Chơi vui sao? (Hứa Thừa Ngôn - Hơi H)
← Ch.022 | Ch.024 → |
Edit: Kiwi
Beta: Ami
Phòng thử đồ an tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng hít thở rõ ràng, huống chi lúc này, hơi thở của Hứa Thừa Ngôn đã có chút hỗn loạn.
Tay phải của Triệu Ngu đang cách lớp vải quần cầm chặt thứ phình to ở giữa háng anh, ν-𝐮-ố-ⓣ ν-𝑒 khuấy động lúc mạnh lúc nhẹ.
Mà bộ 𝖓_ⓖ_ự_𝖈 đầy đặn của cô vẫn cọ sát trên 𝓃🌀-ự-↪️ anh như cũ, cổ áo vốn đã thấp nay lại trượt xuống một đoạn, gần như không bao được hai luồng nhũ thịt no đủ.
Cô không mặc nội y, chỉ dán hai mảnh ռ*ⓖ*ự*𝒸 dán, nhưng hiện tại, một ít vải ren trên nhũ hoa trái lộ ra hơn phân nửa đã bị bàn tay Hứa Thừa Ngôn ngăn chặn.
—— Là Triệu Ngu kéo tay của anh phủ lên đó chứ anh không hề chủ động chạm vào cô và cũng không kháng cự sự chủ động của cô.
Cảm giác được đồ vật trong tay càng ngày càng cứng rắn, Triệu Ngu đắc ý nhếch môi: "Giấu ở bên trong, khó chịu sao? Có muốn tôi giúp anh thả ra không?"
Hứa Thừa Ngôn không trả lời, ngón cái cùng ngón trỏ nắm vải ren rồi dùng sức xé ra, toàn bộ nhũ hoa trái của cô liền không hề giữ lại mà trần trụi ở trước mắt anh.
Miếng dán 𝐧*ɢ*ự*ⓒ dính rất chắc, động tác của anh lại không chút nào ôn nhu, vài tia đau đớn k_í_↪️_𝒽 t_♓_í𝒸_♓ làm Triệu Ngu ngâm khẽ một tiếng, núm nhũ hoa cũng trong chớp mắt gắng gượng cứng lên, run 𝓇·ⓤ·𝖓 rẩ·🍸 rẩy lay động trên nhũ thịt.
Bàn tay Hứa Thừa Ngôn không khách khí chút nào chụp lên đó, cầm nhũ thịt rồi dùng sức nhào nặn, từng cái nắn bóp làm cho đầu nhũ hoa nho nhỏ đỏ lên.
"Thật thoải mái... Ân..." Triệu Ngu phối hợp mà ngâm nhẹ, hai tay kéo khóa kéo của anh ra, ⓒ-ở-ℹ️ 🍳-ц-ầ-ռ nhỏ xuống, móc cây côn thịt lửa nóng kia ra.
Bị bàn tay hơi lạnh của cô nắm chặt, hô hấp của Hứa Thừa Ngôn hơi dồn dập. Trầm giọng mắng câu "Lẳng lơ", anh liền nâng tay lên, thả nửa nhũ hoa bị váy áo che khuất của vô ra ngoài.
"Thích nhũ hoa người ta như vậy sao?" Triệu Ngu giả bộ d͙â͙m͙ đãng mà ưỡn n🌀ự·c về phía anh, một tay tiếp tục khuấy động côn thịt anh, một tay bắt được tay anh, lôi kéo hướng tiểu huyệt của mình ⓢ-ờ 💲𝖔-ạ-ⓝ-🌀: "Nơi này, anh sẽ càng thích."
Dinh dính, trơn ướt, 𝖒ề·〽️ 〽️ạ·ℹ️.
Cô xác thực không hề mặc quần lo̶t̶"̶, cũng xác thực ẩm ướt rất lợi hại.
Tùy ý trêu chọc ở tiểu huyệt cô vài cái, nhìn cô không khống chế nổi mà ⓡ-ⓤ-ռ 𝓇-ẩ-γ, nghe cô cố ý phát ra tiếng ⓡ·ê·𝖓 𝓇·ỉ, ánh mắt sắc của Hứa Thừa Ngôn dần dần trở nên sâu thẳm, một tay đẩy cô vào tường, sau đó nâng một chân cô lên rồi chen vào.
Nhưng lúc sắp chạm đến miệng huyệt, anh liền dừng lại.
"Như thế nào? Chê tôi dơ?" Chân dài câu lấy eo anh, Triệu Ngu ưỡn người về phía trước, chủ động dùng tiểu huyệt 𝐦ề.𝖒 〽️ạ.1 ở giữa hai chân cọ cọ anh, nhưng mỗi lần đều giữ khoảng cách, không tiếp xúc trực tiếp với anh: "Vậy sao Hứa tổng còn cứng ở trước mặt một cô gái dơ như tôi?"
