Thiên Chấp
← Ch.059 | Ch.061 → |
Ban ngày, Kỷ Vân Hòa ngủ một giấc ngon, nha hoàn đến đưa cơm tối đã đổi người khác. Nha đầu này yên tĩnh hơn nhiều, đưa thức ăn đến liền đi ngay. Trường Ý cũng như thường ngày ghé qua đây "tuần tra", nhìn thấy hôm nay nàng ngoan ngoãn ăn cơm, không nói lời nào liền rời đi.
Hai người kia đến đây, thế nhưng một tí sinh khí cũng không có, Kỷ Vân Hòa bắt đầu nhớ đến Giang Vi Nghiên thích làm trò kia rồi.
Nàng kéo tấm chăn xuống, vì để chống nắng nên chăn của nàng sẫm màu, được làm từ vải bông, so với những cái khác dày và nặng hơn, dùng để làm áo choàng là thích hợp nhất, nàng tự may cho mình một cái áo choàng lớn, khi khoác lên người, soái khí vô cùng.
Kỷ Vân Hòa đẩy cửa sổ ra, đêm nay tuyết không rơi, ánh trăng sáng soi rọi khắp nơi, không gió cũng không mây, đúng là thời điểm tốt để ngắm trăng.
Nàng vươn tay ra ngoài cửa sổ, không gặp cản trở, nàng lại ló đầu ra khỏi cửa sổ bên ngoài, nhưng mặt vừa tiếp xúc với cửa sổ liền cảm nhận được một cổ hàn ý lành lạnh. Lần nữa dán vào, bên cửa sổ liền xuất hiện một phù chú cấm chế màu xanh.
Tay có thể vươn ra ngoài nhưng đầu thì không, cấm chế này của Trường Ý vẫn còn biết chọn lọc ra nữa.
Kỷ Vân Hòa cười cười, khí đen lóe lên trên đầu ngón tay.
Cấm chế của Trường Ý, nàng không chắc chắn có thể đánh vỡ nhưng nếu như đánh vỡ rồi, nàng phải chạy đi, nắm chắc thời gian chạy trên núi tuyết to lớn này, đợi đến khi đi vào núi sâu, trời cao biển rộng, dù là Trường Ý cũng không nhất định có thể tìm được nàng, đến lúc ấy, nàng và những cố nhân, những chuyện cũ đã qua kia, e rằng cũng sẽ không gặp lại nữa rồi.
Kỷ Vân Hòa quay đầu nhìn căn phòng trống rỗng, hít sâu một hơi, nếu như nói bây giờ nàng đang đi đến điểm cuối cùng của cuộc đời, như vậy, hãy để nàng vì chính mình, ích kỷ sống một lần.
Hạ xuống quyết tâm, nàng khởi động sức mạnh trong cơ thể, lúc này, chín chiếc đuôi to màu đen lộ ra đằng sau người nàng, trong tay kết ấn, khí đen trong lòng bàn tay ngưng tụ, nàng một chưởng đánh lên cấm chế lam trên cửa sổ.
Chỉ nghe "xoảng" một tiếng vang lên, bên ngoài lầu các nhất thời truyền đến tiếng kinh hô của mọi người.
Cấm chế lam cùng khí đen tương xung với nhau, chưa được bao lâu, cấm chế vang lên tiếng vỡ vụn dưới một đòn công kích được nàng rót toàn lực vào.
Cấm chế rơi vỡ, Kỷ Vân Hòa lập tức thu tay, nhưng sau đòn vừa rồi, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân yếu đi, cơ thể của nàng, không biết có chống đỡ tiếp được hay không.
Nhưng nàng biết được cấm chế bị phá vỡ, Trường Ý sẽ lập tức cảm nhận được, nàng nhất định phải chạy ngay, nếu không một chút cơ hội cũng không còn nữa!
