Vay nóng Tima

Truyện:Chiêu Diêu - Chương 04

Chiêu Diêu
Trọn bộ 41 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)

Siêu sale Lazada


Mắt thấy Mặc Thanh sắp đi qua chỗ rẽ, cuối cùng hắn hơi quay đầu lại, thần sắc lãnh đạm liếc ta một cái. Xa xa, nhận được ánh mắt của hắn, ta lập tức chạy về phía trước mấy bước: "Môn chủ, ngài đang ra ám hiệu để cho ta cùng ngài đi ra ngoài sao?"

"Ở lại chỗ này không có người sống."

Nghe vậy ta nhấc chân hấp tấp chạy đuổi theo, hắn đứng nguyên tại chỗ chờ ta. Thấy thái độ này của hắn thì ta biết, hôm nay không có chuyện gì rồi.

Chỉ có điều....

Hắn không có chuyện nhưng ta lại có, chính là chuyện đâm thọc mách lẻo:

"Môn chủ, ta còn có một chuyện muốn nói." Ta nói, "Mặc dù hiện tại ta là đồ đệ của ngài..."

"Ai nói vậy?" Bước chân của hắn ngừng lại, vẻ mặt lạnh nhạt cắt đứt lời ta, quay đầu lại nhìn.

Ta cũng giương mắt nhìn thẳng vào hắn: "Lần trước chúng ta gặp mặt ta đã nói với ngài rồi đấy thôi, ta muốn trở thành đồ đệ của ngài."

"Ta đã đồng ý chưa?"

"Ngài có từ chối đâu."

"..."

Hắn lại trầm mặc, ta liền cho rằng hắn đã cam chịu, có lòng tin để tiếp tục quay trở lại chủ đề mình vừa nói: "Lại nói, hiện giờ mặc dù ta là đồ đệ của ngài..." Ta cố ý dừng lại một chút, liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn trầm mặc không ý kiến gì nữa, ta hài lòng gật đầu rồi tiếp tục mở miệng, "Nhưng chung quy thì ta cũng là người đến sau, cho nên đối với các vị ca ca tỷ tỷ của Hí Nguyệt Phong, ta hết sức kính trọng..."

Chỉ Yên không đuổi kịp theo bước chân của ta, nhưng hình như ta có loáng thoáng nghe thấy một tiếng "phụt" ói ra máu của nàng.

Ta không để ý tới nàng, nói tiếp: "Tuy rằng bọn họ đối xử với ta cực kỳ nghiêm khắc, ta cũng chỉ coi như bọn họ đang giúp ta rèn luyện. Nhưng thật không ngờ, mấy ngày gần đây có một vài vị ca ca lại hành động không được ngay thẳng cho lắm, thậm chí còn làm ảnh hưởng đến sự trong sạch của ta. Mà quá đáng nhất chính là hôm nay, ta định đi tới đây đốt vàng mã, thì bị bọn họ đuổi theo cả một đường, tiền mã vàng bạc gì đều rơi mất sạch, ngài xem..."

Cước bộ của Mặc Thanh vẫn chẳng thay đổi, cũng không quay đầu lại: "Không có ai kêu ngươi kính trọng bọn họ, trong Vạn Lục môn, chỉ dùng thực lực để nói chuyện."

Ý ở trong lời là hắn không quan tâm.

Ta gật gật đầu, ổn thôi, dù sao thì thân thể này cũng đang thuộc về ta. Ở trước mặt ta mà mấy tên tiểu yêu tinh trong Hí Nguyệt Phong còn có thể cười được thì ta sẽ kính trọng các ngươi như Nhị Cẩu Tử.

Ta đi theo Mặc Thanh, còn chưa ra khỏi sơn cốc, đang trên đường chính thì bỗng nghe thấy có tiếng tranh chấp ở chỗ rẽ phía trước. Trong đó, một bên là giọng nói của tiểu Tháp Tị tử, hắn nói: "Ta phải đi báo cáo việc này cho Môn chủ biết, rồi vào đó bắt người."

Bên còn lại là đám ma tu thất chủy bát thiệt (*) khuyên: "Cần gì phải kinh động đến Môn chủ. Linh cốc này bọn ta không bước chân vào được nhưng các ngươi thì có thể mà. Chỉ cần các ngươi vào đó bắt tiểu đãng phụ tiên môn kia ra, trực tiếp giết chết nàng. Các ngươi không phải khó xử, bọn ta cũng không phải khó xử, nếu Môn chủ có hỏi, cứ nói nàng muốn xông vào sơn cốc, các ngươi không ngăn cản được, cuối cùng phải ra tay giết người, chẳng phải là ổn rồi sao?"(*) bảy miệng tám lưỡi, tranh nhau mà nói.