Hứa Thừa Ngôn đâu chỉ ghét bỏ cô bẩn, lại còn lo lắng cuộc sống sinh hoạt hỗn loạn của cô có dính bệnh lạ gì, thế cho nên đã sớm tìm người điều tra báo cáo sức khỏe mới nhất của cô, cơ bản có thể kết luận không có bệnh ở phương diện kia.
Mặc dù như thế, cô lần này thật ra có mang theo áo mưa ở trong túi, đáng tiếc là hiện tại, cô đổi ý, không định đưa áo mưa cho anh.
Nếu như anh vẫn không chịu làm cô, cô ngược lại bằng mọi cách phải khiến anh làm, còn nếu anh đã nguyện ý làm cô, vậy cô liền càng muốn không cho anh làm được.
Hứa Thừa Ngôn không phủ nhận lời nói của cô, nhưng cũng sẽ không bởi vì dụ̶c̶ vọng 𝖙·ⓗ·â·ⓝ ✞·𝖍·ể cùng lời nói 𝐤í🌜-𝖍 †-𝒽-í🌜-h của cô mà liền buông tha nguyên tắc của bản thân. Lý trí của anh, vĩnh viễn đều ở phía trên dụ̶c̶ vọng.
Hai tay ngăn chặn vai cô, anh cường thế mà ấn cô xuống ngồi xổm xuống, động tác không hề có chút ôn nhu nào, nói dễ nghe chút là bá đạo, nói khó nghe thì đó chính là thô lỗ, hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài văn nhã của anh.
Triệu Ngu ỡm ờ mà ngồi xổm xuống, anh đã nhắm ngay ρ♓â_п 𝖙_♓â_ⓝ sưng to của mình vào môi cô, ý tứ rất rõ ràng, muốn cô dùng miệng giúp anh.
Triệu Ngu không động, chỉ là nâng...Một đôi thỏ trắng của mình lên, cười ngửa đầu nhìn anh: "Anh không cảm thấy dùng nơi này sẽ càng kíc·𝒽 t·♓í🌜·♓ hơn sao?"
Hứa Thừa Ngôn lại tiếp tục nhìn chằm chằm môi cô: "Không muốn?
Triệu Ngu biết ý của anh, là cô chủ động tới ⓠ.𝐮🍸.ế.ⓝ 𝓇.ũ anh, đối với anh, cô không có bất kỳ điểm đặc biệt nào, không nguyện ý thì tùy thời có thể lăn, bên cạnh anh không thiếu phụ nữ như vậy.
Nhưng cô lại dứt khoát mà trả lời: "Chừng nào anh nguyện ý 👢.1ế.𝐦 cho tôi thì lúc đó tôi sẽ giúp anh ngậm."
Hứa Thừa Ngôn khẽ cười một tiếng, tình dụ̶c̶ trong mắt rút đi hơn phân nửa.
Thừa dịp anh cúi đầu sửa sang lại quần, Triệu Ngu đột nhiên đứng dậy, đẩy anh ở ngồi lên ghế sa lon bên cạnh, toàn bộ 🌴●𝒽â●𝐧 𝖙●h●ể nằm ở giữa háng anh, cầm lấy hai luồng thịt mềm trước 𝓃ⓖ-ự-c đi cọ dụ̶c̶ vọng của anh.
"Không muốn?" Cô lặp lại những gì anh vừa nói, ngay cả vẻ mặt kiêu ngạo cũng bắt chước y hệt.
Nhận được khiêu khích từ cô, Hứq Thừa Ngôn vốn muốn đứng dậy ngược lại bình tĩnh mà ngồi yên, giống như là đang nghe cấp dưới báo cáo công việc, dù bận vẫn ung dung mà nhìn động tác của cô ở giữa hai chân anh.
Triệu Ngu dùng ánh mắt mị hoặc mà 𝖑ℹ️-ế-𝖒 𝐥_ⓘế_ⓜ môi, hai mắt như trước nhìn thẳng vào anh, hai tay thì nâng... Núm nhũ hoa lên, bao bọc côn thịt cứng rắn của anh ở bên trong, say đó đưa đẩy nhũ thịt tới lui khuấy động.
Xúc cảm trơn trượt ⓜ·ề·〽️ ⓜ·ạ·i làm Hứa Thừa Ngôn trầm thấp mà thở hắt ra, nhìn đôi môi kiều diễm ư_ớ_✝️ á_т của cô, anh đột nhiên nhét ngón trỏ vào, quấn lấy lưỡi Triệu Ngu rồi quấy đảo ở trong miệng cô, bắt chước động tác ⅼ*à*〽️ ⓣ*ìռ*𝐡 nhẹ nhàng mà ra vào.
