống bàn không nói gì nữa.

Phó Thanh Mộ cảm thấy không đành lòng: "Cửu cô nương... Thực ra ta..."

Hắn còn chưa nói xong lại thấy Nhẫm Cửu đột nhiên ngẩng đầu uống một hớp rượu lớn, sau đó đặt cộp nậm rượu xuống bàn đá. Dường như vừa mới lấy hết dũng khí, Nhẫm Cửu vỗ bàn đứng lên, tóm lấy vạt áo Phó Thanh Mộ: "Không thương lượng với anh nữa! Dù thế nào cũng không cho anh đi!".

Phó Thanh Mộ khóc không ra nước mắt: "Ta có đi hay không đều không quan trọng".

"Em biết em đánh không lại anh. Nếu anh nhất quyết đòi đi, em có ngăn cũng không ngăn được, vậy anh phải để lại một thứ cho em!". Nhẫm Cửu nói rồi xáp tới hôn lên miệng Phó Thanh Mộ.

Phó Thanh Mộ cả kinh trợn tròn mắt. Nhưng lúc hai người còn cách nhau chỉ một ngón tay, một bàn tay bỗng dưng từ phía sau đưa tới che miệng Nhẫm Cửu rồi kéo nàng lùi ra thật xa.

Nhẫm Cửu cho rằng mình bị đánh lén, vừa đứng vững lại đã vung tay hất tay kẻ đó ra, xoay người lại đá thẳng về phía kẻ đó nhưng không trúng đích. Vừa quay người lần nữa, hai tay lại bị khống chế, Nhẫm Cửu tức giận ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nổi giận quát: "Ngươi là cái thá gì mà dám quấy rầy bản cô nương tình tứ?".

Chớp mắt một cái là lại không nhận ra hắn nữa. Sở Cuồng nghe thấy Nhẫm Cửu nói vậy, cảm thấy gân xanh trên trán giật không ngừng vì tức giận. Hắn trong vai Vương đại thúc vừa rời khỏi tiểu viện đã vòng lại, nhảy lên nóc nhà im lặng nghe hai người nói chuyện.

Nhẫm Cửu nói muốn cùng đi với hắn làm hắn chấn động ngây người. Hắn từng nghĩ đến chuyện đưa Nhẫm Cửu về sao Santa, nhưng chỉ định để Nhẫm Cửu ở lại một thời gian ngắn để gỡ bỏ thiết bị nhận biết thân phận của hắn trong người Nhẫm Cửu, để giải trừ khế ước hôn nhân của hai người. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ cùng Nhẫm Cửu sống ở sao Santa. Trước đây là vì Nhẫm Cửu là cư dân của tinh cầu này, chưa trải qua huấn luyện, về lí thuyết thì không thể thích ứng với môi trường khí hậu của sao Santa. Trong thời gian ngắn có thể dùng biện pháp bảo vệ nhân tạo, nhưng sống thời gian dài thì cơ thể Nhẫm Cửu đương nhiên sẽ không chịu nổi. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ... Nhẫm Cửu đã là người đồng hóa rồi! Cơ năng cơ thể và các phương diện khác của Nhẫm Cửu đều mạnh hơn người bình thường quá nhiều, việc thích ứng với khí hậu của sao Santa đương nhiên cũng không có gì phải nói. Đưa Nhẫm Cửu về sao Santa, sau khi hạm đội Bình Minh chấm dứt chiến tranh với sinh vật không mang hình người sẽ sống với nhau, cùng nhau già đi, đây có lẽ cũng là một chuyện đáng chờ mong.

Nhưng trong lúc Sở Cuồng đang suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này, Nhẫm Cửu lại tóm áo Phó Thanh Mộ định... hôn hắn?

Đây là chuyện liên quan đến khế ước hôn nhân! Cô nàng thổ phỉ vô ý này nhận nhầm người đã đành, sao lại có thể lầm cả những chuyện hồ đồ như vậy được? Sở Cuồng lập tức tung người nhảy từ nóc nhà xuống, che miệng Nhẫm Cửu kéo về phía sau. Không ngờ Nhẫm Cửu không nhận ra Vương đại thúc, lập tức động thủ, còn trách hắn quấy rầy bọn họ... tình tứ? Chuyện này quả thực... không thể nhẫn nhịn được nữa!

