Truyện:Cô Vợ Nhỏ Ngọt Ngào - Chương 12

Cô Vợ Nhỏ Ngọt Ngào
Trọn bộ 28 chương
Chương 12
Lần đầu tiên của em
0.00
(0 votes)


Chương (1-28)

Mạnh Khang một lần lại một lần dùng sức, mạnh mẽ chạm vào nơi sâu kín của cô, môi lại ♓ô_𝖓 lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của cô, dùng lưỡi cưỡng bách cô cùng anh quấn quít, 𝓃ó_𝐧_𝖌 🅱️_Ỏ_п_ⓖ mà dụ hoặc cô.

"A..." - Cả hai cùng 𝖗ê·𝐧 𝓇·ỉ, đều bị dục hỏa hừng hực hành hạ.

Ánh mắt nhuốm đầy dụ.c 𝖛.ọ.ⓝ.g của Mạnh Khang di chuyển xuống hạ thể của cô, cách lớp quần lót mỏng manh như nhìn xuyên thấu nơi đẹp đẽ mê người kia. Anh cuối đầu ♓ô-n lên hai chân trắng muốt, chiếc lưỡi ռ_ó_𝖓_🌀 𝖇_ỏ𝓃_𝖌 khẽ ⅼïế-ⓜ 𝐦·ú·т trên bắp đùi κ𝒽*ê*ⓤ ℊợ*ⓘ, linh hoạt trêu đùa Khả Ngân nức nở. Anh ✅*⛎ố*† ѵ*𝑒 quần lót ren trắng của cô, Khả Ngân cảm giác ngứa ngáy khó chịu, dịch xuân chảy ra ướt đẫm đáy quần. Cảm giác ướ_† á_𝐭 khiến cô mắc cỡ, nhưng cũng vô cùng 𝖐ⓗ𝑜á·i ⅼạ·𝒸, thoải mái a~

Mạnh Khang một tay không rảnh rỗi đang ở phía trên mải mê xoa bóp bầu 𝓃-ℊ-ự-ⓒ căng tròn của cô, một tay lại đặt ở hạ thể của cô, cách lớp quần lót mà khẽ vuốt.

"A.. ưm" - Khả Ngân không ngừng 𝐫_ê_ⓝ 𝓇_ỉ, cảm giác lâng lâng bay bổng. Mạnh Khang không ngừng ở khe thần bí mà ra vào, cuối cùng anh khẽ gầm nhẹ, cởi đi vật che chắn cuối cùng trên người Khả Ngân. Toàn thân xinh đẹp, hấp dẫn toàn bộ lộ ra trước mắt anh. Anh dịu dàng ♓*ô*𝖓 lên cơ thể trắng nõn của cô từ đầu đến cuối.

Khả Ngân cảm thấy cả người trống rỗng, khó chịu, cô không ngừng tiến sát về phía anh, cọ sát trên người anh.

"A, uhm, em.. khó chịu, khó chịu..."

"Ngân nhi, nơi nào khó chịu, hả, hả?" - Mạnh Khang cười tà mị, ở bên tai cô thổi khí. Da thịt non mềm mẫn cảm của cô bị anh trêu chọc, khắp cả người như bị lửa thiêu đốt, trống rỗng: "Khang... Khang... a~"

Nhìn dáng vẻ bị uất ức của cô, khiến anh hận không thể nhanh chóng ⓧâ·ⓜ 𝓃·ⓗ·ậ·🅿️ vào nơi sâu nhất của cô.

Đầu ngón tay anh đùa bỡn ở hai điểm đỏ hồng trên 𝖓●𝐠●ự●c cô, Mạnh Khang tách đùi cô ra, đem toàn bộ của cô thu hết vào mắt anh, một lần nữa, cảnh đẹp này khiến anh hô hấp khó nhọc, trên trán cũng rịn lại một lớp mồ hôi mỏng. Mạnh Khang nhìn chằm chằm hoa huy*t nho nhỏ màu hồng thắm, nuốt nước miếng, hạ thể anh cương cứng giương cao đang chờ chen vào.

Mạnh Khang nghĩ thầm, cũng may vừa rồi lúc cô ngủ, anh đã bón sữa cho cô nếu không chắc Khả Ngân không thể chịu nổi.

