Vay nóng Tinvay

Truyện:Truy Tìm Ký Ức - Chương 67

Truy Tìm Ký Ức
Trọn bộ 71 chương
Chương 67
Chuyện cũ kể lại 4: Cùng anh ngủ say (*)
0.00
(0 votes)


Chương (1-71)

Siêu sale Lazada


(*) “Ngủ say” âm Hán Việt là “Trầm Miên”, ghép tên hai nhân vật chính.

“Ngày 18 tháng 4. Thứ Bảy, thời tiết u ám. Kế hoạch của tôi tiến triển rất thuận lợi. Bọn chúng đã tin tôi giết người. Có được điều này là nhờ sự thu xếp của Hàn Trầm và tổ chuyên án. Đã bảy ngày tôi không gặp anh ấy. Tôi nhớ anh ấy, đồng thời cũng rất mong chờ. Tôi nghĩ, không bao lâu nữa chúng tôi có thể đoàn tụ. Chỉ nghĩ đến điều này, tôi đã thấy vô cùng háo hức, tôi sắp không nhịn được nữa rồi.

Ngày 20 tháng 4, nhóm tội phạm đã lên kế hoạch tiến hành một loạt vụ án lớn. Tôi đã nhận được sự tin tưởng của chúng. Mục Phương Thành nói tôi có thể tham gia, đồng thời có thể nhìn thấy diện mạo thật của chúng. Đây chính là cơ hội tóm gọn một mẻ.

Còn người đàn ông hiếm khi xuất hiện, nhưng luôn khiến tôi có cảm giác không giống những tên tội phạm khác. Anh ta là ai? Anh ta luôn mang lại cảm giác nguy hiểm cho tôi. Chắc tôi phải đề phòng anh ta mới được…”

Viết xong nhật ký, Tô Miên cất vào góc trong cùng của tủ đầu giường. Đây không phải tổ chuyên án bảo cô viết, mà cô viết cho bản thân để kỷ niệm quãng thời gian làm cảnh sát ngầm. Tất nhiên cũng c một nguyên nhân mà cô không thể nói với người khác, đặc biệt là Hàn Trầm. Nhỡ cô xảy ra chuyện, ít nhất còn một chút đồ lưu niệm.

Đã đến giờ hẹn, Tô Miên thay bộ đồ gọn gàng rồi xuống dưới nhà. Xe của Mục Phương Thành chờ cô ở bên dưới. Trên xe còn hai người đàn ông mặc áo đen khác.

Tô Miên vừa lên xe, Mục Phương Thành liền đưa tấm vải bịt mắt cho cô. Tô Miên nhíu mày: “Không đi thẳng đến địa điểm sao?”.

Theo kế hoạch, hôm nay, cô sẽ tới một địa điểm gây án với tư cách sát thủ, chờ đợi thời cơ ra tay. Tất nhiên, gây án là giả, giết người cũng là giả. Cảnh sát đã bố trí đâu vào đấy để phối hợp với cô.

Mục Phương Thành cười cười: “Không cần gấp. Kế hoạch có chút thay đổi, chúng ta đến một nơi tập hợp với mọi người trước”.

Năm tiếng sau. Thời gian chậm chạp trôi qua, Tô Miên bị bịt mắt nên chỉ thấy một màu tối đen. Lòng bàn tay cô rịn đầy mồ hôi. Cuối cùng, ô tô cũng dừng lại. Mục Phương Thành tháo khăn bịt mắt: “Đến rồi, tiểu thư của tôi”. Bình thường, hắn hay gọi tên cô. Việc cố ý thay đổi cách xưng hô vào thời khắc này khiến Tô Miên tự nhiên có chút bất an.

Khi cô xuống xe, thời tiết vẫn rất u ám. Phía trước là một không gian rộng lớn và một ngôi biệt thự. Cô không biết, hiện tại mình đang ở nơi nào.

Có hai thanh niên trẻ đứng ở cổng ngôi biệt thự. Mục Phương Thành chào hỏi bọn chúng: “A, T!”.

Lần này, Tô Miên đã có thể nhìn rõ gương mặt của chúng. Hai người có độ tuổi sàn sàn nhau, A nhìn nổi bật hơn. Hắn có gương mặt tuấn tú trắng trẻo, dáng vẻ bỡn cợt với đời, ánh mắt nhìn cô đầy sự hứng thú.

“Chị!” A gọi Tô Miên. “Mau lại đây ăn cơm đi! Bọn em đợi chị lâu lắm rồi”.

Mấy lần tiếp xúc trước đó, hắn đều tỏ ra hết sức thân mật với cô. T đứng bên cạnh cũng gật đầu, coi như thay lời chào.

Tô Miên đi đến bên chúng, cất giọng biếng nhác: “Được thôi. Hôm nay, các cậu chịu cho tôi nhìn thấy mặt rồi à? Xì, cũng đâu có gì đặc biệt”.

T nhếch mép, còn A cười ngoác miệng, để lộ hàm răng trắng bóng.

“Chị. ” Lúc cùng cô đi vào nhà, A nói nhỏ bên tai cô: “Bọn em thật sự thích chị vì chị hiểu bọn em. Bọn em muốn chị ở bên bọn em mãi mãi”.

Hôm đó, những người khác đều không xuất hiện. Ăn com xong, Tô Miên ngồi chơi cùng bọn chúng một lúc rồi về căn phòng chúng bố trí cho cô. Cô khóa trái cửa, toàn thân rã rời nhưng không dám bộc lộ tâm trạng vì sợ trong phòng lắp camera theo dõi.

Cô ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ. Ráng chiều đỏ au như màu máu trên bầu trời đằng sau ngôi biệt thự. Dự cảm chẳng lành dội lên trong lòng cô.

Cô đã bị phát hiện rồi sao? Không, không thể nào. Hồi tưởng lại quãng thời gian nằm vùng, cô không có chút sơ suất nào. Nếu đã phát hiện ra thân phận và mục đích của cô, đối phương phải có dấu hiệu gì đó…

Một ý nghĩ đáng sợ và khó tin bất chợt hiện lên trong đầu Tô Miên. Liệu có khi nào chúng đã sớm nhận ra thân phận của cô, nhưng không để lộ chút đầu mối nào mà cùng cô diễn kịch. Cho đến ngày hôm nay, chúng mới giở trò.

Chứng đột nhiên thay đổi kế hoạch, đưa cô đến một nơi không ai hay biết. Bây giờ, cô cũng chẳng kịp thông báo cho Hàn Trầm và tổ chuyên án. Điều này hoàn toàn phù hợp với tác phong gây án của chúng. Nếu đúng là vậy… Tô Miên lạnh buốt sống lưng. Thế có nghĩa là, kế hoạch tấn công tội phạm của tổ chuyên án sẽ xôi hỏng bỏng không, thậm chí rơi vào cái bẫy của chúng, gây raổn thất nặng nề.

Còn cô… chỉ e sẽ không bao giờ quay về được nữa.

Khi màn đêm buông xuống, Hàn Trầm đứng bên ô cửa sổ trong một căn phòng, vén rèm giơ ống nhòm lên quan sát.

“Cô ấy đến rồi. ” Một đồng nghiệp ở bên cạnh thông báo.