Sở Cuồng ngước mắt lạnh lùng nhìn Phó Thanh Mộ, Phó Thanh Mộ nào còn tâm tư nhìn hắn, vội vàng bỏ chạy. Nhẫm Cửu sốt ruột định đuổi theo, Sở Cuồng nhíu mày đưa tay cản lại. Lửa giận bốc cao trong lồng ngực, Nhẫm Cửu gạt tay Sở Cuồng ra, tức giận so hai chiêu với Sở Cuồng nhưng tất nhiên lại bị hắn khống chế.

Nhẫm Cửu cực kì giận dữ: "Gã Trình Giảo Kim nhà ngươi mọc ở đâu ra, phá rối nhân duyên của người ta sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, không ai nói với ngươi chuyện này à?".

Nhẩm Cửu đã bao giờ lớn tiếng ầm ĩ với Sở Cuồng như vậy đâu. Bình thường lúc giận dữ, Nhẫm Cửu luôn chắn trước mặt Sở Cuồng, một mình xông lên phía trước liều mạng với kẻ khác. Bây giờ đột nhiên Nhẫm Cửu đứng về phe đối lập với mình, Sở Cuồng cảm thấy việc này thật sự là... không thể nhẫn nhịn được nữa.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế tâm tình trong lòng, nhìn Nhẫm Cửu chằm chằm, lạnh giọng nói: "Muộn rồi, nên về phòng ngủ".

"Người ta có ngủ hay không thì liên quan gì đến ngươi?", Nhẫm Cửu rất tức giận: "Vừa rồi ta còn chưa hôn được. Đi đi, đừng cản trở việc của ta". Nhẫm Cửu bực bội hất tay ra, lẩm bẩm mấy câu rồi lại quay người định đi ra ngoài, xem ra vẫn muốn đi tìm Phó Thanh Mộ.

Gân xanh trên trán Sở Cuồng giật giật. Hắn trầm giọng quát lớn: "Quay lại!". Nhẫm Cửu quay đầu lại trợn mắt nhìn hắn hết sức khinh thường.

Trợn mắt? Nhẫm Cửu có thể nhận nhầm Lâm Cẩm Phong thành Sở Cuồng, có thể nhận nhầm Phó Thanh Mộ thành Sở Cuồng, có thể để hai người đó giở trò với mình mà không phản kháng, thậm chí còn định hôn... hôn bọn họ... Nhưng Nhẫm Cửu lại sống chết không thể nhận ra hắn mới là Sở Cuồng thật sự, lúc này lại còn... trợn - mắt với hắn?

Giỏi lắm! Sở Cuồng cảm thấy khả năng kiềm chế luôn lấy làm tự hào dường như trong nháy mắt bị lửa giận không thể ngăn chặn trong lòng đốt sạch. Hắn bước tới tóm tay Nhẫm Cửu, không phân trần gì kéo thẳng Nhẫm Cửu vào phòng nàng. Mới đầu Nhẫm Cửu còn vùng vẫy, sau khi phát hiện vùng vẫy thế nào cũng không thoát được lại đột nhiên im lặng một lát rồi lạnh lùng lên tiếng: "Nếu ngươi còn không buông tay thì đừng trách ta không khách sáo".

Sở Cuồng quay lại, thấy hai mắt Nhẫm Cửu lấp lánh trong đêm tối, sắp sửa biến thành màu đỏ. Sở Cuồng lạnh lẽo nói: "Không nhớ anh đã dặn em không được sử dụng sức mạnh của người đồng hóa à?".

Nhẩm Cửu sửng sốt: "Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?".

"Anh là Sở Cuồng". Hắn sầm mặt, nói vô cùng nghiêm túc

Nhầm Cửu lập tức ngẩn ra: "Ngươi... ngươi lừa ai chứ? Ta sẽ không nhận nhầm Sở Cuồng! Ta phải đi tìm anh ấy...".

Sự bất mãn tích lũy cả ngày dường như bùng nổ trong khoảnh khắc, Sở Cuồng đập tay lên cột nhà chặn Nhẫm Cửu lại." Đó là Phó Thanh Mộ". Hắn nói, nhất thời mặc kệ NhẫmCửu có hành vi quá khích gì không: "Buổi sáng là Phó Thanh Mộ, buổi chiều là Lâm Cẩm Phong, vừa rồi kẻ đó cũng không phải anh! Em đã nhận nhầm hết rồi!".

