Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Tôn - Chương 19

Ma Tôn
Trọn bộ 47 chương
Chương 19
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Siêu sale Lazada


Hôm sau, núi Thiên Ẩn mưa phùn rả rích, không khí trong phòng u ám nặng nề.

Hoa Lan nhỏ đã có thể xuống giường, có điều động tác của tứ chi vẫn còn cứng nhắc, nàng vịn vào bức tường trong phòng đi tới đi lui. Đông Phương Thanh Thương thật sự quá nhàn rỗi buồn chán, tùy tiện lựa một quyển sách trên kệ xuống, tựa cửa sổ xem.

Nhìn thấy đại ma đầu đọc sách khiến Hoa Lan nhỏ thoáng kinh ngạc. Trong đầu nàng, cho dù là trong truyền thuyết chủ nhân kể nàng nghe trước đó, hay là Ma Tôn nàng tận mắt nhìn thấy trong thời gian qua, nàng đều cảm thấy hắn là một người: khi không vui thì dùng vũ lực ngang ngược giải quyết vấn đề, khi tức giận thì giết chết người ta. Người như vậy cũng đọc sách thánh hiền cũng hiểu à? Cũng biết học nhân nghĩa đạo đức à?

Chỉ e hắn...

Bỗng nhiên Ma Tôn đại nhân bên cửa sổ nhìn mấy hàng chữ trong sách liền bật cười lạnh, bày vẻ mặt khinh miệt, xem thường.

Khóe miệng Hoa Lan nhỏ giật giật, lập tức hiểu ra, thì ra hắn... đang xem người viết sách ngu xuẩn đến mức nào, sau đó thầm mỉa mai họ thôi. Đối với người chuộng vũ lực tuyệt đối như hắn, đạo lý trong sách giống như một vũng bùn dưới đất, không đáng một xu.

Nàng không nhìn hắn nữa, chăm chú tập đi.

Thật ra trong lúc Hoa Lan nhỏ quan sát Đông Phương Thanh Thương, hắn cũng đôi lúc ngẩng đầu liếc nhìn nàng.

Vì hiện giờ cơ thể Hoa Lan nhỏ vẫn cứng đờ, bước chân lảo đảo, đi mấy bước vẹo một cái, mỗi khi Hoa Lan nhỏ bên kia không vững ngã xuống đất, Đông Phương Thanh Thương sẽ đảo mắt nhìn nàng một chút, nhưng thấy nàng tự bò dậy tiếp tục đi, ánh mắt hắn lại đặt trên sách.

Giống như đang trông chừng một đứa trẻ...

Chiều tối, lúc Thiên Ẩn lang quân tới thì nhìn thấy cảnh tượng im lặng nhưng lại hài hòa một cách quái lạ này.

Y tới gần căn phòng thêm mấy bước, đến khi trên mặt đất hoàn toàn không còn vết nước mới rút lại kết giới trên người.

Sự xuất hiện của y đánh tan im lặng trong phòng, Hoa Lan nhỏ lê bước cố gắng tránh xa y, dựa vào bàn trà đứng vững rồi mới nói: "Sao Thiên Ẩn lang quân lại tới đây?"

"Đương nhiên ta tới thăm nàng." Y nói vậy, nhưng lại nhìn Đông Phương Thanh Thương trước, sau đó ánh mắt chuyển sang Hoa Lan nhỏ, quan sát nàng một lúc thì mãn nguyện nói: "A Lan đã có thể bắt đầu hoạt động được rồi sao, xem ra thích ứng rất khá."

Nghĩ tới hàm ý sâu xa trong lời nói của y, Hoa Lan nhỏ cảm thấy sống lưng lạnh toát, vội tiếp lời: "Còn chưa thích ứng đâu, đi lại lúc nào cũng té ngã."

"Nếu vậy phải luyện tập thêm nhiều mới được, tiếc là hôm nay trời mưa, không thể mời nàng tới hoa viên tản bộ, đành buộc phải để nàng thiệt thòi đi lại trong phòng này thôi."

Hoa Lan nhỏ im lặng, Đông Phương Thanh Thương bên kia cứ như không hề nghe thấy đối thoại của hai người này, thờ ơ đọc sách, mãi đến khi Thiên Ẩn lang quân nói lãng sang chuyện khác: "Hôm nay Đông Phương huynh dường như rất nhàn nhã."