Không trì hoãn, nàng giẫm lên khung cửa sổ, cả người nhảy xuống! Áo choàng phấp phới, tựa như một con đại bàng đang dang rộng đôi cánh mà bay lượn, đón lấy hàn phong lạnh lẽo, một khắc này hệt như chặt đứt vô số xiềng xích vô hình trong gian phòng, hòa mình vào trăng sáng cùng ngàn sao lấp lánh.
Khoảnh khắc nàng nhảy ra khỏi ô cửa sổ, mọi người ở dưới lầu của đảo Hồ Tâm liền xông ra.
Họ nhìn nàng từ cửa sổ bay xuống, có người kinh ngạc vì sau lưng nàng có chín chiếc đuôi to kì lạ, cũng có người sợ hãi vì nàng cư nhiên dám phá vỡ cấm chế của Trường Ý, có người lại hoang mang hô to nói nhanh thông báo cho đại nhân.
Nhưng nàng không nhìn bọn họ, đạp qua mấy mái hiên, thân ảnh liền biến mất khỏi tiểu viện Hồ Tâm. Để lại toàn bộ sự kinh ngạc, hoảng loạng ở đằng sau.
Hàn phong lạnh lẽo tựa băng giá thâm nhập vào trong xương cốt, khiến gương mặt nàng đỏ bừng, nhưng nàng lại cảm thấy như rất lâu rồi mới được tiếp thêm sinh lực.
Ngụm khí kết tụ trong lồng ngực từ sáu năm trước đến tận bây giờ dường như trong khoảnh khắc này đều bị gió lạnh quét tan đi, nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, dõi mắt về dãy núi xa xa, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cơn đau trong ngực bởi vì chạy quá nhanh không khiến nàng cảm thấy khó chịu mà nó chỉ làm nàng cảm nhận được sức nóng đang thiêu đốt sinh mạng mình.
Đang sống. Đúng vậy, nàng vẫn đang sống rất tốt.
Một đường chạy đến biên giới đảo Hồ Tâm, không ai đuổi theo, xung quanh là một mảng yên ắng, Kỷ Vân Hòa nhìn hồ nước mênh mông trước mặt, không biết lớp băng kết trên mặt hồ dày bao nhiêu, nàng một bước giẫm trên mặt băng, tiếp tục chạy theo hướng núi xa xa.
Tốc độ của nàng đã không thể do nàng làm chủ nữa, từ từ chậm lại nhưng nàng vừa chạy vừa ha ha cười lớn, hệt như một đứa trẻ, vì sự hồ nháo của chính mình mà cười không ngừng được.
Nhưng cuối cùng đầu gối nàng mềm oặt, cả người trực tiếp ngã xuống mặt băng, lăn đi vài trượng, áo choàng quấn lấy người nàng, trên mặt băng lăn thêm vài vòng, rốt cuộc cũng dừng lại.
Kỷ Vân Hòa đã chạy không nổi nữa, chín chiếc đuôi cũng đã biến mất, nhưng nàng vẫn nằm trên mặt băng cười lớn.
Đến khi nàng cười mệt, nằm thành hình chữ đại, ngắm trăng nhìn sao sáng trên nền trời, từng ngụm khí thở ra hóa thành sương trắng, cơ hồ như hòa lên rặng mây trên trời, làm tăng thêm vẻ đẹp mông lung cho vầng trăng cùng những vì sao trên khoảng trời rộng lớn kia.
Nàng lẳng lặng nằm trên mặt băng hồi lâu.
Cho đến khi nghe tiếng bước chân chầm chậm bước đến bên nàng, không cần xoay đầu, nàng cũng biết là ai đến.
Nhưng nàng không còn sức chạy nữa, thân thể nàng không giống như tim nàng, vẫn còn năng lực tái tạo.
"Trường Ý. Đây là một lần đào tẩu lãng mạn." Nàng ngắm trăng sáng nói "Ta cảm thấy bản thân hệt như một dũng sĩ, ở trong lòng chống đối lại với ma vương."