Nhẫm Cửu sững sờ nhìn hắn, khóe môi khẽ run lẩy."Anh... mới là Sở Cuồng?".

Hắn nhìn Nhẫm Cửu chằm chằm: "Đúng thế!".

*****

Nhẫm Cửu nhìn hắn, dường như chết sững vì sợ hãi. Nàng đã nhận nhầm người? Nàng bắt đầu nhận nhầm cả Sở Cuồng rồi sao? "Sao có thể thế được..." Nhẫm Cửu lắc đầu. Nhưng cảm giác sợ hãi và bất an trong lòng còn chưa kịp lan rộng, bờ môi Nhẫm Cửu đã mềm ra. Một nụ hôn cưỡng ép mang ý nghĩa trừng phạt thoáng chạm vào môi Nhẫm Cửu, sau đó Sở Cuồng cắn mạnh vào môi nàng giống như nhân cơ hội thể hiện sự bất mãn của mình.

"Vừa rồi chẳng phải em nói chưa hôn được hay sao?", sắc mặt Sở Cuồng không thay đổi: "Bây giờ đã hài lòng chưa? Về đi ngủ!".

Thừa dịp Nhẫm Cửu còn chưa phản ứng lại kịp, Sở Cuồng kéo nàng vào phòng, đẩy nàng xuống giường rồi xoay người đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa, hắn lại đứng yên thật lâu. Ánh sao lấp lánh chiếu xuống tiểu viện bị mái hiên xé rách khiến hắn đứng trong bóng tối. Trong bóng đêm, không ai có thể thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng hắn lại cảm thấy rõ tim hắn đập nhanh hơn bình thường vài phần, nhiệt độ trên mặt dường như cũng đang tăng cao.

Hắn vừa làm gì vậy? Sở Cuồng ngẩng đầu nhìn trời. Hắn đã hôn Nhẫm Cửu. Mặc dù không phải lần đầu tiên hôn nhưng là lần đầu tiên hắn chủ động. Hôn có ý nghĩa phi phàm đối với người sao Santa. Sao Santa cực kì coi trọng "cá thể độc lập", ngay cả đụng chạm cũng chỉ những người thân thiết mới được làm. Mà miệng thông với nội tạng, hôn môi là việc chỉ người có khế ước hôn nhân mới có thể làm. Nhẫm Cửu có lúc hứng lên, hành động quá nhanh trong lúc hắn chưa chuẩn bị nên hôn trộm được mấy lần, nhưng hắn đều ra sức cự tuyệt trừ lần ở hoa lâu. Nhưng lần đó về cơ bản cũng là Nhẫm Cừu gây sự trước.

Tuy nhiên vừa rồi hắn đã chủ động hôn Nhẫm Cửu. Hẳn không thể không thừa nhận, sau khi nghe thấy lời Nhẫm Cửu nói, khi biết bọn họ cũng có thể có tương lai, Sở Cuồng đã khó có thể kiềm chế sự động lòng của mình. Thế là cuối cùng hẳn đã cho Nhẫm Cửu một câu trả lời chính diện. Nhưng với tình hình Nhẫm Cửu hiện nay, dường như Nhẫm Cửu hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa của nụ hôn vừa rồi. Ánh mắt Sở Cuồng từ từ lắng xuống. Bất kể muốn làm gì, bây giờ chuyện quan trong nhất vẫn là giúp Nhẫm Cửu khỏi bệnh.

Sở Cuồng suy nghĩ suốt đêm, cảm thấy mình nên sửa đổi kế hoạch tác chiến một chút. Nhẫm Cửu rất quan trọng đối với hắn. Về công, Nhẫm Cửu là sức chiến đấu trọng yếu, ngoài sức mạnh của người đồng hóa, trong thân thể Nhẫm Cửu còn có thiết bị nhận biết thân phận của hắn. về tư... về tư, có lẽ không có lí do gì, chỉ là hắn muốn làm cho Nhẫm Cửu nhận ra mình.

Sở Cuồng tách bản thân và Nhẫm Cừu ra khỏi kế hoạch tác chiến tiếp theo. Hắn muốn mang Nhẫm Cửu tới kinh thành. Hắn phải lấy lại cơ giáp của hắn trước, mặc dù kế hoạch này mạo hiểm hơn kế hoạch trước rất nhiều. Nhưng hắn cảm thấy không thể kéo dài thời gian được nữa, sợ rằng tình hình của Nhẫm Cửu sẽ ngày càng nghiêm trọng...