Đông Phương Thanh Thương còn chưa đáp, Thiên Ẩn lang quân đã nói tiếp: "Nói ra thật hổ thẹn, trên núi Thiên Ẩn ta có mười mấy thợ thủ công, nghiên cứu Tức nhưỡng mấy chục năm nhưng không ai có thể nặn Tức nhưỡng thành cơ thể. Tức nhưỡng hiện giờ tuy không đủ làm một cơ thể nữa, nhưng các thợ thủ công lại rất hiếu kỳ với chuyện này, không biết Đông Phương huynh có chịu giải mối nghi ngờ giúp thợ thủ công của núi Thiên Ẩn ta không?"

"Bọn họ không biết pháp thuật của ta." Đông Phương Thanh Thương lạnh lùng vứt ra một câu, dưới ánh mắt thâm trầm của Thiên Ẩn lang quân, hắn bỏ sách đứng dậy, trên môi vẫn treo nụ cười cao ngạo: "Nhưng ta không ngại giúp họ."

Nói xong, hắn đi về phía cửa: "Dẫn đường."

Thiên Ẩn lang quân khẽ nheo mắt, nhìn theo bóng Đông Phương Thanh Thương không nói lời nào, hắn quay đầu nhìn y: "Sao, không đi à?"

Thiên Ẩn lang quân cười nhẹ: "Đương nhiên là đi, A Ảnh." Y lên tiếng gọi, ngoài cửa xuất hiện bóng đen vẫn luôn theo y: "Đưa Đông Phương huynh tới chỗ thợ thủ công."

"Tiểu Lan." Trước khi rời khỏi cửa, Đông Phương Thanh Thương bỗng dừng bước, hắn quay đầu, trong ánh sáng ngược của màn mưa bên ngoài, vẻ mặt hắn chăm chú nhìn Hoa Lan nhỏ: "Ngoan ngoãn chờ ta về nhé."

Hắn quay đi, mái tóc bạc óng ánh quét lên một đường cong phiêu dật tuyệt đẹp, một thân hắc bào đen tuyền, không hề do dự bước vào trong màn mưa.

Nhìn bóng đen đưa Đông Phương Thanh Thương đi xa. Hoa Lan nhỏ khẽ thất thần. Lúc này giọng Thiên Ẩn lang quân vang lên bên tai nàng: "Đông Phương huynh tuy là nam nhân, nhưng phong thái dung mạo khiến bọn ta đều không thể không thẫn thờ."

Phải, chuyện không thể tha thứ nhất của đại ma đầu chính là, tuy hắn có một trái tim gian ác nhất trên đời, nhưng lại có một dung nhan khuynh thành nhất trên đời.

Lòng Hoa Lan nhỏ thoáng nặng nề, cơ thể Đông Phương Thanh Thương tuy không sợ núi đao biển lửa, nhưng vừa nghĩ tới việc ngay cả thuật Truyền âm nhập mật mà hôm qua hắn cũng phải vẽ trận pháp mới thực hiện được, Hoa Lan nhỏ bỗng nhíu mày.

Trong lòng nàng không phải đang lo lắng cho hắn, nàng chỉ sợ hắn không chống chọi được bao lâu, liên lụy tới kế hoạch của nàng...

Thiên Ẩn lang quân ngồi bên bàn: "A Lan, nàng không ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc sao?"

Nghe Thiên Ẩn lang quân nói câu này, Hoa Lan nhỏ mới sực tỉnh, nàng chống lên bàn ngồi xuống, sau đó bưng ly trà đến trước mặt mình.

Thiên Ẩn lang quân thấy vậy, ánh mắt khẽ động: "A Lan đã uống nước được rồi sao?"

"Ừm." Hoa Lan nhỏ gật đầu: "Đại... Đông Phương nói ta có thể uống nước, ra biển khơi cũng không thành vấn đề."

Thiên Ẩn lang quân cúi mắt: "Đúng là cơ thể dùng Tức nhưỡng nặn thành có khác." Ngón tay y nhẹ gõ lên bàn, tựa như đang cân nhắc điều gì, bỗng mặt đất truyền tới một cơn chấn động, nước trong ly trà trên bàn gợn lên những con sóng lăn tăn.

Trong phòng yên lặng một lúc, không chờ Thiên Ẩn lang quân lên tiếng, Hoa Lan nhỏ bỗng nói: "Người của ngài bắt đầu ra tay với hắn rồi sao?"