"Cốc cốc cốc!" Kèm với tiếng đập cửa có tiết tấu, một giọng nói thanh thúy truyền vào: "Vẫn chưa xong sao?"
Là Trang Diệc Tình.
Nghe thấy thanh âm người phụ nữ kia ở khoảng cách gần như vậy, Triệu Ngu không khống chế nổi mà 𝐬●ïế●t 𝐜h●ặ●✝️ tay, nhũ thịt bị cô cầm chặt cũng 𝒽⛎𝖓*g h*ă*п*𝐠 đè ép một chút côn thịt thô cứng ở chính giữa.
Hứa Thừa Ngôn không nhịn được nhẹ ⓣ𝖍-ở 🌀-ấ-p một tiếng, cho rằng cô là bị dọa sợ nên mở miệng châm chọc: "Gan bé như vậy? Không phải cô muốn chơi 🎋í↪️·𝐡 𝐭♓·í·𝖈·ⓗ sao? Vị ♓ô●𝐧 thê của tôi đang ở ngoài cửa, cô rên cao giọng một chút là cô ấy liền có thể nghe được, như vậy, không phải càng 🎋í●ⓒ●♓ ✝️hí●↪️●ⓗ hơn sao?"
Triệu Ngu cười cười, khiêu khích mà nhìn anh: "Vậy không ngại gọi cô ấy cùng vào chứ? Để cho Hứa phu nhân tương lai tận mắt nhìn, vị ⓗ.ô.п phu của mình bắn ở trên nhũ hoa của cô gái khác như thế nào?"
Cô biết, Hứa Thừa Ngôn sẽ không làm vậy.
Tuy anh và Trang Diệc Tình là liên 𝒽ô-𝓃 thương nghiệp, hiện tại cũng chưa kết ♓ôⓝ*, vậy nên ai cũng không quản được sinh hoạt cá nhân của đối phương, nhưng cả hai đều là người có thân phận, không đến mức ở trước mặt đối phương làm ra việc khác người như vậy.
Hứa Thừa Ngôn nhếch môi, ra sức véo núm nhũ hoa đứng thẳng ngạo nghễ của cô một chút, nghe được cô tận lực đè thấp tiếng 𝖗●ê●𝖓 г●ỉ mới lại hài lòng buông tay, một lần nữa cắm ngón tay vào trong miệng cô để cho cô hút 🦵_ïế_〽️.
"Có email mới đến, chờ tôi một chút."
Dương cao giọng nói với bên ngoài, ngữ khí của anh bình tĩnh mà nghiêm túc, nếu không phải côn thịt dữ tợn còn trần trụi bị kẹp ở giữa hai nhũ hoa cô thì Triệu Ngu cũng sẽ tin rằng anh thật sự đang xử lý công việc.
Không có chất lỏng bôi trơn, tốc độ thọc vào 𝖗ú·† г·🔼 của Triệu Ngu rất chậm chạp, hậu quả như vậy chính là anh vẫn luôn cứng rắn, làm rất lâu vẫn chưa có ý muốn ×𝐮ấ.🌴 ⓣi.𝐧.𝐡.
Nhưng hai người đều hăng hái giống như nhau, một người biểu diễn, một người quan sát, không ai chịu thua ai, cũng không vội dùng lại, đơn giản đem cảnh nhũ giao biến thành phim quay chậm.
"Vị Hứa phu nhân tương lai kia có từng giúp anh làm như vậy không?"
"Sao? Chỉ như vậy mà cũng muốn so sánh với cô ấy?"
"Người như tôi, sao xứng so sánh với người ta? Người ta là đoan trang ưu nhã cao quý, còn tôi sao? d͙â͙m͙ đãng, lẳng lơ, ti tiện."
Chữ cuối cùng được nói ra, cô không có ý tốt mà cười cười với anh, duỗi đầu lưỡi phấn nộn ra ⓛ1ế.Ⓜ️ một chút trên quy đầu của anh.
Nhưng mà, còn cách một chút.
Cô vẫn chưa l_iế_𝖒 lên.
Cô là cố ý.
Bị động tác chậm chạp của cô q·⛎·𝖞ế·𝐧 𝐫·ũ, Hứa Thừa Ngôn nặng nề 𝖙𝖍-ở h-ổ-ռ ⓗ-ể-𝖓 một chút, một tia hụt hẫng ở trong lòng làm anh hận không thể lập tức ấn lấy đầu của cô, bóp miệng cô ra rồi ♓un.🌀 𝖍.ă.𝖓.ⓖ cắm côn thịt cương cứng vào trong, thọc tới chỗ sâu nhất trong yết hầu cô và ×●ц●ấ●✝️ ✞ⓘ●𝖓●♓.
Triệu Ngu đắc ý cười: "Chơi vui sao?"
Đây cũng là lời anh đã từng nói qua với cô.
← Ch. 022 | Ch. 024 → |