Trừng phạt chi hỏa (18)
← Ch.0167 | Ch.0169 → |
" Trừng phạt chi hỏa!" Yểm bên trong ⓣ.♓â.𝓃 t.𝖍.ể kinh ngạc thốt lên một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng hơi sửng sốt. Ngay sau đó, hỏa diễm đã bắt đầu thiêu đốt 𝖙𝖍â-𝐧 𝖙-ⓗ-ể của nàng.
" A..." Người đầu tiên phát ra tiếng kêu thảm lại chính là Yểm. Hắn là tồn tại cực kì tà ác, bị phong ấn ở Hắc Thủy Cầm Lao bên trong cơ thể nàng.
Trừng phạt chi hỏa có thể trực tiếp thiêu đốt ⓛ·ℹ️·ռ·𝖍 𝒽·ồ·ռ, Yểm bị phong ấn trong cơ thể nàng làm sao có khả năng thoát được?
Càng là kẻ gian ác, sự đau đớn phải nhận lại càng nặng!
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ cảm thấy ngọn lửa nóng rực bắt đầu thiêu đốt từ sâu thẳm trong †-𝐡â-ռ ⓣ-♓-ể, sau đó lục phủ ngũ tạng cũng trong nháy mắt bị thiêu thành tro tàn.
Trong 🌴𝐡â*𝖓 ✞h*ể có cái gì đó đang ⓡ·ⓤ·𝓃 𝓇ẩ·ÿ, nàng như nghe được l𝖎●ⓝ●h ♓ồ●ⓝ của mình phát ra gào thét thê lương!
Nàng đột nhiên hộc ra vài ngụm ɱ_á_u đen, cả người lăn qua lăn lại trên tảng đá, 𝐛-iể-⛎ ✝️-ì𝐧-𝒽 dữ tợn, giống như người ⓒ●𝒽●ế●t giãy dụa vào giây phút cuối cùng.
" Có muốn bái ta làm thầy hay không? "
Hắc y nam tử đứng bên cạnh nhìn nàng chịu thống khổ, gương mặt thờ ơ không chút 𝐛·1ể·u ✞·ìռ·h, chỉ lạnh lùng hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt toàn thân 𝓇⛎_𝓃 rẩ_🍸, ngay cả môi cũng đều cắn nát, thất khiếu (2 tai, 2 mắt, 2 mũi, 1 miệng) chậm rãi chảy ra 𝖒·á·𝐮 tươi.
Nàng mở to đôi mắt dính ⓜá_𝖚, ♓⛎·ռ·ℊ 𝖍ă·𝐧·🌀 nhìn hắn, trong cổ họng phát ra một tiếng gào thét tê tâm liệt phế:
" Không...!! "
Hoàng Bắc Nguyệt nàng chỉ có duy nhất một người sư phụ! Đó là người từ nhỏ dưỡng dục nàng, dạy bảo cùng làm bạn với nàng! Sư phụ là người nàng tôn kính nhất, người nàng yêu nhất, ai cũng không thể thay thế người!
Trên gương mặt của hắc y nam tử đã hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
" Lửa này sẽ tiếp tục thiêu đốt trong nửa canh giờ (1 tiếng), nếu như ngươi thay đổi chủ ý thì ta sẽ thu hồi nó lại, bằng không..."
" Không...!!!" Thanh âm của nàng vô cùng kiên định, cho dù 𝒸h_ế_† nàng cũng tuyệt đối không thay đổi!
" Thật là một nha đầu quật cường! Vậy ngươi cứ từ từ hưởng thụ sự hành hạ này đi!" Hắn nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, từ cửa đá đi ra ngoài, để lại nàng một mình chịu đau đớn.
Vừa ra khỏi cửa, hắc y nam tử liền hóa thành một con Hắc Long to lớn, ngao du trong biển lửa.
Không phải tất cả Thần thú đều có thể hóa t♓_à_ռ_♓ ♓_ì_𝖓_ⓗ dạng loài người, Thần thú dù lợi hại đến đâu cũng không thể thoát thoát khỏi thú thể (✝️♓â_𝖓 †♓_ể của thú)
Chỉ có Siêu Thần thú mạnh mẽ nhất mới có thể hóa tⓗà*𝖓*h 𝖍ì*п*♓ dạng loài người!
Thân hình khổng lồ Linh Tôn chậm rãi ngao du bên trong biển lửa. Một lát sau, hắn bước vào một cái cửa đá khác, 𝐭𝒽.â.ռ 🌴h.ể cao lớn men theo vách tường lồi lõm, bò đến nơi cao nhất (nghe như con thằn lằn ấy).
Đây là một địa phương có chút giống với một cái sơn động, vách tường bên trong không trơn nhẵn mà toàn là nham thạch sắc bén nhô ra.
Đỉnh của sơn động rất cao, dường như có cất giấu một bí mật gì đó.
Đôi long nhãn to lớn của Linh Tôn nhìn về phía một cái bệ đá u ám, bên trên dường như có đặt một cái linh vị.
Hắn nhìn một lúc rồi mới mở miệng:" Hậu nhân của ngươi rốt cục vẫn đến đây."
Câu đó vừa nói xong, không gian chung quanh lại tiếp tục chìm vào im lặng, mà ánh mắt Linh Tôn nhìn về phía linh vị kia, dường như có chút thất vọng cùng hồi tưởng.
Khoảng thời gian từng lên trời xuống đất, hái trăng bắt sao cũng không thể trở lại được nữa.
Người kia biến thành nắm đất vàng, những năm tháng tiêu sái khoái ý huy hoàng kia cũng mai táng cùng hắn...
Sau nửa canh giờ, Linh Tôn lại lần nữa trở lại gian thạch thất kia. Trừng phạt chi hỏa đã tắt, thiếu nữ nằm thoi thóp trên phiến đá, gương mặt tái nhợt, vết roi khắp người, vết 〽️*á*⛎ loang lổ. Tuy nhiên màu da đã trở về bình thường, không còn xanh tím như trước nữa.
Hắn đi qua nắm lấy chân của nàng quan sát. Vết thương bị Thôn Thiên Hồng Mãng cắn hiện tại đang chảy ra ⓜá-𝖚 đen.
← Ch. 0167 | Ch. 0169 → |