Ngón tay đang nhịp của Thiên Ẩn lang quân khựng lại, y ngẩng đầu nhìn Hoa Lan nhỏ, nheo mắt cười: "A Lan đang nói gì vậy?"

"Đừng giả vờ nữa, ta biết hết rồi." Hoa Lan nhỏ nói: "Ngài là Ảnh yêu, muốn lấy cơ thể Tức nhưỡng của ta."

Vừa dứt lời, không khí trong phòng bỗng chốc nặng nề.

Nụ cười ôn hòa trên mặt Thiên Ẩn lang quân dần lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén của y nhìn Hoa Lan nhỏ: "Ồ? Làm sao A Lan biết được? Theo ta quan sát mấy hôm nay, có lẽ Đông Phương huynh có phát giác và đề phòng, nhưng hắn cũng không biết rõ đến vậy, cũng không có cơ hội nói rõ với nàng mới đúng chứ."

"Luận về diễn kịch, các người không ai diễn hơn hắn đâu, các người là kẻ lừa bịp, hắn là kẻ đại bịp."

Hoa Lan nhỏ đang nói, mặt đất lại truyền tới một hồi chấn động, chấn động càng mạnh mẽ hơn trước mấy phần, ly trà trên bàn và bàn đều phát ra tiếng động "thình thịch". Tuy nhiên vì đã ở chung với Đông Phương Thanh Thương một thời gian, đối diện với không khí trần lắng bức bối này, còn có hoảng sợ do mặt đất chấn động mang tới, nhưng vẻ mặt Hoa Lan nhỏ vẫn rất trấn tĩnh.

Nàng nói từng chữ từng câu: "Hơn nữa nếu luận về đánh nhau, các người cũng không đánh lại hắn."

Thiên Ẩn lang quân nhìn Hoa Lan nhỏ: "Trong lòng A Lan, Đông Phương huynh là người lợi hại đến vậy sao?" Y cười: "Hay phải nói là trong mắt A Lan, tại hạ là người vô dụng đến mức đó?"

"Không phải trong lòng ta cho là vậy, mà hắn vốn dĩ rất lợi hại." Hoa Lan nhỏ bất lực, nàng thoáng khựng lại rồi tiếp: "Ta biết, ngài có thể bày được Mê trận lớn như vậy dưới đáy biển trên núi Thiên Ẩn, nhất định có bản lĩnh khôn cùng, nhưng các người không phải là đối thủ của hắn đâu."

Giống như xác nhận lời Hoa Lan nhỏ, chấn động càng mạnh hơn truyền tới, từ cửa sổ trong phòng nhìn ra, chỉ thấy phương xa chim chóc chí chóe ồn ào, rần rần bay lên trời chạy trốn.

Mặt Thiên Ẩn lang quân tối xầm.

Hoa Lan nhỏ vờ như không quan tâm, mặt nàng tối lại: "Ta biết Ảnh yêu vạn năm cũng khó có được cơ thể, ngài nhất định vô cùng khát vọng cơ thể này của ta, nếu không cũng không phí bao công sức như vậy để lấy được nó. Ta có thể giao cơ thể này cho ngài."

Thiên Ẩn lang quân nheo mắt: "Nhất định A Lan không giao cơ thể này cho ta vô điều kiện đúng không?"

"Không sai." Hoa Lan nhỏ đáp: "Ta muốn giao dịch với ngài."

Thiên Ẩn lang quân cười nhẹ, vẻ mặt dường như không hề quan tâm tới chuyện xảy ra bên kia núi Thiên Ẩn, y hỏi: "Không biết A Lan muốn giao dịch với ta thế nào?"

"Trước đây chủ nhân ta thường nói, muốn làm ăn phải bình đẳng. Ta đã thẳng thắn kể hết những chuyện ta biết cho ngài rồi, ngài cũng phải thẳng thắn kể hết cho ta những chuyện ngài biết. Nếu ngài muốn có được cơ thể này, bước đầu tiên phải cho ta biết, ngài luôn nói ta là bảo vật, rốt cuộc ta là bảo vật gì?"

Thiên Ẩn lang quân cười cười: "Đông Phương huynh không cho nàng biết sao?"

Hoa Lan nhỏ im lặng.