"Ma vương" đứng một bên, đôi đồng tử lam băng lành lạnh nhìn nàng, âm sắc so với nhiệt độ nơi này càng lạnh hơn, y nói:
"Đứng lên. Mặt đất lạnh."
Lời nói có ý tứ quan tâm, nhưng ngữ điệu không hữu hảo như thế.
Đối với Trường Ý mà nói, đuổi theo Kỷ Vân Hòa của bây giờ là một chuyện vô cùng đơn giản, Kỷ Vân Hòa lúc này mới cảm thấy bản thân trước khi chạy trốn thật ngây thơ. Hoặc giả, nội tâm nàng thực sự biết được kết cục này, nhưng nàng không hối hận với việc đã làm, thậm chí nàng cảm thấy, trong một khắc chết đi kia, nàng cũng sẽ không hối hận vì hành vi ngày hôm nay.
Đầu của "dũng sĩ" Kỷ Vân Hòa xoay lại, nhìn "ma vương" Trường Ý đứng ở một bên, anh dũng mở miệng: "Mặt trăng thật đẹp, người ngồi cùng ta một lúc đi."
"Ma vương" không thích nói đùa, thậm chí ngữ khí càng thêm không vui: "Đứng lên."
"Dũng sĩ" hệt như lợn chết không sợ nước sôi, mông vẫn dán trên mặt băng, thân thể hệt như sao biển, nhích sang bên kia một chút: "Không dậy."
Dường như đã rất lâu không ai dám thế này mà khiêu chiến với quyền uy của "ma vương". Y gật đầu: "Được."
Vừa dứt lời, ngón tay Trường Ý vừa động, chỉ nghe tiếng "rắc rắc" vang lên, Kỷ Vân Hòa nằm trên mặt băng bên dưới đột nhiên xuất hiện vài cột nước, trong lúc nàng chưa phản ứng lại, cột nước chia nhau bắt lấy tứ chi và cổ nàng, đem nàng dựng dậy.
"Ê ê ê, đang làm gì vậy?"
Cột nước ấm, trong đêm lạnh bốc lên khí trắng, bắt lấy tứ chi nàng nhưng không hề lạnh, hâm nóng tứ chi lạnh lẽo của nàng. Kỷ Vân Hòa muốn giãy giụa nhưng không làm gì được.
"Nàng không dậy, thì ta nâng nàng về."
Nói xong, Trường Ý xoay người rời đi, y đi phía trước, Kỷ Vân Hòa liền bị mấy cột nước kia nâng lên, đi theo phía sau.
"Trường Ý......"
Y không thèm quan tâm nàng.
"Ta oanh oanh liệt liệt phá vỡ cấm chế, lần này trở về như vậy, quá mất mặt rồi."
Trường Ý cười lạnh một tiếng: "Cần thể diện, hà tất phá vỡ cấm chế."
Kỷ Vân Hòa hiểu rồi, người cá này, ngoài mặt không nói gì, nhưng thực ra trong lòng là đang giận nàng rồi. Nàng cười xoa dịu y:
"Hôm nay tinh thần ta khá tốt, nên muốn hoạt động một tí, bởi vì nếu không phá hủy căn phòng của ngươi thì không thể chạy xuống dưới được, cũng không gây ra đại loạn gì, ngươi buông ta ra, ta tự đi, nâng thế này về, không ưu nhã."
Bước chân Trường Ý dừng lại một chút, ngoảnh đầu nhìn nàng: "Ta thả nàng xuống, nàng đi đàng hoàng cho ta."
Cột nước tan đi, đôi chân nàng đáp đất, đứng vững trên mặt băng, mà khi nước rơi xuống, chẳng mấy chốc liền kết thành lớp băng dưới chân nàng.
Trường Ý nhìn nàng một cái, xoay người tiếp tục đi trước dẫn đường, mà cổ tay nàng mềm oặt, nhìn bóng lưng Trường Ý một cái, lại nhìn trăng sáng trên trời. Đáy lòng nàng khẽ thở dài một tiếng.
