← Ch.186 | Ch.188 → |
Văn Quốc Đống đổi sang ngón tay 🌜-ắ-〽️ ν-à-𝖔, thịt non trong hoa huy*t trơn ướt gấp không đợi nổi chen chúc nhau, ngón tay thô to 🌜·ọ ×·á·t mị thịt, thô lỗ quấy phá bên trong.
"A... Ba... Ô"
Tô Bối 𝐜-ắ-п Ⓜ️ô-ℹ️ có chút 〽️á-u tươi chảy ra: "Ba... Ba ơi."
Văn Quốc Đống nghe ra được thẹn thùng của Tô Bối, một tay xoa môi đỏ của cô, ngón tay nhẹ nhàng ma sát môi bị cắn rách, tình dục trong mắt sâu không thấy đáy.
"Tê..."
Tô Bối há miệng ngậm lấy ngón tay của Văn Quốc Đống, cái lưỡi Ⓜ️●ề●𝐦 〽️●ạ●𝒾 học theo động tác vừa rồi của Văn Quốc Đống vừa 𝐦ú*т vừa cắn, trêu chọc đôi mắt Văn Quốc Đống đỏ lên.
"Hai cái miệng của con gái ◗â*ɱ đã*n*g đều khít... Cha không biết nên dùng cái miệng nào trước..."
Tô Bối không nói chuyện chỉ 🎋ẹ_ⓟ ↪️_♓ặ_t hai chân, dùng hoa huy*t cọ ngón tay của Văn Quốc Đống, tràn ngập tính ám chỉ.
Nhưng Văn Quốc Đống lại cố tình không làm theo mong muốn của cô: "Nhưng cha càng muốn nếm thử cái miệng nhỏ phía trên này của con gái ⓓ_â_ɱ đ_ã_п_🌀, làm sao bây giờ?"
"Ừm... Văn..."
Tô Bối còn chưa nói hết câu, sắc mặt Văn Quốc Đống đột nhiên thay đổi, nhanh chóng rút đôi tay ra nhặt khăn tắm rơi trên đất quấn lấy người Tô Bối, ôm cô đi nhanh tới phòng bếp.
"Sao thế." Cô còn chưa kịp nói hết câu.
Chỉ nghe cách đó không xa truyền tới tiếng 𝐫ê*n r*ỉ ngọt ngấy của cô gái.
"Lão cầm thú... Đừng ở chỗ này... Ừm..."
"Sợ cái gì, không phải là chưa từng thao ở chỗ này..."
"Ừm... Mẹ tôi còn đang ở đây... Anh... Tê..."
"Ồ... Em thực sự cho rằng mẹ em không biết buổi tối mỗi ngày ông đây đều bò 👢ê●п 🌀●ïư●ờ𝖓●🌀 em sao?"
Sau khi nói xong, Diệp Liệt Thanh đánh lên cái môn_g phấn nộn của Văn Uyển.
"Ông đây vì em, đè ép toàn bộ bản thân và gia đình, tốt nhất là em nên thành thật một chút cho ông đây."
"Liên quan quái gì tới... A... Diệp Liệt Thanh... Anh muốn 𝒸𝖍·ế·𝖙 à..."
Tô Bối nghe tiếng г●ê●𝖓 𝐫●ỉ không rõ ràng lắm của cô gái bên ngoài, trong hoa huy*t càng chảy ra nhiều nước. Nước trong hoa huy*t làm ướt tay của Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống ôm Tô Bối để lên tường.
Tuy không nhìn thấy sắc mặt của Văn Quốc Đống hiện giờ, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chắc chắn không được tốt lắm.
Động tĩnh ở bên ngoài đứt quãng truyền vào, Tô Bối dán sát bên tai Văn Quốc Đống nhẹ giọng nói: "Ba... Bên ngoài là dượng nhấp cháu gái... Ba không muốn là_ⓜ ⓣì𝖓_𝒽 với con gái sao? Ừm..."
Văn Quốc Đống kéo khăn tắm lót phía sau Tô Bối, đẩy cự côn để ở cửa hoa huy*t 𝐜*ọ 𝖝á*т hai cái.
Tô Bối còn chưa nói dứt lời, gậy th*t thô dài đã theo dâu thủy tiến vào.
"Ừm... Ba cứng quá... Ừm..."
Trong ban đêm yên tĩnh, mọi âm thanh đều được phóng tới mức lớn nhất.
Trong phòng bếp hai bóng người ở trong bóng tối κ_í_c_♓ 🌴h_í_↪️_𝖍 giao triền, tiếng 𝖙_h_ở ◗_ố_𝒸 của Tô Bối càng đè nặng hơn, không dám tràn ra một chút âm thanh.
Đã nhiều năm như vậy chỉ khi 🍳-υ𝖞ế-𝓃 𝐫-ũ Văn Quốc Đống lúc trước, cô mới phóng đãng một chút.
Hiện giờ ở trường hợp này, người bên ngoài là em rể và cháu gái trên danh nghĩa của cô, chỉ có một tầng 𝐪𝐮·🅰️·ⓝ 𝒽·ệ này, cô cũng không dám để hai người nghe thấy tiếng 𝖗-ê-𝖓 ⓡ-ỉ của cô.
Lúc trước khi Văn Uyển và Diệp Liệt Thanh làm ở bên ngoài, cô một mình ở bên trong nóng kinh người, tiểu huyệt 🌜●𝐡ả●ⓨ ռướ●c.
Nhưng hiện giờ... nhục côn thô dài của Văn Quốc Đống đang ra ra vào vào trong hoa huy*t tràn ngập dân thủy của cô, cơ thể 𝖓ón●𝐠 ⓑỏ●𝓃●ℊ cũng đè nặng lên người cô.
𝒦*í*ⓒ*𝖍 ⓣ*ⓗí↪️*𝒽 trên cảm quan quá mãnh liệt, mỗi lần đè lên cơ thể sẽ κí-ⓒ-h т♓-í𝖈-ⓗ.
Cơ thể Tô Bối căng cứng, thịt non trong hoa huy*t ⓜ.ú.🌴 chặt lấy gậy th*t của Văn Quốc Đống: "Ba... Ah... Con không chịu được..."
Một tay của Văn Quốc Đống ôm m*ô*ռ*🌀 Tô Bối, một tay nắm lấy nộn nhũ, nộn nhũ mề_〽️ 〽️ạ_𝒾 thay đổi hình dạng ở dưới lòng bàn tay hắn.
"Như vậy đã không được... Văn Uyển đều giỏi chịu đựng hơn em..."
Người bên ngoài như đáp lại lời nói của Văn Quốc Đống, tiếng r-ê-𝐧 𝖗-ỉ to hơn một chút.
"A... Đừng... Đừng 🌜ắ_𝐦 ✅à_0 toàn bộ... Lão lưu manh.."
Cơ thể Tô Bối 𝓇𝐮●𝓃 🦵ẩ●🍸 ⓑẩ●𝓎, suýt chút nữa trượt từ trên tường xuống.
"Bọn họ..."
Văn Quốc Đống nhìn ra được sợ hãi của Tô Bối, chống người dùng sức đẩy nhục côn vào trong hoa huy*t ma sát thịt mềm mấy cái: "Bọn họ không nhìn thấy..."
Nghe thấy thế, cơ thể căng cứng của Tô Bối hơi thả lỏng một chút, Văn Quốc Đống nhân cơ hội lại tiến sâu vào bên trong.
"Ừm... Văn Quốc Đống... Anh..."
Văn Quốc Đống véo ɱ●ô●ռ●𝖌 mềm của Tô Bối một cái: "Đổi tư thế..."
Sau khi nói xong hắn rút côn th*t ra, để Tô Bối nửa dựa vào tường, từ phía sau thao vào.
"Ừm... Thật khít..."
"Quá sâu..."
Văn Quốc Đống dán sát vào sau lưng Tô Bối, ⓗ_ô_ⓝ lên cổ của cô, để lại từng dấu 𝒽ô.𝐧 lên phía trên.
"Ừm... Ba... Nhanh... Nhanh lên..."
Quốc Đống nghe động tĩnh bên ngoài, gương mặt âm trầm 𝖓_𝖌♓i_ế_п 𝓇_ă𝓃_🌀: "Không nhanh được..."
Đàn ông có lòng ganh đua ở phương diện nào đó, cũng không kém với phụ nữ.
Tô Bối eo đau chân mỏi, khuỷu tay chống tường sinh đau: "Ông xã..."
"Nhanh thôi."
Cuối cùng bên ngoài Văn Uyển chửi nhỏ một tiếng xong, động tĩnh dần nhỏ lại.
Đôi tay của Văn Quốc Đống bóp eo nhỏ của Tô Bối, cái Ⓜ️ôⓝ-ɢ nhanh chóng di chuyển, tiếng bạch bạch bạch vừa nhanh vừa vội.
Tô Bối 𝐜·ắ·𝖓 𝖒·ô·ı, tiếng 𝖗_ê_ռ r_ỉ nhỏ vụn vẫn tràn ra khỏi miệng.
Tay Văn Quốc Đống che môi Tô Bối lại, giọng nói khàn khàn: "Bé 🅓â-〽️ đã𝓃-🌀, tiếng 𝐫ê*𝐧 г*ỉ của em chỉ có thể để mình ông đây nghe.."
"A... Ưm..."
Miệng của Tô Bối bị chặn mất, cơ thể cô không nhịn được 𝐫●⛎●n 👢●ẩ●𝐲 bẩ●𝖞: "Ừm... Ba..."
Quy đầu nhục côn của Văn Quốc Đống bị dòng nước ấm xối lên, tinh quan buông lỏng, ✞.𝒾.𝐧.♓ dị.c.𝐡 n-ó-𝓃-🌀 𝖇ỏп-ℊ đều rót toàn bộ vào.
"Diệp Liệt Thanh! 𝒯*i*𝓃*h ◗ị*🌜*𝖍 chảy ra... Làm ướt sô pha rồi..."
Nghe thấy thế cơ thể Tô Bối đột nhiên cứng đờ, Văn Quốc Đống ở phía sau đột nhiên hít sâu một hơi, nắm lấy Ⓜ️ô-п-ℊ thịt của Tô Bối nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu huyệt của con gái dân đăng cắn chặt như vậy, còn muốn sao?"
Văn Quốc Đống vừa nói vừa đưa đẩy nhục côn hai cái: "Đúng lúc bọn họ không rời đi... Lại làm thêm lần nữa?"
Tô Bối không hé răng, tách hoa huy*t ra khỏi nhục côn của Văn Quốc Đống, ai ngờ Văn Quốc Đống lập tức bóp eo cô kéo về sau, cự côn cắm thẳng tới tận hoa tâm.
"Ừm... Anh..."
"Một lần không đủ..."
Tay của Văn Quốc Đống đặt lên nộn nhũ của Tô Bối thưởng thức một lát, hai người bên ngoài mới thu dọn xong lên lầu.
Cơ thể Tô Bối vặn vẹo: "Trở về phòng làm."
"Khó mà làm được... Làm trong phòng đâu 🎋·í·ⓒ·ⓗ 🌴·𝐡íc·h bằng làm ở phòng khách?"
"Anh..."
Văn Quốc Đống không để ý tới phản đối của Tô Bối, ôm cô trở về ghế sô pha phòng khách lần nữa.
"Năm trước không quay được dáng vẻ lẳng lơ của cô bé 𝒹_â_ⓜ, hiện giờ phải quay lại... Sau này mỗi ngày ông đây sẽ lấy ra xem..."
Năm trước...
Nghe Văn Quốc Đống nhắc tới năm trước, cơ thể Tô Bối lại nóng lên.
"Ba..."
Tuy đã kết ♓ô.𝐧 với Văn Quốc Đống, nhưng nhắc tới 𝐪.𝖚.@.𝓃 𝐡.ệ lúc trước của hai người, 🎋♓🅾️á.ï c.ả.m đạo đức bí ẩn đó lại xông ra.
"Cha ở đây... Đang thao tiểu nộn huyệt của con gái dân đãng... Tiểu nộn huyệt này còn thao 💲*ướn*🌀 hơn lúc trước chưa mang thai."
"Ừm..." Một chân của Tô Bối quấn lấy eo Văn Quốc Đống, một chân để lên vai hắn, ⓡ_ê_𝖓 𝓇_ỉ một tiếng: "Lần đầu tiên con gái dâ_〽️ đãⓝ_ɢ thấy cha... Đã muốn cha tới thao con gái 𝒹â.m đ.ã.𝓃.g... A..."
Văn Quốc Đống nghe thấy thế, cự côn ở trong hoa huy*t của Tô Bối lại trướng to một vòng: "Vậy sao lúc ấy con gái 𝖉â·ɱ đ·ã𝓃·ɢ không tới ⓠ-u-🍸ế-n ⓡ-ũ ông đây? Hửm?"