"Buồn cười thật, chúng ta chẳng ai tin tưởng nhau." Thiên Ẩn lang quân nói: "Nói thật tại hạ không biết A Lan là bảo vật gì, nhưng mà lần đầu tiên gặp mặt, A Lan còn nhớ cơ thể đó của nàng đã thối rữa đến mức nào không?"

Đương nhiên còn nhớ, dáng vẻ thảm hại lúc đó suốt đời Hoa Lan nhỏ cũng không quên.

"Đúng như nàng nói, ta đích thực là Ảnh yêu, là vật sống gần với linh hồn nhất trong thiên hạ này. Không ai hiểu rõ cảm nhận linh hồn phải nương tựa vào một cơ thể như bọn ta. Bởi vậy ta biết, trong tình trạng đó, nương tựa vào cơ thể đó đi lại trong thế gian là chuyện khó khăn dường nào, linh hồn bình thường tuyệt đối không làm được. Nhưng hồn phách nàng lại có thể yên ổn ở trong cơ thể thối rữa đó, nếu không phải nàng tự ra ngoài, thì cũng có thể nương tựa vào cơ thể đó kiên trì thêm vài ba ngày."

Hoa Lan nhỏ chau mày: "Ngài nói vì ta sợ chết nên sức mạnh bộc phát mới đặc biệt mạnh mẽ sao?"

Thiên Ẩn lang quân bật cười: "Nếu là lúc đó thì có thể nói vậy, nhưng hiện giờ nàng vẫn yên ổn ở trong cơ thể này, tuyệt đối không vì nàng "sợ chết" nên mới bộc phát ra sức mạnh to lớn, mà là vì sức mạnh của hồn phách nàng vốn dĩ đã to lớn."

Hoa Lan nhỏ sửng sốt, từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên có người khen nàng có sức mạnh to lớn.

"Hình dạng Tức nhưỡng biến hóa liên tục, hơn nữa lại có sinh khí, nhiều năm nay người của núi Thiên Ẩn ta dùng Tức nhưỡng làm cơ thể không thành. Một là vì Tức nhưỡng không thể thành hình, hai là vì cho dù Tức nhưỡng thành hình, cũng không có hồn phách nào đối kháng được sinh khí có trong Tức nhưỡng. Cho dù là Đại la kim tiên, hồn phách cũng không chịu nổi sự tàn phá của lực đạo đó." Ánh sáng trong mắt Thiên Ẩn lang quân cháy bỏng: "Nhưng nàng lại có thể chế ngự cơ thể này, khiến nó dần dần trở nên linh hoạt, dần dần thần phục hồn phách nàng."

"A Lan, nàng nói nàng không phải bảo vật thì là gì?"

Hoa Lan nhỏ ngây người nhớ lại: "Bởi vậy lúc ta muốn chui vào cơ thể này, những chiếc bóng dưới đất chuyển động che đi trận pháp của Đông Phương là vì ngài muốn giúp ta, để ta chui vào cơ thể đó trước, để ta làm vật thí nghiệm xem thử có thành công không..."

Thiên Ẩn lang quân gật đầu, thật sự không giấu giếm nữa: "Sau đó chờ nàng biến cơ thể này trở nên linh hoạt, ta sẽ tìm cách dẫn hồn phách nàng ra. Lúc đó sức kháng cự của Tức nhưỡng nhất định nhỏ hơn hiện giờ rất nhiều."

Hoa Lan nhỏ ngây người một lúc thật lâu: "Quả nhiên các người đều là một ổ lừa đảo, âm mưu quỷ kế bịp bợm."

Thiên Ẩn lang quân không nói lời nào.

Mặt đất càng chuyển động mãnh liệt hơn, Hoa Lan nhỏ ổn định tâm thần, hít một hơi thật sâu nói: "Được, ta không truy cứu những chuyện đó nữa, chuyện cấp bách hiện giờ là ta muốn đi Thiên giới, ngài muốn có cơ thể ta không?"

Thiên Ẩn lang quân nhíu mày: "Nàng muốn đi Thiên giới?"