Nghe đoạn đối thoại trên thì có lẽ Chỉ Yên xông vào cấm địa đã lâu nhưng bọn họ vẫn chưa đi bẩm báo cho Mặc Thanh biết.

Ta nhíu mày, xác định tính chất của chuyện này chính là - hành động dối trên lừa dưới, cấu kết với nhau, mưu tài hại mệnh điển hình.

Trong mắt ta, làm chuyện xấu không phải là tội. Với những kẻ tu ma như chúng ta mà nói, giết người luyện công, tranh giành pháp bảo, chém giết nội bộ, mặt ngoài khách sáo sau lưng một đao; đó mới chính là bản sắc nên có, nếu không thì tu ma làm gì. Muốn có quy củ, phải tuân thủ nghiêm khắc như danh môn chính phái thì đi tu tiên là được rồi. Mọi người tu ma chẳng phải là vì tự do, sảng khoái hơn sao?

Ở đây thì chỉ cần căn cứ vào nguyên tắc là được. Trước kia, ta xử lý mọi chuyện rất đơn giản, chỉ có hai nguyên tắc.

Thứ nhất, là xem tâm tình.

Nếu có người phạm tội mà lúc đó ta đang có chuyện vui, thì ta không quản; nhưng tâm tình không tốt liền cắt chân hắn, ném ra khỏi sơn môn.

Nguyên tắc còn lại, chính là chuyện xấu mà hắn làm gây tổn hại đến ta, không cần biết khi ấy tâm tình của ta có tốt hay không, nhất định phải đánh chết, quất xác, ném ra ngoài thị chúng làm gương.

Dối trên gạt dưới, lấn lướt cấp trên thì cứ theo nguyên tắc thứ nhất mà xử lý, nhưng nếu người mà hắn lấn lướt chính là ta, đã thế còn không "thu dọn" sạch sẽ để cho ta biết thì chắc chắn sẽ giải quyết bằng nguyên tắc thứ hai, Tiên Thi đài (**) của sơn môn đang nằm đó sẵn sàng đón chào ngươi ghé thăm.

(**) bàn quất xác.

Vậy nên, đám ma tu vừa đề nghị "lừa gạt Môn chủ" kia ngày hôm nay, nếu là lúc trước thì chưa đến hừng đông, thi thể đã được treo lên mấy cái cột ở trước sơn môn để nuôi kền kền rồi.

Chỉ tiếc, hiện tại Môn chủ không phải là ta. Ta quay đầu sang liếc nhìn gương mặt thản nhiên bình tĩnh của Mặc Thanh, chờ xem thủ đoạn trừng trị của hắn như thế nào.

Đi qua chỗ rẽ, liền thấy ngay một tảng đá lớn nằm lẳng lặng ở đầu lối vào, trên đó viết hai chữ "Cấm Địa" thật rõ ràng. Phía trước tảng đá này là một bãi đất bằng phẳng hiếm tìm trên núi, đám ma tu và tiểu Tháp Tị tử đang tranh chấp ở trên bãi đất này.

Đám người gồm có bảy tám ma tu cấp thấp của Hí Nguyệt Phong, nam có nữ có; tranh cãi với tiểu Tháp Tị tử gay gắt nhất là tên ma tu tóc ngắn cầm đầu. Bọn họ đều chưa phát hiện ra ta và Mặc Thanh đang đi tới.

Tiểu Tháp Tị tử đứng đối diện với hướng đi của bọn ta nên lập tức ngậm miệng. Mấy người kia thấy vậy, lúc này mới quay đầu lại nhìn, nhất thời đần mặt ra không phản ứng kịp. Đến khi tiểu Tháp Tị tử cung kính gọi một tiếng: "Môn chủ", sắc mặt của bọn họ thay đổi xoành xoạch y như hát hí khúc, thoắt cái đã trắng không còn một giọt máu. Mà sau khi nhìn thấy ta còn sống sờ sờ đi theo bên cạnh Mặc Thanh thì đến máu ở trên cổ cũng chả còn.

Ừm, nhìn thấy cảnh tượng này thì có thể thấy uy quyền mà Mặc Thanh lập với đám người trong Vạn Lục môn coi như không tệ."Cấm địa có người xông vào, vì sao không ngăn cản? Lại không thông báo?" Mặc Thanh đã biết rõ còn hỏi.