Ánh mắt Hàn Trầm càng trở nên nghiêm túc và tập trung. Qua ống nhòm, anh nhìn thấy một người phụ nữ có thân hình mảnh mai, đội mũ lưỡi trai đi vào hiện trường gây án. Theo kế hoạch, cô sẽ nổ súng “giết chết” hai người đàn ông ở hiện trường.

Cô mặc chiếc áo khoác rất quen thuộc với Hàn Trầm, mái tóc dài buộc sau gáy. Khi cô ngẩng đầu, anh lờ mờ nhìn thấy gương mặt nghiêng thân quen.

Tất cả mọi người đều nín thở, dõi theo nhất cử nhất động của cô. Hàn Trầm cảm thấy ấm áp trong lòng. Anh chợt nhớ đến cảnh tượng từ nhiều ngày trước, cô nằm trong lòng anh, thủ thỉ: “Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sắp được giải thoát rồi”.

“Ừ. ” Anh đáp: “Tới lúc đó, anh sẽ xin nghỉ phép để ở bên em”.

Cô mỉm cười: “Ở bên em làm gì? Anh đúng là đồ lưu manh”.

Hàn Trầm! Hàn Trầm!

Giọng điệu của cô khi gọi tên anh nũng nịu và mềm mại, tựa như mang ý vị vô cùng tình cảm và quyến luyến.

Cô nhanh chóng “hạ gục” hai mục tiêu, rút súng, lên nòng rồi “nhả đạn”. Cả quá trình, cô quay lưng về phía cửa sổ nên tổ chuyên án chỉ có thể nhìn thấy động tác của cô. Sau “vụ án” lần này, chắc chắn cô sẽ càng giành sự tín nhiệm của tổ chức tội phạm. Khi vụ án lớn vào ngày 20 tháng 4 vén màn, cô sẽ trợ giúp cảnh sát tóm gọn bọn chúng.

Mọi người đều chăm chú theo dõi. Người phụ trách giám sát không ngừng báo cáo: “Thuận lợi! Thuận lợi! Mục tiêu không có gì bất thường…”

Trong lúc tập trung quan sát, Hàn Trầm đột nhiên chau mày. Anh bỗng có một cảm giác rất kỳ lạ, khó diễn tả thành lời.

Qua ống nhòm, người phụ nữ quen thuộc như không thể quen thuộc hơn có gì đó khác thường. Nhưng vừa rồi, camera ở dưới thu được hình ảnh và gương mặt rõ ràng là Tô Miên.

Lúc này, cô đã xong việc, đang dọn dẹp hiện trường. Sau đó, cô nhanh chóng thoát thân. Tất cả kết thúc, Đội trưởng đội hình sự ở bên cạnh buông ốm nhòm, cười nói: “Mọi chuyện diễn ra thuận lợi, có thể thu đội rồi”.

Bắt gặp vẻ mặt trầm ngâm của Hàn Trầm, anh ta hỏi: “Trầm, sao thế?”.

Hàn Trầm không trả lời mà đi tới chỗ có màn hình giám sát, mở đoạn băng thu được trước đó, xem chăm chú.

Trang phục, cử chỉ và thần thái của cô, thậm chí động tác đút tay vào túi quần đều không có gì bất thường. Nhưng anh vẫn cảm thấy, có chỗ nào đó không đúng.

Sau khi lên xe cảnh sát, Hàn Trầm vẫn tiếp tục suy ngẫm, ô tô lao vào màn đêm. Do làm việc liên tục nhiều ngày nên anh nhanh chóng ngủ gật. Ở một thời khắc, xe ô tô lạng sang một bên, anh giật mình mở mắt, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Anh đã biết người phụ nữ vừa rồi khác thường ở điểm nào. Đó là cứng nhắc. Mặc dù mô phỏng khá giống nhưng nhất cử nhất động của cô ta vẫn có chút gượng gạo. Tuy nhiên, chắc chỉ có mình anh nhận ra điều đó.

Nếu không phải là Tô Miên, vậy thì người phụ nữ đó là ai? Nếu đối tượng gây án theo kế hoạch của tổ chức tội phạm không phải là cô, mà chỉ là người có diện mạo giống hệt cô. Vậy thì bây giờ… cô đang ở đâu?

“Lập tức liên lạc với tất cả lãnh đạo của tổ chuyên án. ” Hàn Trầm gầm lên: “Tình hình có biến động”.

Cô đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, bị đám người bệnh hoạn đó khống chế. Anh phải đi cứu cô, nhất định phải cứu cô ngay lập tức.

Buổi đêm vô cùng tĩnh mịch, Tô Miên phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Bên trong ngôi biệt thự không một tiếng động. Những linh hồn điên cuồng dường như đã chìm vào giấc nồng.

Ba giờ sáng là thời khắc con người ngủ say nhất. Cô rón rén đi vào nhà tắm. Quan sát kỹ lưỡng một hồi, phát hiện không có camera giám sát, Tô Miên mới tháo gót giày, đồng thời lấy ra mấy chiếc vòng kim loại nhỏ từ trong áo lót. Đây không phải là sở trường của cô, nhưng Hàn Trầm đã đích thân hướng dẫn nên cô vẫn nhớ rõ. Cảnh sát đương nhiên có nhiều cách qua mắt tội phạm. Không ngờ, hôm nay cô lại dùng nó để cứu mạng mình.

Sau khi lắp ráp xong thiết bị thông tin vô tuyến đơn giản, Tô Miên phát hiện thiếu mất một linh kiện. Suy nghĩ một lúc, cô mới nhớ ra linh kiện nằm trong chiếc bật lửa kim loại của mình.

Tối nay cùng đám A và T chơi bài, mọi người đều hút thuốc. A đã lấy chiếc bật lửa của cô. Cũng không rõ hắn vô tình hay hữu ý, Tô Miên không thể tỏ ra căng thẳng.

Cô nhớ, lúc rời khỏi phòng khách ở tầng dưới, hình như A không mang theo bật lửa. Như vậy, chiếc bật lửa vẫn nằm ở đâu đó trong phòng khách.

Tô Miên mặc bộ đồ ngủ và đi dép lê, vò mái tóc cho lòa xòa, lại lấy một điếu thuốc, bày ra bộ dạng nổi cơn thèm thuốc trong khi chưa tỉnh ngủ rồi mới đẩy cửa đi xuống cầu thang.

Trong biệt thự vẫn bật đèn sáng. Nửa đêm mùa xuân, thời tiết lạnh giá. Tô Miên đi chầm chậm xuống tầng dưới. Đến chân cầu thang, cô liền ngây ra.

Ở phòng khách có hai người đàn ông mặc comple thẳng tắp. Nhìn thấy cô, họ đều im lặng. Trống ngực Tô Miên đập thình thịch. Cô bám vào tay vịn cầu thang, lặng lẽ quan sát họ. Dưới ánh đèn vàng có một người đàn ông ngồi ở sofa. Hắn mặc bộ comple đen, sơ mi màu xanh nước biển nhạt, tay kẹp điếu thuốc. Đốm lửa nhỏ lập lòe giữa ngón tay hắn.

Trước đêm xảy ra trận chiến lớn, cuối cùng Tô Miên và S cũng chạm mặt. Hắn không đeo mặt nạ, bên cạnh cô không có người khác. Lần này, cô đã thấy rõ diện mạo của hắn.