"Ta là Lan hoa tiên linh, đương nhiên phải về Thiên giới. Nếu ngài có thể đưa ta tới Nam Thiên môn, để ta trở về bên cạnh chủ nhân ta, ta sẽ trả cơ thể này cho ngài. Nếu không..." Hoa Lan nhỏ bưng ly trà trên bàn, chấm nước trà bên trong: "Ở đây có máu của Đông Phương, hắn dạy ta một đạo bùa." Hoa Lan nhỏ vừa nói vừa vẽ đạo bùa đó lên bàn, nơi ngón tay nàng vẽ qua ban đầu không có dấu vết xuất hiện, nhưng đến cuối cùng, khoảnh khắc ngón tay nàng rời đi, mặt bàn lóe sáng, một luồng tà khí ùa ra từ trong đạo bùa.

Thiên Ẩn lang quân thấy vậy nhíu mày, đạp đất nhảy lên, chiếc ghế gỗ hắn ngồi lập tức trượt ra xa, lúc này tà khí đã bao trùm chiếc bàn gỗ, chỉ trong chốc lát, chiếc bàn gỗ cứng chắc bị luồng tà khí nồng nặc kia nghiền thành từng mảnh vụn, phút chốc hóa thành tro bụi.

Bóng của chiếc bàn dưới đất lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, sau đó hoàn toàn tan biến.

Mảnh gỗ rơi đầy mặt đất. vươn trên đầu gối Hoa Lan nhỏ.

Nàng nhìn tro bụi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, sửng sốt.

Nàng biết đồ của Đông Phương Thanh Thương cũng đều chứa tà khí, nhưng không ngờ tà khí lại mạnh đến mức này, nếu thật sự vẽ lên người Thiên Ẩn lang quân, giờ phút này trên đầu gối nàng chỉ e đều là bụi đất.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Thiên Ẩn lang quân đang cách nàng rất xa, vẻ mặt y nghiêm túc, ánh mắt sắc bén."Chú thuật này là Đông Phương dạy nàng sao?"

Hoa Lan nhỏ đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng: "Không sai."

Sắc mặt Thiên Ẩn lang quân lần đầu tiên trở nên khó coi: "Rốt cuộc Đông Phương là ai?"

"Ta nói rồi, các người đấu không lại hắn đâu, hiện giờ con đường duy nhất của ngài là đưa ta đi Thiên giới." Hoa Lan nhỏ nói, sắc mặt nàng hơi tái nhưng biểu hiện đã trấn tĩnh lại. Nhìn thấy Thiên Ẩn lang quân vẫn không hành động, cuối cùng nàng nghiến răng, sau đó dưới ánh nhìn của y, nàng giơ tay trái bưng ly trà, tay phải chấm nước trà trong ly, đặt ngón tay lên ngực mình.

"Nếu không chúng ta đừng hòng ai sống yên ổn được."

Không cho nàng đường sống, vậy nguyện vọng của cả hai đừng mong đạt thành.

Ánh mắt Thiên Ẩn lang quân trong phút chốc u ám hệt như thời tiết bên ngoài.

*****

Nước mưa dưới hiên nhỏ lên nền đá phát ra tiếng kêu tí tách, lúc này không khí trong phòng nặng nề hơn bên ngoài rất nhiều.

Thiên Ẩn lang quân loáng thoáng mờ mịt nhìn Hoa Lan nhỏ lâu thật lâu rồi bật cười: "Ta chỉ nghĩ A Lan là một tiên hoa tâm tư đơn thuần, nhưng không ngờ khi gặp chuyện nàng cũng có thể mưu tính vững vàng, thật sự có tác phong của đại tướng."

"Chủ nhân ta trước đây từng nói với ta, thỏ bị ép đến đường cùng cũng biết cắn người, một là Đông Phương một là ngài, trái là sói phải là hổ, nếu ta không động não thì bộ não này không sử dụng được nữa."

Thiên Ẩn lang quân như đang nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ, dường như không hề quan tâm tới tranh đấu kịch liệt bên kia núi Thiên Ẩn: "Có điều A Lan à, Cửu trùng thiên cao như vậy, Nam Thiên môn nào phải là nơi tiểu yêu ở Hạ giới như bọn ta nói đi là đi? Ván này chỉ e nàng cược sai rồi."

"Cược sai hay không trong lòng ngài tự biết." Hoa Lan nhỏ nhìn chiếc bóng dưới đất, hiện giờ cơ thể Tức nhưỡng này của nàng không hề có chút pháp lực nào, hệt như người phàm. Bởi vậy nàng không cảm giác được tất cả khí tức kỳ dị quỷ quái, nàng chỉ có thể thông qua những hiện tượng rõ ràng để quan sát tỉ mỉ, giống như bóng cửa sổ dưới đất, ban nãy rõ ràng không hề gần nàng, nhưng giờ chỉ cách nàng có hai bước.