Lúc này, chín chiếc đuôi nàng lần nữa lơ lửng trong không trung, bàn chân nàng giẫm trên mặt băng, lần nữa xoay người chạy, nhưng nàng vừa xoay người, một bóng đen liền cách một trượng nhảy đến, người ấy tóc bạc mắt xanh chắn trước người nàng, nàng khẽ kinh ngạc, vẫn chưa nâng tay lên, một tay Trường Ý liền bóp lấy cổ nàng, đem nàng từ trên không kéo xuống trên mặt băng.
Ngón tay y không dùng sức, chỉ là khống chế hành vi của nàng lại.
Sắc mặt Trường Y tức giận đến xanh đen, trừng mắt nhìn nàng, gần như nghiến răng nói:
"Nàng tưởng rằng, ta vẫn hệt như năm xưa sao, sẽ tin tưởng tất cả lời nàng nói ư? Nàng cho rằng, nàng vẫn có thể lừa ta?..." Chưa dứt lời, Trường Ý đột nhiên nâng tay, xoay nàng lại, một chiếc đuôi khí đen muốn đánh lén y. Y nhìn nàng chăm chăm, ánh mắt không hề chuyển động, "Nàng cho rằng, nàng vẫn có thể tổn thương ta?"
Không thể rồi.
Lúc này, Trường Ý chỉ cần dựa vào khí tức thay đổi liền có thể khống chế tất cả cử động của nàng. Bọn họ bây giờ vốn dĩ không phải đối thủ ngang hàng.
Hoặc nói là, từ khi bắt đầu đến bây giờ, bàn về võ lực, nàng luôn không phải là đối thủ của y......
Năm xưa nàng có thể đâm y một kiếm, là bởi vì một kiếm kia, y vốn dĩ không muốn đỡ.
Tay Trường Ý vừa dùng sức, yêu khí xuyên qua chiếc đuôi màu đen truyền vào trong cơ thể Kỷ Vân Hòa, nàng chỉ cảm thấy lồng ngực vừa đau, sức mạnh toàn thân lập tức tan đi, tứ chi vô lực, chỉ có thể nhìn Trường Ý, mặc y bài bố.
"Kỷ Vân Hòa, nàng bây giờ đang ở trong tay ta." Y nhìn nàng, trong đôi mắt lam kia, dường như nổi lên gợn sóng, như hóa thành biển cả nổi bão giông, một mảng thâm trầm, "Ta có thể nói rõ ràng với nàng, nàng muốn tự do, ta sẽ không cho nàng, nàng muốn lá rụng về cội, ta cũng sẽ không cho nàng." Y vừa nói vừa khẽ khom người, khóe môi thì thầm bên vành tai nàng "Nàng chỉ có thể ở trong tay ta, nơi nào đều không thể đi."
Trong đêm lạnh giá, Trường Ý khẽ hé môi, hơi thở nóng rực quẩn quanh bên tai nàng, khiến nàng run lên từ vành tai đến đầu ngón tay, lông mao nửa người cơ hồ đều dựng lên.
Lúc nàng vẫn không đoán ra y muốn làm gì, Kỷ Vân Hòa chỉ cảm thấy tai phải đau dữ dội, hóa ra là bị Trường Ý cắn một cái!
Một cái cắn này khiến tai nàng rách da chảy máu, nhưng trên vành tai nàng bị hạ xuống một ấn kí màu xanh.
"Ngươi....... . đang làm gì......." Nàng tắt tiếng nói.
Ngón tay Trường Ý quét qua máu tươi bên tai nàng, máu lập tức bị y lau đi, chỉ để lại một phù chú ấn kí cực nhỏ màu lam, in xuống vành tai nàng.
"Trừ ở bên cạnh ta......" Y nói "Chân trời góc bể, hay xuống hoàng tuyền, ta đều sẽ không cho nàng đi."
Y nói đến vô cùng cố chấp lại chắc nịch, Kỷ Vân Hòa biết, chuyện này, sẽ không thể nào quay lại được nữa.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |