Vay nóng Tinvay

Truyện:Mạc Phụ Hàn Hạ - Chương 55

Mạc Phụ Hàn Hạ
Trọn bộ 64 chương
Chương 55
0.00
(0 votes)


Chương (1-64)

Siêu sale Shopee


Mười giờ đêm, Lâm Mạc Thần ngồi trong bãi đỗ xe một lát, rồi trở về tòa nhà Phong Thần. Khi lên lầu, đi qua bộ phận thương mại điện ở tầng trệt, anh ấn thang máy đi vào.

Cả tầng đèn đóm sáng trưng, dường như mọi người đều ở lại tăng ca. Khi Lâm Mạc Thần bước vào, mấy người ở cửa còn chưa nhận ra, có người lập tức đứng lên: "Chủ tịch!"

Lúc này khiến hơn một trăm người đang làm việc đều kinh động.

"Chào chủ tịch." "Chào chủ tịch." Tất cả mọi người đều đứng lên, Lâm Mạc Thần mỉm cười gật đầu, hỏi một chút tình hình của trang web, đều nhận được câu trả lời đầy tự tin: "Chủ tịch yên tâm, thành tích tiêu thụ vẫn vô cùng sôi động, mọi người tăng ca suốt đêm, cam đoan nhất định đưa trang web hoạt động thuận lợi, thực hiện mục tiêu thành tích tiêu thụ công ty đã đề ra."

Tối muộn thế này, Tôn Chí cũng không có ở đây, nhưng mấy quản lý phụ trạch hoạt động cụ thể vẫn còn ở đây, nghe thấy tin tức cũng đều ra đón. Bọn họ đều vừa mừng vừa lo, dù sao ở trong tập đoàn uy tín của CEO Lâm Mạc Thần còn cao hơn Chu Tri Tố. Hiện tại anh đích thân đến tuần tra, cho thấy chủ tịch đều biết sự vất vả và cố gắng mấy ngày nay của mọi người. Ai mà không ủng hộ cơ chứ?

Lâm Mạc Thần nhìn thấy trong nhóm quản lý hạng mục có không ít người trải thảm ngay trên bàn làm việc. Lâm Mạc Thần cũng đã từng trải qua như vậy, đó đều là vì hạng mục, qua đêm ở công ty không về nhà. Trên bàn nhiều người còn có hộp cơm, cà phê, xem ra là tính cho cả đêm nay.

"Vất vả." Lâm Mạc Thần vỗ bả vai mấy nhân viên, "Hi vọng tương lai không lâu, mọi người sẽ cảm thấy phấn đấu vì cộng đồng, Phong Thần của chúng ta là đáng giá. Mọi người cũng sẽ nhận được báo đáp hậu hĩnh cho tài năng của mình."

Khi nói xong câu cuối cùng trên mặt anh cũng mang ý cười. Nhóm nhân viên tất nhiên đều hiểu, lập tức vỗ tay: "Cám ơn chủ tịch!" "Yeah!"

Nhìn bọn họ hưng phấn, Lâm Mạc Thần rời đi. Thang máy nhanh chóng chạy lên tầng trên, nụ cười trên mặt anh cũng dần nhạt đi.

Hành lang tối tăm, căn phòng trên tầng cao nhất vẫn chỉ có một mình anh. Anh bật đèn trên tầng, trong nháy mắt cả hành lang sáng rực. Anh trở về phòng, ngồi xuống chiếc số pha rộng lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Mắt quét qua bầu trời đêm, ánh sáng dịch chuyển trong thành phố này, và cửa sổ vẫn còn tối đèn nhà cô.

Lặng lẽ ngồi một lúc, anh lấy di động ra gọi cho Hà Tĩnh: "A lô. Cô ấy đang làm gì vậy?"

Trong bệnh viện, Hà Tĩnh cũng không trả lời ngay, mà đi vài bước, tới nơi yên tĩnh không có người mới đáp: "Chúng tôi vẫn còn đang ở bênh viện."

Lâm Mạc Thần khẽ nở nụ cười: "Bệnh tình của Trương Tử lại không tốt sao?"

Hà Tĩnh hơi sửng sốt, cô ấy không nghĩ tới Lâm Mạc Thần lại hiểu rõ chuyện của Trương Tử như vậy. Cô ấy ngẩng đầu nhìn cửa kính phòng bệnh cách xa đó, nhìn thấy Mộc Hàn Hạ và Lục Chương đều ngồi bên giường bệnh của Trương Tử. Vẻ mặt Lục Chương điềm đạm, Mộc Hàn Hạ nắm tay Trương Tử, còn trên mặt Trương Tử là nụ cười yếu ớt.

"Không có. Bệnh tình của anh ấy cũng xem như là ổn định."

Lâm Mạc Thần im lặng.

Trực giác nói cho Hà Tĩnh tình huống này không hề tốt, mặc dù cô ấy không phải là người thông minh, nhưng cũng khá nhạy bén. Vì vậy ngày đó khi gặp lại Mộc Hàn Hạ, cô ấy không đề cập đến chuyện mấy năm nay có liên lạc với Lâm Mạc Thần. Còn Mộc Hàn Hạ vô cùng tin tưởng cô ấy, chuyện gì cũng không giấu diếm, nhưng đối với chuyện công việc, bởi vì chức vụ của cô ấy thấp hơn, nên có một số chuyện Mộc Hàn Hạ cũng không nói với cô ấy.

Vì vậy Hà Tĩnh cũng chỉ nghe loáng thoáng được một chút kế hoạch ngày mai, đại khái biết Mộc Hàn Hạ sẽ có hoạt động vô cùng lợi hại. Điều này khiến cô ấy hơi căng thẳng và lo lắng. Cô ấy hơi do dự, cuối cùng vẫn nói: "Lâm tiên sinh, sáng mai Hàn Hạ sẽ thực hiện kế hoạch mới, nhưng cô ấy làm chuyện này cũng là vì bạn bè. Các anh..."

Cô ấy còn chưa nói xong Lâm Mạc Thần đã cúp máy.

Bóng đêm tĩnh mịch, Mộc Hàn Hạ nhìn Trương Tử nói: "Bảy giờ sáng mai, chúng ta sẽ đưa nó ra thị trường."

Trương Tử yếu ớt cười, đó là nụ cười vô cùng bình tĩnh nhưng khiến người ta cảm thấy ấm áp.

"Cám ơn em, Hàn Hạ. Vào thời khắc cuối cùng của đời người, để cho anh nhìn thấy ước mơ của cô ấy trở thành hiện thực."

Khóe mắt Mộc Hàn Hạ hơi ươn ướt nói: "Sao lại chỉ là ước mơ của cô ấy chứ, là của anh, cũng là của em. Em cảm thấy cuộc đời này không còn khát vọng gì nữa, anh đã cho em một lần nữa thấy được nó. Không chỉ có em giúp anh, mà cả anh cũng giúp em nữa."

Hai người càng nói càng nhiều, nhưng đều thản nhiên cười. Lục Chương ở bên cạnh im lặng nghe hai người bọn họ nói chuyện, cảm thấy trong lòng rung động, không thể bình tĩnh được.

Mộc Hàn Hạ dém lại chăn cho Trương Tử nói: "Vậy anh ngủ đi. Tối mai em mang bánh matcha anh thích nhất đến, không nghe lời dặn của bác sĩ nữa, cho anh ăn hết. Ngủ ngon, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp."

Lúc này Lục Chương mới lên tiếng: "Trương tiên sinh, nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon. Có chuyện gì thì bảo người gọi điện cho chúng tôi. Ngủ ngon."

Cậu ta nhã nhặn như vậy khiến Mộc Hàn Hạ nở nụ cười. Trương Tử cũng cười đáp: "Cám ơn cậu, ngủ ngon."

Hai người bọn họ rời đi. Trương Tử nói với y tá: "Cô à, bảy giờ sáng mai, cô có thể đánh thức tôi dậy không?"

Y tá hơi bất ngờ: "Tại sao?"

Trương Tử mỉm cười đáp: "Bởi vì sáng mai có một chuyện rất quan trọng sẽ xảy ra cho dù tôi mất cũng không uổng phí. Tôi muốn tận mắt chứng kiến. Vừa rồi đều là những người bạn chân thành nhất của tôi, bọn họ phải cố gắng rất nhiều mới để cho nó thực hiện được. Tôi rất muốn... tận mắt nhìn thấy nó."

Ngọn đèn kéo dài hai bên đường, Lục Chương lái xe chạy trong bóng đêm, nghe hai cô gái phía sau thì thầm to nhỏ. Trong lòng cậu ta hơi dễ chịu, nhưng cũng có chút không yên lòng. Dường như sau khi gặp Trương Tử, sau khi thấy được Mộc Hàn Hạ thâm tình hứa hẹn với anh ấy, trong lòng Lục Chương vẫn không thể bình tĩnh được.

Sự nhiệt tình như vậy khiến cho cậu ta đau lòng. Cậu ta muốn nói với Mộc Hàn Hạ một chút tình cảm của mình, nhưng Hà Tĩnh ở bên cạnh khiến cậu ta không mở miệng được.

Lúc này Mộc Hàn Hạ nói: "Tôi hơi đói bụng. Chúng ta đi ăn chút gì nhé?" Hà Tĩnh nói: "Tôi cũng đói bụng."

Ngay cả cơm tối ba người bọn họ còn chưa ăn.

Lục Chương bỗng nhiên chuyển tay lái, đi vào khu sầm uất trong thành phố. Mộc Hàn Hạ hỏi: "Cậu đi đâu vậy?" Lục Chương đáp: "Đưa hai người đi ăn ngon một chút. Ăn no rồi mới phát động được cuộc tổng tiến công cuối cùng. Sư phụ, đừng từ chối, con người phải ăn cơm chứ."

Mộc Hàn Hạ nở nụ cười, Hà Tĩnh cũng lộ ra vẻ mặt mong đợi.

*****

Lúc này gần như tất cả nhà hàng đã đóng cửa, Lục Chương mang các cô đến một nhà hàng Nhật Bản ở trung tâm thành phố. Người ta đang muốn đóng cửa, Lục Chương nói với chủ nhà hàng hai câu thì đèn trong cửa hàng lại được bật sáng, mấy đầu bếp mặc kimomo vì bọn họ lại quay về vị trí làm việc.

Bọn họ ngồi trên một chiếc chiếu tatami bên cạnh cửa sổ, xung quanh là tấm bình phong cao cao và tấm rèm trắng mộc mạc, hình thành không gian khép kín riêng tư. Lục Chương không gọi rượu sake, mà tự mình đi lấy hai chai rượu trắng, nghe nói là đồ quý của ông chủ. Sau đó sashimi và đồ nướng được bưng lên, cậu ta rót đầy chén cho ba người. Mộc Hàn Hạ kiên quyết từ chối, bởi vì sáng mai cô còn phải chủ trì đại cục, cũng không để cho hai người bọn họ uống.

Nhưng Lục Chương làm sao chịu chứ, cậu ta muốn bộc lộ chút kích thích trong lòng. Cậu ta nói: "Sư phụ, chén rượu này là tôi uống thay Trương Tử. Ngày mai coi như là ngày quan trọng của anh ấy, đúng không? Tôi phải chúc anh ấy mọi việc thuận lợi, chính mắt nhìn thấy lý tưởng thành hiện thực." Nói xong cậu ta uống cạn chén.

Mộc Hàn Hạ không có cách nào, Lục Chương thực sự khiến cô cảm động, đành phải để mặc cậu ta. Còn Hà Tĩnh hình như hôm nay cũng không thoải mái, Lục Chương rót rượu, cô ấy cầm lên uống hết. Mộc Hàn Hạ đành chịu, cô ấy cũng đã có thể tự chăm sóc bản thân rồi. Cô cúi đầu ăn mấy miếng, ngẩng đầu lên đã thấy hai người bọn họ uống hết một chai rượu rồi.

Cái gọi là rượu quý cũng không phải hư danh. Qua không bao lâu, Hà Tĩnh đã ghé vào bàn ngủ, Mộc Hàn Hạ đành mặc kệ cô ấy. Dù sao cô và bên Lục Đống đã chuẩn bị chu toàn chuyện ngày mai. Quay người lại nhìn Lục Chương vẫn còn đang uống rượu, khuôn mặt uống đến đỏ bừng. Mộc Hàn Hạ muốn ngăn lại, nhưng cậu ta hoàn toàn không để ý tới, ỷ vào người cao tay dài, nâng chén lên cao không để cho cô với tới, sau đó khẽ nói: "Carol, cô đừng quản tôi. Tôi có chừng mực."

Mộc Hàn Hạ mặc kệ, tiếp tục ăn. Một lát sau, chợt nghe thấy Lục Chương nói: "Sư phụ, chuyện hôm nay khiến tôi vô cùng cảm động."

Mộc Hàn Hạ buông đũa, quay đầu thấy cậu ta tựa vào tường, mắt nhắm lại, khuôn mặt đỏ bừng. Bộ dạng kia vừa giống đàn ông trưởng thành, lại giống như đứa trẻ.

Cậu ta nói: "Cha tôi... tuy là người phúc hậu, nhưng nhiều lúc cũng là thương nhân. Lòng hại người có thể không có, nhưng phòng người thì không thể không có. Tôi sống hai mươi mấy năm, bạn tốt có được mấy người. Bọn họ gặp chuyện gì, chắc chắn tôi sẽ dùng hết sức giúp đỡ, nhưng người thực sự có thể làm được cho tôi mấy phần thì không có. Sư phụ, tôi vô cùng muốn hỏi tại sao cô đối xử tốt với Trương Tử như vậy? Tại sao vậy?"

Cậu ta mở to mắt, trong ánh sáng mờ ảo nhìn cô.

Có một số việc chỉ có nghĩ lại mới biết gian nan. Cậu ta nhớ lại ngày Mộc Hàn Hạ về nước, chính mình gây khó dễ và khinh thường cô. Nghĩ lại một cô gái như vậy một thân một mình trở về nước, mang theo một kế hoạch lớn kinh doanh kì tích. Còn Lục Đống chỉ đứng ở phía sau, một mình cô ở phía trước, không có bất cứ ai giúp đỡ, không thể chia sẻ với ai, sau đó từng bước đi đến mục tiêu vĩ đại kia.

Đúng vậy, vĩ đại, đó là từ Lục Chương nghĩ đến. Cho dù là kế hoạch kinh doanh tài tình mà to lớn hay là tình cảm không vụ lợi của cô đều khiến Lục Chương cảm thấy vĩ đại. Cậu ta chưa từng nhận thức được sự vĩ đại như vậy. Cậu ta nghĩ sao cô có thể cứng cỏi, sống rộng lượng như vậy? Một cô gái dịu dàng như cô sao lại có bộ dáng ngày càng tỏa sáng như vậy?

Đối với câu hỏi của Lục Chương, Mộc Hàn Hạ chỉ dịu dàng cười nói: "Trung Quốc có câu ngạn ngữ: kẻ sĩ chết vì người tri kỉ. Trên thế giới này, tôi cảm thấy chuyện đáng giá thì sẽ làm. Hơn nữa phát minh của Trương Tử có thể đem lại lợi ích cho con người."

Lục Chương nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, đột nhiên cảm thấy mềm lòng, đột nhiên cảm thấy đau đớn. Cậu ta thốt ra: "Vậy còn tôi, tương lại nếu có một ngày, tôi giống anh ấy cần cô, cô sẽ đối xử với tôi giống như vậy chứ?"

Mộc Hàn Hạ hơi kinh ngạc nhìn cậu ta, im lặng một lát đáp: "Sẽ."

Lục Chương nở nụ cười vô cùng sáng lạn vui vẻ, cậu ta cầm chén rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: "Cám ơn cô, Carol."

Mộc Hàn Hạ vốn đang mỉm cười, nhưng thấy cậu ta hôm nay giơ tay nhấc chân đều mang theo rất nhiều cảm xúc khiến trong nháy mắt cô đã mơ hồ tra ra được điều gì đó. Vì thế cô im lặng không lên tiếng.

Cậu ta cầm lấy chai rượu dốc vào miệng, Mộc Hàn Hạ giơ tay ngăn cản: "Đừng uống nữa, sáng mai cũng là thời điểm quan trọng đối với Phương Nghi, cậu tính thực sự say vắng họp ư." Lục Chương xoay người tránh tiếp tục uống. Hai người vốn ngồi xổm trên chiếu tatami, giằng co như vậy khiến Mộc Hàn Hạ nghiêng người, còn cậu ta phản ứng rất nhanh, sợ cô ngã xuống, duỗi tay ra ôm lấy eo cô.

Trong nháy mắt hai cơ thể tiếp xúc thật gần, cô cảm nhận được hơi nóng và mùi rượu trên người cậu ta, cậu ta cũng ngửi được hơi thở ấm áp trên người cô. Mộc Hàn Hạ phản ứng rất bình tĩnh, đứng dậy muốn đẩy cậu ta ra, nhưng trong ánh mắt nóng bỏng của Lục Chương, nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô gần trong gang tấc, nỗi đau trong lòng càng mãnh liệt, là khát vọng nóng bỏng mà ngây thơ. Cánh tay cậu ta đột nhiên siết chặt khiến cho cô không thể rời đi, ngược lại càng gần cậu ta hơn. Cậu ta cúi đầu hôn xuống: "Carol..."

Mộc Hàn Hạ dùng tay ngăn cản mặt cậu ta, cũng ngăn cản nụ hôn của cậu ta. Cô biết hiện tại cậu ta đang say rồi, một tay đấm vào ngực cậu ta, dùng lực vừa đủ, Lục Chương bị đau buông tay ra. Cô nhân cơ hội đứng dậy, rời khỏi vòng ôm của cậu ta, sau đó lùi mấy bước.

Hà Tĩnh vẫn ghé vào trên bàn ngủ. Trong không gian nho nhỏ vô cùng im lặng, Lục Chương cúi đầu không lên tiếng. Mộc Hàn Hạ tâm trầm như nước nhìn cậu ta.

"Không sao." Cô từ từ nói, "Tôi coi như cậu vì rượu không khống chế được."

Lục Chương im lặng một lát đáp: "Không phải tôi không khống chế được."

Trong lòng Mộc Hàn Hạ chấn động.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt có sự áy náy, cũng có sự chân thành tha thiết, là đau khổ cũng là khát vọng.

"Sư phụ, tôi còn có cơ hội hay không? Cho dù chỉ là một chút cơ hội? Cơ hội thử thách, cơ hội công bằng cạnh tranh cũng tốt. Tôi thích cô thì sẽ một lòng một dạ đối với cô. Về sau tôi sẽ đối xử tốt với cô hơn bất cứ ai. Cô tin tôi không? Có thể chứ?"

Cho dù là đã phát hiện, nhưng Mộc Hàn Hạ vẫn cảm thấy chấn động. Cô chỉ im lặng một lát rồi nói: "Lục Chương, sau này đừng nhắc lại những lời này."

Giọng nói của cô rất bình tĩnh cũng rất vô tình, Lục Chương cảm thấy sự phẫn nộ xuất hiện trong lòng, cho dù đây là kết quả đã sớm đoán được, nhưng cậu ta vẫn không thể chịu được. Sắc mặt cậu ta trở nên lạnh như băng, giọng nói cũng lạnh lùng: "Một chút cơ hội... cũng không có sao?"

Yên tĩnh.

Sau đó Mộc Hàn Hạ đáp: "Không có. Cậu vĩnh viễn chỉ có thể làm bạn bè, đồ đệ của tôi."

Vẻ mặt Lục Chương dở khóc dở cười, nhưng cậu ta cũng là người bướng bỉnh, dứt khoát đáp: "Tôi không làm được. Không làm được thì thế nào đây?"

Mộc Hàn Hạ từ từ đáp: "Không làm được chuyện lần này thì phần tình cảm của chúng ta cũng coi như hết."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-64)