Hoa Lan nhỏ nghiến răng, vẽ nét thứ nhất của đạo bùa lên ngực mình: "Đừng hòng kéo dài thời gian, một là ngài đưa ta đi ngay bây giờ, không thì ta sẽ..."

Nàng còn chưa dứt lời, bỗng nghe một tiếng động lớn từ xa truyền tới, Hoa Lan nhỏ ngạc nhiên nhìn về phía xa đó, trông thấy ngọn núi bên ngoài bỗng nghiêng sang bên cạnh.

Hoa Lan nhỏ vẫn còn ngơ ngác, tưởng đầu óc mình bị choáng, nhưng trong phút chốc, chóp đỉnh núi Thiên Ẩn bỗng ngã sang bên cạnh sụp đổ, cả ngọn núi Thiên Ẩn bắt đầu dần dần lún xuống, bụi đất tung tóe khắp trời.

Hoa Lan nhỏ nhìn đến trợn mắt há miệng.

Đại... Đại ma đầu lại đang gây náo loạn gì ở đó vậy! Hắn muốn lật cả hòn đảo này xuống biển luôn sao!

Chẳng mấy chốc, rung chuyển từ lòng đất bên kia truyền tới, mang theo tiếng ầm ì dưới đất, cả căn phòng bắt đầu chao đảo, bụi đất rơi xuống, giường tủ ngã nghiêng, cả phòng hỗn loạn.

Bên đó đang đấu phép thuật à?

Hoa Lan nhỏ kinh ngạc đờ người.

Đây thật sự không phải là trâu đất chuyển mình, trời đất nổi giận đó chứ?

Cơ thể Hoa Lan nhỏ vốn chưa thích ứng linh hoạt lắm, bị rung lắc cơ hồ sắp đứng không vững. Nàng đưa tay sang bên cạnh, muốn chộp lấy cột trụ hay vịn vào thứ gì đó cũng được, nhưng bên kia có một bàn tay ấm áp cầm lấy tay nàng.

Hoa Lan nhỏ quay đầu, nhìn thấy Thiên Ẩn lang quân bên cạnh đang nắm chặt tay nàng.

Hoa Lan nhỏ giật mình, nhưng lần này bất luận nàng vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

Nước trà trong tay lúc nãy đã bị trời đất rung chuyển hắt đi hết từ lâu, giờ chỉ có ngón tay còn vệt nước.

Tuy Hoa Lan nhỏ muốn liên thủ với Thiên Ẩn lang quân để thoát khỏi ma chưởng của Đông Phương Thanh Thương, nhưng điều trước tiên là nàng phải có năng lực uy hiếp y, ép Thiên Ẩn lang quân nghe lệnh nàng mới được!

Nếu nàng không có cách khống chế Thiên Ẩn lang quân, vậy nàng rơi vào tay Thiên Ẩn lang quân hay rơi vào tay Đông Phương Thanh Thương có gì khác biệt đâu.

Thậm chí còn không bằng theo Đông Phương Thanh Thương nữa!

Ít ra nàng cũng đã bị đại ma đầu chèn ép một thời gian dài rồi, đôi bên cũng hiểu tính nhau...

Hoa Lan nhỏ nghĩ thông suốt tiền nhân hậu quả, quyết đoán kịp thời, lấy ngón tay đặt trên người Thiên Ẩn lang quân, định vẽ một đạo bùa trên người hắn.

Không bàn đến sức lực ai mạnh hơn ai, chỉ nói nàng hiện giờ, độ linh hoạt của cơ thể kém Thiên Ẩn lang quân quá xa! Vậy là không hề nghi ngờ, chẳng mấy chốc Hoa Lan nhỏ đã bị Thiên Ẩn lang quân hoàn toàn khống chế, hai tay bị khóa lại, bị Thiên Ẩn lang quân giam trong lồng ngực.

Phải...

Kế hoạch đó hoàn toàn thất bại, toàn bộ đã bị màn trời đất rung chuyển của Đông Phương Thanh Thương đập tan...

Dù hắn có mặt hay không cũng đều làm hư chuyện của nàng! Con ma xúi quẩy này!