Tô Bối khom lưng, hoa huy*t dán sát kín không một kẽ hở với nhục côn của Văn Quốc Đống.
"A... Ba... Ừm... Thật sâu... Lại, lại sâu thêm chút nữa... Ừm..."
Văn Quốc Đống gấp hai chân của Tô Bối, đè ở trên ռⓖ_ự_↪️, nâng cao eo cô lên, để nhục côn thao vào càng sâu.
"Không... Đừng... Đừng vào sâu như vậy..."
"Con gái 𝒹â-〽️ đăng... Phải lót 𝖒_ô_𝐧_ɢ như vậy, hai tháng sau, Tiểu Ngọc mới có em gái..."
Khi Tô Bối được Văn Quốc Đống ôm về phòng ngủ, Văn Quốc Đống đều không quên lặp lại câu hỏi vừa rồi ở dưới lầu.
"Vì sao lúc ấy không qⓤ𝖞.ế.𝓃 𝐫.ũ ông đây?"
Tô Bối mệt đến mức đôi mắt không mở ra được, Văn Quốc Đống còn cố chấp, tức giận nói: "Em không thông minh như anh, nhưng em cũng không ngu! Mới kết ♓*ô*п đã 🍳.𝐮.𝓎.ế.𝐧 г.ũ cha chồng tương lai... Là anh điên hay em điên?"
Lúc trước khi kết 𝒽ô_ⓝ với Văn Lê gặp mặt trưởng bối, chỉ có mình Lâm Quyên.
Nhìn thấy Văn Quốc Đống đều là sau khi kết 𝒽ôռ*, khi đó Văn Lê không được, không thỏa mãn được cô.
Trong lúc vô tình gặp được Văn Quốc Đống vận động từ bên ngoài trở về, cự vật to lớn dưới háng khiến hoa huy*t của cô lập tức ướt.
Từ đó về sau, khi Lâm Quyên đi ra ngoài nghỉ phép, khi biệt thự không có ai, cô đều thích nghĩ tới Văn Quốc Đống tự an ủi ở trên sô pha trong phòng khách.
Văn Quốc Đống đang định tâm sự hẳn hoi với Tô Bối, mới phát hiện Tô Bối đã hoàn toàn ngủ say.
Nghĩ tới hai năm trước mình đã có thể sống những ngày hạnh phúc, cuối cùng lại uổng phí nhiều thời gian như vậy.
Văn Quốc Đống không cam lòng ռ🌀-♓-ï-ế-ռ 𝖗-ă-n-ⓖ, sau khi Tô Bối ngủ say, hắn tách hai chân cô ra, đẩy cự côn 𝖈ắ.Ⓜ️ νà.𝐨 trong hoa huy*t của cô.
"Xem ra sau này buổi tối mỗi ngày đều phải nỗ lực mấy lần mới có thể bổ sung trở về!"
"Ừm... Văn Quốc Đống!"
Tô Bối bị quấy rầy mộng đẹp, không kiên nhẫn rống lên một tiếng.
"Em ngủ của em... Anh thao của anh..."
Tô Bối: "...."
Xem ra sau này làm xong thì phải sắp xếp hành trình chia phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Tô Bối nhìn dấu ⓗô*𝓃 trở nên đậm hơn trên cổ, trên 𝓃·𝐠ự·c, thay váy dài không che hết được dấu vết trên người, chọn áo khoác Văn Quốc Đống thường mặc ra cửa.
Văn Uyển thấy Tô Bối ăn mặc như vậy, sao có thể không biết mưu ma chước 🍳ц●ỷ trong lòng cô.
"Chị dâu... Ra ngoài sao? Dẫn em đi cùng với?"
Tô Bối nhận hoa từ trong tay bảo mẫu, nhếch miệng cười với Văn Uyển: "Đi thôi... Vừa vặn dùng cái miệng nhỏ này của em..."
Lâm Quyên ở bệnh viện không người quấy rầy, có mấy ngày sống thanh nhàn.
Hiện giờ tinh khí thần cả người đều khôi phục không kém lắm.
Ít nhất ở trong mắt Tô Bối và Văn Uyển, hiện giờ Lâm Quyên mặt mày hồng hào không giống người trúng gió chút nào.
Thậm chí hiện giờ Lâm Quyên còn đang tiếp tục giấc mộng xuân thu làm "Văn phu nhân" của bà ta.
← Ch. 186 | Ch. 188 → |