Mấy ma tu lập tức quỳ xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Tiểu Tháp Tị tử cực kỳ khó xử nhìn ta một chút, lại nhìn Mặc Thanh một cái: "Môn chủ... Ta thật sự... không biết có nên giết hay không..." Bộ dạng quẫn bách kia đủ để thấy rõ hiện giờ đầu óc hắn rối tung rối mù như thế nào.

Kỳ thực, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ một chút thì ta thấy cũng nên thông cảm cho hắn, nhưng mà hắn trả lời cũng quá ngu ngốc đi, ta nhịn không được mở miệng nói: "Chỉ hỏi ngươi là tại sao lại không ngăn cản, không thông báo; chứ có ai hỏi ngươi là có giết hay không đâu." Ta quay sang nhìn Mặc Thanh, vẻ mặt đáng yêu nhẹ nhàng cười, "Ý của ngài là như vậy phải không, sư phụ?"

Sau một tiếng 'sư phụ' kia của ta, sắc mặt của mấy ma tu quỳ rạp trên mặt đất nhất thời càng thêm đặc sắc, chuyển tới chuyển lui mấy màu như đèn kéo quân. Mà tiểu Tháp Tị tử ở phía sau giơ tay tự đấm mạnh vào đầu mình, vẻ mặt như kiểu "À, thì ra là thế".

Mặc Thanh liếc mắt nhìn ta, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Hắn lững thững bước tới trước đám ma tu, giọng điệu nhẹ nhàng, nhàn nhạt nói: "Đã lâu không chú ý đến chuyện thu nhận môn đồ, quả thực ta không biết trong đám ma tu mới gia nhập của Vạn Lục môn lại có kẻ lớn mật đến vậy. Đấu đá lẫn nhau thì thôi đi, nhưng lại xúi giục, giấu giếm cấp trên, nơi cấm địa này mà cũng dám càn rỡ." Hắn vừa dứt lời, áp lực của khí tức xung quanh đột nhiên tăng mạnh. Mặc dù ta đứng ở phía sau hắn nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Mấy ma tu quỳ trên mặt đất kia có nội tức hơi yếu một chút, ngay tức khắc há miệng phun ra máu.

"Ai cho các ngươi cái gan chó đó?"

Hắn lên tiếng hỏi, tất cả ma tu đồng loạt run rẩy hô: "Môn chủ tha mạng. Môn chủ tha mạng."

Vậy mà mặc cho bọn họ ra sức cầu xin tha thứ, áp lực bốn phía vẫn không thuyên giảm một chút nào.

Ta thầm nghĩ có lẽ tối nay Mặc Thanh muốn giết hết đám ma tu đó rồi, cách thức xử lý chuyện này của hắn so với ta trước kia cũng không khác là bao, cũng giống như đánh chết, quất xác, treo lên cột một lần.

Hừ, ta cười khẩy trong bụng, không có tính sáng tạo.

Vốn dĩ ta còn muốn tự mình ra tay khoe khoang một chút, phải chỉnh đám người này thật lâu cho tâm trạng bớt ngứa ngáy; ai ngờ Mặc Thanh lại dùng phương thức cũ rích như vậy để giải quyết. Lần này trở về Hí Nguyệt Phong, ta chẳng phải lập uy, chỉ cần chuyện ngày hôm nay được truyền ra ngoài thì cũng đủ hù chết đám ma tu đó rồi.

Mặc Thanh để cho ta sống ra khỏi cấm địa, ta gọi hắn là sư phụ mà hắn còn chấp nhận, sau đó lại giết mấy tên ma tu đã xúc phạm "ta", không cần biết nguyên nhân, kết quả cụ thể ra sao, người ngoài nhìn vào cũng đâu biết được thực hư mọi chuyện.

Đúng lúc này, tên ma tu tóc ngắn cầm đầu lại ói thêm một ngụm máu nữa, cả người vô lực té xuống đất, áp lực mà Mặc Thanh tản ra chậm rãi tiêu tan. Ớ?

Ta ngẩn ra, người đã chết đâu, sao không ép tiếp nữa?

Ta quay đầu nhìn Mặc Thanh, Mặc Thanh cao cao tại thượng lạnh lùng nhìn đám ma tu vừa đi thăm thú Quỷ Môn quan một lượt này, bọn chúng thảm còn hơn cả Nhị Cẩu Tử.

Hắn hạ lệnh: "Xuống núi đến trấn Thuận An làm nghề nông, mười năm không được quay trở lại."

Cái gì?

Đợi một chút....

Ta có nghe nhầm ở chỗ nào không?

Đánh chết quất xác đâu? Treo thây lên cột đâu? Không để nuôi kền kền mà cứ như vậy đuổi xuống núi à? Lại còn mười năm? Bọn họ vẫn có thể quay trở lại sao? Mà nghề nông nữa, nghề nông là hình phạt như thế nào? Ta chưa từng nghe qua bao giờ!

Ta ngạc nhiên nhìn chằm chằm đám ma tu kia, bọn họ nhận lệnh liền dìu nhau bò dậy, khập khiễng rời đi.

Tất cả đều toàn thây xuống núi à?

Mặc Thanh ơi là Mặc Thanh, ngươi đúng là một tên quái dị ta hiểu không thấu mà!

Trước kia ra tay giết ta bất ngờ như thế, hiện tại thủ đoạn trị người cũng khiến ta kinh ngạc không thôi.

Ta cau mày quan sát hắn, hắn xử lý xong chuyện này thì cũng không ở lại lâu nữa, chỉ quay đầu dặn dò ta một câu: "Nếu sau này nàng còn tiến vào trong giấc mộng của ngươi thì nhớ báo lại cho ta biết." Ngay sau đó, bóng dáng của hắn dần biến mất trong đêm tối mịt mờ.

Ta đứng đó một hồi, tiểu Tháp Tị tử liền tiến lại gần, lên tiếng gọi: "Cô nương." Lần này hắn vô cùng khách khí, "Ta kêu người khiêng kiệu tới đưa ngươi về nhé?" Hắn gần như khom xuống nửa người để hỏi ta.

Ta quay đầu nhìn hắn: "Tháp Tị. Ta hỏi ngươi." Ta cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, "Nghề nông là cái gì? Ngươi giải thích cho ta nghe."

Tiểu Tháp Tị tử nghe ta gọi hắn như vậy, lẳng lặng sờ sờ cái mũi, nói: "Chính là đi đến khu đất trước cửa sơn môn làm việc nhà nông đó."

Ta lại càng không hiểu. Chưa nói đến chuyện sử dụng hình thức "làm việc nhà nông" để trừng phạt người khác, mà điểm mấu chốt là...

"Trước cửa sơn môn của chúng ta có chỗ nào làm được việc nhà nông à?"

Khi ta còn là Môn chủ của Vạn Lục môn thì trước cửa sơn môn đặc biệt có khí thế, trước núi Trần Tắc bày ra vô số vũ khí, bẫy ngầm nguy hiểm.

Bẫy thương, bẫy tên, lửa cháy bỏng, băng lạnh căm, người nào dám xông vào nếu không chết thì cũng sống không bằng chết. Phía trước sơn môn ba mươi dặm, không có sự cho phép của Vạn Lục môn ta thì đến ruồi cũng đừng mơ bay vào được một con. Ở trong mắt của đám danh môn chính phái, sơn môn của núi Trần Tắc có thể nói là tác phẩm tiêu biểu tái hiện địa ngục một cách hoàn mỹ!

Nhưng bây giờ lại có người nói với ta, ở trước cửa sơn môn còn có thể ... làm được việc nhà nông?

À, ta hiểu rồi, có thể là tên Mặc Thanh kia chỉ nói ngoài miệng như vậy thôi, chứ thực ra hắn bố trí cho bọn họ một nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành nổi, khiến bọn chúng ở trong sát trận làm việc nhà nông rồi từ từ chịu sự tra tấn....

"Phải, vốn là không có." Tiểu Tháp Tị tử tận tâm tận lực giải thích cho ta, "Sau khi Môn chủ tiếp nhận Vạn Lục môn đã xóa sạch hết những pháp trận, cạm bẫy lúc trước, còn cho người dân vào đó trồng trọt lương thực nữa."

Ta suýt chút nữa ói một búng máu vào mặt tiểu Tháp Tị tử: "Ngươi nói sao? Hắn xóa sạch cái gì cơ?"

Tiểu Tháp Tị tử tiến tới ghé sát vào tai ta, nhỏ giọng nói: "Là trận pháp phía trước sơn môn đó, Môn chủ dỡ bỏ hết. Năm đầu tiên còn hoang sơ, không thu hoạch được gì, nhưng hai năm sau thu hoạch khá tốt, mùa nào thức nấy. Bây giờ đang là mùa xuân, phía trước sơn môn của núi Trần Tắc là cả một vùng tươi tốt, à, cô nương đi từ đó vào đây, không có nhìn thấy sao..."

Ta ...

Nếu ta mà nhìn thấy nó thì chắc đã tự tay chọc mù hai mắt của mình luôn rồi...

*****

Ma giáo! Cái gì gọi là Ma giáo?

Ma giáo là phải có dáng vẻ mà một Ma giáo nên có! Nên có lửa, có máu, có đao kiếm, có sát khí bừng bừng, mà đặc biệt là phải có khí thế 'gần ta - ngươi sẽ phải chết'!

Cái gì mà mùa xuân tươi tốt, tràn trề nhựa sống; cái gì mà trồng rau hái trái, thu hoạch lương thực, ngươi là thổ công sao? Hay là thần tài?

Chúng ta là Ma giáo cơ mà, có ăn cơm cũng phải mang dáng vẻ của hung thần ác sát mới đúng chứ!

"Thế Tiên Thi đài (*) có còn không?" Ta hỏi tiểu Tháp Tị tử, "Lúc trước phải khổ cực lắm mới đào lên được khối đá trắng khổng lồ đó, tượng trưng cho tài phú và uy nghiêm của Vạn Lục môn ta, chắc là nó phải được giữ lại chứ?"

(*) khối đá để cho người nằm lên đó rồi quất xác.

"À, Tiên Thi đài sao? Năm trước trấn Thuận An bắt đầu phát triển du lịch, có rất nhiều ma tu nghe danh muốn đến thăm Vạn Lục môn của chúng ta. Người trong trấn dự định xây một tòa tửu lâu, Trưởng trấn đến tìm Môn chủ xin ngài ấy trợ giúp một tay, thế nên Môn chủ đã cho bọn họ mang Tiên Thi đài đi làm móng rồi."

Hả... làm móng cơ á...

Đúng là tổn thọ, ta cảm thấy lòng đau như cắt, tự dưng thấy có chút khó thở.

"Vậy cột treo xác đâu?" Ta thều thào hỏi tiếp, "Cây gỗ trầm vạn niên, tổn hao nhân lực vài năm trời mới điêu khắc ra được mấy nghìn cái đầu lâu trên đó, tượng trưng cho sức mạnh quyết đoán, uy vũ tột cùng của Vạn Lục môn ta.... Nó đâu?"

"Xẻ ra rồi." Tiểu Tháp Tị tử thành thật trả lời, "Xẻ ra thành từng cây trụ nhỏ mang đi dựng chuồng heo rồi."

Chuồng heo! Chuồng heo?? Kẻ nào dám dùng gỗ từ cột treo xác của ta để chăn heo? Nếu ta mà gặp được hắn, ta đảm bảo nhất định sẽ đánh chết hắn! Hắn không sợ mấy cái đầu lâu trên thân gỗ hù chết heo sao?

"Dường như cô nương biết rất rõ về núi Trần Tắc của chúng ta trước kia thì phải."

"Ta nghe người trên giang hồ đồn thổi vậy thôi, mà bây giờ ngươi đừng nói gì với ta nữa, để cho ta yên tĩnh ngồi đây một lát."

Ta trả lời hắn qua quýt cho xong, bước qua một bên ngồi xổm xuống, lấy tay ôm bụng, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang không ngừng co rút đau đớn.

Ôi núi Trần Tắc của ta, tốn công tốn sức trang hoàng bao nhiêu năm, vất vả lắm mới gây dựng nên một núi Trần Tắc khiến cho người ta vừa nghe đã sợ vãi cả ra quần. Bao nhiêu chuyện xấu, bao nhiêu tàn độc, chỉ hô lên danh hào cũng có thể uy hiếp đến các danh môn chính phái trên giang hồ, tất cả đều bị phá hủy hết rồi!

Mặc Thanh! Lệ Trần Lan! Ông lớn nhà ngươi được lắm! Ta và ngươi quyết không đội trời chung!

Ta muốn ngươi phải xuống địa ngục nhận lỗi với ta.

Sau đó, ta được đưa trở về Hí Nguyệt Phong, ngồi một mình trong tiểu viện đến hết đêm, chẳng còn thấy buồn ngủ, chỉ chăm chăm suy nghĩ xem phải làm cách nào để giết chết tên Mặc Thanh kia. Cho đến khi tờ mờ sáng, mặt trời lóe lên sau ngọn núi cao nhất trước Hí Nguyệt Phong, thời điểm tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào trong phòng, ta bỗng cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, vừa chớp mắt một cái...

Con mẹ nó, ta lại bị hất ra khỏi thân thể này rồi.

Lại thế nữa!

Lại thế nữa!

Ta bay tới bay lui, nhìn thân thể của Chỉ Yên đang nằm xụi lơ ở trên giường thì quắn hết cả ruột cả gan! Lần này rõ ràng ta không hề ngủ! Tại sao hồn của ta vẫn bị hất ra ngoài?

Lần này cũng giống hệt như lần trước, thân thể của Chỉ Yên nhẹ "ưm" một tiếng rồi từ từ tỉnh lại. Sau khi mở mắt ra, nàng đờ người một lúc, sau đó mới trợn to hai mắt nhìn ta, hít sâu một hơi: "Ngươi... Thân thể của ta lại tìm về được rồi hả?"

"Ta biết ngươi về lại được thân thể của mình rồi, đâu cần lần nào cũng phải tỏ ra kinh ngạc như vậy, chúng ta nói chuyện có ích một chút đi." Ta bay tới gần giường, ngồi xuống trước mặt nàng, gõ ván giường một cái. Tuy ta biết mình chẳng thể gõ được vào nó nhưng vẫn phải làm để cho nàng chú ý đến tầm quan trọng của vấn đề, "Rốt cuộc thì một quỷ hồn như ngươi làm cách nào trong một đêm bay hết mười mấy dặm tới nơi này? Chẳng phải hôm qua chúng ta đã nhất trí giao dịch rồi sao, ngươi có ý gì đây?"

Chỉ Yên cũng ngạc nhiên không kém: "Ta... Ta có ý gì đâu!" Nàng cúi đầu nhìn thân thể của mình một chút, "Tại sao có thể như vậy... Rõ ràng ngày hôm qua sau khi ngươi rời đi, ta bay quá chậm không đuổi theo kịp cho nên đã quay trở về mộ của ngươi ngồi mà. Ta thực sự không ... Sao lại như vậy chứ..."

Nghe nàng nói thế, ta nhíu mày chống cằm, lẳng lặng suy nghĩ.

Ta cẩn thận nhớ lại hai lần ta nhập vào thân thể của Chỉ Yên trong thời gian qua. Lần đầu tiên thành công là vào buổi tối, ngay ngày hôm sau thì bị hất ra ngoài. Lần thứ hai nhập hồn cũng là vào buổi tối, sau đó buổi sáng lại bị hất ra tiếp.

Chẳng lẽ, ta chỉ có thể nhập vào thân thể của Chỉ Yên vào buổi tối mà thôi, còn ban ngày là lúc dương khí đầy đủ, nàng có thể tự mình hồi hồn?

Sắc mặt ta trầm xuống: "Chuyện đã như vậy, chúng ta phải mau nghĩ cách giải quyết mới được."

"Giải quyết cái gì.... Giải quyết như thế nào ..."

"Kia kìa, có nhìn thấy không?" Ta bay tới bên cửa sổ, chỉ tay ra bên ngoài, nơi vách núi cao nhất chạm tới mặt trời, "Chỗ đó gọi là vách Thiên Nhận, Tàng Thư Các được xây dựng ở trên đó. Bên trong cất giữ hàng vạn cuốn sách, có không ít sách ghi lại những chuyện quỷ quái thần thánh. Vào đó tìm mấy quyển sách cổ đọc thử, biết đâu có thể nghĩ ra được biện pháp để ban ngày ta cũng có thể nhập vào được thân thể của ngươi."

"Vậy để ta đi tới đó."

"Đi làm sao được mà đi. Nơi cất giấu sách cổ đâu phải cứ muốn vào là vào được, ngươi phải có được sự đồng ý của Môn chủ; chứ không thì xây ở trên vách đá cao chót vót đó để làm gì, cứ để sách ở đây phát cho mỗi người một quyển đọc cùng nhau cho rồi.""Thế làm sao bây giờ?"

"Dễ thôi, ngươi đi lấy lòng, nịnh hót, câu dẫn Lệ Trần Lan cho ta. Để hắn đồng ý cho ngươi vào Tàng Thư Các."

"..." Chỉ Yên lập tức bước lùi lại phía sau, vừa lui vừa ôm ngực, "Ta không làm được đâu."

Ta nheo mắt lại: "Ngươi không muốn báo thù nữa à?"

Chỉ Yên nhăn mặt đau khổ: "Ta... Ta cứ gặp hắn thì hai chân đều run lẩy bẩy, bộ dạng lạnh lùng tràn ngập sát khí dọa người của hắn.... Ta thực sự không dám."

Mà nghĩ cũng lạ, đêm qua Mặc Thanh xử phạt đám người kia cũng không tính là quá ác, hắn xóa sạch trận pháp trước sơn môn, Tiên Thi đài thì mang đi cho, cột treo xác thì lôi ra xẻ; theo tiêu chuẩn trên giang hồ, hắn đã hướng Vạn Lục môn tiến tới hình tượng hòa ái dễ gần rồi. Nhưng nhìn biểu hiện của đám ma tu và bộ dạng sợ hãi của Chỉ Yên lúc này thì xem ra mọi người vẫn còn rất sợ hắn.