Trong lòng Hoa Lan nhỏ thật sự vô cùng căm hận Đông Phương Thanh Thương.

"A Lan." Thiên Ẩn lang quân ôm Hoa Lan nhỏ từ phía sau, một tay khóa hai cổ tay nàng, tay còn lại từ sau lưng vòng qua, ôm lấy vai nàng, giống như sợ Hoa Lan nhỏ dùng sức giãy giụa khiến tay nàng bị bẻ gãy. Giọng nói y vẫn nhẹ nhàng như thường ngày, nhưng lời nói ra lạnh lẽo ghê người: "Nếu nàng còn vùng vẫy, ta vẫn có thể cho nàng nếm trái đắng trong tình trạng không tổn hại đến cơ thể này." Hắn nhẹ giọng cảnh cáo: "Cơ thể Tức nhưỡng vẫn biết đau mà, đúng không?"

Đúng...

Hoa Lan nhỏ không dám giằng co mạnh nữa, đàm phán thất bại, nàng rơi vào thế yếu, đành nghe lệnh người khác.

Tuy nhiên tình cảnh bên ngoài lúc này đây lại chấn động ầm ầm, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của họ, trong khoảnh khắc Thiên Ẩn lang quân khống chế Hoa Lan nhỏ, núi Thiên Ẩn bên kia đã sụp đổ gần hết, nếu không phải hôm nay trời mưa, ắt hẳn bụi đất cũng bay đến bên này.

Chấn động bên dưới lòng đất vẫn đang tiếp tục, rung lắc dữ dội, cột kèo bên cạnh cuối cùng cũng không chống đỡ nổi trọng lượng của căn phòng: "ào" một tiếng, mái nhà sập xuống.

Hoa Lan nhỏ đang ở bên cạnh Thiên Ẩn lang quân, vốn không cần nàng lo lắng, y đã dựng kết giới, chặn lại gạch ngói vụn xung quanh và mưa phùn lớp lớp phủ trời ngập đất đang rơi xuống bên ngoài.

Hoa Lan nhỏ biết, cơ thể này của hắn không thể dính nước.

Không có gian phòng cản trở tầm nhìn, lúc này Hoa Lan nhỏ mới nhìn thấy, xung quanh đã trở thành một bãi hỗn độn, đá tảng dưới lòng đất trồi ra, xuyên lên mặt đất như một thanh kiếm. So với những nơi khác, gian phòng Hoa Lan nhỏ ở là nơi còn nguyên vẹn nhất quanh đây.

Nếu ở đây cũng có những tảng đá lồi lên như bên cạnh, e là Hoa Lan nhỏ đã phơi xác hứng gió trên tảng đá rồi.

Hoa Lan nhỏ bỗng nhớ lại câu Đông Phương Thanh Thương nói với nàng trước khi đi, hắn kêu nàng ở đây ngoan ngoãn chờ hắn về. Là vì hắn biết nơi này... sẽ không bị hủy hoại sao...

Hoa Lan nhỏ nhất thời không biết mình nên có tâm trạng thế nào.

Cả ngọn núi Thiên Ẩn đã bị thay đổi diện mạo. Ở phía xa xa, nàng dường như có thể nhìn thấy có một vòng núi đang bao bọc cả hòn đảo này, đến khi nhìn kĩ lại, Hoa Lan nhỏ mới phát hiện...

Ông nội nó chứ đó vốn không phải là núi!

Hoa Lan nhỏ thật muốn chửi thề.

Đó là biển.

Là biển xung quanh! Đông Phương Thanh Thương đã nhấn chìm hòn đảo này xuống, hiện tại nước biển xung quanh đã bị pháp lực của hắn ngăn lại, chờ bình phong pháp lực của hắn rút đi, cả ngọn núi Thiên Ẩn sẽ hoàn toàn bị dìm dưới đáy biển!

Không phải hắn không có pháp lực sao?

Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình kinh ngạc đến sắp ngu luôn.

Thiên Ẩn lang quân càng sa sầm sắc mặt, đến lúc này, y mới biết mình đã tính kế với một người mà mình tuyệt đối không nên tính kế.

Trước đó y đã đoán được người đó không dễ đối phó, nhưng không ngờ người đó lại có bản lĩnh kéo cả hòn đảo này xuống đáy biển, trừ Thần Ma thượng cổ, hiện giờ trong tam giới không ai có thể làm được chuyện này...