Tô Miên từng vô số lần tưởng tượng ra tướng mạo của nhân vật đầu sỏ thần bí này. Nhưng cô không ngờ, hắn lại… ôn nhuận như ngọc. Gương mặt trắng ngần không chút tì vết, cặp lông mày đen nhánh, đôi mắt trong trẻo và yên tĩnh, sống mũi thẳng tắp, cánh môi mỏng. Tướng mạo của hắn khôi ngô, sáng sủa hơn bất kỳ người đàn ông nào cô từng gặp. Chỉ có điều ánh mắt của hắn không thể coi thường. Ôn hòa, bình tĩnh, sâu không thấy đáy, nhưng lại mang một vẻ đàn ông tùy ý.

Tô Miên vốn là người không sợ trời, không sợ đất, nhưng trước ánh nhìn tĩnh lặng của đối phương, cô bất giác có chút bối rối. Vì khí chất của hắn quá thâm trầm nên càng bức người hơn những tên sát thủ ngông cuồng khác.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Tay vệ sĩ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Tô Miên mỉm cười đi đến bên sofa. Tuy nhiên, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cách người đàn ông khoảng một mét.

“Anh vẫn chưa ngủ à?” Cô hỏi.

Người đàn ông im lặng vài giây mới trả lời: “Ừ”. Hắn rời mắt đi chỗ khác, đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi.

Tô Miên nhanh chóng liếc một vòng, phát hiện chiếc bật lửa nằm trên mặt sofa cách người đàn ông chừng một thước. Tình hình có vẻ không dễ dàng. Nếu là người khác, Tô Miên sẽ đánh ngất đối phương để lấy chiếc bật lửa. Nhưng trước người đàn ông này, cô không dám manh động. Bởi cô có cảm giác chỉ cần mình di chuyển, sẽ bị anh ta phát hiện.

Hai người im lặng một lúc. Tô Miên hỏi: “Anh có bật lửa không?”. Vừa nói, cô vừa giơ điếu thuốc.

Người đàn ông rút bật lửa từ túi áo ném cho cô. Tô Miên bắt lấy, châm lửa, hít một hơi rồi trả lại hắn.

“Tại sao em vẫn chưa ngủ?” Hắn đột nhiên cất giọng trầm ấm.

Tô Miên cười cười: “Tôi có chút buồn bực, có chút nghi hoặc nên không ngủ nổi”.

Người đàn ông không truy vấn, chỉ tiếp tục hút thuốc. Thế là Tô Miên lại hỏi: “Còn anh thì sao?”.

Hắn dụi mẩu thuốc vào gạt tàn, sau đó cúi đầu, tựa như mỉm cười. Nhất cử nhất động của người đàn ông này yên tĩnh như bức họa.

“Tôi đang nghĩ tới một người. ” Hắn đáp.

Tô Miên bỗng không thể tiếp lời. Hai người rõ ràng lần đầu tiên chính thức gặp nhau, nhưng lời nói của hắn úp úp mở mở, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.

Chợt nghĩ tới một vấn đề, Tô Miên lên tiếng: “Quên không hỏi, biệt hiệu của anh là gì?”.

“S. ” Hắn đáp: “Hãy gọi tôi là S”.

Tô Miên mỉm cười gật đầu: “S”.

Khóe mắt người đàn ông thấp thoáng nụ cười. Hai người trò chuyện một lúc, nhưng không nhắc đến vấn đề phạm tội hay các thành viên trong tổ chức, mà bàn về sách vở, âm nhạc, phim ảnh… Tô Miên không khỏi ngạc nhiên khi phát hiện, S có kiến thức uyên bác, Thiên văn, Địa lý, Toán học, Triết học đều từng nghiên cứu. Nhiều cuốn sách cô chưa bao giờ nghe nói, vậy mà hắn có thể giải thích hoặc khái quát ngắn gọn với cô. Thậm chí, một số quan điểm của hắn khiến cô sửng sốt.

Hắn có nhiều sở thích và hứng thú giống cô, ví dụ thích âm nhạc và điện ảnh. Ngoài ra, hắn cũng rành về các lĩnh vực pháp y, điều tra, tâm lý tội phạm, đặc biệt là ngành pháp y hình như từng học tập nhiều năm.

Trong đầu Tô Miên xuất hiện một ý nghĩ nực cười. Nếu hắn không đứng ở chiến tuyến đối địch, nếu hắn không phải là thủ lĩnh của tổ chức tội phạm, cô và hắn có thể trở thành bạn bè. Thậm chí, hắn và Hàn Trầm chắc cũng sẽ hợp cạ.

Tất nhiên, đó chỉ là giả thiết mà thôi, Tô Miên biết rõ mục đích của mình là bắt giữ những tên tội phạm này, bao gồm cả S, loại trừ ung nhọt lớn cho xã hội.

Nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, hút vài điếu thuốc, Tô Miên giơ tay che miệng ngáp dài một cái. Cô mỉm cười: “Buồn ngủ quá. Tôi đi ngủ trước đây!”.

Nghe cô nói vậy, S lập tức đứng lên, tựa như muốn đưa cô lên tầng.

Tô Miên vừa nói “Chúc anh ngủ ngon” vừa đứng dậy. Giây tiếp theo, cô cứng đờ người, ôm ngực rồi lại ngồi xuống, đôi lông mày nhíu chặt.

S liền nắm cổ tay cô: “Em sao thế?”.

Trong đầu Tô Miên vụt qua cảm giác lạ thường, nhưng cô không để ý, bởi cô đang dồn tâm tư vào chiếc bật lửa. Khóe mắt liếc thấy nó nằm ở vị trí không xa, cô hít một hơi sâu, nói nhỏ: “Gần đây ăn uống không đúng giờ giấc nên dạ dày của tôi hơi đau. Anh có thể… cho tôi xin cốc nước nóng không?”.

Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông không rời khỏi mặt mình, Tô Miên không dám ngẩng đầu, tiếp tục giả bộ đau đớn ôm bụng.

“Được, em hãy ngồi nghỉ đi. ” S cất giọng dịu dàng.

“Vâng. ” Tô Miên lại liếc chiếc bật lửa.

S quay người đi lấy nước. Phòng khách chẳng còn một ai, Tô Miên lập tức giơ tay với lấy chiếc bật lửa rồi bỏ vào túi áo ngủ.

S nhanh chóng quay về. Tô Miên giả bộ tựa vào thành ghế, tiếp tục xoa vị trí dạ dày. Cô vẫn nhăn mặt nhíu mày, trông có vẻ còn đau.

“Em rất đau à?” S hỏi. Một tay hắn đặt lên thành ghế phía sau Tô Miên, bàn tay còn lại đưa cốc nước nóng cho cô. Tư thế thân mật này khiến Tô Miên mất tự nhiên.

“Vâng… vẫn còn hơi đau. ” Cô nhận cốc nước. Vô tình ngẩng đầu, cô liền chạm phải ánh mắt của hắn. Tô Miên đờ người trong giây lát. Bởi S đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy quan tâm, xót xa và cố chấp. Tình ý trong mắt hắn quá nồng đậm và đè nén. Cô mới chỉ giả bộ đau một chút, vậy mà hắn đã để lộ cơn sóng ngầm như muốn nhấn chìm cô.

Trái tim Tô Miên đột nhiên run rẩy. Một ý nghĩ khó tin nào đó dội vào não bộ của cô. Cô chợt hiểu ra tất cả nguyên nhân trước sau, tất cả những điểm nghi vấn và cái bẫy mà đối phương giăng ra để cô từng bước lún sâu. Chuyện này vô cùng hoang đường. Làm sao anh ta có thể… với một người xa lạ không hề có mối liên quan như cô?