Có lẽ bọn họ không tiếp xúc nhiều với hắn cho nên không hiểu rõ, chứ ở trong mắt ta, hắn vẫn là tên quái dị trầm mặc ít nói hôm nào, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía ta còn khẽ lóe lên một cái, che giấu một chút sợ hãi... Mặc dù hiện tại hắn không còn dùng ánh mắt đó nhìn ta nữa, nhưng hắn vẫn là một thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp cơ mà, có gì mà phải sợ?

"Hay là ngươi đi đi." Chỉ Yên liếc ta một cái, hậm hực nói, "Dù sao cũng có ai nhìn thấy ngươi đâu, ngươi bay thẳng vào đó thì cần gì đến sự đồng ý của Môn chủ."

"Ta là hồn thể đấy, chưa nói đến việc đi cực chậm mà còn phải nối tiếp với khí đất, ngươi có biết nối tiếp với khí đất là như thế nào không?" Chỉ Yên lắc đầu, ta nói tiếp, "Chờ đến khi ngươi biến thành quỷ thì thử bay cao lên ba trượng xem sao nhé, coi có cố bay cao hơn được nữa hay không."

"Chỉ có thể bay cao được ba trượng thôi sao..." Chỉ Yên cau mày: "Quỷ hồn các ngươi chẳng giống như trong truyền thuyết kể chút nào cả..."

Ta quét mắt qua, lạnh lùng trào phúng một câu: "Ta mà ưỡn ẹo lượn lờ bay lên đó cũng phải mất ít nhất hai mươi ngày, lúc về lại mất thêm hai mươi ngày nữa. Ta hỏi ngươi, bốn mươi ngày sau, ngươi sống một mình ở Hí Nguyệt Phong, có thể bảo toàn thân thể được nguyên vẹn chứ?"

Nàng ngậm miệng, gương mặt lại bắt đầu đau khổ vặn vẹo.

Ta tập trung suy nghĩ, nhất định phải nghĩ ra biện pháp gì đó. Tình huống hiện giờ đã có thay đổi, ta phải chuẩn bị thật kỹ càng. Chẳng may đến Tàng Thư Các rồi mà vấn đề 'đêm thì hợp, ngày thì phân' của thân thể này vẫn không giải quyết được thì sao? Ta có mối thù sâu nặng với Mặc Thanh như vậy, không thể bỏ qua việc đâm chết hắn, nói bỏ cuộc là bỏ cuộc ngay được. Hiện tại, ta phải tăng cường củng cố sức mạnh cho bản thân, dựa vào chính mình mới là chân lý.

Đúng, phải đi chợ quỷ vong hồn mua vài thứ trang bị cho bản thân mới được.

Ta nhớ lần trước khi bay tới chợ quỷ, ngoại trừ cửa hàng hồi hồn ra thì hình như còn có cả nơi bán viên thuốc tăng lực nữa, nghe nói chỉ cần đập thuốc vào đầu là có thể bay nhanh y như đang chạy. Có được viên thuốc đó thì sau này dù không có thân thể, ta vẫn di chuyển đi khắp nơi thật dễ dàng. Còn có viên thuốc che nắng, đập nó vào đầu xong, đứng dưới ánh nắng không khác gì đang tắm dưới ánh trăng. Ta phải đến đó một lần nữa, coi xem còn có thứ đồ gì hay ho nữa hay không...Nhưng vấn đề là ...

Ta không có tiền Âm phủ.

Ta đảo mắt một cái, nhìn về phía Chỉ Yên: "Muội muội tốt của ta."

"Hả?"

"Việc lấy được sự cho phép của Lệ Trần Lan, nếu ngươi đã không muốn đi thì thôi không sao cả; chúng ta bàn bạc lại là được, ta không làm khó ngươi làm gì. Để đến tối vậy, ta nhập vào thân thể của ngươi rồi sẽ đi tìm hắn nói chuyện này."

Hai mắt Chỉ Yên sáng lên, vội vàng cảm tạ ân đức: "Được được được, ngươi đúng là người tốt mà."

Ta nghiêng đầu nhếch môi cười một tiếng: "Tất nhiên rồi, ta cũng thấy thế đấy. Mà ta còn một việc nữa cần ngươi đi làm giúp ta."

"Là việc gì vậy?"

"Đốt vàng mã cho ta."

"..."