Đồng tử Thiên Ẩn lang quân co lại: "Đông Phương... Đông Phương Thanh Thương... Hắn là Ma Tôn thượng cổ?"

Hoa Lan nhỏ đã bị nước biển xung quanh dọa đến sắp tè ra quần: "Ngài biết quá muộn rồi..."

Y siết chặt vai Hoa Lan nhỏ: "Rốt cuộc hắn muốn làm gì?"

Hoa Lan nhỏ cũng hoang mang: "Làm sao ta biết hắn muốn làm gì."

Nụ cười luôn treo trên mặt Thiên Ẩn lang quân không còn nữa, y nghiến răng, xác Hoa Lan nhỏ đi về phía bên kia.

Khi đến đó, trước mặt Thiên Ẩn lang quân vẫn là một bãi hỗn độn, bóng đen luôn đi theo y lúc này đang nằm dưới đất, sống chết không rõ.

Lần đầu tiên Hoa Lan nhỏ thấy mặt bóng đen đó, mặt người này không nhìn thấy ngũ quan, chỉ là một khối đen, giống như một chiếc bóng có góc cạnh. Tựa như phát giác được tức khí của Thiên Ẩn lang quân, bóng đen mở mắt, Hoa Lan nhỏ mới nhìn thấy được người này có một đôi mắt đỏ như máu.

"A Ảnh, quay về đây." Thiên Ẩn lang quân gọi, bóng đen đó lập tức hóa thành một chiếc bóng trên mặt đất, áp xuống đất như những chiếc bóng bình thường, chạy về chỗ Thiên Ẩn lang quân.

Nhưng đột nhiên! Giữa đường, từ dưới đất bỗng chui lên một dây leo, giống như một chiếc đinh xuyên qua bóng đen đó.

Hoa Lan nhỏ nghe thấy chiếc bóng kêu thảm, âm thanh thê thương khiến nàng không khỏi sởn gai ốc.

"Thiên Ẩn lang quân?"

Đông Phương Thanh Thương đi ra từ phía sau một tảng đá lớn.

Hắn bước đi nhàn nhã, không hề có dáng vẻ đau đớn lụn bại như khi chế tạo cơ thể Tức nhưỡng mà lấy lại pháp lực. Điều này có nghĩa là, hắn đã khiến núi Thiên Ẩn ra nông nỗi này nhưng ngay cả một chút pháp lực cũng chẳng thèm dùng tới?

Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình không thể lý giải nổi thế giới của Thần Ma thượng cổ...

Nàng không kịp suy nghĩ thêm gì, thì bỗng một ánh mắt sắc bén như kiếm cắm lên người Hoa Lan nhỏ: "Nếu đúng như bổn tọa dự tính, lúc này Thiên Ẩn lang quân phải không còn ở trong tam giới mới đúng chứ, Tiểu hoa yêu?" Cuối câu giọng Ma Tôn đại nhân khẽ vút cao: "Ngươi lại có tâm tư lệch lạc gì nữa rồi, hử?"

Hoa Lan nhỏ cảm thấy sống lưng có vô số rắn độc mang theo hàn độc, bò lên quấn quanh cổ nàng.

Nàng sợ, một là vì giọng điệu, hai là vì lời lẽ của hắn...

Hắn nói Thiên Ẩn lang quân lúc này lẽ ra không còn trong tam giới, cũng tức là chú thuật đó... là chú thuật khiến người ta hồn phi phách tán...

Hoa Lan nhỏ muốn vùng ra khỏi kềm chế của Thiên Ẩn lang quân, nàng kém cỏi muốn xóa đi vệt nước nàng tự vẽ trên ngực mình...

"Ma Tôn."

Giọng Thiên Ẩn lang quân cứng đờ, y nhìn bóng đen bị dây leo đâm chết dưới đất, ánh mắt rơi trên người đối diện mình: "Nghe đại danh đã lâu, nay được gặp nhưng lại mạo phạm."

Ma Tôn đại nhân nhếch môi cười: "Không sao, từ xưa đến nay bổn tọa đã quen với việc bị mạo phạm." Giọng nói hắn mang theo mùi máu tanh và sát khí lạnh lẽo: "Mạo phạm này bổn tọa đòi lại là được."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-47)