Thần sắc kinh ngạc của Tô Miên không lọt qua được con mắt của S. Hắn lập tức dừng động tác. Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc này. Cô ngồi trên sofa, trong lòng dậy sóng. Còn hắn giữ nguyên tư thế thân mật, tựa như khóa cô trong vòng tay của mình. Cô nhận cốc nước, còn hắn vẫn chưa buông tay. Hai đầu ngón tay mát lạnh chạm vào nhau.

Vào một thời khắc, cô đã nhận ra tình ý của hắn. S cũng phát giác, cô đã bắt được “tín hiệu”.

Một giây trước đó, Tô Miên còn cảm thấy khó tin. Nhưng bây giờ, ánh mắt trầm mặc của hắn chính là sự thừa nhận trực tiếp nhất. Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo, căng thẳng và kỳ quặc.

“Em còn đau không?” S hỏi khẽ, giọng hắn như dòng nước róc rách bên tai Tô Miên. Cô như ngồi trên đống lửa, vội vàng lấy cốc nước trong tay hắn, uống một ngụm lớn: “Tôi không sao… Uống chút nước nóng là ổn ngay”.

Trong lúc cô ngẩng đầu uống nước, S vẫn giữ nguyên tư thế bất động, cách cô rất gần. Tô Miên uống một ngụm lớn rồi đặt chiếc cốc xuống bàn trà bên cạnh, né tránh ánh mắt của hắn.

“Tôi đi ngủ đây. ” Cô nói.

“Làm em sợ rồi à?” S đột nhiên hỏi.

Tô Miên giật mình. Cô biết hắn đang hỏi điều gì. Ý của hắn là, có phải cô sợ hãi khi bất thình lình phát hiện ra sự thật này hay không?

Việc giả bộ ngu ngơ đã không còn ý nghĩa, cô chẳng biết trả lời thế nào mới phải.

Thật ra, S vốn không có ý định bộc lộ nhanh như vậy. Hắn chỉ muốn sau kế hoạch vào ngày mai, hắn sẽ trực tiếp xóa trí nhớ của cô để bắt đầu lại.

Nhưng khi hắn một mình ngồi ở đây, nhớ tới cô, cô đột nhiên xuất hiện, cô mượn bật lửa của hắn, trò chuyện vui vẻ với hắn như những người bạn lâu năm. Bây giờ hồi tưởng lại mới thấy, mỗi lần cô xuất hiện trong cuộc đời hắn đều là nằm ngoài dự định, gây rối loạn kế hoạch và tâm tư của hắn, nhưng lại khiến hắn không thể rời mắt, khiến hắn càng muốn giành được cô.

Vào thời khắc này, cô ở trong vòng tay của hắn, gương mặt tái nhợt. Cô đang căng thẳng và sợ hãi, nhưng đôi mắt đen vẫn rung động lòng người như thường lệ. Hắn không hề hoài nghi, bộ não của cô đang nghĩ mọi cách để lừa gạt và đối phó hắn.

Lồng ngực S hơi nhói đau. Hắn vốn không muốn khiến cô sợ hãi. Nhưng một khi cô đã nhận ra tình cảm của hắn, thì hắn không cho phép cô xem thường hay trốn chạy. Sự kiêu ngạo của hắn không cho phép điều đó.

“Đừng sợ. ” S lên tiếng. “Tôi sẽ không bao giờ gây tổn thương cho em. ”

Đầu ngón tay của Tô Miên bất giác run rẩy. S lại đặt một tay xuống sofa bên cạnh cô, hoàn toàn khóa cô trong lòng mình. Sau đó, hắn cúi đầu hôn cô.

Dưới ánh đèn tối mờ mờ, Tô Miên chỉ nhìn thấy đường nét mơ hồ của hắn, nhưng vẫn cảm nhận được mùi hương xa lạ đang từ từ bủa vây. Khi hắn chạm vào môi cô, Tô Miên liền nghiêng đầu né tránh rồi dùng sức đẩy người hắn. Tuy nhiên, S lập tức túm chặt hai tay cô, ấn xuống sofa. Đôi môi lạnh giá của hắn lại một lần nữa phủ xuống.

Tô Miên lập tức ngừng giãy giụa. Cô đang ở trong sào huyệt của địch, sự phản kháng chỉ càng chọc giận đối phương, khiến cô chịu sự xâm phạm càng lớn hơn. Thế là cô bất động, mím chặt miệng, toàn thân hơi run run.

S nhắm mắt, lặng lẽ hôn Tô Miên. Sau khi kết thúc nụ hôn ngắn ngủi, hắn mở mắt, mơ màng nhìn cô.

“Tôi yêu em. ” Hắn khẽ thổ lộ.

Tô Miên lập tức đẩy người hắn. Lần này, hắn buông tay cô chứ không ép buộc. Cô chạy một mạch lên tầng trên, lao vào phòng ngủ rồi khóa trái cửa. Cô tựa người vào cánh cửa, toàn thân như chìm trong băng tuyết.

Một lúc sau mới định thần, cô liền đi vào nhà tắm nhanh chóng lắp ráp, chạy thử thiết bị liên lạc. Xong xuôi, cô gửi tin nhắn bằng mật mã cho người liên lạc trực tiếp với mình là giáo sư Hứa Mộ Hoa: Thân phận của em đã bị bại lộ. Kế hoạch của chúng là cái bẫy. Xin hãy cứu em.

Làm xong những việc này, Tô Miên ngồi bệt trong nhà tắm, thẫn thờ hồi lâu. Tin nhắn đã được gửi đi. Giáo sư Hứa từng nói sẽ mở kênh liên lạc khẩn cấp 24/24. Chỉ cần nhận được tin nhắn, cảnh sát sẽ có thể xác nhận vị trí của cô, đồng thời cử người đến cứu viện.

Điều gì đang chờ đợi cô ở phía trước? Liệu cô có được cứu thoát không? Giáo sư Hứa và cả Hàn Trầm có tìm thấy cô hay không? Ngày mai sẽ là một ngày khủng khiếp như thế nào?

Cô cúi đầu, lôi sợi dây chuyền ra khỏi cổ áo. Để tránh gây sự chú ý, cô xâu chiếc nhẫn đính hôn do Hàn Trầm tặng vào sợi dây chuyền rồi đeo ở cổ.

Cô giơ chiếc nhẫn lên cao, nhìn dòng chữ “S&H My Heart” khắc ở bên trong, sau đó đưa lên môi hôn.

Cô nghĩ, cô đã chuẩn bị tinh thần từ bỏ sinh mạng. Nếu S định cưỡng bức, cô sẽ không để hắn toại nguyện. Cô chỉ trung thành với tình yêu của mình và Hàn Trầm, với phù hiệu của cảnh sát. Như thế, cô sẽ chết trước Hàn Trầm, không thể ở bên anh trọn đời. Mọi lời thề cuối cùng cũng trở thành bong bóng.

Tô Miên lau nước mắt, đứng dậy rửa mặt rồi rời khỏi nhà tắm.

Ở thời điểm đó, Tô Miên không biết, cô chuẩn bị tâm lý dù chết cũng không phục tùng thì có tác dụng gì chứ? Bởi thứ S muốn cướp đoạt là trí nhớ và thân phận của cô. Nếu một ngày nào đó tỉnh lại mà quên mất bản thân và Hàn Trầm, liệu cô có còn trung thành với tình yêu và tín ngưỡng của mình hay không?

