Truyện:Cô Vợ Nhỏ Ngọt Ngào - Chương 11

Cô Vợ Nhỏ Ngọt Ngào
Trọn bộ 28 chương
Chương 11
𝐃ụ.𝒸 ⓥọ.ⓝ.🌀
0.00
(0 votes)


Chương (1-28)

Hai con người có yêu nhau hay không? Dùng lời nói chưa chắc đã có thể bộc lộ hết, chỉ có 𝖙♓â_𝖓 ✞_𝒽_ể mới là điều thẳng thắn thành khẩn nhất, có tình cảm với nhau tự nhiên т♓â*𝓃 ⓣ𝒽*ể họ mới có thể kết hợp cùng nhau, dấn thân vào nhau rồi vạn kiếp bất phục.

Trên giường trong phòng ngủ, Mạnh Khang đẩy nhẹ 𝐭●𝒽●â●𝖓 ⓣ𝖍●ể kiều diễm của Khả Ngân xuống giường. Ánh mắt đẹp của anh giờ này đã nhuốm đầy 𝐝ụ·ⓒ 𝐯·ọ·п·🌀. Anh kích động ♓ô*п 𝖒·ú·🌴 môi cô đến sưng đỏ, bàn tay ấm nóng di chuyển tới trước 𝓃ℊự·🌜 cô, cách lớp áo sơ mi ν⛎ố·† 𝖛·e nơi mề*〽️ Ⓜ️*ạ*1 đó. Dáng người Khả Ngân thật đẹp. Chỗ lồi chỗ lõm đều rõ ràng, từng đườⓝ·ɢ ↪️·𝐨п·🌀 hiện lên q⛎.𝐲ế.п 𝖗.ũ.

"Ưm... A... Khang..." - Bị anh kịch liệt ⓗô·𝐧 như vậy, Khả Ngân 𝓇ê*ⓝ 𝖗*ỉ, khuôn mặt ửng đỏ sắp rỉ 𝐦á●υ tới nơi rồi. Cô vừa xấuhổ vừa ngượng ngùng khi thấy anh vùi đầu vào trước 𝓃𝖌●ự●c cô, chiếc lưỡi ռ*ó*𝖓*𝖌 🅱ỏ*n*𝖌 mang hơi thở mùi đàn hương khẽ 👢i_ế_Ⓜ️ mú.† trên cổ cô, nơi nhạy cảm kia bị chạm đến liền khiến cô rùng mình.

Anh rút đi áo sơ mi của cô, dịu dàng cởi ra từng chiếc cúc, ánh mắt cưng chiều âu yếm nhìn cô. Đèn phòng ngủ vẫn còn sáng, Khả Ngân không có can đảm nhìn anh, chỉ biết nhắm chặt đôi mắt, những ngón tay nắm chặt drap giường.

"Ngân nhi, ngoan nào. Mở mắt nhìn anh." - Giọng nói dịu dàng kia giờ này càng thêm tà mị và hấp dẫn. Khả Ngân 𝖗⛎.ռ r.ẩ.y mở nhẹ đôi mắt, mê muội dấn thân vào cuộc chiến ái tình này.

"Khang... ~"

Mạnh Khang không nhịn được mà ⓡ●ê●n 𝖗●ỉ một tiếng, rất muốn đem người dưới thân đè xuống mà ra sức đoạt lấy ngọt ngào của cô. Nhưng anh biết, giờ phút này anh phải nhẫn nại, phải dịu dàng chân thành mà đối xử với cô gái nhỏ này.

Anh cẩn thận cởi bỏ chiếc áo sơ mi mỏng manh, cảnh xuân tuyệt đẹp của cô đập vào mắt anh. Anh hít một nguộm khí. Đôi tay điêu luyện ν*⛎*ố*𝖙 ☑️*3 dẫn dắt †𝒽â*ⓝ т𝖍*ể cô đi vào mộng mị.

Tay phải của anh đặt lên ɱ●ôռ●🌀 cô, khẽ bóp nhẹ rồi nâng ɱô𝓃·🌀 cô tiến sát lên hạ thể đang căng trướng đau của mình. Khả Ngân kinh sợ 𝖙𝐡-ở ◗-ố-𝒸, trợn mắt nhìn anh. Vật kia vừa cứng vừa 𝖓óп_ɢ 🅱️_ỏ_𝖓_🌀 cứ thế cách một lớp váy ma sát với nơi sâu kín của cô. Cảm giác khác lạ dâng lên khiến Khả Ngân khó chịu muốn khóc. Cô không biết giờ này mình muốn gì.

Mạnh Khang nhìn biểu cảm đáng yêu, vặn vẹo của bảo bối thì cười nhẹ. Dịu dàng ⓥ●υ●ố●ⓣ ✅●𝐞 sợi tóc bị mồ hôi dính vào gò má cô, đôi môi nhanh chóng tìm đến cánh môi ngọt ngào của cô mà hô-𝓃 mạnh, nụ 𝐡*ô*𝓃 này không còn dịu dàng như trước nữa mà là mãnh liệt 𝐡🅰️.Ⓜ️ ⓜ.⛎ố.ռ cùng môi lưỡi cô dây dưa quấn quít...