Nhưng Sở Cuồng còn chưa kịp thông báo với mọi người về kế hoạch mới, tình hình của Nhầm Cửu đã chuyển biến xấu ngoài dự đoán của mọi người. Buổi sáng, Sở Cuồng nghe thấy dám trẻ con trong viện đến gõ cửa gọi Nhẫm Cửu ra ngoài chơi, đây là chuyện thường xảy ra nên Sở Cuồng không để ỷ. Nhưng hôm nay sau khi mở cửa để đám trẻ con đi vào, Nhẫm Cửu lại nói không cùng bọn chúng ra ngoài chơi. Có đứa hỏi Nhẫm Cửu phải như thế nào mới chịu ra ngoài. Nhẫm Cửu nói mình chỉ đi cùng Sở Cuồng. Lập tức có một đứa bé reo lên: "Em chính là Sở Cuồng! Cửu gia cùng bọn em ra ngoài chơi đi!".

Nhẫm Cửu bỡ ngỡ nhìn đứa bé đó rất lâu, cuối cùng vẫn để nó dắt tay kéo ra ngoài. Nhưng sau khi chơi một lát, Nhẫm Cửu lại như thể đột nhiên tỉnh ngộ, nói đứa bé đó không phải Sở Cuồng, vừa nói phải đi tìm Sở Cuồng vừa đi xa, sau đó mọi người không tìm thấy Nhẫm Cửu nữa.

Đến tối vẫn không thấy Nhẫm Cửu đâu, đám trẻ hoảng sợ, lúc này mới chạy đến gõ cửa phòng Phó Thanh Mộ, kể lại mọi chuyện với hắn. Phó Thanh Mộ đến tìm Sở Cuồng. Lúc này Sở Cuồng đang định bàn công chuyện với các chưởng môn. Nghe Phó Thanh Mộ nói vậy, mặt Sở Cuồng biến sắc, không nói lời nào đi thẳng ra ngoài. May mà trên người Nhẫm Cửu có thiết bị nhận biết của hắn, một lát sau Sở Cuồng đã tìm thấy Nhẫm Cửu trốn sau hòn giả sơn trong vườn hoa.

Nhẫm Cửu ôm gối, ngồi dựa vào tường, nước mắt ướt đẫm gương mặt. Sở Cuồng đi tới, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Nhẫm Cửu. Ánh đèn trên vai Sở Cuồng quá mạnh làm đôi mắt đã khóc sưng đỏ của Nhẫm Cửu càng không mở được. Nhẫm Cửu dứt khoát không nhìn xem người tới là ai, chỉ gục đầu xuống gối khóc thút thít. Tiếng khóc nức nở nghen ngào như cắt xé tim gan Sở Cuồng.

"Nhẫm Cửu". Hắn gọi tên nàng: "Đừng khóc nữa!".

"Tôi...", Nhẫm Cửu khóc nức nở: "Tôi hu hu hu...".

Sở Cuồng dỏng tai nghe cho rõ. Nhẫm Cửu lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Sở Cuồng mới nghe rõ lời nàng. Nhẫm Cửu khóc là vì đau lòng, nhưng trước sau chỉ lặp lại một câu.

"Tôi không tìm được Sở Cuồng nữa".

"Tôi không tìm được Sở Cuồng nữa...".

Giọng nàng hoang mang, đáng thương, tủi thân, lại đau đớn đến cùng cực như bị người khác bỏ rơi. Sở Cuồng khó có thể kiềm chế sự mềm mại và đau đớn trong lòng, đưa tay ôm Nhẫm Cửu vào lòng: "Nhẫm Cửu, anh ở đây!".

Chạm vào người Nhẫm Cửu, hắn mới biết Nhẫm Cửu đang run rẩy dữ dội. Áp sát vào người Nhẫm Cửu, hắn mới biết tiếng khóc nghẹn ngào của Nhẫm Cửu ẩn chứa nhiều sự sợ hãi như vậy.

"Anh ở đây". Trừ câu này, Sở Cuồng không biết làm thế nào để xoa dịu sự đau lòng và sợ hãi của Nhẫm Cửu: "Anh ở đây. Anh không đi đâu cả".


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-77)