Tối hôm đó, người phụ trách giám sát Tô Miên là A, nhưng hắn không hề phát hiện ra điều bất thường. Cho tới lúc trời sáng, A nhận được điện thoại của K. K chính là Hứa Nam Bách, con trai giáo sư Hứa Mộ Hoa.

Giọng nói của Hứa Nam Bách rất đè nén và uể oải: “A, các cậu chẳng để ý đến tiểu sư muội gì cả. Bốn giờ sáng ngày hôm nay, cô ta gửi tin “Thân phận của em đã bị bại lộ. Kế hoạch vốn là cái bẫy. Xin hãy cứu em. ” cho ông già nhà tôi. Nếu tổ chuyên án biết được, kế hoạch của chúng ta sẽ tiêu tùng”.

Nghe câu “Nếu tổ chuyên án biết được”, A lập tức hiểu ý, mở miệng hỏi: “Bố anh thế nào rồi?”.

Hứa Nam Bách lãnh đạm trả lời: “Ông già xảy ra tai nạn giao thông khi đang trên đường đến Sở Công an. Cũng không có gì đáng ngại, chỉ là tạm thời hôn mê mà thôi”.

A cười nhạt: “Thế mà anh cũng ra tay được”. Bình thường, A thật sự không thích Hứa Nam Bách. Hắn luôn cảm thấy đối phưong không giống bọn hắn.

Hứa Nam Bách không tiếp lời. Hắn đang đứng bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn bố nằm trên giường bệnh qua tấm kính. Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng vài tiếng đồng hồ trước.

Trên xe ô tô và các góc ở nhà bố hắn đều được lắp camera giám sát. Tất nhiên, phần lớn đều dưới hình thức quà tặng, ví dụ chậu hoa nhỏ hay bức tranh thủy mặc… Bình thường, ông già thường mặt nặng mày nhẹ với hắn nhưng những món quà này, ông đều để ờ vị trí dễ thấy nhất.

Vì vậy, khi bắt gặp hình ảnh bố nhận được tin tình báo của Tô Miên, vội vội vàng vàng đi ra ngoài qua camera giám sát, hắn không còn cách lựa chọn nào khác.

Nghĩ đến đây, lồng ngực Hứa Nam Bách nhói đau. Hắn liền kết thúc cuộc trò chuyện với A.

Ở đầu kia, sắc mặt của A hơi hoảng hốt. Tuy hắn sớm biết, Tô Miên chỉ đóng kịch với bọn hắn, nhưng trong quá trình tiếp xúc, hắn cảm nhận được cô rất thấu hiểu và thật lòng với bọn hắn. Hôm nay, bọn hắn và cô phải ngả bài hay sao?

Đúng lúc này, S từ thư phòng đi ra ngoài. A sáng mắt, vội vàng mở miệng: “Tô Miên đã…”.

S bình tĩnh ngắt lời: “Tôi biết rồi”.

A ngậm miệng. Hắn dõi theo S cho đến khi đối phương lên tầng trên, đi về phía phòng của Tô Miên. Không hiểu tại sao, trong lòng A đột nhiên rất buồn.

Cửa bị khóa trái, vệ sĩ đứng sau S liền rút chìa khóa mở ra. A vẫn đứng ở tầng dưới, nghe thấy giọng nói vô cùng bình tĩnh và lạnh lùng của Tô Miên: “Anh đừng có mơ, tôi thà chết còn hơn”.

S không nói một lời, đi thẳng vào trong phòng, thuận tay khép cửa. Vài phút sau, hắn bế Tô Miên đã bất tỉnh đi ra ngoài.

“Đi thôi!” S nói. “Mọi người cứ làm theo kế hoạch đã định. ”

Rất lâu sau này, A vẫn thường xuyên nhớ tới ngày hôm đó. Hắn nghĩ, không biết ngay từ đầu S đã có ý định cùng Tô Miên xóa bỏ trí nhớ, hay sau đó mới có quyết định? Lúc ở trong phòng, hai người đã nói chuyện gì mà kể từ hôm ấy, trên thế gian không còn sự tồn tại của S? Hay là do từ nhỏ sống trong máu tanh nên S đã sớm chán ngán tất cả? Nên anh ấy mới rời đi khi cuộc đời đang ở trên đỉnh cao. Tô Miên chính là sự cứu rỗi của anh ấy.

Hàn Trầm đứng trước xe chỉ huy của cảnh sát, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo. Tổ trưởng tổ chuyên án và mấy vị lãnh đạo nhìn anh bằng ánh mắt khó xử.

“Tiểu Hàn!” Tổ trưởng tổ chuyên án lên tiếng. “Chúng tôi biết mối quan hệ giữa cậu và Tô Miên, cũng biết cậu rất quan tâm đến cô ấy. Đây cũng là nguyên nhân khiến đợt trước chúng tôi không đồng ý để cậu tiếp tục ở lại tổ chuyên án. Vì sự kiên trì của cậu nên chúng tôi mới đồng ý. Bây giờ chẳng có chứng cứ chứng minh cô gái ngày hôm trước là giả. Cậu cũng chỉ dựa vào trực giác chứ đâu có bằng chứng. Tiểu Hàn, chẳng phải cậu luôn coi trọng chứng cứ hay sao? Liệu có phải cậu quá lo lắng cho Tô Miên nên mới suy đoán vu vơ hay không?

Hiện tại, kế hoạch hành động đã được sắp đặt đâu vào đấy. Chúng tôi không thể chỉ dựa vào cảm giác hay một câu nói của cậu mà thay đổi toàn bộ kế hoạch. Hơn nữa, bên Tô Miên tiến triển rất thuận lợi. Nếu sai một nước cờ, chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội ngàn năm khó gặp hốt trọn bọn chúng, đồng thời có thể khiến Tô Miên bị bại lộ thân phận, đẩy cô ấy vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Nếu cậu không yên tâm, tôi đề nghị cậu đừng tham gia vào hành động truy bắt tội phạm lần này, mà hãy ở lại hậu phương. Cậu đừng lo lắng quá. Sáng hôm qua, chúng ta còn nhận được tin tình báo của Tô Miên, nói mọi việc thuận lợi còn gì? Cậu hãy tin tưởng cô ấy. ”

Hàn Trầm một mình ngồi trước máy tính, chạy đua với thời gian. Tổ chức tội phạm không thể tìm một người có diện mạo giống hệt Tô Miên trong một thời gian ngắn. Chúng phải có âm mưu từ lâu. Ngoài ra, có thể chỉnh hình đến mức độ này, chứng tỏ hai người nhìn cũng tương đối giống nhau.

Anh đột nhiên nhớ Tô Miên từng nhắc qua, cô còn một người dì và em gái họ ở tỉnh K.

Hàn Trầm lập tức viết hai từ “Tỉnh K” vào mẩu giấy rồi kẹp sâu trong ví tiền. Là một người thông minh, tiềm thức của anh đã có dự cảm. Nếu ngày hôm nay thật sự mất cô, vậy thì tỉnh K có lẽ là một đầu mối để tìm kiếm cô.

Anh cất chiếc ví tiền này vào ngăn kéo. Một năm sau, khi đã bị mất trí nhớ, Hàn Trầm trở lại văn phòng này. Tất cả mọi thứ liên quan đến Tô Miên đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ duy nhất mẩu giấy trong ví tiền là không bị phát hiện. Do đó, sau này bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm người con gái trong mơ, trực giác báo cho anh biết, cô đang ở một nơi nào đó thuộc tỉnh K. Vì một lý do nào đó nên cô không thể gặp anh, mà chờ anh đi tìm cô.

Hàn Trầm lại cầm tập hồ sơ vụ án lên xem. Ngoài địa điểm sẽ tiến hành kế hoạch bắt giữ ngày hôm nay còn ba địa điểm khác cũng có dấu hiệu tội phạm tụ tập. Anh không do dự, lập tức cầm súng một mình đi tới những nơi đó.

Tầm chạng vạng, Hàn Trầm tìm đến địa điểm nghi vấn thứ ba. Đây là một khu nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Sắc trời tối dần, mấy nhà kho có ánh đèn lờ mờ, nếu không tiến lại gần sẽ chẳng thể phát hiện ra điều đó. Cả khu vực tĩnh mịch và lạnh lẽo như không có sự tồn tại của con người. Nhưng Hàn Trầm biết, chỗ này không bình thường. Anh rút súng, nép mình vào bờ tường, lặng lẽ tiến lại gần.

Hàn Trầm không ngờ lại gặp Tân Giai ở nơi này. Tân Giai là cô gái cùng sống trong một khu với anh từ nhỏ. Trong ấn tượng của anh, cô ta luôn đi theo anh, còn anh chẳng có lòng kiên nhẫn ứng phó. Đến lúc trưởng thành, bố mẹ hai bên đều có ý tác hợp, cô ta cũng thường xuất hiện ở nhà anh, khiến anh càng có ác cảm. Đến khi vào trường cảnh sát, anh không cần phải nhìn thấy cô ta nữa.

Tuy nhiên, Tân Giai vẫn không chịu bỏ cuộc. Tuần trước Hàn Trầm về nhà ăn cơm, cô ta cũng có mặt. Lúc đó, anh tuyên bố thẳng: “Mấy hôm trước con đã cầu hôn bạn gái rồi, vài ngày nữa sẽ dẫn về nhà ra mắt bố mẹ. Cô ấy rất dễ thương và hiểu chuyện”. Nghe anh nói vậy, sắc mặt Tân Giai trở nên khó coi, còn bố mẹ cũng tỏ ra khó xử nhưng Hàn Trầm mặc kệ.

Đối với người phụ nữ tên Tân Giai này, anh không biết nhiều về cô ta, cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ cảm thấy phiền phức trước sự cố chấp của cô ta. Không ngờ, cô ta lại có mặt ở địa điểm nghi vấn, thậm chí còn mặc áo blouse trắng và đeo khẩu trang.

Nhìn thấy Hàn Trầm, ánh mắt Tân Giai vụt qua tia kinh ngạc và hoảng hốt. Cô ta chưa kịp lên tiếng, anh đã xông tới, chĩa súng vào thái dương cô ta.

“Cô ấy đang ở đâu?” Hàn Trầm cất giọng lạnh lùng.

Tân Giai không phản kháng, khóe miệng để lộ ý cười lạnh nhạt.

“Tân Giai! Làm những chuyện này, cô không thấy có lỗi với bố mẹ mình sao?” Anh nghiêm giọng chất vấn.

Tân Giai cười cười: “Sao em phải cảm thấy có lỗi cơ chứ? Hàn Trầm, anh đến muộn rồi. Anh đã không thể giành được cô ấy. Cô ấy không còn là của anh nữa. Tất cả đã kết thúc rồi”.

Tân Giai không nói rõ ràng. Trong lòng Hàn Trầm lạnh toát, anh lập tức đánh mạnh vào gáy đối phương, khiến cô ta lịm đi. Anh đặt Tân Giai nằm dưới đất rồi cầm súng đi vào bên trong. Tuy ý thức mơ hồ nhưng Tân Giai vẫn cố khuyên anh: “Hàn Trầm… Anh đừng đi… Đừng đi… Anh sẽ chết đó!”.

Hàn Trầm không bận tâm đến những lời nói của cô ta. Tân Giai nằm dưới đất. Trong lúc mê man, cô ta nghe thấy tiếng súng vọng tới. Tiếng súng đanh giòn như xé toạc màn đêm yên tĩnh. Cô ta có thể nghe ra, đây chính là tiếng súng của Hàn Trầm.

Anh đang tấn công đồng bọn của cô ta, lao vào chốn hiểm nguy để cứu người con gái trong lòng anh. Vì người đó, anh bất chấp mạng sống của mình. Hàng lệ chảy dài xuống gò má Tân Giai, cô ta hướng ánh mắt về phía phòng chứa khí độc. Nơi đó đã bùng cháy ngọn lửa. Trước đó, A đã cài bom ở căn phòng này để hủy chứng cứ. Vì Hàn Trầm nhả đạn nên nơi đó đã bị nổ trước dự định. Tiếp theo, Tân Giai nghe thấy một loạt tiếng nổ cực lớn, tựa như tất cả sắp bị hủy diệt đến nơi.

Khi bầu trời tối đen như mực, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Không gian tràn ngập mùi khói thuốc nổ nồng nặc. Những đốm lửa vẫn cháy dưới chân A, T, L, R, E, K, cũng chính là Hạ Tuấn Ngải, Tạ Lục, Quý Tử Trường, La Bân, Tân Giai và Hứa Nam Bách. Bọn chúng cùng đi tới căn phòng chứa khí độc đã bị nổ tan tành.

Bọn chúng phải đưa người đi trước khi cảnh sát tới nơi. Bên trong bức tường cháy đen, có ba người đang nằm trên mặt đất. Hàn Trầm ôm chặt Tô Miên, Tô Miên gối đầu lên ngực anh. Toàn thân hai người đen sì, mắt nhắm nghiền, không rõ còn sống hay đã chết, S nằm ở đằng sau Tô Miên, gương mặt trầm tĩnh, tựa như chỉ chìm vào giấc ngủ say. Lông mày của hắn hơi nhíu lại, không biết lo lắng cho ai.

Tân Giai là người đầu tiên lao đến, ngồi sụp bên cạnh Hàn Trầm. Cô ta sờ vào mũi anh, gương mặt lộ vẻ mừng rỡ. Sau đó, cô ta ra sức kéo tay anh ra khỏi Tô Miên.

L không nói một lời, tiến lên phía trước, giúp một tay để Tân Giai có thể ôm Hàn Trầm vào lòng. Cô ta thông thạo pha chế chất độc, còn hắn chuyên sử dụng chất độc. Hai người luôn là cộng sự ăn ý. Ai cũng biết L yêu Tân Giai, còn Tân Giai không thích hắn. Nhưng L chưa bao giờ thừa nhận điều đó.

“Hai người muốn làm gì hả?” Hứa Nam Bách cất giọng lạnh lùng.

Giây tiếp theo, Tân Giai rút ra một lọ thuốc nhỏ, giơ về phía bọn chúng: “Các anh không thế giết anh ấy! Giết anh ấy có nghĩa là giết tôi. Tôi sẽ đưa anh ấy đi! Anh ấy đã ở trong căn phòng chứa hơi độc, dù không thành người “thực vật” cũng bị mất trí nhớ, não bộ bị tổn thương. Anh ấy sẽ không còn là mối đe dọa đối với các anh… Tôi sẽ đưa anh ấy đi! Nếu các anh không đồng ý thì tôi cũng không muốn sống nữa”.