Trong lúc đó tay trái của anh nhanh chóng bắt được nên đầy đặn tuyệt đẹp kia, ra sức v·ⓤố·† 𝐯·𝐞 đem đôi gò bồng đào mê người ấy biến thành nhiều hình dạng. Của cô thật tốt, đủ lớn vừa bàn tay anh cầm lấy, lại có độ co dãn thích hợp.

Cô biết hành động 𝖙·𝒽â·ռ 〽️ậ·✞ này là quá nhanh, nhưng cô không còn sức phản kháng. Toàn thân cô nhiệt độ nóng hừng hực như một ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ lí trí của cô. Chỉ mặc cho anh ra sức cuồng dã nửa người trêncủa cô, đôi tay chỉ biết ra sức nắm chặt lấy bả vai anh, giống như vừa muốn đẩy anh ra nhưng cũng muốn kéo anh tiến lại gần hơn.

Mạnh Khang 🦵·ı·ế·m lấy cái môi mề·Ⓜ️ Ⓜ️·ạ·❗ rồi thuận thế đi xuống chiếc cổ trắng ngần, khẽ 𝖑_1ế_ⓜ 𝖒ú.t, để lại nhiều vết ♓_ôп_. Anh nhìn nụ hoa của cô đỏ sẫm căng trướng trồi lên trong lớp áo lót mỏng, anh kích động đưa tay cởi nịt vú màu trắng của cô ra. Đôi mắt trầm đục, đưa tay cởi luôn áo lót không chần chờ.

Trong nháy mắt, đôi gò bồng đào hoàn toàn lộ ra ngoài, trước ánh mắt 𝐧ó*ⓝ*🌀 🅱️*ỏ*𝐧*ɢ của anh. Bầu 𝖓gự·↪️ của cô căng trướng lên, trước mắt anh khẽ đung đưa tạo thành gợn sóc mê người. Anh không chịu nổi được sự hấp dẫn đó, hít hơi, sau đó cuối đầu 𝐡ô●𝓃 lên bờ 𝐧·ɢ·ự·ⓒ tuyết trắng.

Khả Ngân ⓣ·𝒽·ở 🅓·ố·🌜, đôi môi mê người khẽ bật ra những âm thanh ái muội. Cô đưa tay luồn sâu vào tóc anh như kéo đầu anh lại gần bờ ռ🌀ự*𝐜 cô, muốn anh ra sức hút lấy, cưng chiều nó.

"Ân... Khang a!~"

"Ngoan, bảo bối. Cho anh, được không?" - Mặc dù "anh em" của anh đã lên tiếng kháng nghị, nửa thân dưới đã trướng đau nhưng Mạnh Khang vẫn nhẫn nại, dịu dàng quan tâm tới cảm nhận của cô. Anh muốn cô toàn tâm toàn ý giao mình, nếu Khả Ngân không muốn, anh tuyệt đối sẽ không é_🅿️ ⓑ_𝐮ộ_🌜.

Anh ngẩn đầu h_ô_n đôi môi cô, ôn nhu quấn lấy. Khả Ngân giờ phút này không còn chút sức lực nào nữa, cô nhìn người đang ông đang đè trên mình, cô biết, tâm cô đã chấp nhận anh.

Cô e dè, xấu hổ khẽ gật đầu. Đôi mắt nhanh chóng nhắm lại như sợ anh nhìn thấy tia xấu hổ đó. Mạnh Khang mừng rỡ như điên. Anh kích động 𝖍ô_𝓃 lên khóe mắt cô.

"Bảo bối, tin tưởng anh". - Giọng anh khàn khàn, âm điệu sâu lắng rất զ·⛎·𝓎·ế·ռ r·ũ. Mĩ nam thế mà lại nhìn trúng cô a~

Mạnh Khang nắm chặt bắp đùi của cô, qua lớp váy ở chỗ kín của cô mà chà sát.

"Nha... a..." - 𝒯*♓â*ռ 𝖙♓*ể mỏng manh của cô theo anh trên dưới đong đưa.

"Ngân nhi...."

Mạnh Khang ôm chặt lấy ✞·♓·â·𝐧 th·ể cô, bàn tay nhanh chóng kéo váy cô xuống, để lộ chiếc quần lót màu trắng thanh khiết đang bao bọc lấy vườn hoa thần bí kia.

Khả Ngân xấu hổ muốn đưa tay che lại nhưng Mạnh Khang nhanh chóng bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn đó, làm sao anh có thể để cô che đi vẻ đẹp hấp dẫn này.

"Bảo bối của anh..." - Anh lại dùng sức mạnh mẽ chạm vào nơi sâu kín của cô, môi lại ♓ô-𝐧 lên cái miệng nhỏ nhắn bị sưng đỏ. Bàn tay không rảnh rỗi đang bóp nắn hai gò đồi cao vút của cô, Khả Ngân vừa thoải mái ⓡê*n 𝖗*ỉ.

"Anh... a..." - Mới nếm thử tình dục, Khả Ngân rất sợ mình không thể khống chế được bản thân, sợ mình cứ thế mà mãnh liệt đáp lại anh.

Chương (1-28)