Trước khi Chỉ Yên xuống núi vào trấn Thuận An mua vàng mã, ta đã dặn dò nàng, có bao nhiêu cửa hàng vàng mã ở trong trấn thì phải mua bằng hết không được sót hàng nào. Vậy nên lúc nàng quay trở lại, còn dẫn theo hai tên tiểu nhị kéo hai chiếc xe đẩy đầy ắp tiền vàng.

Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả ma tu ở Hí Nguyệt Phong, Chỉ Yên dẫn hai tên tiểu nhị đẩy xe vàng mã vào trong rừng cây ít người.

Trong rừng cây cối xum xuê, cành lá um tùm, một tia nắng mặt trời cũng không len vào được, ta ở dưới tán cây, nửa nằm nửa ngồi sai bảo nàng: "Đầu tiên là đốt nến, thắp hương, khấn tên của ta. Nhớ là Lộ Chiêu Diêu của núi Trần Tắc đấy nhé, đừng đốt nhầm cho người khác..... Ơ kìa, ngươi phải đào hố trước chứ, dọn dẹp sạch sẽ, chẳng có ý thức phòng cháy gì cả. Sao hả, muốn phóng hỏa đốt cháy núi Trần Tắc của ta à?"

Chỉ Yên bị ta sai bảo hì hục xoay tới xoay lui, cuối cùng không nhịn được nữa nổi giận, vứt hương nhang, nến thơm cầm trong tay xuống trước mặt ta: "Ngươi tự đi mà đốt!"

Ta vắt chéo chân, chẳng hề nổi nóng: "Người trẻ tuổi à, phải học được cách chịu đựng khổ cực chứ." Ta liếc mắt nhìn hương nhang, nến thơm nằm lăn lóc trên mặt đất. Nàng thở phì phò, trợn mắt nhìn ta một lát, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ thuộc danh môn chính phái mà thôi, đành phải chấp nhận nhặt đồ lên, ngoan ngoãn đào hố, thắp nến đốt vàng mã.

Ta nằm ở bên cạnh nhìn nàng, đột nhiên nhận ra bên hông nàng mất đi không ít đồ, ta lơ đãng mở miệng hỏi: "Ngọc bội của ngươi đâu?"

"Mang đi cầm rồi." Nàng trả lời khá bình thản.

Đuôi lông mày ta khẽ động: "Hôm đó khi ngươi đến đây, một thân xiêm áo giá trị xa xỉ, chắc hẳn trước kia là một tiểu thư của danh môn thế gia. Bây giờ ra ngoài chỉ mua một ít vãng mã mà cũng không có tiền sao?"

Nàng lặng lẽ mím môi chớp mắt một cái, ngay sau đó lại quay sang trừng ta: "Khi còn sống ngươi cũng là một nữ ma đầu uy phong lừng lẫy lắm còn gì, bây giờ chết, ngay cả một người đốt vàng mã cho cũng không có."

"Xời, ngây thơ." Ta cười lạnh, mạnh mẽ nói, "Mong muốn của cả đời ta chính là khiến cho người khác sợ đến mức ngay cả mộ phần của ta cũng không dám bén mảng tới!"

"..."

Ta vừa mới nói xong, đột nhiên cảm thấy đám cây rừng phía sau truyền đến một làn gió dị thường. Ta nhất thời rùng mình, lùi về phía sau xem xét; từ trong bóng cây mịt mờ, có một người đang đi tới.

"Ngươi đang nói chuyện với người nào?"

Nghe được giọng nói này, Chỉ Yên quay đầu lại, thấy Mặc Thanh một thân áo bào màu đen như mực, sợ đến mức suýt chút nữa đặt mông ngồi xuống đống lửa đốt tiền vàng đang cháy hừng hực: "Lệ... Lệ... Lệ..." Đầu lưỡi nàng cuộn vào không gỡ ra nổi.

Mặc Thanh thấy nàng như thế, chân mày có hơi cau lại.

Thấy tình hình không ổn, ta lập tức ngồi dậy. Hỏng rồi, hôm qua diễn trò cho Mặc Thanh xem còn chưa bàn bạc kỹ với Chỉ Yên, không thể để lộ sơ hở ở chỗ này được: "Cứ bình tĩnh, ổn định tinh thần, không việc gì mà phải sợ, nói với hắn ngươi đang tự lẩm bẩm một mình đi."

Ta vừa dứt lời, Chỉ Yên vội vàng chụm hai chân lại, quỳ sụp xuống dưới đất trước mặt Mặc Thanh: "Ta... ta đang tự lẩm bẩm một mình."

Động tác quỳ thật là quy củ... Quả không hổ danh là đệ tử xuất thân từ danh môn chính phái mà!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-41)