“Tân Giai!” T đột nhiên lên tiếng. Mọi người chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh như chớp đoạt lấy lọ thuốc từ tay Tân Giai.

Tân Giai biến sắc mặt, T cúi đầu nói với cô ta: “Chị mau đưa anh ta rời khỏi nơi này đi!”.

Tân Giai mừng rỡ kéo Hàn Trầm. A không bày tỏ thái độ. R và Hứa Nam Bách liếc nhìn nhau rồi định tiến lên. T như có mắt mọc ở phía sau, lập tức rút khẩu súng shotgun đeo trên lưng ngăn cản bọn chúng.

Tân Giai lôi Hàn Trầm lên xe, phóng đi trong chốc lát. Nơi này chỉ còn lại năm người đàn ông cùng Tô Miên và S nằm dưới đất. T cõng S, A bXXên. R lái ô tô tiến lại gần, Hứa Nam Bách và L không nói một lời, đi theo ba người kia. Chúng nhanh chóng lên xe, rời khỏi hiện trường vụ nổ.

Những ngày tiếp theo diễn ra một loạt hành động phạm tội mang tính trả thù. Bạch Cẩm Hi cũng xuất hiện trong nhóm sát thủ với thân phận Tô Miên, khiến tổ chuyên án cho rằng, cô đã hoàn toàn thay đổi. Chính cô đã khiến Hàn Trâm bị trọng thương, rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh. Chính cô và nhóm tội phạm của cô đã khiến cảnh sát bị tổn thất nặng nề.

Trường đại học Công an thật sự gạch tên Tô Miên và hủy mọi hồ sơ về cô. Mấy lãnh đạo Sở Công an bị kỷ luật, phải rời bỏ chức vụ, nhiều cảnh sát hình sự bị thuyên chuyển công tác. Tuy giáo sư Hứa Mộ Hoa đã tỉnh lại từ cơn hôn mê nhưng tin tình báo ông nhận được không đủ để lấy lại sự trong sạch cho Tô Miên. Khi Hứa Nam Bách đến bệnh viện thăm bố, ông lạnh lùng hỏi hắn: “Nam Bách! Chuyện này có thật không liên quan đến anh hay không?”.

Lồng ngực Hứa Nam Bách nhói đau, nhưng ông già đã nhắm nghiền hai mắt. Kể từ lúc đó cho đến khi qua đời vào nửa năm sau, ông không nói với con trai một lời.

Nhiều tháng sau, Hàn Trầm, Tô Miên và S vẫn hôn mê bất tỉnh. Ban đầu, Tân Giai rất có lòng tin vào chất độc do mình pha chế. Nhưng bởi xảy ra vụ nổ nên cô ta không xác định, ba người sẽ bị thương tổn đến mức nào.

Vào một đêm ở một thành phố nhỏ, tổ chức tội phạm bây giờ chỉ còn lại bảy người tạm thời ẩn náu chờ S tỉnh lại. Về việc sau này sẽ ra sao, bọn chúng từng tiến hành một cuộc bỏ phiếu.

“Mệnh lệnh của S là sau khi anh ấy và Tô Miên tỉnh lại, chúng ta sẽ đưa Tô Miên đến thành phố Giang, thay thế thân phận của Bạch Cẩm Hi. ” R nói. “Còn S đã có vỏ bọc là bác sĩ pháp y Từ Tư Bạch. Mấy năm nay, S đã lấy được bằng pháp y. Chúng ta để anh ấy quay về thân phận đó. Một năm sau, anh ấy sẽ được điều đến thành phố Giang. Tất cả sẽ được bắt đầu lại”.

Hứa Nam Bách cười cười: “Đây là quyết định lãng mạn biết bao”.

“Chúng ta còn một sự lựa chọn khác. ” L ngẩng đầu nói với mọi người. “Nếu S cũng bị mất trí nhớ thì cứ để anh ấy và Tô Miên ở bên cạnh chúng ta. Chúng ta sẽ nói hai người vốn là một đôi. Như vậy, S có thể đạt được tâm nguyện, muốn làm gì cô ta thì làm, không cần phải hao tâm tổn trí như trước”.

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lặng thinh. Đây là việc làm trái với ý định của S trước đó. Nhưng chúng vốn là những kẻ bất chấp đạo lý, cách làm này càng phù hợp với khẩu vị của chúng hơn.

“Tôi phản đối. ” T lên tiếng. “Đây không phải là ý của S. ”

“Chúng ta bỏ phiếu đi. ” R nói.

Cuộc bỏ phiếu nhanh chóng có kết quả. Đối với đề nghị của L, chỉ có T và Hứa Nam Bách phản đối. Lý do T phản đối là nên tôn trọng tâm nguyện của S. Còn Hứa Nam Bách phản đối vì hắn cho rằng, giết Tô Miên là ý tưởng hay hơn.

L, R và Tân Giai đều đồng ý, để S ở bên cạnh Tô Miên. A ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tán thành.

Vì vậy, quyết định cuối cùng của nhóm tội phạm là kiên nhẫn chờ đợi hai người tỉnh lại rồi nói cho họ biết, họ vốn là một cặp tình nhân. Nếu cần thiết, chúng sẽ dùng thuốc kích thích hay thuật thôi miên, để S giành được trái tim lẫn thân thể Tô Miên. Tới lúc đó, rất có thể S vẫn là S trước kia, dẫn dắt cuộc đời của bọn chúng.

Vào một buổi sáng sớm một tháng sau đó, nhóm sát thủ phát hiện cả S và Tô Miên đều biến mất. Người cùng mất tích là T và khẩu súng của hắn.

“Mẹ kiếp!” L chửi thề một câu. A cầm tờ giấy có nét chữ nguệch ngoạc của T: Đó không phải là cuộc đời mà S muốn.

Trên đời này có một số chuyện nhiều khi đã được định trước. Nhiều ngày sau, nhóm tội phạm mò đến tỉnh K, tìm tới nơi ẩn náu của T. Nhưng chúng chỉ thấy một mình hắn đang ngồi trong phòng vừa xem ti-vi vừa ăn cơm hộp.

Nhóm tội phạm sững sờ. R mở miệng trước tiên: “S đã tỉnh rồi à?”.

T ngẩng đầu nói với chúng: “Anh ấy tỉnh rồi”.

Buổi tối cùng ngày, chúng lái xe đến cơ quan khám nghiệm tử thi. Đợi một lúc lâu ở bên ngoài, chúng mới nhìn thấy một chiếc Chevrolet màu trắng từ trong đi ra. Đây là loại xe mà S thích nhất. Không ngờ sau khi mất trí nhớ, sở thích của hắn vẫn không thay đổi.

Một người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế. Anh ta vẫn là người đó, nhưng dường như có điểm khác biệt. Anh ta không mặc bộ comple đen lạnh lẽo mà đổi sang áo khoác màu xám nhạt. Anh ta cắt tóc rất ngắn, gương mặt trắng trẻo càng lộ rõ.

Dáng điệu của anh ta không còn vẻ tùy ý, biếng nhác mà rất yên tĩnh và tập trung. Ghế bên cạnh có một tập hồ sơ, bên trên chú thích rõ ràng: “Từ Tư Bạch, Phòng khám nghiệm tử thi”.