Tiểu huyệt của cô ướ·т á·т, anh đưa ngón tay vào, rất nhanh ngón tay anh bị múi thịt ấm áp hút chặt, bao bọc trong khe nhỏ. Mạnh Khang biết đây là lần đầu tiên của cô, trong lòng tràn ngập yêu thương, ánh mắt nhu tình.

Anh lại đưa thêm một ngón tay vào, trêu đùa hoa huy*t chật hẹp. Nơi sâu kín chưa bao giờ được ai chạm đến bỗng dưng bị vật lạ 𝐱â-ⓜ ռ-♓ậ-ⓟ khiến cô nhíu mày nhưng rất nhanh Khả Ngân ngâm khẽ, ⓚ𝒽𝐨.á.ı cả.m hưởng thụ.

"Khang... Ân... Khang..." - Anh hóa giải khát vọng của cô nhưng mà còn chưa đủ, cô còn muốn...

Mạnh Khang thật bất ngờ trước nhiệt tình của tiểu bảo bối. Anh xấu xa cười, rút hết ngón tay ra. Bỗng hạ thân trống rỗng đánh úp khiến Khả Ngân điên cuồng khát vọng anh.

"Khang... em muốn... muốn anh..."

Lúc này đây Khả Ngân không còn biết mình nói gì nữa, chỉ biết điên cuồng muốn anh, đôi chân dài vặn vẹo chèn ép nhau. Mạnh Khang nhìn một màn qц_🍸_ế_ⓝ г_ũ như thế, lí trí đã sớm bay đi, anh nhanh chóng động một cái đem lửa nóng đ·â·〽️ thẳng vào.

"Á... Đau..." - Nước mắt Khả Ngân chảy xuống, т·♓·â·𝐧 ⓣ·♓·ể đau đớn như bị xé rách. Cô mạnh mẽ muốn đẩy anh ra, không ngừng nức nở. Mạnh Khang nhìn cô đau đớn như vậy, anh không dám động đậy bên trong cơ thể cô. Anh đau lòng tìm kiếm cánh môi cô, nuốt hết những âm thanh nức nở kia vào trong. Tay anh không ngừng trên cơ thể cô quấy nhiễu, ☑️цố.† 𝖛.𝖊 bầu п🌀*ự*🌜, hi vọng có thể xoa dịu đi sự đau đớn của cô.

"Bảo bối, ngoan nào. Rất nhanh sẽ không đau... bảo bối..."

Dưới sự ν●uố●✞ 𝐯●e của anh, lông mày Khả Ngân cũng dãn ra. Đau đớn cũng biến mất chỉ còn 🎋.𝐡.oá.ⓘ ↪️.ả.𝐦 xa lạ, vừa khó chịu nhưng cũng thật thoải mái. Cả người cô uốn éo, miệng không ngừng r●ê●ռ 𝓇●ỉ.

Mạnh Khang thấy cô không còn đau đớn, anh đem hai chân cô vòng qua bên hông mình, dùng sức luật động mạnh mẽ.

"Khang... Ưm... A" - 𝒦.♓.𝑜.á.ı 𝐜ả.〽️ mãnh liệt đánh úp, Khả Ngân ngửa đầu ra sau bật ra những tiếng 𝖗ê.ⓝ 𝓇.ỉ ái muội khiến người ta mặt đỏ tim đập.

"Ngân nhi, em là của anh, cả đời này... đều là của anh" - Mạnh Khang dịu dàng cưng chiều 𝐯ⓤ_ố_✞ 𝖛_3 mặt cô, hạ thể bên dưới không ngừng động tác mãnh liệt. Anh và cô h_ô_ⓝ nhau quấn quít, môi lưỡi dây dưa, Khả Ngân vòng tay ôm anh thật chặt, †𝐡·ở 🅓ố·𝒸 nói.

"Anh... chậm một chút a~"

Mạnh Khang không để ý, cắn lên bờ ⓝ_ɢ_ự_↪️ cô, hỏi nhỏ bên tai cô: "Có thoải mái không?"

"Chậm... anh... anh"

"Thoải mái không hử?"

"ừm... a"

Mạnh Khang nhíu mày, càng đâ.𝖒 mạnh vào nơi sâu nhất của cô. Cả hai cùng đạt đến cao trào, ôm nhau 🌴-♓-ở ◗-ố-𝐜. Mạnh Khang kích động bắn ra mầm móng kích tình vào nơi sâu nhất của cô.

Tiếng гê·ռ 𝐫·ỉ, nức nở vang khắp căn phòng.

Hết chương 12.

Chương (1-28)