Người đàn ông không hút thuốc. Dường như có linh cảm, anh ta đột nhiên ngẩng đầu, hướng về phía nhóm tội phạm. Giây tiếp theo, anh ta bình thản đưa mắt đi chỗ khác, giống như nhìn thấy những người xa lạ.

Xe của nhóm tội phạm bám theo người đàn ông từ phía xa. Anh ta đi hết con phố này đến con phố khác, cuối cùng dừng lại trước một khu chung cư cao tầng yên tĩnh. Anh ta sống ở phòng 705, cầu thang 3, dãy số 10. Đây là nhà mà “bố mẹ” định cư ở Mỹ để lại cho anh ta.

Cuộc sống của anh ta rất giản dị và yên bình. Tiểu Diêu là trợ lý mà T bố trí ở bên cạnh người đàn ông. Tiểu Diêu từng là nhân vật tép riu trong tổ chức tội phạm, chắc cũng lờ mờ đoán ra thân phận của người đàn ông nhưng không biết chính xác. Cậu ta sẽ trung thành bảo vệ người đàn ông ấy, sẽ giữín như bưng. Trước khi xảy ra vụ tai nạn giao thông dẫn đến mất trí nhớ, người đàn ông đã đệ đơn xin thuyên chuyển công tác. Nếu không có gì bất ngờ, một năm sau, anh ta sẽ đến thành phố Giang nhậm chức. Cuộc đời anh ta sẽ diễn biến theo như kế hoạch đã định. Anh ta sẽ gặp lại cô, sẽ bắt đầu mối quan hệ từ điểm khởi đầu. Anh ta sẽ hoàn toàn trong sạch, không còn dính dáng đến tội ác.

Nhiều ngày sau, Hàn Trầm ở Bắc Kinh và Tô Miên ở thành phố Giang cũng lần lượt tỉnh lại.

Bố mẹ Hàn Trầm đã thông qua mối quan hệ từ bên trên, gây sức ép cho Sở Công an, đồng nghiệp và bạn bè của anh. Họ đưa ra lý do: “Nhà họ Hàn chúng tôi chẳng lẽ không cần thể diện hay sao? Con bé đó là kẻ giết người hàng loạt, hơn nữa đã chết rồi. Hàn Trầm cũng đã mất trí nhớ, tính nó vừa cứng rắn vừa cố chấp, việc gì phải để nó biết những chuyện này? Chẳng có ý nghĩa gì cả”.

Đồng nghiệp cũ hoặc là hi sinh, hoặc là bị thuyên chuyển đi nơi khác. Chứng kiến Hàn Trầm thoi thóp trên giường bệnh, tỉnh dậy lại bị mất trí nhớ, đám bạn bè như Hầu Tử và Đại Vĩ biết Hàn công tử ngang ngược, mồm miệng cay độc ngày nào đã chết. Bọn họ thề không nhắc đến người phụ nữ đó với anh.

Bốn năm sau, trong căn phòng của hộp đêm Tố Sắc ở thành phố Giang, Hàn Trầm ngồi sau tấm bình phong hút thuốc lá. Tư Tư ở bên ngoài bận rộn pha cafe cho anh.

Thật ra, anh không thích quanh quẩn ở những nơi như thế này. Nhưng người phụ nữ trong mơ chẳng biết sống chết ra sao, mãi vẫn không tìm thấy tung tích. Anh sợ nhất trường hợp cô bị lừa, bị ép buộc vào khu “đèn đỏ”.

Hàn Trầm hút hết điếu này đến điếu khác, tâm trạng dần trở nên buồn bực. Anh cảm nhận rõ ràng, mình rất nhớ người phụ nữ đó. Nhưng ngay cả diện mạo và tên họ của cô, anh cũng không rõ.

“Cafe của anh đây ạ. ” Tư Tư cầm tách cafe đi vào.

Hàn Trầm nhận lấy: “Mấy ngày nữa tôi sẽ rời khỏi nơi này, cảm ơn em”.

Tư Tư lắc đầu: “Em phải cảm ơn anh mới đúng. Anh Hàn, anh đã giúp mẹ con em rất nhiều”.

Anh quen biết Tư Tư trong một dịp tình cờ. Sau khi anh tỉnh lại, chứng cứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của người phụ nữ đó là chiếc nhẫn không thể tháo ra trên ngón áp út của anh. Chiếc nhẫn tựa như sự hóa thân của cô, cố chấp chờ đợi anh phát hiện bí mật liên quan đến cô.

Bên trong chiếc nhẫn có hàng chữ: H&S Forever Love, một tình yêu vĩnh hằng.

Anh đã tìm ra xưởng sản xuất chiếc nhẫn nhưng vì thời gian quá lâu nên chẳng có manh mối, chỉ biết kiểu nhẫn này bán thành từng cặp.

Một lần tìm kiếm trong hộp đêm Tố Sắc, anh vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn tương tự trên tay Tư Tư. Vào thời khắc đó, tim anh như ngừng đập. Nhưng khi nhìn rõ mặt Tư Tư, một cảm giác kỳ lạ dội vào lòng anh. Anh biết cô gái này không phải là người anh tìm kiếm.

Không hiểu tại sao, Hàn Trầm luôn cho rằng, dù không nhận ra người phụ nữ trong mơ nhưng anh có thể cảm nhận được cô. Nếu gặp lại, chắc chắn anh sẽ có cảm giác với cô.

Xuất phát từ nguyên nhân chiếc nhẫn, cộng thêm Tư Tư nuôi con một mình, nên anh quan tâm hơn đến mẹ con cô, đồng thời cũng nhờ cô giúp anh tìm người trong khu “đèn đỏ”.

“Anh Hàn, xảy ra chuyện rồi. ” Tư Tư đột nhiên hét lớn. Cô vén rèm cửa sổ, quan sát bên dưới: “Cảnh sát đang tiến hành truy quét ở nơi này”.

Hàn Trầm không tỏ ra căng thẳng. “Tôi biết rồi. ” Anh vừa nói vừa châm một điếu thuốc.

Lúc này, trời đã tối đen như mực. Bên ngoài vang lên tiếng la hét, tiếng bước chân hỗn loạn. Sau đó, anh nghe thấy có người, tiến lại gần. Tư Tư căng thẳng đến mức không thốt ra lời.

Một tiếng lách cách mở khóa vang lên. Anh dập điếu thuốc, lặng lẽ chờ đợi.

“Anh hãy ra ngoài ngay. Mời anh về đồn lấy lời khai, nếu không phạm pháp, chúng tôi sẽ không đổ oan cho anh. ” Một giọng nói lanh lảnh mang chút kiêu ngạo từ đằng trước tấm bình phong truyền tới.

Hàn Trầm vốn không muốn để ý, nhưng khi ngẩng đầu, vào một khoảnh khắc, anh đột nhiên thất thần.

Vì cảnh sát kiểm tra đột xuất nên bên ngoài bật đèn sáng trưng. Ánh sáng rọi vào cửa sổ, khiến hình bóng mảnh mai của người phụ nữ đó hiện rõ trên tấm bình phong.

Anh biết, trên cõi đời này có rất nhiều sự thật bị chôn vùi. Vào thời khắc này, bên tai anh chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc, như muốn nói thầm với anh, điều bí mật không ai biết đó.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-71)